Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 3: Đại tiên


Đọc truyện Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần – Chương 3: Đại tiên

Edit: huyền songg

beta: LenNiNi

Lên máy bay,cô cẩn thận xem lại trí nhớ của chủ nhân trước, đặc biệt là những trí nhớ có liên quan tới số tiền trò chơi hai năm kia. Trước đây,những trò chơi mà cô coi đều là võng trùng*, các loại trò chơi đều được mọi người yêu thích, nhưng đều là những trò có điều kiện cần bàn, vẫn chưa từng nghe qua toàn bộ tin tức của trò chơi.

*nguyên văn:网虫 võng trùng là sâu mạng hay nghiện mạng

Hơn nữa bởi vì là ngôi sao, bình thường công việc diều là bận rộn, không có nhiều thời gian chơi trò chơi nhiều mấy. Bây giờ thì tốt hơn rồi, mặc dù thế giớ này không khác với thế giới của cô lắm, một số thứ không bằng thế giới của cô. Nhưng mà khoa học kĩ thuật của thế giới này tiến bộ hơn thế giới kia, hai năm sau lại có toàn bộ tin tức về sự ra đời của các trò chơi!

Mặc dù còn phải chờ hai năm nữa nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới những điều mà cô muốn biết.

Cô có thể dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà ghi xuống một ít trò chơi trước thời hạn, tránh cho đến lúc trò chơi xuất hiện thì cô lại quên sạch.

Hơn nữa dựa theo vào trí nhớ của cô, trò chơi của 10 năm sau cũng còn chưa sáng tạo ra, mà nhà phân phối trò chơi thăm dò cũng có 1/3 trong đó, điều đó cho thấy, dị vực là một điều có đặc tính cao trong trò chơi. Đến lúc đó nếu cô không tìm được việc làm thì làm một nhà thiết kế trò chơi cũng là một lựa chọn tốt!

Đang tập trung suy nghĩ miên man, máy bay liền đáp xuống sân bay Yến Kinh. Cô không quen thuộc cái thế giới này lắm cho nên không dám chạy lung tung, không thể làm gì khác hơn là đi mua bản đồ ở đây. Phía trên có hướng dẫn chỉ đại học Yến Kinh ở gần đây, rồi còn có quán rượu gì đó. Lại dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô chọn một quán rượu bốn sao, sau đó đón taxi đi tới đó.

Mặc dù bây giờ có tiền, nhưng nếu có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, cô âm thầm nói.


Nếu có người biết suy nghĩ của cô, nhất định sẽ cho cô một ánh mắt hung hãn.

Học sinh ra khỏi nhà muốn tiết kiệm mà ở quán rượu bốn sao sao? Vậy các danh nhân thành công

sao lại phải ở bốn sao, sao lại không ở quán rượu năm sao đi! Có thể vì trước kia cô là ngôi sao được yêu thích, khi đi ra khỏi nhà đều ở trong quán rượu năm sao, mà trong suy nghĩ của cô, ở quán rượu bốn sao đó chính là tiết kiệm rồi.

Sau khi tới chỗ ở, điều cô làm đầu tiên đó là xem lại bản đồ của Yến Kinh. Bây giờ, đầu tiên là phải mua nhà, mà 400 vạn, đủ để cô trực tiếp mua một cái biệt thự lớn. Vận khí tốt, nói không chừng có thể mua được nhà lầu đời sau của Lầu Vương! Mà không phải giống như đời trước của cô.

“ Quyết định, ngày mai sẽ đi mua nhà.” Cô nắm chặt tay.

Ngày thứ hai, đầu tiên cô đi mua điện thoại di động thông minh cho mình, có thể gọi điện thoại, lại có thể dùng máy vi tính. Vô cùng thuận lợi. Buổi chiều cô đi tìm tài liệu, vừa đi vừa tìm những khu chung cư hoàng kim.

Nhưng mà, để cho cô thất vọng đó là, những chung cư hoàng kim trong trí nhớ còn chưa làm ra, đang trong quá trình xây dựng.

Nhưng mà, một năm sau, giá phòng ở Yến Kinh một năm lên ba bốn lần, thậm chí còn cao hơn, hơn nữa ở trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa từng hạ giá xuống bao giờ. Nếu năm nay không mua phòng, sang năm 400 vạn cũng chỉ đủ để mua một căn hộ bình thường cấp 3.

Làm cô cảm thấy rất thiệt thòi, vốn là bây giờ có thể mua một biệt thự lớn, một năm sau lại chỉ có thể mua một căn hộ nhỏ cấp 3, đúng là rất thiệt thòi mà.


Đi quan sát đến cuối cùng còn hai cái khu chung cư, nhưng lại chưa tìm được căn phòng nào ưng ý cả, làm cho cô cảm thấy rất thất vọng.

Người ở Minh cảng thông báo là muốn bán một cao ốc, cô thấy cao ốc muốn bán đều mở cửa liền thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo là ở trạng thái buôn bán, nếu nơi này cũng không mở cửa thì sau này rất khó tìm được một căn hộ hoàng kim như vậy. Hơn nữa, đến lúc đó số tiền nhỏ này của cô cũng không mua nổi nhà ở đây.

Đi vào bên trong cao ốc, bên trong rất yên lặng, chỉ có một khách hàng, không đúng,nếu tính cả cô nữa thì là hai người.

“Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô muốn xem nhà hay cửa hàng?là muốn mua nhà lầu hay biệt

thự? Trước hết tôi giới thiệu cho cô một số hạng mục.” Một vị nhân viên thấy cô, liền đi về phía cô cười nói.

