Bạn đang đọc Sống Lại Thành Đại Ma Đầu – Chương 35: Vì Người Mà Đánh Đổi
Trong một lần phục vụ bưng trà tại Tuyết Nguyệt Lâu, Nghiêm Dung vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông kỳ lạ trong phòng khách quý.
Kẻ bặm trợn nói với người mặc y phục đi đêm đang ngồi phía đối diện rằng: “Chủ nhân đã ra lệnh cho tín nhiệm bên ngoài giao trả bí kíp thần công trở về tay Thiên Sinh Chí Kiệt, sau đó còn phải đầu độc tư tưởng hắn, thúc giục hắn ngày đêm tu luyện.
Thời gian này phía bên ngươi tạm thời án binh bất động, chớ có làm liều tránh rút dây động dừng ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ nhân ta.”
Trái ngược với kẻ bặm trợn từ y phục đến thần sắc đều rất thoải mái, nam nhân mặc y phục đi đêm kia lại như sợ người khác nhận ra thân phận của mình, từ đầu đến chân đều một màu đen tuyền.
Khi hắn nghe xong lời này thì khó khăn phân tích, qua một lúc lâu hai đầu lông mày của hắn chụm lại vào nhau, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nhiệm vụ cướp bí kíp thần công từ tay Khuất Tử Dạ lần đó hắn và kẻ trước mặt đều có tham gia, cả hai đáng lý ra phải biết rõ bọn họ đã vất vả đến mức độ nào mới có thể ép Khuất Tử Dạ vào đường cùng và thành công cướp đi bí kíp từ tay một Thiên Sinh Chí Kiệt lừng lẫy khắp tu chân giới.
Nhiệm vụ lần đó còn khiến hơn phân nửa số huynh đệ đi theo phải bỏ mạng dưới kiếm Khuất Tử Dạ, nhưng không ngờ khi đã cướp được bí kíp bọn chúng nói giao trả là lập tức giao trả, lý nào lại như vậy?!
Tên nam nhân hừ lạnh một tiếng, không hài lòng cất lời:
“Ngươi có còn nhớ vì muốn cướp được bí kíp thần công mà chúng ta đã mất đi bao nhiêu người không? Giờ các ngươi lại quyết định như vậy khác nào đem công sức trước đây của chủ nhân ngươi cùng chưởng môn ta đem đổ sông đổ biển?!”
Nghe như vậy, kẻ bặm trợn cũng chẳng buồn giải thích thêm, gã hờ hững đáp:
“Cũng chỉ là một con tốt thí!”
Lời nói chứa đầy ẩn ý, nam nhân mặc y phục đi đêm không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn lớn tiếng quát:
“Chết tiệt! Ngươi nói cho rõ ràng, ta còn phải trở về bẩm báo!”
Bọn chúng là đang âm thầm gặp nhau, tên đối diện lại làm ra động tĩnh lớn như vậy khiến kẻ bặm trợn giật mình một phen, gã lập tức dáo dác nhìn xung quanh, khi xác định không có người thứ ba hiện diện trong căn phòng thì gã mới quay lại trừng mắt nhìn kẻ đối diện, lúc này thái độ khinh thường đã hiện rõ trên gương mặt gã ta.
Nếu không phải chủ nhân hai bên đang hợp tác với nhau, gã cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mấy kẻ chính đạo vô tích sự chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt này.
Lai lịch của kẻ bặm trợn không đơn giản, gã là một trong những tâm phúc của Sát Vô Tâm, gã đương nhiên biết rõ mọi hành động của chủ nhân mình đều có chủ đích.
Sau khi bọn chúng cướp được bí kíp thần công từ trên tay Khuất Tử Dạ, Sát Vô Tâm lập tức bắt tay vào tu luyện nhưng năm lần bảy lượt thất bại.
Sát Vô Tâm không cam tâm nên cho người điều tra nguyên nhân, cuối cùng mơ hồ thu được câu trả lời.
