Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 13


Đọc truyện Sống Lại Sinh Em Bé – Chương 13

Tần Dịch Hoan cũng
không có hứng thú quá lớn với quá khứ của cô, điều này làm cho Triệu
Ngạn Kiều thở phào một hơi, cô còn chưa chuẩn bị tốt để nhớ lại tất cả
những ký ức tồi tệ đó. Có lẽ, về sau cô sẽ nói với anh vào thời điểm
thích hợp còn bây giờ thì cô chưa thể nói ra miệng được.

Tần Dịch Hoan hỏi thẳng Triệu Ngạn Kiều mật mã của máy, hôm sau liền nói cho
Mạnh Đình. Nhìn dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của Mạnh Đình không
khỏi có chút buồn cười, không biết là bạn bè như thế nào mới có thể
khiến anh để ý như vậy.

Lúc Mạnh Đình đi, Tần Dịch Hoan còn hỏi
thêm một câu, sau khi biết được chủ nhân của laptop này họ Triệu thì sắc mặt rất kỳ quái, rất lâu chưa tan đi. Xem ra bất kỳ chuyện gì xảy ra
cũng không phải là vô căn cứ, trước đây cô cũng là họ Triệu, cho nên sau khi chết mới có thể sống lại trên thân thể của Triệu Ngạn Kiều.

Chỉ có điều, nếu là bạn của bạn của Mạnh Đình, như vậy chắc sẽ không quá
lớn tuổi, nói không chừng cô còn chưa có bạn trai hay chồng nữa. Nghĩ
như vậy, Tần Dịch Hoan liền vui vẻ hẳn lên, hơn nữa nhìn bộ dạng của
Triệu Ngạn Kiều thì hình như là chẳng có gì vướng bận, nếu không đã sớm
chạy đi tìm người rồi, sao có thể ở nhà mỗi ngày giống như bây giờ chứ!

Thật ra, nếu như Tần Dịch Hoan muốn biết thân phận trước kia của Triệu Ngạn
Kiều thì chỉ cần mấy giờ là có thể tra rõ ràng, nhưng anh không muốn đi
điều tra về cô trước. Lúc nào thì cô mới nguyện ý mở trái tim ra, nói
cho anh biết, đó mới là kết quả anh mong muốn.

Kể từ sau khi nói
chuyện rõ ràng, quan hệ của hai người càng xích lại gần nhau, không còn
xuất hiện những lời nói lạnh nhạt như lúc ban đầu nữa. Chỉ là, Triệu
Ngạn Kiều rất phiền não với những hành động quá mức thường xuyên của
Tần Dịch Hoan.-=-=lewqu4d==-o-n- Cô không có ghét anh mà là không biết
nên ứng phó thế nào, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, đương nhiên cũng không hiểu cách thức chung đụng giữa những người yêu nhau.


nhà, lúc rảnh rỗi hoặc là buổi tối đi ngủ, Tần Dịch Hoan luôn thích tập
kích bất ngờ, đầu óc của Triệu Ngạn Kiều chỉ biết thiết kế, là dùng để
kiếm tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng chia một phần nhỏ nào cho việc yêu đương, cho nên cô có vẻ luôn rất cứng ngắc với sự thân mật của Tần

Dịch Hoan.

Thật ra, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để đặt toàn bộ tình
cảm của mình vào một người đàn ông, huống chi ở một góc nào đó trong
lòng cô còn cất giấu một khuôn mặt tươi cười ấm áp nữa. Nhưng đó đã là
chuyện quá khứ rồi, cô không có dũng khí đi gặp gỡ anh một lần nữa, hơn
nữa, cô còn là vợ hợp pháp của Tần Dịch Hoan, nếu không có gì bất ngờ
xảy ra thì đó chính là sống cả đời, dĩ nhiên phải chung sống thật tốt,
mặc dù cô còn chưa học được cách làm một người vợ tốt. Song nóng vội quá sẽ không làm được gì, bọn họ còn có nhiều thời gian để từ từ tiếp xúc.