“ Không cần giới thiệu, tôi nhìn một cái là được. Tôi muốn xem các ngôi nhà, có thể thấy bài trí trong phòng sao? Muốn thấy biệt thự hoặc cao ốc bây giờ đều được sao?” Cô vừa nói, vừa cầm cuốn sách vẽ cấu trúc ngôi nhà xem.

“Đều có thể xem, hơn nữa chúng tôi đóng tiền phòng sau tết nguyên đán, bây giờ tiểu thư chọn phòng xong thì chưa tới mấy tháng nữa liền nhận được chìa khóa. Hơn nữa, chúng tôi có một nhóm biệt thự đến tháng sau liền có thể ở. Nếu như cô chọn biệt thự thì tháng sau có thể sửa sang lại rồi.”

Nhân viên tiếp thị nói tiếp: “Nhưng mà, tiểu thư, cô đã trưởng thành sao? Mua phòng thì phải có giấy chứng nhận, nếu mà muốn mua phòng theo như yết thì phải có công việc ổn định. Nếu không ngân hàng sẽ không phê duyệt cho vay tiền.”

“Trưởng thành, năm nay tôi vừa thi đậu đại học Yến Kinh, cha mẹ tôi muốn cho tôi mua phòng ở gần Yến Kinh, bọn họ muốn có thể sang thăm tôi bất cứ lúc nào. Cho nên để tôi sang đây xem trước một chút.” Cô mỉm cười trả lời.


“Vốn là tôi muốn xem ở gần đại học Yến Kinh có ngôi nhà nào muốn bán không, nhưng đi qua đây thấy nơi này mở cửa, tôi liền vào xem một chút.” Cô tỉnh rụi nói tiếp.

“Thật là may là cô không đi, ở bên kia hiện tại cũng không khai thác chung cư, chỉ có một mảnh đất vừa mới bán đi, muốn ở được thì cũng phải đợi một năm sau nữa.” Nhân viên cao ốc cười nói.

Trong lòng cô thật vui mừng, may mà đi tới bên này trước, nếu không lại mất công đi một chuyến. Năm đó nguyên chủ chỉ biết đi làm, hơn nữa cũng không cần mua phòng, căn bản cũng không có chú ý tới các tin tức của các khu chung cư.

Cũng là mấy năm sau đó, ở trong trò chơi nhìn người ta nói chuyện mới biết được, hôm nay đi xem những chung cư được xem là hoàng kim, khu vực xung quanh tốt, hoàn cảnh tốt, tính an toàn cũng cao, dù là sau thì có tiền cũng không mua được những ngôi nhà sang trọng này.

Bởi vì những người ở trong khu này căn bản cũng không

bán nhà đi, đều để ở. Chờ đến sang năm, cho dù có người mướn bán nhà thì cô muốn mua cũng không mua được.

Đến cuối năm, cái tiểu khu này sẽ ở giữa hai bên lão thành khu, sẽ bị chính phủ qui hoạch thành khu trung tâm mua bán.

Mà những người trong tiểu khu này, bên trái là trung tâm mua bán, bên phải là một khu công xã, nói cách khác, bên trong tiểu khu chính là một cái công viên.

Đến lúc đó, con đường được sửa, phương tiện xung quanh cũng thay đổi toàn bộ. Giá phòng ở đây cũng tăng cao, cho nên, cô quyết định bất cứ giá nào, hôm nay nhất định cô phải mua được một phòng ở đây. Có điều cô không biết là, sau một năm, giá của một phòng ở đây gấp 10 lần hiện tại.

“vậy trước tiên cô đưa tôi đi xem các phòng ở đây đi.” Cô nói với người nhân viên.


“Được, Tiểu thư, cô họ gì ạ? Tôi họ Lý, cô kêu tôi là Tiểu Lý là được rồi.”

Nhân viên thấy cô có ý muốn mua phòng nên thái độ cũng trở nên thân thiết hơn.

“Tôi họ Trình.”

“Bây giờ bên trong cũng có một người khách hàng đang xem phòng, cũng là học sinh của đại học Yến Kinh, nói không chừng chúng ta không thể xem được đâu.” Tiểu Lý nói xong thì đỏ mặt.

Tố Y không khỏi cảm thấy kì quái, có khách xem phòng thì cô ta đỏ mặt cái quái gì nhỉ. Đi khoảng tầm 3 phút, vừa mới vào thang lầu liền nghe được tiếng nhân viên cao ốc đang giới thiệu bố cục căn nhà. Chân Tiểu Lý không khỏi bước nhanh hơm, làm cho cô cảm thấy kì quái đi theo.

Vừa mới vào cửa, một ngời đàn ông mặc áo sơ mi trắng quay đầu về phía cửa. Nhìn bóng lưng người đàn ông, trong lòng cô chỉ có một câu: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử đời vô song.”. nhìn kĩ lại, nguyên chủ biết người này.

Lâm Tử Mặc – hội trưởng hội sinh viên của đại học Yến Kinh. Là người nổi danh của đại học Yến Kinh, người ta gọi anh là Lâm đại tiên.

linh: beta tới đây mới hiểu tên chương:v bà chị gặp học trưởng có biệt hiệu đại tiên =v=

Điều gọi là đại tiên, là thần lớn, dù học chuyên bên khoa học kĩ thuật, nhưng mà trên nhiều phương diện khác hắn cũng đều rất giỏi, sự tồn tại của hắn

giống như thần vậy.

Mà gọi hắn là đại trích tiên còn bởi vì có một nguyên nhân khác, bởi vì quanh năm hắn đều mặc áo sơ mi trắng, dáng người lại thanh nhã tuấn dật, đôi mắt phượng trên khuôn mặt không làm cho hắn có chút nữ tính nào mà còn tăng thêm sự dịu dàng cho hắn, mười phần tiên khí, cho nên mọi người đều ngấm ngầm gọi hắn là đại tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.