Đọc truyện Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần – Chương 8: Chính thức tựu trường
Edit: LenNiNi
Beta: Giáng Thiên Tuyết
” Ngươi học âm nhạc nhiều năm như vậy a! Tố Y, dáng dấp của ngươi đẹp như vậy, lại còn học âm nhạc, tại sao không đi thi nghệ sĩ chứ?” Chu Thư Linh quay đầu bình tĩnh nhìn Tố Y.
Trình Tố Y cô ấy lớn lên trông đẹp như vậy, nên đi học trường nghệ thuật tốt nhất Trung quốc —— học nghệ, cũng là trường nghệ thuật nỗi danh thế giới.
Mặc dù nghệ thuật trung đối với lớp văn hóa thành tích yêu cầu cũng rất cao. Bất quá, nếu Trình Tố Y có thể thi đậu đại học Yến Kinh, thành tích thi vào đại học kia nhất định cũng rất tốt. Hơn nữa với gương mặt này của Trình Tố Y, nhất định có thể thi đậu trường nghệ thuật trung.
Cho nên, Chu Thư Linh là đang tiếc nuối thay Tố Y!
“Các cô không cảm thấy tôi nói chuyện quá nghẹn người sao (không biết ăn nói)? Dù cho tôi có thật sự muốn, lấy điều kiện gì vào làng giải trí? Phải là tranh thủ từng phút toả sáng?! Tôi tự biết năng lực của mình, làm một phía hậu trường đã tốt rồi.”
Tố Y cười một tiếng, xem ra cái thế giới này địa vị của nghệ sĩ vẫn đủ cao, nếu không Chu Thư Linh sẽ không thay mình đáng tiếc. Tố Y âm thầm nghĩ.
“Vậy thật là quá đáng tiếc, lãng phí gương mặt này của ngươi.” Hoàng Thải Vi cũng nhìn Tố Y nói.
“Sau này hai ngươi có thể nhìn mỗi ngày a? Không tính là lãng phí!” Tố Y cười đễu giả nói.”Nếu không hai ngươi mỗi ngày cho ta mười đô, ta để cho các ngươi nhìn đủ, như thế nào?”[linh: cướp nhà băng cho mau chị ạ]
“Ta bây giờ rốt cuộc tin tưởng, ngươi vào cái vòng kia* sẽ giống như theo thời gian tan của tuyết, ta chưa nghe nói qua bán mặt cho bạn cùng phòng nhìn đâu!”
*thường để nói vòng giải trí, nhưng tác giả để vậy nên mình dịch ra vậy.
Hoàng Thải Vi trực tiếp liếc Tố Y một cái. Tố Y phản bác nói: Tôi vốn ở cái vòng (giải trí) kia lăn lộn mười mấy năm, cho tới bây giờ không có bị lãng quên hay không nỗi tiếng nữa đâu!
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Chu Thư Linh lại bổ sung một câu.
Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi một chút, lại nhìn Chu Thư Linh một chút. Cố ý thở dài một cái nói: “Các ngươi giá hai con gấu nhỏ, thật không có cảm giác hài hước!” Nói xong còn làm bộ lắc đầu một cái.
Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh đều bị Tố Y làm cho nghẹn không nói ra lời.
Đến tiệm nhạc cụ, Tố Y trực tiếp để cho nhân viên trong tiệm đem dụng cụ đàn trống đều lấy ra.
Đây là lần đầu tiên Tố Y đến cái thế giới này lựa chọn đàn, hơn nữa nửa tháng sau chính là cuộc so tài ca sĩ tại sân trường. Cho nên, Tố Y là gợi lên mười hai phần tinh thần chọn nhạc cụ.
Đầu tiên là quan sát mặt ngoài của nhạc cụ, phún tất. Lại lên tay thông qua vào tay xúc cảm, quan sát bên trong đàn, thế này mới chọn lựa mấy nhạc cụ.
Sau đó cẩn thận nghe kĩ âm sắc phát ra từ các bộ nhạc cụ, rồi mới lựa ra hai nhạc cụ cảm thấy ứng ý nhất.