Triệu Ngạn Kiều đã từng muốn gọi điện thoại cho Chu Tiểu Mạch, dù sao bây giờ Tần Dịch Hoan cũng biết hết rồi, cô không cần lén lén lút lút che giấu
quá khứ của mình nữa. Nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy không ổn, bây giờ Chu
Tiểu Mạch vất vả lắm mới thoát ra khỏi nỗi bi thương vì cô đã chết, nếu
cô nói ra tình hình thực tế thì cuộc sống của cô ấy sẽ bị rối loạn.
Huống chi, hiện tại cô đang mang thai nên làm việc gì cũng không dễ
dàng, hay là chờ sinh xong cục cưng rồi đi tìm Chu Tiểu Mạch sẽ tốt hơn, đến lúc đó còn có thể để cô ấy nhận con gái nuôi.

Thời tiết càng lạnh hơn, cây liễu bên đường đã tàn lụi chỉ còn lại cành khô, mùa đông
lạnh lẽo đã bất tri bất giác xua đi mùa thu êm dịu. Số lần Triệu Ngạn
Kiều ra ngoài cũng theo đó mà giảm bớt, nếu như là việc không quan trọng thì cô tuyệt đối không đi ra ngoài, có đi thì cũng bọc mình thật kỹ,
đúng là tiến vào trạng thái đông sớm hơn bất kỳ kẻ nào.

Cô sợ
không cẩn thận sẽ bị cảm, cho nên luôn thời thời khắc khắc đề phòng. Mỗi lần Tần Dịch Hoan cùng cô đi ra ngoài, đều thích sờ sờ vòng lông mềm
mại trên mũ của cô.-l3qu4d0-0n- Mấy ngày trước, cô mua một bộ quần áo
lông thỏ, xúc cảm rất tốt, Tần Dịch Hoan hết việc làm liền túm chặt bộ
quần áo của cô mà chà đạp. Triệu Ngạn Kiều dở khóc dở cười với hành động của anh lại rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn đau nhìn anh bứt từng nhúm
lông thỏ ra, ai bảo tiền là của người ta chứ.

Hơn nữa, mấy ngày
nay, trong lòng cô còn có chuyện, sao có thể quản anh được. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẹ Tần, nhưng cô không biết nên tặng quà gì,
nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra bánh sinh nhật, kết quả bị Tần Dịch Hoan
cười nhạo một trận.

Trong lòng Triệu Ngạn Kiều rất uất ức, từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, còn chưa từng có sinh nhật của mình, huống chi
giờ là sinh nhật của người khác. Nhưng dù sao mẹ Tần cũng là mẹ chồng

của cô, cô chẳng những phải tặng quà mà còn không thể quá kém, Triệu
Ngạn Kiều nghĩ đến nứt đầu, nhớ năm đó, lúc ở công ty làm việc vội vã
cũng chưa từng chịu khó như vậy.

Tần Dịch Hoan không thể nhìn nổi cô suốt ngày cau có, thắt lại khăn quàng cổ và đội mũ kín cho cô liền
kéo cô đi ra ngoài. Ở nhà không nghĩ ra thì dứt khoát đi khắp nơi đi,
nói không chừng có thể vừa ý thứ gì đó. Triệu Ngạn Kiều ngẫm thấy đúng
không phản đối nữa, đi theo Tần Dịch Hoan ra ngoài.

Kết quả, đi
ra xong liền không làm chuyện quan trọng nhất mà chui thẳng vào quán
ăn.Gần đây Triệu Ngạn Kiều vô cùng thích ăn cay, một bữa cơm mà không
có món cay thì không ăn nổi một miếng, ớt xanh thì cắn từng miếng răng
rắc, mỗi lần Tần Dịch Hoan nhìn thấy là đổ mồ hôi đầy trán. Cô lại không để ý chút nào, ngược lại còn vui vẻ nói trai chua nữ cay, trong bụng
của cô tất nhiên sẽ là một chiếc áo bông nhỏ. Tần Dịch Hoan cũng không
phản bác cô, con gái thì là con gái, dù sao đều là đứa bé của anh thôi.

