Bạn đang đọc Sống Lại Thành Đại Ma Đầu – Chương 19: Trảm Phong
Không hiểu vì sao hàn khí không còn đeo bám Khuất Tử Dạ như trước nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn thay đổi thất thường, thường xuyên vô cớ nổi nóng, lâu lâu lại đập phá đồ đạc.
Mỗi ngày Chu quản sự đều khổ sở dọn dẹp bãi chiến trường do chính Tôn chủ gây ra.
Chu Tân nhớ rất rõ hôm đầu tiên sau khi người kia rời khỏi.
Trời vừa sáng, lão chuẩn bị điểm tâm đưa đến cho Khuất Tử Dạ nhưng vừa đến trước cửa phòng thì lão nghe thấy có tiếng gọi mơ hồ phát ra từ bên trong.
Lão cứ ngỡ Tôn chủ gọi mình nên hối hả chạy vào nhưng không ngờ người nằm trên giường vẫn còn chưa tỉnh giấc, hai mắt nhắm nghiền trong cực kỳ căng thẳng.
Lão nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn lên bàn thì nghe thấy Khuất Tử Dạ mê man lặp đi lặp lại hai chữ “Nghiêm Dung”.
Đến khi lão kể lại chuyện này với Khuất Tử Dạ thì lập tức bị hắn phủ nhận còn trách lão già cả hồ đồ, tự mình huyễn hoặc bản thân.
Sau đó lão còn chứng kiến một chuyện khác kỳ quặc hơn.
Khuất Tử Dạ than phiền giường quá lạnh nên gọi người đến dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm, nhưng thời gian chưa đến một tách trà hắn lại đột ngột đổi ý, tức giận đuổi hết mọi người ra khỏi phòng còn cho thay mới toàn bộ đệm giường.
Tối đến hắn lại khoác áo choàng một mình đi dạo khuôn viên, không xác định rõ phương hướng song địa điểm dừng chân cuối cùng luôn là trước cửa phòng của vị thủ lĩnh nào đó.
Hắn cứ đi đi lại lại, cỏ xanh trước cửa bị giẫm nát đều do một chân hắn gây ra.
Chu Tân nhắm chừng vào khoảng thời gian này có lẽ Tôn chủ cũng đã đến nơi.
Gió lớn thổi qua, tóc dài lay động che đi nửa gương mặt góc cạnh đang hướng về phía cánh cửa được đóng kín, Khuất Tử Dạ đứng yên tại vị trí cảm nhận sự kỳ lạ đang dâng trào trong cơ thể.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng hắn đẩy cửa đi vào.
Mặc kệ xung quanh tối đen như mực, hắn theo quán tính đi thẳng về phía chiếc bàn được đặt trong góc phòng.
Gió rét thổi vào khung cửa sổ khiến hắn hơi rùng mình, không tự chủ được nhớ đến một số chuyện kiếp trước đã bám chút bụi.
Năm đó khi bị truy sát, Khuất Tử Dạ khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây chạy đến thị trấn Phúc Yên, cơ thể hắn chứa đầy vết thương, hơi thở thoi thóp đứng giữa ranh giới sinh tử.
Đêm mưa lớn đến mức cuốn trôi cát đá theo dòng chảy, sự lạnh lẽo ngấm sâu vào tim gan, hắn suy yếu nằm co rút trong bụi cỏ, cố gắng cầm cự đến phút cuối cùng.
Đến khi tuyệt vọng, tưởng chừng bản thân sẽ không qua khỏi thì từ nơi xa xa bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trên tay người đó cầm một chiếc ô rách che đi nửa khuôn mặt sau màn mưa, người đó ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc kệ bản thân sẽ ướt mưa mà đưa toàn bộ ô che chắn cho hắn.
Gương mặt mỹ lệ phi thường của người trước mặt đặt vào mắt làm cho hắn nghĩ rằng bản thân đã may mắn gặp được thần tiên, đôi mắt và khuôn mặt đó khiến hắn cả đời không thể nào quên được.
Người đó thấp hơn hắn với dáng người mảnh khảnh chật vật cõng hắn trên lưng, y cố gắng lê từng bước chân trong cơn mưa tầm tã cản mất tầm nhìn đưa kẻ gặp nạn vừa cứu được xuống núi.
Đoạn đường trở về gồ ghề khó đi, người đó nhiều lần trượt chân vấp ngã úp toàn bộ gương mặt xuống vũng bùn lầy nước đọng khiến y phục lấm lem nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ hắn.
Mỗi lần vấp ngã y đều vội vàng đứng dậy, chuyện đầu tiên là kiểm tra cơ thể hắn có bị thương hay không, luôn miệng gọi hắn, trấn an mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Hắn mê man nằm trên lưng người nọ, sau một quãng đường dài cuối cùng đến được Tuyết Nguyệt Lâu.