Cuối cùng Tố Y ngồi ở trên ghế, đem hai cây đàn chia ra trình diễn phân giải cùng huyền cùng tảo huyền*. Thông qua cuộc so tài, rốt cuộc chọn trong đó một cây đàn.
* Trình diễn phân giải cùng huyền cùng tảo huyền: Ý câu này muốn nói là Trình Tố Y đem hai cây đàn cùng một lúc diễn tấu để so sánh độ âm sắc và thanh âm xem cây nào tốt hơn thì sẽ chọn cây đó.
Ai ~ đáng tiếc a! Đàn tốt thật sự là quá khó tìm, không bằng cây đàn trước kia của cô dùng thuận tay a! Tố Y trong lòng thầm thở dài nói.
“Tiểu thư, cách ngươi chọn đàn thật quá chuyên nghiệp, nhiều ban nhạc giỏi chơi đàn cũng không có cách chọn chuyên nghiệp như ngươi đâu! Cây đàn này có giá 5500 nhân dân tệ, ngươi có muốn bọc lại?” Điếm viên kia nói lời khen ngợi Tố Y.
“Đây cũng quá đắt đi! Một cây đàn liền 5500 nhân dân tệ, ngươi đang gạt chúng ta phải không!” Chu Thư Linh trước kêu lên.
“Tiểu thư, đàn này thật không đắt, không tin, ngươi hỏi bạn ngươi, nàng là tay tổ! Hơn nữa nàng chọn cây đàn này mặc dù không phải là đắt tiền nhất trong tiệm chúng ta, nhưng lại là cái có cảm giác âm thanh tốt nhất, giá tiền này thật sự không mắc quá đâu!” Điếm viên kia mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Chu Thư Linh.
“Ngươi cho ta cái hộp đàn hợp với cái đàn này đi, thêm một chút nhỏ cơ phận, cũng cất vô đó cho ta!” Tố Y đem đàn đưa cho nhân viên trong tiệm.
“Thư Linh, cây đàn đáng cái giá này! Yên tâm đi!” Tố Y quay đầu nhìn Chu Thư Linh
“Đây là khoe giàu, trần truồng khoe giàu!” Chu Thư Linh ói cái máng nói
Chờ mấy người mua đồ xong, cũng đã đến thời gian ăn cơm tối.
“Chúng ta ăn cơm tối xong rồi trở về, hay là trở về tìm Lữ Bình cùng nhau ăn cơm chứ?” Tố Y vừa đi vừa hỏi.
“Cơm nước xong trở về đi, Lữ Bình không phải cùng đồng hương ước hẹn sao. Chúng ta trở về nàng cũng không nhất định sẽ cùng chúng ta ăn cơm chung.” Hoàng Thải Vi trả lời.
Tố Y nhìn Hoàng Thải Vi một cái, xem ra Hoàng Thải Vi đối với Lữ Bình cảm thấy cũng không được khá lắm a!
Thật ra thì mọi người cũng không phải người ngu, Lữ Bình thấy Tố Y nói câu nói đầu tiên cũng đã đem Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh đắc tội. Cho nên, mặc dù chào sáng sớm, nhưng vẫn là uổng phí khí lực!
“Đúng vậy, vậy chúng ta liền cơm nước xong trở về đi.” Chu Thư Linh cũng nói
Sau khi trở lại nhà trọ, mọi người đi dạo một buổi chiều, cũng đều cảm thấy mệt mỏi, vội vàng rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Tố Y liền bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, xem ra đã có không ít học sinh rời giường. Thật lâu cũng không có cảm thụ qua sân trường sinh sống, Tố Y nghe đã lâu tiếng huyên náo, thích ý hé mắt.
Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi, Tố Y hay là chuẩn bị đứng lên chạy bộ sáng sớm. Đời này, mình nhất định phải bảo dưỡng thân thể thật tốt. Cho nên, không thể thiếu rèn luyện mỗi ngày được.
Cuộc sống đại học của Tố Y chỉ như vậy kéo ra màn che.
