Đọc truyện Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau! – Chương 13: Làm đồ ăn
Thẩm Nguyệt Hoa tiễn hai người này đi, vốn là buồn ngủ giờ biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa ở kiếp này đầu óc thư thản, sau khi ngủ được một giấc, thân thể đã khỏe hơn nhiều.
Thẩm Nguyệt Hoa sờ lên trán của mình, cảm giác không còn sốt cao nữa, lại nhìn sắc trời, thời gian bây giờ đại khái khoảng hơn sáu giờ chiều rồi.
Cô cũng không có ý định ngủ tiếp, mà chải tóc mặc quần áo tử tế, liền men theo con đường trong trí nhớ, đi qua phòng bếp bên anh cả Trương gia.
Trong lòng cô biết mình là con dâu mới gả vào, đời trước không có ai dạy bảo cho cô, sau khi rời khỏi Trương gia thôn, rốt cuộc cũng không có kết hôn, cho nên đối với việc làm dâu, vẫn chỉ là người học nghề, đối với cái này cực kỳ lạ lẫm.
Đã như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa liền theo như suy nghĩ của mình, chịu khó luôn không có sai, hơn nữa, phụ nữ ngày xưa sau khi gả đi, cũng muốn nấu một bữa cơm cho người nhà chồng.
Hiện tại cô có ý làm một bữa cơm, tuy nhiên đời trước trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nhưng cô thích nấu cơm làm đồ ăn, dần dà, cũng luyện được tay nghề tốt.
Thẩm Nguyệt Hoa đi tới phòng bếp, mở ngăn tủ ra xem, phát hiện gạo này đó rất phong phú, trong cái giỏ bên cạnh còn có mười mấy quả trứng gà, trừ đó ra, trên xà nhà có treo ít thịt khô và lạp xưởng.
Thẩm Nguyệt Hoa ở trong góc phòng bếp, còn tìm ra một đống khoai lang và khoai tây, cạnh góc tường có để vài cái bình lớn, mấy cái bình này rất lớn, cao gần đến ngang eo cô.
Thẩm Nguyệt Hoa biết rõ, đây là dưa muối của người Trương gia, không nhiều loại dưa muối lắm, chỉ là cải trắng, củ cải, cây đậu đũa, cây gừng tây…Tất cả đồ ăn đều là những thứ trồng trong ruộng của Trương gia.
Có điều, mùi vị lại vô cùng tốt, sau khi Thẩm Nguyệt Hoa về thành phố, nhớ tới cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Người Trương gia thích ăn đồ ăn có vị ngọt cay, sau khi lấy cải trắng muối này ra, thêm chút tương ớt và đường trắng, trộn vào khi ăn vị chua đặc biệt thơm ngon, cho dù chỉ ăn cải trắng muối không, Thẩm Nguyệt Hoa cũng có thể ăn một chén cơm.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn mấy cái bình, quả thực là muốn mấy hương vị này, về sau cô kiếm được tiền, có cho người trở lại Trương gia thôn mua cải trắng muối, nhưng trước sau cũng mua không được, hương vị này là do mẹ chồng Lý Quế Phân muối ra.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến hương vị đặc thù này, nhìn lại mấy cái bình, ánh mắt liền khẩn thiết hơn.
Cô nghĩ nghĩ, chà nồi, vo sạch gạo, cắt khoai lang, làm cơm khoai lang trước, hiện tại trong thôn đều có thói quen ăn như vậy, cũng không phải bởi vì ăn ngon, mà là tiết kiệm gạo, khoai lang cũng có thể coi như cơm, như vậy lương thực nấu trong nhà đều có thể tiết kiệm không ít.
Người Trương gia là nhà giàu trong thôn, lúc mới đầu sinh nhiều con cái, đã từng sống nghèo khó, hiện tại gia cảnh dần dần tốt lên, nhưng người trong nhà đều dưỡng thành tính tình tiết kiệm, vẫn ăn cơm khoai lang như trước.
Thẩm Nguyệt Hoa đậy nắp nồi, đột nhiên nghĩ đến anh cả Trương gia có hai đứa con gái nhỏ, nên đập ba quả trứng gà, trộn ít nước muối, đặt ở trên ô cơm để chưng, nghĩ muốn chưng một quả trứng để nấu canh.
