Bạn đang đọc Sống Lại Thành Đại Ma Đầu – Chương 4: Đồng hành
Nghĩ xong, Khuất Tử Dạ lập tức đứng phắt dậy đi đến quầy tính tiền, lấy ra ngân lượng đưa đến trước mặt ma ma, hắn chỉ tay về phía Dung Liễu Liễu đang cấm đầu làm việc.
“Ta muốn chuộc thân cho tên tạp dịch đó.”
Ma ma Tuyết Nguyệt Lâu cài năm bông hoa hải đường chà bá trên đầu, dùng ánh mắt thăm dò nhìn người đối diện một lúc lâu, thấy người này tuấn tú như vậy không ngờ lại có cái sở thích quái đản này.
Rõ ràng có mờ ám mà, đến đây không tìm kỹ nữ thì thôi đi, lại còn muốn đưa tạp dịch của ả đi, ả lập tức hiểu ra tên nam nhân trông cực kỳ đẹp mắt thế kia lại là một tên biến thái thích nam nhân nha.
Dung Liễu Liễu làm việc tại Tuyết Nguyệt Lâu đã lâu năm, không những cần cù chăm chỉ lại rất ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa gương mặt xinh đẹp như hoa, sau này nhất định sẽ giúp ả kiếm được một món hời lớn, vội vàng gì mà đuổi người chứ.
Với một số ít ỏi ngân lượng như thế này mà muốn đưa thần tài sau này của ả đi, thật sự là nằm mơ!
Ma ma lại rất biết cách làm ăn, ả yểu điệu nâng lên gương mặt trắng bệch vì trét đầy son phấn, ngon ngọt câu dẫn khách quan: “Ai nha vị công tử này, tên dơ bẩn đó cũng chỉ là tạp dịch thấp hèn của lâu thôi, làm sao xứng đáng với tấm thân ngàn vàng của công tử được. Nếu công tử muốn hưởng thụ mộng xuân, tiểu thiếp sẽ giúp công tử chọn ra mười mỹ nữ đẹp nhất của lâu, hầu hạ cho công tử thoải mái nha.”
Khuất Tử Dạ cảm thấy ma ma này nhất định từ lâu đã có ý đồ muốn biến Dung Liễu Liễu thành một kỹ nam, bằng không với số ngân lượng này để chuộc thân cho một tạp dịch bình thường, không lý do gì ả lại từ chối.
Nhưng con người một khi càng tham lam thì càng dễ dàng thương lượng, vấn đề không phải có đồng ý hay không, mà là ngân lượng có đủ để làm ả hài lòng hay không.
Khuất Tử Dạ lập tức lấy túi ngân lượng nặng trĩu trên người đưa ra, dứt khoát đem trường kiếm đang cầm trên tay đặt lên bàn.
Ma ma lập tức trố mắt, ả há hốc mồm nhìn đống ngân lượng cùng trường kiếm khảm ngọc, lòng cũng rã rời…
Mỏ vàng! Mỏ vàng!
Trời ơi! Hôm nay lão nương đích thực là gặp được mỏ vàng!!
Trường kiếm này không phải thần binh, vì kiếp này hắn chưa vào Vọng Sơn nên không lấy được Hàn Linh kiếm. Nhưng trường kiếm này cũng không phải vật tầm thường, nó được thợ rèn độc nhất của Khuất Liệt Gia Trang cố tình vì hắn mà rèn ra, mặt kiếm được tỉ mỉ khảm hai viên ngọc châu của thái tử triều đình đời đầu, giá trị xứng đáng ngàn lượng vàng kim.
Ma ma đương nhiên không thể biết được giá trị thật sự của trường kiếm, nhưng kẻ ngốc cũng cảm nhận được là kiếm tốt, nhất định sẽ bán được giá cao.
Ả đưa mắt nhìn về phía Dung Liễu Liễu sau đó lại nhìn vào Khuất Tử Dạ, thấy trong ánh mắt của hắn kiên định như vậy, không giống với suy nghĩ bồng bột, ham muốn nhất thời. Với kinh nghiệm làm việc lâu năm, ả cũng đoán được vị công tử này nhất định sẽ dùng mọi giá để có được tiểu mỹ nam trong tay.
Nếu đã là mỏ vàng, không đào thì rất phí!
Ả vờ lấy tay xoa xoa vầng trán, dáng vẻ trông rất phân vân không biết nên làm như thế nào mới phải.
Khuất Tử Dạ thấy ả như vậy cũng lười đôi co, nghĩ ả vẫn chưa hài lòng, hắn đưa tay giật lấy ngọc bội phỉ thuý đang đeo trên thắt lưng ra, đập vào mặt bàn một cái.
“Như vậy đã đủ?!”
