Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương]

Chương 67


Bạn đang đọc Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương] – Chương 67

Hôn sự của hai người tiến hành rất nhanh, ý chỉ hạ xuống, đến tháng tư, sau khi viện của Tề Trung Châu được tu sửa, bọn họ liền thành thân. Chu Sơ Nhu tuy là nữ quan, nhưng không hề ở trong cung, Chu gia cũng sớm đã có chuẩn bị, cho nên tuy rằng hôn sự hơi hấp tấp, nhưng Nam Dương Hầu phủ vẫn náo nhiệt tổ chức mọi thứ thỏa đáng.

Tam gia lần này trở về chỉ ở nửa tháng liền đi, để lại thê tử Bạch thị và mấy hài tử, vừa lúc mấy cô nương của Nam Dương Hầu phủ đều tới tuổi làm mai, Bạch thị ở lại, dứt khoát định đoạt hôn sự, sau mới trở về bên Tề Trung Chinh.

Hôn lễ của Tề Hạo Minh Tề Trung Chinh và Bạch thị đều tới, ban đầu trong Nam Dương Hầu phủ chỉ có Đại phòng và Nhị phòng, hiện tại bốn phòng đầy đủ, số lần gặp mặt cũng theo đó nhiều lên.

Hôm nay, Oánh Tú vừa từ chỗ hầu phu nhân thỉnh an ra liền gặp Bạch thị dẫn theo con dâu trăm dặm mới tìm được cũng đang có thai qua bên Nhị phòng, Oánh Tú được bọn họ mời, cũng không có lý do thoái thác, đành dẫn theo Bão Cầm cùng đi.

Nhị phòng ở sườn bắc hầu phủ, từ lúc thành thân tới nay Oánh Tú chưa từng qua. Bạch thị xuất thân tướng môn, nói chuyện cực kỳ hào sảng, cùng Tề Tam gia ra ngoài nhậm chức, mấy hài tử cũng sinh ở đó, Bạch thị ngại bản thân hấp tấp bộp chộp, liền chọn một tức phụ dịu dàng cho nhi tử, còn là dòng họ Bách Lý hiếm thấy.

“Ta nói sao sáng nay hỉ thước báo đầu cành, thì ra là mọi ngươi tới.” Liên thị nghe bà tử ngoài cửa thông báo, tươi cười ra tiếp đón, thấy Oánh Tú ở đây, ban đầu là sửng sốt, sau các nhiệt tình tiếp đón các nàng vào phòng.

“Nếu còn không tới, muội thật không biết nơi này ở góc nào của hầu phủ.” Bạch thị kéo tức phụ của mình ngồi xuống, Oánh Tú ngồi bên dưới các nàng không nói lời nào.

Một lát sau, Triệu thị cũng tới.

“Từ lúc đến ta chưa gặp Hạo Quân, nghe nói tay nó bị thương, là vì bị tặc đánh gãy sao?”


Triệu thị lộ vẻ không được tự nhiên, liếc nhìn Oánh Tú một cái, cười nói: “Chính là thời điểm bắt tặc không cẩn thận bị thương, đại phu nói không nên động, không cho chàng ra ngoài, kỳ thật chàng vẫn luôn nhớ thương Tam thúc và Tam thẩm.”

“Nam Dương Hầu phủ lớn như vậy, sao lại để lọt tặc tử vào.” Bạch thị gả và Nam Dương Hầu phủ nhiều năm cũng chưa từng nghe nói có tặc càn rỡ như vậy, không những chạy thoát còn tàn nhẫn đả thương người.

“Cũng may Hạo Quân phát hiện kịp thời.” Liên thị nhìn nữ tử ngồi cạnh Bạch thị, “Đây là con dâu của muội đúng không? Lúc thành thân không kịp hồi kinh, mọi việc trực tiếp làm ở bên kia, lần này trở về nhất định phải bổ sung một hôn lễ.”

