Đọc truyện Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau! – Chương 17: Ăn cơm
hẩm Nguyệt Hoa nhìn người Trương gia uống canh, khen không dứt miệng, liền cong khóe miệng nở nụ cười.
Đối với tài nấu nướng của mình, cô rất có tự tin, cho dù chỉ là nấu một nồi canh rong biển, hương vị cũng có thể rất ngon không giống với người khác, do lúc trước cô vì muốn luyện tập tài nấu nướng của mình, đã từng theo học một đầu bếp ở nhà hàng năm sao.
Nói thật, nấu cơm nấu cháo đều thuộc về học vấn, không dùng nhiều đồ gia vị lắm, nhưng muốn khảo nghiệm tài nấu ăn của một người, cần phải biết nắm vững độ lửa.
Tựa như canh rong biển, không thể cho rong biển vào quá sớm, nếu thế khi nấu sẽ bị nát nước canh cũng trở nên sềnh sệch, mà cho vào quá muộn cũng không được, mùi rong biển quá nặng sẽ làm mất đi vị ngon.
Thẩm Nguyệt Hoa nấu loại canh này, đúng là đã tốn rất nhiều tâm tư, tính toán thời gian nấu, vừa lúc người Trương gia trở về, có thể uống được nước canh nóng ngay nhưng không phỏng miệng.
Nhìn thấy người Trương gia uống canh khen ngon, Thẩm Nguyệt Hoa làm đầu bếp, tâm tình cũng vô cùng tốt.
Nhưng, có người không quen nhìn dáng dấp Thẩm Nguyệt Hoa như vậy, giọng điệu ganh tị châm chọc nói: “Không phải chỉ là chén canh rong biển thôi sao? Nói thật chứ, rõ là mẹ quá thiên vị đi.”
Được rồi, lại là bà chị dâu cả chỉ sợ thiên hạ không loạn, Mã Quế Hoa.
Lý Quế Phân lười để ý tới ả ta, dù sao bà cũng đã nói Mã Quế Hoa mười mấy năm, nhưng người ta cứ như một khúc gỗ mục, có la mắng cũng chỉ yên tĩnh được vài ngày, không bao lâu lại khôi phục nguyên dạng.
Người của Trương gia vội vàng uống canh cũng không để ý tới ả, Trương Kiến Dược nhỏ tuổi nhất, sau khi uống canh, liền cảm thấy đói bụng, sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt Hoa hỏi: “Chị Nguyệt Hoa, canh chị nấu thực sự dễ uống, so với mẹ cũng ngon hơn, nhưng em đói bụng rồi, có gì khác để ăn không?”
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trải qua chuyện tình của đời trước, thì đặc biệt yêu thích con nít, hiện tại thấy Trương Kiến Dược hỏi dễ thương như vậy, trong lòng vui vẻ cười nói: “Tất nhiên còn có đồ ăn khác, nước canh chỉ uống giải khát thôi, đừng uống quá nhiều, để bụng lát nữa ăn cơm nữa. Đồ ăn đều được để trong nồi giữ ấm, chị còn chưng canh trứng gà, một lát em và hai cháu gái ăn một miếng nha.”
Trương Kiến Dược vừa nghe đến hai chữ trứng gà, ánh mắt vui mừng phát sáng lên, vội vàng kéo vạt áo của Lý Quế Phân, nói: “Mẹ, con muốn ăn canh trứng gà, chúng ta rửa tay ăn cơm đi, con đói lắm rồi.”
Lý Quế Phân cũng thấy đói bụng, hơn nữa Mã Quế Hoa thuộc tính con lừa, bà thật sự không muốn lo tới, liền đáp ừ, mở nắp nồi, phân phó người Trương gia đi rửa tay, chuẩn bị chén đũa, lập tức ăn cơm.
Thẩm Nguyệt Hoa xào hai món ăn, nghĩ có lẽ không đủ cho người trong nhà ăn, bèn nói: “Mẹ, hay con xào thêm vài món đi.”