Tần Dịch Hoan gọi một nồi lẩu uyên ương, không phải là anh không thể ăn
cay, mà là Triệu Ngạn Kiều ăn cay quá kinh khủng, nếu như anh ăn theo cô thì thật sự sẽ mất đi nửa cái mạng. Triệu Ngạn Kiều thích ăn nấm kim
châm, Tần Dịch Hoan đặc biệt gọi hai đĩa to, để cho cô chấm tương ớt ăn. Bụng của cô quá lớn, có đôi khi không tiện gắp thức ăn, Tần Dịch Hoan
luôn chú ý đến cô, lúc cô muốn gắp cái gì đều lập tức gắp cho cô, thật
sự là vô cùng săn sóc.

Bởi vì trời rất lạnh, cho nên trong tiệm
có rất nhiều người ăn lẩu, hơn nữa quán lẩu này là quán ngon nhất trong
thành phố, vì thế trong quán chật ních người, may mà bọn Tần Dịch Hoan
tới sớm, mới có được chỗ ngồi. Triệu Ngạn Kiều không thích nơi ồn ào,
nhìn dòng người có xu hướng càng ngày càng đông, vội vàng tăng nhanh tốc độ ăn cơm, còn Tần Dịch Hoan cũng chả quan tâm mình ăn được gì, chỉ mải gắp thức ăn cho cô.-=-lelqleuyquyd00n=-= Chỉ là Chu Du đánh Hoàng Cái,
một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, mặc dù mới ăn lưng
lửng bụng, nhưng không bù được sự vui mừng trong lòng!

Một đôi
tình nhân ngôi ngay bên cạnh bọn họ, rõ ràng là xuất thân trong nhà phú
quý. Cô gái kia một thân hàng hiệu, tính khí cũng rất kiêu căng, nhìn

Tần Dịch Hoan cưng chiều Triệu Ngạn Kiều như vậy liền hết sức hâm mộ,
không kìm được bắt đầu so sánh ban trai mình với Tần Dịch Hoan. Thấy
người mình chỉ lo ăn liền bắt đầu bất mãn.

“Này, anh nhìn chồng người ta đi, rồi nhìn lại anh đi!”

Chàng trai kia vô duyên vô cớ bị tai bay vạ gió, tâm tình đương nhiên sẽ
không tốt, nhưng vì được giáo dục tốt nên không để lộ chút mất kiên nhẫn nào, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía bàn của Tần Dịch Hoan. Chỉ liếc mắt
một cái liền nhận ra đó là Tần Dịch Hoan và người vợ không biết xấu hổ,
Ép cưới trong truyền thuyết của anh. Nhưng anh ta càng xem càng giật
mình, sự ngọt ngào của hai người này quả thật có thể so sánh với đôi
tình nhân ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, làm gì có nước lửa không
dung, giương cung bạt kiếm như trong tin đồn chứ? Quả nhiên, lời đồn
đúng là không thể tin được.

Từ lúc cô gái kia nói chuyện, Tần
Dịch Hoan đã chú ý tới bàn bên cạnh này, Triệu Ngạn Kiều đương nhiên là
nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Lúc này mới phát hiện ra phần lớn
đồ mình ăn đều do Tần Dịch Hoan gắp cho, nhất thời ngượng ngùng, sắc mặt cũng phiếm hồng, lôi kéo Tần Dịch Hoan định rời đi. Thật ra cô đã ăn no tám phần rồi, phụ nữ có thai phải ăn ít và chia thành nhiều bữa, không
thể ăn quá no được.

Tần Dịch Hoan cũng nuông chiều cô, cô nghĩ
thế nào thì là thế đó, lập tức lôi kéo cô ra tính tiền rồi rời đi. Ra
đến cửa quán lẩu, bên ngoài gió lạnh thổi qua, Triệu Ngạn Kiều mới cảm
thấy độ nóng trên mặt tản đi, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tần
Dịch Hoan thật sự rất cưng chiều cô sao?

“Tiểu Kiều, sao đây nhỉ? Người khác đều nói anh là người chồng tốt đó!” Tần Dịch Hoan thắt lại
khăn quàng cô cho cô, cười trêu nói.