“Bổ sung gì chứ, lão tử và tiểu tử đều ở bên kia không rời được, lần này nếu không phải lão Tứ thành thân, chàng còn không có thời gian cùng chúng ta trở về.”

“Vậy chẳng quả ủy khuất con dâu bảo bối của muội sao?”

“Nhị bá nương, không ủy khuất, phụ thân và mẫu thân đều đối xử với cháu rất tốt, tướng công cũng rất thương cháu.” Bách Lý Nhược Sương lắc đầu, cười ngượng ngùng.

“Đường tẩu, chỗ muội có thuốc trị thương, đối với việc khôi phục gân cốt rất tốt, lát nữa sẽ cho Bão Cầm mang qua đây, tẩu nhớ cho đường ca dùng.”

Triệu thị thấy Oánh Tú tỏ vẻ quan tâm, sắc mặt càng không được tự nhiên, chỉ cười, ánh mắt chuyển hướng Liên thị ngồi phía trước.

“Lát nữa ta phái nha hoàn cùng cháu về lấy đưuọc, không cần phiền phức đi thêm một chuyến.” Chỉ cần tốt cho nhi tử, Liên thị đương nhiên nguyện ý thử một lần, “Lát nữa con nhớ phái người đi lấy.”


Triệu thị cứng đờ, chỉ đành gật đầu.

Oánh Tú lẳng lặng quan sát Liên thị và Triệu thị, Nhị bá nương này, chẳng lẽ không biết sự tình sao?

Từ Nhị phòng trở về, Triệu thị phái nha hoàn theo các nàng tới Đinh Phong Viện. Oánh Tú kêu Bão Cầm đưa thuốc mỡ sớm đã chuẩn bị cho nha hoàn kia, “Sáng tối bôi một lần, ban đầu sẽ hơi nóng rát, qua rồi sẽ không sao, có điều nếu đã dùng thứ này, không được cho thiếu gia ngươi ăn đồ cay độc, nhớ chưa?” Oánh Tú sai Bão Cầm đưa tờ giấy ghi chú giao cho nha hoàn kia.

“Tiểu thư, thuốc mỡ kia đường thiếu gia sẽ dùng sao?”

“Nếu gã chột dạ nhất định sẽ không dùng, vết thương này thế nào chính gã rõ, chúng ta lại tặng đồ qua đó, bọn họ chẳng phải cảm thấy chúng ta không có ý tốt sao?” Thuốc mỡ kia xác thật là dùng rất được, có điều Oánh Tú nghĩ Triệu thị sẽ không cho Tề Hạo Quân dùng thứ này, thương tích trên tay không phải đại sự, nhưng nếu tật kia không hồi phục, đời này của Tề Hạo Quân không còn tiền đồ gì đáng để nói.

“Nô tỳ thấy Nhị phu nhân hình như rất vui vẻ nhận đồ của người.” Bão Cầm lẫm bẩm, dìu nàng ngồi xuống, lại thêm tấm đệm lót lưng phía sau.

“Cho dù không vui, bà ta cũng phải vui vẻ nhận lấy.

Trong thư phòng, Tề Trung Dương lại cùng đệ đệ Tề Trung Châu khắc khẩu: “Dọn ra ngoài làm gì? Viện của đệ không phải tách biệt với các nơi sao? Nếu không đủ, có thể đập tường mở rộng diện tích.”


“Đại ca, đệ là sợ Sơ Nhu ở nơi này không quen, nàng thích yên tĩnh, đệ cũng không thích chỗ đông người, đây không phải vấn đề lớn nhỏ.” Tề Trung Châu quyết ý nhìn Đại ca của mình, thở dài, “Tam tẩu đã trở về, bọn đệ cũng dọn vào, chi tiêu trong phủ lại tăng lên không ít, mấy năm nay Đại ca quản gia không hề dễ dàng, nếu còn không phân gia, người trong nhà sẽ ngày càng nhiều lên.”