Ma ma giơ ra đôi bàn tay với mười đầu móng được tỉ mỉ sơn đỏ chóe, mừng rỡ nhận lấy ngọc bội. Ả lật ngọc bội qua lại, thấy hoa văn trên đó cầu kỳ tinh xảo còn có khắc bốn chữ “Thiên Sinh Chí Kiệt”. Cảm thấy bốn chữ này hình như rất quen tai, nhưng đột ngột lại không thể nhớ ra đã nghe qua ở đâu.
Ả biết rằng hôm nay mình trúng lớn rồi, lập tức cúi đầu hướng vị khách hào sảng nói: “Đủ rồi ạ!! Đủ rồi ạ!!”
Khuất Tử Dạ thấy giao dịch xong cũng lười biếng ở lại, hắn nói với ma ma thả Dung Liễu Liễu ra, trả lại tự do cho y, sau đó cũng xoay người, rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu.
Ma ma thấy hắn rời đi mà không đưa theo Dung Liễu Liễu liền thấy kỳ quái, không phải muốn chuộc thân cho y để y hầu hạ cho hắn sao, sao lại bỏ đi rồi ta?
Không lẽ trên đời này còn có loại người vì giàu có quá mà đi vào thanh lâu làm từ thiện đâu ha?
Mặc dù là vì lý do gì, ả cũng không còn tâm trạng nghĩ nhiều nữa, vừa đào được mỏ vàng, ngân lượng đang lấp đầy đầu óc của ả, trong lòng vui sướng bay lượn, ả ung dung đi đến chỗ tên tạp dịch đang cúi đầu dọn dẹp, vui vẻ ôm lấy ngọc bội xoa nắn.
“Làm cái gì mà làm nữa, còn không mau rời khỏi đây, cẩu tử nhà ngươi vừa được vị công tử giàu có kia chuộc thân cho rồi. Công tử nói cái gì mà, bảo ngươi không cần làm ở đây nữa, muốn đi đâu thì cứ việc đi. Nè nè! Đã bảo ngươi được chuộc thân rồi còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Dung Liễu Liễu không tin vào tai mình, y không có người thân, không bằng hữu thân thích, vậy ai sẽ tự nhiên giúp cho một kẻ không quen không biết như y? Y kỳ quái hỏi ma ma: “Ma ma, sao lại có người chuộc thân cho ta, người có nhầm lẫn gì hay không?”
Ma ma tâm trạng đang rất vui, ả vân vê ngọc bội trên tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi ngọc bội, thuận miệng trả lời: “Làm sao lão nương biết được, còn không phải số ngươi tốt quá đi, khi không lại lọt vào mắt xanh công tử nhà người ta. Còn không mau đuổi theo, biết đâu hắn suy nghĩ lại rồi, đã ra tiền mà không ăn thì phí, nên vẫn đang đợi ngươi ở bên ngoài thì sao nha.”
Dung Liễu Liễu không biết lấy can đảm từ đâu giật lấy ngọc bội trong tay ma ma, nhìn thấy bốn chữ khắc trên ngọc bội, đôi đồng tử bình thường nhu hoà của y lập tức thu hẹp lại, cả người hồi hộp như thủy triều dâng cao.
Y lập tức như tên bắn, hướng cửa lớn Tuyết Nguyệt Lâu chạy nhanh ra ngoài.
Ma ma bị tên tạp dịch cướp ngọc bội trên tay, ả rất tức giận, lập tức hô to kêu tùy tùng đuổi theo.
Dung Liễu Liễu cấm đầu bỏ chạy, đám tùy tùng thường ngày chỉ ăn với ngủ nên chạy được nửa đường liền quỵ xuống, té ngửa tại chỗ thở hổn hển.
Khuất Tử Dạ không còn trường kiếm nên không thể ngự kiếm, hắn thảnh thơi lướt bộ rời đi. Dung Liễu Liễu rất nhanh đã tìm thấy hắn.
“Khuất công tử! Khuất công tử! Người chờ ta với…”
Khuất Tử Dạ xoay người nhìn lại thì thấy tên tạp dịch của Tuyết Nguyệt Lâu đang gấp gáp chạy lại chỗ mình. Hắn dừng bước chân, người nọ rất nhanh đã đuổi kịp.
Dung Liễu Liễu mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả áo, y kính cẩn đưa ngọc bội lên cao, vừa thở hổn hển vừa nói: “Khuất công tử… ta rất đa tạ lòng tốt của người, nhưng chúng ta… không quen không biết, ngọc bội này lại có ý nghĩa với người như vậy… ta trả lại nó cho người.”
Khuất Tử Dạ đẩy ngọc bội trên tay trở về phía y, điềm tĩnh nói: “Đây là vật ta đã đưa ma ma để chuộc thân cho ngươi, đương nhiên không thể lấy lại.”