Ban tân văn lần đầu tiên ban hội, Tố Y vẫn là rất mong đợi. Đến phòng học, Tố Y cùng Hoàng Thải Vi ngồi cùng nhau, mà Chu Thư Linh thì lựa chọn ngồi trước mặt Tố Y. Lữ Bình thì ngồi chung cùng nữ sinh khác.
Tố Y thấy Chu Thư Linh quay đầu về Lữ Bình liếc mắt, không khỏi cười ra tiếng. Cô nương này cũng thật là đáng yêu đi! Mặc dù bát quái một chút, nhưng vẫn là người rất trực tiếp.
Tố Y không phải là một người có tâm cơ, cho nên đối với hai mặt ba đao người là không được rõ lắm. Hay là cùng người bộc bạch trực tiếp gia thiệp!
“Ngươi đang cười cái gì?” Hoàng Thải Vi nghiêng đầu tò mò nhìn Tố Y. Mà Chu Thưu Linh cũng mặt đầy tò mò quay đầu nhìn Tố Y.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi Thư Linh đối với Lữ Bình liếc mắt, thật là đáng yêu!” Tố Y cười trả lời.
Hoàng Thải Vi cũng nhếch lên khóe miệng, xem ra cũng là tương đối đồng ý Chu Thưu Linh cái liếc mắt đó.
“Vốn chính là sao, cùng đi đến, ba người chúng ta ngồi ở bên đây, nàng lại ngồi cùng người khác. Không biết còn tưởng rằng mấy người chúng ta gạt bỏ nàng đâu!” Chu Thư Linh thở phì phò lại hướng Lữ Bình liếc mắt
8 giờ, một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng đúng lúc đi vào phòng học.
“Ta họ Lưu, gọi là Lưu Nhất Xuyên, là chủ nhiệm lớp của các ngươi, đây là điện thoại của ta. Các ngươi sau này có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta.” Chủ nhiệm lớp đầu tiên là ở trên bảng đen viết tên của mình và số điện thoại, tiếp theo để cho mọi người tự giới thiệu về mình, nói là để cho mọi người làm quen nhau.
“Ta tên Vương Vũ Phi, Vũ trong Vũ Trụ, Phi là bay” Người đầu tiên giới thiệu về mình là một nam sinh.
“Ta tên Tạ Khả, Tạ là cảm ơn, Khả chính là đáng yêu” Tiếp theo là một nữ sinh.
“Ta tên Chu Thư Linh, Thư là thoải mái, Thư Linh là linh” Chu Thư Linh hi hi ha ha tự giới thiệu mình
Rất nhanh liền đến phiên Trình Tố Y, “Ta là Trình Tố Y, tao nhã như Tố, Y người như Y*!”
*câu này chương 1 linh lỡ dịch thành y trong y nhân nên sẽ chỉnh ở chương một, mong mọi người thông cảm
Trình Tố Y quan sát một chút, cả lớp có 25 người, mà chỉ có 7 nữ sinh. Tố Y tỏ ra rất hài lòng. Người ít, cho thấy quan hệ giữa người với người sẽ đơn giản a, Tố Y sợ nhất phiền toái.
Chờ sau khi mọi người quen biết nhau xong, chủ nhiệm lớp lại chỉ định một người làm lớp trường, một người làm lớp phó học tập, sau đó liền tuyên bố mọi người có thể tự do hoạt động.
Tố Y cảm thấy rất hài lòng với lớp trưởng khoa này, đơn giản trực tiếp, không lôi kéo hận thù.
Mấy ngày kế tiếp, Tố Y trừ giờ học mỗi ngày, không phải theo Hoàng Thải Vi cùng Chu Thư Linh đi dạo phố, chính là tìm một xó xỉnh, chơi đuà. Thỉnh thoảng còn giành thời gian đi biệt thự bên kia nhìn một chút tiến trình sửa chữa.
Mà Lữ Bình cũng giống như quên mất mấy ngày trước không vui, cố gắng muốn hòa hợp cùng các nàng, Tố Y cũng không nữa cố ý nhắm vào nàng.
Cuộc sống còn dài, không phải sao!