Nhiệt lượng của Triệu Ngạn
Kiều vừa mới hạ xuống liền ngóc đầu quay lại trong nháy mắt, không nhịn
được bước nhanh hơn, mồm miệng giả bộ không thèm để ý, nói: “Đừng có lên mặt, mau mau mua quà tặng mẹ đi.”

“Gọi mẹ trôi chảy như thế
nhưng sao không chịu gọi ông xã hả?” Tần Dịch Hoan lôi kéo cô, không để
cho cô tiếp tục tăng tốc, nơi này cách chỗ đậu xe hơn 10m, gần đây có
tuyết rơi nên con đường có chút trơn trợt, không để ý liền dễ dàng trượt ngã.

“Tần Dịch Hoan, da mặt của anh càng ngày càng dày đó.”
Triệu Ngạn Kiều giãy dụa không thoát được, chỉ có thể để miệng chiếm ưu
thế.


Tần Dịch Hoan cười xấu xa, trong đôi mắt hẹp dài đầy ánh sáng rạng rỡ: “Dĩ nhiên, da mặt không dầy không kiếm được vợ đâu!”

Hai người một đường cãi nhau một đường bàn bạc, cuối cùng vẫn quyết định
mua một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo tặng cho mẹ Tần. Thứ nhất là
màu sắc của ngọc lục bảo rất đẹp, xanh biếc dồi dào sức sống, có ngụ ý
tốt. -leql-quqyy-Thứ hai là quà sinh nhật không thể tặng số chẵn chỉ có
thể tặng số lẻ, khuyên tai gì gì đó đều là số chẵn, chỉ có vòng tay là
có thể mua số lẻ.

Hai người đều thuộc phái hành động, nếu đã
quyết định xong liền đi làm ngay tức khắc, chưa tới nửa giờ đã giải
quyết xong vấn đề quà tặng. Chỉ là, Triệu Ngạn Kiều thận trọng nâng cái
hộp đựng vòng tay lên, trong lòng đau xót không nguôi, chỉ riêng món đồ
bên trong cái hộp đó đã bằng với tiền lương vài chục năm của cô rồi, cô
nên ôm ấp mới đúng.

Tần Dịch Hoan nhìn dáng vẻ tham tiền của cô bỗng cảm thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc cô.

“Tiểu Kiều, em đặt cái hộp ở ghế ngồi phía sau đi, nếu không lúc xe lắc lư, em mà không cầm chắc thì sẽ rơi vỡ đó.”

Triệu Ngạn Kiều nghe vậy, nhất thời trợn to hai mắt, nhìn nhìn tay mình lại
quay đầu nhìn ghế sau xe, trong lòng rối rắm rồi. Đặt ở ghế sau xe cũng
sẽ lắc lư mà, tự mình ôm vẫn an toàn hơn, nhưng nếu thật đúng như anh
nói thì phải làm sao?

Cô ngồi trong xe nhìn trái nhìn phải, hình như không một chỗ nào là không lắc lư mà!

Tần Dịch Hoan bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, vô ý cười ra tiếng,
Triệu Ngạn Kiều thế mới biết cô bị anh đùa bỡn, tức giận định vươn tay
đánh anh.

Tần Dịch Hoan cũng không tránh đi, đôi mắt hàm chứa ý cười, chỉ chỉ đồ trong ngực cô, “Cẩn thận vòng tay đấy!”

“Anh!” Triệu Ngạn Kiều hận đến hàm răng ngứa ngáy, “Anh cứ chờ đó cho tôi,
tôi….” Nói đến đây liền im bặt, ánh mắt sâu sa nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như ngây dại.

Tần Dịch Hoan nhìn theo ánh mắt của cô, một chiếc BMW khiêm tốn màu xám bạc lập tức đập vào mắt.

“Em thích BMW à?” Tần Dịch Hoan thu hồi tầm mắt, hỏi, trong lòng đã có ý định đổi xe.

Triệu Ngạn Kiều lắc đầu một cái, hơi cúi đầu, thần sắc ảm đạm, trong miệng lầm bầm một câu: “Thích thì thế nào… “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.