Dung Liễu Liễu không ngừng lắc đầu, một bộ dạng chất phác thật thà, y bối rối nói: “Không thể được… Khuất công tử vẫn nên giữ lại, ta không có người thân, từ nhỏ đã bán thân cho Tuyết Nguyệt Lâu nên thời gian qua mới có đồ để ăn, có nơi để ở. Nếu người chuộc thân cho ta, ta… ta sẽ lại trở thành kẻ không nhà, không nơi nương tựa.”
“……”
“Ta biết Khuất công tử là một người tốt, người chỉ muốn giúp đỡ cho ta, nhưng thân phận ta thấp hèn, làm sao có thể dùng ngọc bội quý giá của người chuộc thân cho mình được, vẫn mong công tử hãy giữ lại.”
Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Khuất Tử Dạ lập tức sượng lại, hắn bị đóng băng thành một cục, sau đó băng nứt liền vỡ ra.
Thừa biết lời nói của Dung Liễu Liễu không có ác ý, y chỉ không muốn hắn vì một người xa lạ mà đánh mất ngọc bội của bản thân, sợ hắn nhận lấy thiệt thòi. Nhưng lòng hắn vẫn có chút khó chịu, cứ có cảm giác như mình vừa phá hoại nơi nương tựa của người khác, ép người ta trở thành kẻ không nhà, lang thang đầu đường xó chợ vậy.
Ngọc bội này đúng là rất đáng giá, trong những năm tháng làm anh hùng kia, Ngũ đại môn phái vì muốn cảm kích công lao to lớn của hắn nên đã đích thân làm ra ngọc bội này, còn đặc biệt khắc bốn chữ “Thiên Sinh Chí Kiệt” dâng tặng cho hắn.
Nhưng như vậy thì có ích gì?
Bốn chữ này về sau cũng sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Cho dù kiếp trước hắn hết lòng vì bạch đạo, đến cuối cùng lại bị vu oan là ngụy quân tử, chết thảm dưới kiếm của nhân tình. Sau khi chết còn bị người đời đem bốn chữ này ra sỉ nhục.
Chỉ là ở kiếp này, xem như sự việc đó đến sớm hơn một chút, ngọc bội này từ lúc hắn đồ sát tại Loạn Giáp Đấu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn chỉ cười, ôn nhu nói với người đối diện: “Ngọc bội này ta cũng không cần nữa, nếu ngươi không thích thì cứ vứt đi, dù sao chi phí ta trả ma ma để chuộc thân cho ngươi không chỉ có mỗi ngọc bội này, nên ngươi cầm nó rời đi, ma ma cũng sẽ không tức giận đến mức bám lấy ngươi không buông. Bán ngọc bội này lấy ngân lượng, sẽ đủ cho ngươi trang trải một thời gian.”
“Hiện tại ngươi được tự do, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ trở về Tuyết Nguyệt Lâu, nơi đó không phải chỗ tốt để ngươi nương tựa. Đây là lời khuyên thật lòng ta dành cho ngươi.”
Khuất Tử Dạ nói xong liền muốn rời đi, nhưng trong khoảnh khắc định xoay người ấy hắn thấy đối phương hiện lên một tia thất vọng, không còn chút sức sống mà rũ đầu xuống.
Dung Liễu Liễu run rẩy nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, y mím chặt môi, lấy hết can đảm nói: “Nhưng ta thật sự không có chỗ nào để đi!”
“Khuất công tử chớ trách ta đường đột, nếu người đã chuộc thân cho ta, vậy thì ta… ta đã là người của công tử. Chi bằng người cho ta đi theo bên cạnh, để ta hậu hạ cho người có được không?”
Khuất Tử Dạ ngây người một lúc, hầu hạ cho hắn?
Cái gì thế này?!
Hắn cũng không phải là tên biến thái yêu thích nam nhân như Phó Ngân, càng không phải vì muốn có tiểu mỹ nam nên mới ra tay hào sảng chuộc người đi!
Dung Liễu Liễu thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ cũng nhận ra hắn hiểu lầm, liền xua tay vội vàng giải thích: “Khuất công tử chớ có hiểu lầm, ta đúng là xuất thân từ thanh lâu, thân phận thập phần thấp hèn nhưng tuyệt đối không có ý định trèo cao. Ta chỉ muốn làm một thuộc hạ bình thường đi theo chăm sóc hầu hạ cho người, cũng xem như trả ân tình người đã giúp ta chuộc thân.”
Khuất Tử Dạ thật muốn đánh cho bản thân một chưởng, lý nào một chút lúng túng cũng để người khác nhìn ra suy nghĩ trong lòng, còn là suy nghĩ không chút đứng đắn!