Sát Vô Tâm đành phải thực thi kế hoạch dự trù, chọn ra người có khả năng tu luyện bí kíp nhất làm quân cờ điều khiển, người này không ai khác chính là vị công tử trẻ tuổi của Khuất Liệt Gia Trang – Khuất Tử Dạ.
Vào thời điểm này, ngoài Sát Vô Tâm ra vẫn chưa ai biết được bí kíp thần công chính là Bách Tà Tản Ma Công, cả Khuất Tử Dạ cũng không ngoại lệ.
Sát Vô Tâm thực hiện kế hoạch dẫn dụ Khuất Tử Dạ tu luyện bí kíp, cho dù sau này hắn có phát hiện ra thứ bản thân đang luyện là tâm pháp ma công thì đã quá muộn.
Nếu để bí mật Thiên Sinh Chí Kiệt tu luyện ma công truyền ra bên ngoài nhất định sẽ khiến tu chân giới một phen dậy sóng.
Ma khí dần dần ăn sâu vào máu thịt Khuất Tử Dạ sẽ là bằng chứng sắt đá nhất, cho dù hắn có muốn thanh minh hay nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể xoá bỏ tội danh cấu kết người trong tà đạo.
Sát Vô Tâm sẽ để Khuất Tử Dạ từ từ nhận ra bản thân đã không còn đường lui, nếu muốn giữ kín bí mật bảo toàn thanh danh cho hắn và uy danh ngàn đời của Khuất Liệt Gia Trang, hắn chỉ còn cách hợp tác cùng tà đạo, trở thành một quân cờ.
Sát Vô Tâm từng nói nếu quân cờ mang tên Thiên Sinh Chí Kiệt này ngoan ngoãn nghe lời, một lòng giúp gã tiêu diệt chính đạo thống nhất tu chân giới thì gã sẽ phong cho Khuất Tử Dạ làm thống soái nắm quyền sinh sát trên tay, dưới một người trên vạn người, quyền lực và phú quý sau này đều không thiếu phần hắn.
Kẻ bặm trợn rút lá thư trong tay áo ra ngoài, thái độ gã lãnh đạm, đối với người đối diện chỉ còn lại sự chán ghét, gã nói:
“Đưa lá thư này cho Bốc chưởng môn, ông ta tự khắc sẽ rõ.”
Hờ hững quăng lá thư lên bàn, gã nhắc nhở:
“Thư Sư, ta chỉ có thể nói với ngươi rằng đây chẳng phải món hời gì tốt lành, chỉ cần Thiên Sinh Chí Kiệt bắt tay vào tu luyện bí kíp thần công thì hắn và chính đạo sẽ không thể nào chung đường được nữa, hắn sớm muộn cũng là người của chúng ta, ngươi nên thu hồi lại lòng đố kỵ của mình thì hơn.”
Cầm lấy lá thư trên tay, trong lòng Thư Sư vẫn không thể nào cam tâm, sự cau có trên gương mặt vẫn không hề thuyên giảm.
“Nhưng Thiên Sinh Chí Kiệt mà ngươi nói chính là Khuất Tử Dạ, là Khuất Tử Dạ nhiều năm liền lập vô số chiến công hiển hách cho tu chân giới.
Chủ nhân ngươi sao lại muốn điều khiển một kẻ nguy hiểm như vậy? Nếu hắn không chịu nghe theo sự khống chế thì phải làm sao đây?”
“Đám người chính đạo các ngươi đúng là lo sợ đủ điều, phiền phức chết đi được.”
Kẻ bặm trợn đứng dậy rời khỏi bàn, gã sửa sang lại y phục chuẩn bị rời khỏi, sau đó gã tiện tay cầm lấy tấm vải che mặt màu đen trên bàn ném về chỗ Thư Sư, ý bảo hắn cũng nên quay về rồi, gã lại nói:
“Chủ nhân cũng từng nói qua, nếu tình hình không nằm trong tầm kiểm soát vậy chỉ còn cách tiễn quân cờ không nghe lời này xuống hoàng tuyền.” Gã khẽ cười: “Giúp hắn đoàn tụ cùng người thân!”