Canh trứng gà trong thôn cũng là món hiếm có, dù sao trứng gà khó có được, trong nhà phàm là gà đẻ trứng, ngoại trừ giao cho trong ngoài đại đội công xã, còn dùng để mua bán đổi ít đồ.
Trong thôn khó có được phiếu lương thực và phiếu vải vóc, ngược lại là đồ đạc phong phú hơn nội thành, nên mở rộng việc lấy vật đổi vật, mặc dù có chút đầu cơ trục lợi, nhưng mấy năm này bên trên quản không nghiêm, làm như vậy thành ra cũng được, dù sao đều là người trong một thôn, hơn nữa ra khỏi thành phố xa xôi, thanh niên trí thức cũng được lợi, sẽ không đi nói lung tung.
Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Nguyệt Hoa chỉ đập ba quả trứng gà, nếu lấy trứng gà ra nấu, chỉ có thể ăn mấy ngụm, nhưng làm thành canh trứng gà, vậy thì lại là một món.
Nghĩ đến đồ ăn này, cũng là cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn, không chỉ có hai đứa con gái của anh cả, còn có chú em nhỏ nhất, hiện tại tuổi so với hai cháu gái không lớn hơn bao nhiêu, cũng sẽ thích ăn món mềm non mịn như vậy.
Ở bên trong Thẩm Nguyệt Hoa vừa nấu cơm, vừa rửa sạch một cái chảo to, rồi múc một muỗng mỡ heo cho vào trong chảo, cũng không dám lấy nhiều, nếu không coi như là làm xong đồ ăn, người trong nhà cũng sẽ không vui.
Cô một bên cắt vài củ khoai tây và cây gừng tây, một bên bỏ thêm gia vị vào chảo dầu.
Chờ đến khi dầu bắt đầu nóng lên, thì đem đồ ăn đã cắt sẵn đổ vào, khoai tây xắt thành khối, một lát khi gần ăn sẽ được mềm, dễ dàng tiêu hoá.
Đương nhiên, sau khi làm xong món này, còn có thể cho vào nồi cơm để chưng, lúc ăn sẽ càng mềm hơn.
Đã làm xong món chính, Thẩm Nguyệt Hoa lại gọt vài củ khoai tây, xắt thành những sợi dài nhỏ, sau khi trải qua hơn hai mươi năm luyện tập kỹ thuật cầm dao ở kiếp trước, cô đã sớm luyện giỏi, cho dù lấy khoai tây khắc hoa cũng không thành vấn đề.
Cho nên, lúc này cô cắt sợi khoai tây rất mảnh, cho dầu nóng lên, lấy xuống một khúc lạp xưởng, cắt nhỏ cho vào xào, đợi đến lúc thịt xào ra mùi thơm, cô lại cho sợi khoai tây vào.
Sợi khoai tây dài nhỏ, rất nhanh đã đổi màu, Thẩm Nguyệt Hoa lại cải trắng muối ở trong bình ra, cũng xắt sợi dài nhỏ, bỏ vào chảo.
Như vậy đồ ăn xào xong, ngay cả sợi khoai tây cũng có vị chua cay, hương vị rất tuyệt, những quán ăn Trung Quốc đều có món này, khi ăn vừa chua vừa giòn, tóm lại tất cả mọi người rất thích ăn.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa xào đồ ăn xong, thấy thời gian còn sớm, liền dùng cái chảo lúc nãy mới dùng xào đồ ăn, nấu canh rong biển, nhưng không cho nhiều rong biển, canh vốn là chỉ cho ấm bụng, nêm nếm hương vị thanh đạm mới giải khát.
Canh cũng rất nhanh sôi, Thẩm Nguyệt Hoa thấy nấu xong rồi thì tắt bếp, mà ngay lúc này, lại có một bé gái khoảng năm sáu tuổi đột nhiên xông vào.
Đứa bé gái nước mũi lôi thôi, gương mặt đỏ ửng, tóc cột rối tung, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Hoa, lập tức hoảng sợ hét ầm lên, hô: “Mẹ! Mẹ! Phòng bếp có ăn trộm!”
Thẩm Nguyệt Hoa: “…”
Thẩm Nguyệt Hoa chưa kịp nói chuyện, thì thấy một người dáng dấp xinh đẹp, nhìn người phụ nữ trung niên chạy vào có vài phần quen mắt, không nói hai lời, liền cầm cây chổi ở cửa phòng bếp lên đánh tới hướng cô.