Hắn không trả lời ngay, suy nghĩ điều gì đó, sau đó dò xét đối phương: “Nhưng ta hỏi ngươi một chuyện, tại sao ngươi lại biết ta là Khuất công tử? Còn biết ngọc bội là của ta mà đuổi theo trả lại? Ta rõ ràng còn chưa giới thiệu.”
Dung Liễu Liễu trầm mặc một lúc lâu, sau đó thận trọng trả lời: “Khuất công tử của Khuất Liệt Gia Trang nổi tiếng như vậy, ta đương nhiên là biết. Người chính là Thiên Sinh Chí Kiệt đại anh hùng của tu chân giới, người lúc nào cũng ra sức trừ gian diệt tà, đem lại bình yên cho thiên hạ. Ta từ lâu đã rất hâm mộ sự hào hiệp trượng nghĩa của người, nên những tin tức về người ta đều tìm hiểu rất kỹ.”
Trong lòng Khuất Tử Dạ hoài nghi, cả thị trấn Phúc Yên không ai nhận ra hắn, nói danh tiếng của hắn vang vọng đến thị trấn hẻo lánh thì còn hiểu được, nhưng để nhìn qua một lần liền nhận ra hắn là ai, còn chắc chắn đến như vậy. Làm sao có thể?
Hắn cũng không để tâm người nọ có thành thật hay không, dù sao chuyện này đối với hắn cũng không quan trọng.
Hắn nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi hâm mộ ta vì ta là anh hùng của tu chân giới. Vậy nếu ta và Thiên Sinh Chí Kiệt trong lời đồn, một chút cũng không giống nhau, ngươi vẫn muốn đi theo ta?”
“Ta đương nhiên đồng ý!”
Còn nghĩ y sẽ suy nghĩ một lúc lâu, không ngờ lại có thể không chút do dự mà đưa ra câu trả lời kiên định như vậy.
“Ngươi chắc chứ? Nếu ta bước chân vào ma đạo, trở thành đại ma đầu giết người không ghê tay, hủy hoại cả tu chân giới, ngươi cũng sẽ…” Theo ta chứ?!
“Ta đồng ý! Cho dù Khuất công tử có trở thành người như thế nào, ta cũng sẽ nguyện ý đi theo người cả đời.”
Lời còn chưa nói xong, đã bị người kia hào hứng đánh gãy.
Khuất Tử Dạ thấy y kiên quyết như vậy, đương nhiên cũng đã xiêu lòng. Nhưng hắn hiện tại đang bị bạch đạo truy nã, dẫn theo một người không biết võ công thật sự quá nguy hiểm.
Dung Liễu Liễu thấy hắn do dự, lòng y trở nên bất an, lo sợ bản thân sẽ không được chấp nhận, y buồn bã cúi đầu, đôi mắt hạc xinh đẹp lóng lánh ánh nước đầy vẻ bi thương.
Khuất Tử Dạ thấy y như vậy, trong lòng cảm thấy không nỡ. Nếu đã cứu y khỏi cảnh phải làm kỹ nam, cũng không thể để y một mình không nơi nương tựa, hắn không còn người thân, chi bằng đưa y theo, có người cùng đồng hành, cũng không cản trở đến sự nghiệp sau này.
Hắn đưa ngón tay thon dài về phía Dung Liễu Liễu, nhẹ nhàng chạm vào cằm y, nâng cằm y lên đối diện với chính mình.
Đôi mắt hạc mang đậm nỗi u buồn phút chốc xán lạn rực rỡ, chăm chú nhìn vào đôi mắt lưu ly tinh tế của nam nhân đối diện.
Thời gian như lắng đọng lại, thuận dòng nước mà bình lặng trôi đi, lại không hề hay biết có một trái tim đang rung động, khẽ giãy giụa bơi ngược lại dòng sông…
“Ta không còn nhà, không còn người thân, nếu ngươi cũng đã như vậy thì hãy đi theo ta. Ta hiện tại đúng là chẳng còn gì, nhưng chỉ cần ngươi một lòng trung thành, ta nhất định sẽ để ngươi bên cạnh, bảo hộ ngươi một đời bình an, trở thành nơi cho ngươi nương tựa.”
Một giọng nói ấm áp vang lên, đánh thẳng vào lòng của người đối diện.
Từ khi trùng sinh, từ lúc ra tay giết người, vận mệnh của Khuất Tử Dạ đã bước lên một vòng quay mới, một nơi không còn bốn chữ “Thiên Sinh Chí Kiệt”, không còn bóng dáng của những hư vinh.
Cũng như bản thân hắn sẽ không hề hay biết, từ lúc hắn nói ra những lời này, lúc hắn chính thức thu nhận nam nhân này, tính cách và số mệnh của hắn cũng đã bắt đầu thay đổi…