Nghiêm Dung ở trong góc khuất cả thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay siết trước ngực áo vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, nhưng y vẫn cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đêm hôm đó, Nghiêm Dung thu dọn hành trang rời khỏi thị trấn Phúc Yên nhằm thông báo tin tức này đến tai Khuất Tử Dạ.
Nhưng vừa mở cửa phụ đi ra, phía sau cánh cửa đã túc trực sẵn mấy tên thuộc hạ biết võ nghệ của Tuyết Nguyệt Lâu khiến y không thể nào tiếp tục tiến về phía trước.
Nghiêm Dung không biết phải làm thế nào, lúc này sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Muốn bỏ trốn?”
Nghiêm Dung quay ngoắt người lại, thần sắc y trở nên rất tệ khi nhìn thấy nữ nhân trước mặt, tay nải chứa không quá nhiều đồ trên vai cũng loạng choạng rơi xuống đất.
“Ta…!ta không bỏ trốn!”
Cảm thấy không thể nào thoát khỏi tầm mắt của tú bà, Nghiêm Dung chỉ đành thành thật cầu xin.
“Ta chưa từng có ý nghĩ bỏ trốn, chỉ là hiện tại ta có việc quan trọng cần phải thực hiện, dì Lan nương tình ta đã cần cù làm việc nhiều năm mà để ta rời khỏi được không? Sau khi hoàn thành xong việc ta nhất định trở về ngay lập tức, dì Lan, người hãy chấp thuận cho ta lần này, ta cầu xin người!”
Tú bà chẳng thèm nhìn đến bộ dạng khổ sở của Nghiêm Dung dù chỉ một lần, ả vẫn chăm chú vuốt ve từng đầu ngón tay đã được tỉ mỉ sơn bóng loáng, nhìn kỹ một chút còn có thể thấy được gương mặt của ả phản chiếu trong đó trông nhàm chán vô cùng, ả đanh giọng:
“Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng ngày nào tháng nào ngươi bán thân cho lão nương, nếu ngươi dám bỏ trốn thì lão nương sẽ đem ngươi kiện lên quan phủ, ta thách ngươi có thể chạy đằng trời.
Cho dù ngươi có làm cả đời, số ngân lượng kiếm được cũng không bao giờ đủ để ngươi chuộc thân, nên ngươi nhớ cho rõ, đừng hòng rời khỏi đây dù chỉ một bước!”
Tú bà cho người nhốt Nghiêm Dung vào nhà củi, hình phạt dành cho kẻ bỏ trốn chính là giội nước lạnh vào người, không cho y phục để thay, không được ăn cũng không được uống.
Mặc kệ Nghiêm Dung đập cửa cầu xin, bên ngoài nhà củi cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng của tú bà lần nào, chỉ có những kẻ canh cửa được thay ca liên tục để trông chừng y.
Y phục ướt sũng khiến Nghiêm Dung lạnh đến phát sốt, tay chân dù đã rã rời nhưng vẫn liên tục vỗ lên cánh cửa.
Nghiêm Dung lẩm bẩm muốn được gặp tú bà, y không thể để Khuất Tử Dạ bị người khác tính kế rơi vào vạn kiếp bất phục, cho dù phải đánh đổi điều gì y cũng nhất quyết rời khỏi nơi này, bằng không không còn kịp nữa…!
Hai ngày trôi qua, phía sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân nhàn tản mỗi lúc càng gần hơn, Nghiêm Dung vội vàng trườn người dựa lên cánh cửa gỗ, giọng nói khàn đặc đã chẳng còn rõ ràng, y khó khăn lên tiếng:
“Dì Lan…!là người phải không? Có phải người chịu gặp ta rồi không?”
“Lão nương nghe thuộc hạ bẩm báo lại, chính miệng ngươi nói nếu thả ngươi đi một chuyến thì cho dù lão nương có yêu cầu điều gì, ngươi cũng chấp nhận đúng không hả?”