Cho dù sự việc ở kiếp này không giống nhau, hắn vẫn không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại nhớ, khi tin tức kỹ nam số một tu chân giới Dung Liễu Liễu bị sát hại được tung ra ngoài đã là chuyện của nửa tháng sau đó.
Khuất Tử Dạ lấy làm đáng tiếc, dù y đã bước chân vào tà đạo nhưng chưa làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, đối với hắn lại có ân tình nên hắn nhất thời bỏ đi quy tắc chính tà đối lập do chính mình đặt ra, hắn bỏ lại tất cả mọi việc, một mình âm thầm lẻn vào Tàn Cốt Động trộm đi cái xác không còn nguyên vẹn bị treo lơ lửng trên đại môn, sau đó cẩn thận đưa đi chôn cất.
Suy cho cùng vẫn không thể tính đã trả hết nợ ân tình.
Sự căng thẳng bất thường đột ngột dâng lên trong lòng Khuất Tử Dạ, một luồng lực từ cơ thể hắn bạo phát hắt ra toàn căn phòng.
Hắn đập bàn đứng dậy, tất cả ngọn nến trong phòng đều được thắp sáng.
Hắn đã quên mất kiếp trước Nghiêm Dung chính là chết trong tay tên Phó Ngân kia, kiếp này hắn lại lần nữa đẩy y về phía tên cặn bã đó.
Khuất Tử Dạ! Ngươi có còn là người không?
Khuất Tử Dạ tự trách cứ bản thân, hắn tức giận siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang rối loạn.
Vốn dĩ một lòng muốn trốn tránh mặc kệ Nghiêm Dung sống chết ra sao, chỉ cần đẩy y ra thật xa thì hắn sẽ vơi đi cảm giác xấu hổ về chuyện bản thân đã gây ra, quá khứ hoang đường mãi mãi được chôn vùi.
Nhưng ba ngày trôi qua, hắn phát hiện bản thân đã sai.
Mỗi ngày hắn sẽ bất giác nhớ đến y, mỗi khung cảnh quen thuộc đều hiện ra hình bóng của y, từng chút từng chút dằng dặc hắn càng thêm khổ sở.
Khi đối diện với người quan trọng, hắn thừa nhận bản thân không thể nhẫn tâm xuống tay.
Hắn hối hận…!
Hắn không muốn từ bỏ Nghiêm Dung!
Khuất Tử Dạ im lặng ngồi đó cả đêm, trong lòng từ sớm đã thay đổi quyết định.
Tàn Cốt Động khá xa Đỉnh Phong Hoa, kiệu hoa lại không thể đi quá nhanh, chỉ cần sáng mai phái người cấp tốc đuổi theo ngăn cản, nhất định kịp thời đưa Nghiêm Dung nguyên vẹn trở về.
Cho dù Tàn Cốt Động có vì chuyện này mà trở mặt thì hắn cũng không ngại có thêm một kẻ thù.
Sau khi giải quyết được sự rối ren trong lòng đã ám ảnh hắn nhiều ngày qua, tâm trạng hắn mới dần thả lỏng.
Khi bình tĩnh lại, Khuất Tử Dạ an tâm nhìn quanh khung cảnh bên trong căn phòng.
Dường như mọi thứ đều như cũ, cả tách trà nhạt nhòa vẫn nằm nguyên vẹn trên bàn, chỉ là chủ nhân căn phòng đã không còn ở đây nữa.
Hắn tự mình trấn an, qua ngày mai mọi thứ sẽ trở về như trước.
Mắt quét qua một thứ quen thuộc trên kệ gỗ, Khuất Tử Dạ tiến lại xem xét, hắn trông thấy ngọc bội phỉ thúy để trên áo bào đen được xếp tỉ mỉ đặt ngay ngắn giữa kệ.
Hắn nhận ra đây là áo bào mình đã mặc vào đêm yến tiệc, cả ngọc bội hắn nhìn thôi cũng chướng mắt kia đều được Nghiêm Dung cẩn thận cất giữ.
Hắn thuận tay cầm áo bào lên, một thanh dao găm từ trong áo rơi ra bên ngoài.
Khuất Tử Dạ cúi người nhặt lên thanh dao găm, trong một khoảnh khắc hắn đã cảm thấy vật này rất quen thuộc, giống như từng là vật bất ly thân.
Hắn rút vỏ bao ra, lập tức một thứ ánh sáng sắc bén từ thanh dao găm chiếu thẳng vào mắt, trên lưỡi dao sắc lẹm có khắc hai chữ “Trảm Phong”.
Hắn khó có thể hình dung, đầu óc bỗng dưng trở nên đau nhức, nhất thời nhận ra đây chính là vật duy nhất mẫu thân đã để lại mà từ nhỏ hắn luôn mang theo bên người.
Nhưng hắn không thể rõ thời gian qua tại sao hắn không có chút ấn tượng gì với vật này?
Và tại sao nó lại nằm trong tay Nghiêm Dung?