“Đệ và Tứ đệ muội mới thành thân, an tâm ở trong phủ không phải tốt lắm sao? Hiện tại dọn ra ngoài, làm sao chiếu ứng đây?” Nam Dương Hầu thân là trưởng tử Tề gia, từ nhỏ đã bị lão hầu gia giáo huấn tư tưởng một nhà hòa thuận vui vẻ, người thế hệ trước luôn cảm thấy cả nhà nên ở cùng nhau, vui vui vẻ vẻ.

“Đệ ở bên ngoài nhiều năm, chưa từng chịu khổ gì, Đại ca, chờ Hạo Thịnh kế thừa hầu vị, huynh kêu kẻ làm vãn bối như nó phải xử lý chuyện giữa các phòng sao đây? Nhị ca làm quan nhiều năm như vậy, ăn uống đều dùng chi phía trong phủ, tình hình hiện tại mặc kệ thế nào, sớm muộn cũng có ngày phân ra.” Một khi Tề Hạo Thịnh kế thừa Nam Dương Hầu phủ, Tam phòng đã có nhà bên ngoài, ông và Sơ Nhu ra ngoài cũng vô cùng đơn giản, nhưng người bên Nhị phòng lại không ít.

“Chuyện hầu vị, để sau rồi nói.” Sắc mặt Tề Trung Dương trầm xuống, sau khi ông có đích trưởng tử, cả Nam Dương Hầu phủ này đều giao cho ông, nhưng còn đích trưởng tử của ông thì sao? Khi nhỏ còn thông tuệ, trưởng thành rồi toàn làm việc hồ đồ, nhưu vậy cho dù ông có trình tấu chương, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý.

Nếu Hoàng Thượng cảm thấy Tề Hạo Thịnh không có tư cách này, Nam Dương Hầu phủ lại một hai muốn Tề Hạo Thịnh kế thừa, hầu vị này nói không chừng sẽ bị tước đi, vinh dự của Tề gia mấy đời sao có thể thua trong tay ông?

“Đại ca, cây to đón gió to, tình hình nhà chúng ta huynh cũng thấy, người Hạo Thịnh cưới là nữ nhi của Khánh vương gia, mà Hạo Minh lại đi lại gần gũi với Định Vương, Sơ Nhu được Hoàng Hậu chiếu cố nhiều năm như vậy, chuyện ở trong cung nàng rõ hơn chúng ta, cho dù không vì lý do gì khác, hiện tại chân của Hạo Minh đang khôi phục, thê tử nó cũng đang mang thai, huynh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tề Trung Châu thấy Tề Trung Dương do dự, tiếp tục nhắc nhở, “Năm đó thời điểm Hạo Minh rơi xuống nước, huynh còn nhớ lúc nó tỉnh lại đã nói gì không?”

Tề Trung Dương ngẩng đầu, đáy mắt một mạt kinh ngạc, “Đệ là nói…”

“Năm đó Hạo Minh tỉnh lại, mọi người đều bảo nó thần chí không rõ, còn sốt cao, nó nói có người đẩy nó, bởi vì lúc đó nha hoàn kề cận bảo xung quanh không có ai khác, mới nói nó gặp ác mộng, nhưng đến cuối cùng nang ta lại uống thuốc độc tự sát, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, chúng ta vẫn không biết được.”

“Nhưng sau đó Hạo Minh không còn nhắc tới việc này?”

“Chính là vì năm đó cha và Đại ca đều lộ ý tứ của mình, cha thích Hạo Minh, thường xuyên dẫn nó tiến cung, nương lại nó tang mẫu từ nhỏ mà giáo dưỡng bên cạnh, khi ấy trong phủ bao nhiêu người đều suy đoán vị trí thế tử có phải thuộc về Hạo Minh hay không, kết quả nó liền gặp chuyện.” Điều Tề Trung Châu áy náy nhất chính là sáng hôm đó Tề Hạo Minh tới tìm ông đi chơi, nhưng ông lại vì vội vã qua Chu phủ gặp Sơ Nhu mà không ở cùng, Tề Hạo Minh cảm thấy nhàm chán nên cùng nha hoàn tới hoa viên chơi, chờ đến buổi chiều ông trở về, y đã hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, tính mạng nguy cấp.