Nhận thấy người phía sau cánh cửa quả thật là tú bà, Nghiêm Dung từ trong hố sâu như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, y mừng rỡ gật đầu.
“Chỉ cần dì Lan thả ta ra, chuyện gì ta cũng đồng ý…”
“Vậy thì tốt.”
Khi tú bà nói xong điều kiện trao đổi, gương mặt chứa đầy hy vọng của Nghiêm Dung sau cánh cửa gỗ lập tức bị đổ sập, chỉ còn lại nỗi hiu quạnh trên vẻ mặt tiều tụy xanh xao.
“Thế nào, có cần cho ngươi thêm thời gian để suy nghĩ không?”
Không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ kẻ bị bức vào đường cùng kia, tú bà thở nhẹ một hơi dài, nhẫn nại lặp lại lời mình vừa nói:
“Tên quan điền đó đã nhắm trúng ngươi từ lâu rồi, mỗi lần yêu cầu ngươi rót trà đều cố tình chạm vào người ngươi nhưng ngươi hết lần này đến lần khác né tránh khiến ông ta thật phiền lòng mà.
Chỉ cần lần này ngươi đồng ý hầu hạ ông ta một đêm thì chuyện ngươi muốn rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu vài ngày…” Tú bà cao giọng: “Cũng không phải không thực hiện được!”
Nói tới nói lui, dùng bao nhiêu lời ngon ngọt mà người sau cánh cửa gỗ vẫn một mực im lặng, tú bà hừ mũi một tiếng, lại cố tình đầu độc.
“Suy nghĩ cho kỹ vào, lão nương đợi được nhưng chuyện mà ngươi gấp rút muốn đi thực hiện thì có đợi được không, hả?”
Vì nói quá nhiều mà cổ họng tú bà cảm thấy hơi khát, ả nói xong lời này thì quay người chuẩn bị rời khỏi, lúc này phía sau cánh cửa gỗ mới chịu phát ra âm thanh.
“Ta đồng ý…”
Nhận được câu trả lời nằm trong dự tính, tú bà khẽ đưa khăn mùi soa lên che miệng, khúc khích cười một tiếng.
Tú bà nhắc nhở Nghiêm Dung, tên quan điền kia có sở thích quái gở thích hành hạ người khác để tìm cảm giác thăng hoa, ả dặn đi dặn lại cho dù ông ta có làm ra chuyện ghê tởm gì, y cũng không được phép bỏ chạy, bằng không đừng trách ả nhẫn tâm không giữ lời.
Sau đó tú bà cho người đưa Nghiêm Dung đi tắm rửa thay y phục đồng thời chuẩn bị cho y một bữa ăn thịnh soạn, kết quả cả buổi trong phòng y chẳng chạm đến đôi đũa, chỉ thẫn thờ nhìn những thứ đang hiện ra trước mắt, một địa ngục rực lửa đang đợi y nhảy vào.
Đến giờ giao hẹn, Nghiêm Dung được đưa đến một căn phòng lộng lẫy, trên chiếc giường mới tinh đã có bóng dáng gã đàn ông đợi sẵn từ bao giờ, tay gã cầm một sợi dây thừng dài, trên gương mặt quá tuổi hiện ra nụ cười nham nhở đang từng bước tiến về phía y.
Nghiêm Dung chỉ kịp cắn chặt răng môi một cái, khi cơ thể bị quật ngã xuống giường, rất nhanh cơn đau đớn đã truyền khắp toàn thân.
Những chuyện xảy ra sau đó, cả đời y không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Ngay trong đêm, được sự đồng ý của tú bà, Nghiêm Dung ôm lấy cơ thể suy nhược rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu.
Trên đường đi y liên tục hỏi người dân ven đường, suốt nhiều ngày không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến được trước cửa lớn Khuất Liệt Gia Trang.