Lý Quế Phân nhìn hai món ăn trong nồi, tuy đều là rau dưa trong nhà, nhưng màu sắc rất đẹp mắt, tâm tình của bà thật tốt nói: “Đồ ăn xào có hơi thiếu, nhưng con là cô dâu mới, làm một bữa cơm cho có vẻ là được, hôm nay hãy để cho chị dâu cả của con làm đi, dù sao nó có bản lãnh lớn, cực kỳ có năng lực, để nó bộc lộ bản lĩnh cho chúng ta nhìn xem, cũng để nó bớt suốt ngày kiếm chuyện khắp nơi.”
Sau khi Lý Quế Phân nói xong, trừng mắt nhìn Mã Quế Hoa, lúc này Mã Quế Hoa cũng không dám nói không làm, rốt cuộc ả đã hiểu ra, tất cả người trong nhà đều nhìn ả không lọt mắt.
Quả nhiên mẹ của ả nói đúng, người cả nhà này là chướng mắt ả, mới có thể ở trước mặt vợ chú Tư, làm ả mất mặt.
Đáng giận nhất là Trương Kiến Quốc, thường ngày cực kỳ lạnh lùng thì cũng thôi đi, vào lúc này, lại có thể ngồi yên chờ đợi, cũng không biết nói giúp ả một chút.
Hiện tại Mã Quế Hoa vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nổi giận với Thẩm Nguyệt Hoa, dù sao Lý Quế Phân và Trương Thiết Đầu đều ở đây, nếu thật sự gây ầm ĩ, theo tính thiên vị của Lý Quế Phân, cuối cùng nhất định chỉ có ả chịu thiệt thòi.
Mã Quế Hoa yên lặng mà nhịn xuống, oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, thầm nghĩ: Quả nhiên người thành phố đều đa tâm, cứ chờ coi!
Lý Quế Phân không nghe thấy ả đáp lời, lại hỏi một câu, chỉ là giọng điệu nặng hơn: “Vợ lão đại, có phải cô không vừa ý hầu hạ già trẻ một nhà chúng tôi như vậy hay không? Muốn cô làm một bữa cơm cũng khó vậy sao?”
Lúc này Mã Quế Hoa mới lúng túng nói: “Mẹ, con lập tức làm ngay.”
Lý Quế Phân lên tiếng, kêu Trương Kiến Quân múc đồ ăn ra, lại xới mấy chén cơm, rồi nói: “Chúng ta ăn chút đồ trước lót bụng, lát nữa đợi chị dâu cả của mấy người làm xong đồ ăn, lại ăn tiếp cho no.”
Sau khi bà phân phó xong, thấy Trương Thiết Đầu xoay người đi tới, liền đi theo, mấy người trẻ tuổi trong nhà cùng Thẩm Nguyệt Hoa, đều múc đồ ăn bưng ra ngoài.
Mà lúc bọn họ đi tới bàn ăn, Thẩm Nguyệt Hoa nghe được phía sau truyền tới tiếng bước chân, thanh âm kia từ xa lại gần, sau đó cô đặt đồ ăn xuống, những người này liền đi tới trước người cô, đứng trước mặt Lý Quế Phân, giọng nói cao thấp không đồng nhất kêu: “Mẹ”, “Bà nội.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe thấy liền sững sờ, ngược lại biết những ngững người này là người nào, chính là nhà anh hai và anh ba trong một viện khác.
Quả nhiên, cô ngẩng đầu lên, thấy được hai gương mặt rất giống nhau, chỉ là một thật thà phúc hậu, một lanh lợi lý trí, lúc Thẩm Nguyệt Hoa nhìn sang, họ cũng liếc nhìn qua, một người trong đó cười ngây ngô đáp lại, còn một người thì gật đầu tỏ ý chào.
Thẩm Nguyệt Hoa nhịn không được bật cười, thầm nghĩ: Đúng là thú vị, cặp anh em này cứ như hai thái cực, cho dù giống nhau như đúc, nhưng tính tình và phong cách lại hoàn toàn bất đồng, không cần phân biệt, đã biết người nào là người nào.