Người buổi sáng còn tung tăng nhảy nhót, buổi chiều lại sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lão phu nhân đi rồi, lão hầu gia tuổi đã lớn, cho dù người làm Tứ thúc này luôn mồm hứa với nương sẽ chiếu cố đứa cháu trai này, lúc đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y đang trong nguy kịch.

“Chuyện phân gia, đến lúc đó rồi nói, hiện giờ Tam đệ muội vừa dẫn hài tử trở về, còn phải làm mai cho Lộ Hân, Lộ Hoa cũng không còn nhỏ, chờ các hôn sự đều được định rồi nói.” Tề Trung Dương đau đầu đỡ trán.

Tề Trung Châu thấy vậy cũng không nói nữa. Về viện của mình, Chu Sơ Nhu vừa thu dọn đồ đạc, thấy ông sắc mặt không tốt liền gọi nha hoàn mang nước đến, dịu dàng hỏi: “Nói chuyện với Đại ca không thoải mái?”

“Tam tẩu dẫn Lộ Hân về để làm mai cho nó, ý của Đại ca là, để chuyện của các hài tử đều định rồi nói.” Tề Trung Châu cũng không muốn ở lại Nam Dương Hầu phủ, phân gia, tìm một chỗ yên tĩnh trong kinh thành, cuộc đời này cho dù vô hậu ông cũng không nạp thiếp, cùng Sơ Nhu chỉ có hai người, có thể ở nơi lớn bao nhiêu.

“Đại ca cũng có khó xử của mình, huynh ấy là Nam Dương Hầu, việc phân gia cũng không phải một ngày hai ngày, lúc trước thời điểm lão hầu gia phân gia không phải cũng chờ tới lúc Đại ca có đích trưởng tử sao? Hiện tại Hạo Thịnh còn chưa có đích tử, chỉ sợ Nhị ca sẽ không muốn phân gia.”

“Bọn họ có gì không muốn? Ăn không uống không nhiều năm như vậy, phân gia thế nào cũng so đo gia sản cha để lại, đừng tưởng ta không biết họ có chủ ý gì, cho dù vô vọng với tước vị, có chết họ cũng muốn ở trong hầu phủ.” Tề Trung Châu thật lòng yêu thương Tề Hạo Minh, nếu cái thai này của Oánh Tú là nam hài, chỉ sợ Đinh Phong Viện không thể an ổn.

“Vậy chờ hôn sự của các tiểu thư được định rồi nói, chàng cùng Đại ca, Nhị ca và Ta ca thương lượng một chút, thiếp biết có một tòa viện không tồi, cách hoàng cung và hầu phủ đều không xa, chàng đi lại cũng tiện một chút.” Chu Sơ Nhu nhẹ nhàng vỗ ngực ông, “Qua mấy ngày nữa chàng phải tới Thái Y Viện, thân mình Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn không tốt.”

Tề Trung Châu nắm tay bà, thở dài: “Đã trở về không thể chạy thoát, chỗ Đại ca, ta còn phải đi một chuyến mới được.”

Đinh Phong Viện bên này, Oánh Tú cầm chén thuốc Bình Nhi đưa tới, nhíu mày, cầm muỗng vớt lê lô (1) bên dưới đã bị nấu tới không thể nhìn ra nguyên dạng, liền nói với Thanh Bích chờ một bên: “Đi mời Tứ thúc đến đây, cứ nói ta có việc quan trọng muốn hỏi.”

(1) Lê lô: Dùng cho trúng phong, chứng động kinh, còn có công hiệu diệt rận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.