Ngắm nhìn sự nguy nga tráng lệ đó chưa bao lâu, y đã cảm thấy xung quanh mình bỗng dưng trở nên huyên náo, người dân bên đường nhanh chóng nép vào hai bên, đôi mắt trầm trồ cùng ngưỡng mộ của họ đều đồng loạt nhìn về một hướng.
Khi Nghiêm Dung đưa mắt nhìn theo, y trông thấy Khuất Tử Dạ cưỡi bạch mã, dáng người hào hoa phong nhã với tà áo lục phiêu diêu bay trong gió phi đến, phía sau lưng hắn lúc này chính là bầu trời hừng đông đẹp như tranh vẽ, nhưng dù có đẹp thế nào cũng không thể sánh bằng vị thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết cùng trái tim ấm áp chứa cả thiên hạ đang hiện diện trước mắt, chỉ cần nơi nào có hắn, mọi thứ xung quanh gần như bị lu mờ.
Mỗi lần vó ngựa mạnh mẽ đạp xuống nền đất, Nghiêm Dung tưởng chừng như nó đang đạp vào trái tim y, vừa rộn ràng lại vừa đau âm ỉ.
Khuất Tử Dạ rất nhanh đã đến trước cửa lớn Khuất Liệt Gia Trang, hắn phóng người xuống ngựa, vội vàng xoay người hỏi tên gác cửa đang cúi đầu hành lễ bên cạnh.
“Đang ở bên trong sao?”
“Vâng, đã đợi công tử lâu lắm rồi ạ.”
Nghe được lời này, khuôn mặt mệt mỏi vì phải di chuyển liên tục nhiều ngày không ngừng nghỉ của Khuất Tử Dạ lập tức rạng rỡ như hoa mùa xuân, hắn mang lấy thần sắc phấn khởi một đường đi thẳng vào trong gia trang.
Nghiêm Dung đứng cách đó không xa, toàn bộ dáng người mà y ngày đêm mong nhớ đều đặt vào trong tầm mắt, nhưng đôi chân y lại không tài nào nhấc lên được.
Là y không dám tiến về phía trước…!
Nghiêm Dung bất giác vịn vào khăn choàng trên cổ áo, tấm vải thô sơ này đã giúp y che đi phần nào vết hằn đỏ do dây thừng gây ra vào đêm kinh hoàng hôm đó, cái đêm đã hủy hoại thân thể y, hủy hoại cả cuộc đời y.
Y cúi đầu nhìn đến vết thương trên cổ tay mình, không kiềm chế được rơi xuống một giọt nước mắt.
Bây giờ y đã không còn là chính mình, y có tư cách gì để gặp công tử đây?
Đôi chân run rẩy bất giác lùi về phía sau, Nghiêm Dung trách mình nhơ nhuốc, trách bản thân không còn xứng đáng đối diện với người thanh cao như ánh trăng sáng là Khuất Tử Dạ.
Y sợ hãi…!
Lẳng lặng ngước nhìn cánh cửa lớn tráng lệ đang rộng mở đó rất lâu, Nghiêm Dung vẫn không dám bước chân vào, cuối cùng y cẩn thận viết một lá thư kể rõ tường tận sự việc mình nghe thấy về hai tên đàn ông kỳ lạ, sau đó thuê một gã ăn mày ven đường thay y trao thư này đến tận tay Khuất Tử Dạ.
Đến khi gã ăn mày đó từ cửa lớn Khuất Liệt Gia Trang đi ra, xác nhận rằng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Nghiêm Dung mới an tâm quay trở về Tuyết Nguyệt Lâu.
Nhưng Nghiêm Dung sẽ không bao giờ biết được lá thư mà y dùng cả tôn nghiêm cùng danh dự để đánh đổi ấy lại rơi vào tay Diệp Y Ninh.
Đương nhiên cũng khiến Khuất Tử Dạ vĩnh viễn không biết được sự tồn tại của lá thư đó mà rơi vào nỗi đau trầm mình tại thung lũng vô gian sau này.