Bạn đang đọc Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương] – Chương 55
Trong phòng ngoại trừ Kiều lão phu nhân và Kiều phu nhân thì chính là Vương ma ma tâm phúc của Kiều lão phu nhân, vừa nghe bọn họ nhắc tới việc này, Oánh Tú có chút ngượng ngùng, thấp giọng: “Vẫn còn sớm.”
“Có phải vì chân cẳng cô gia không tiện không?” Kiều phu nhân là người thông minh, đương nhân đoán được vấn đề của họ.
“Tú Nhi, cháu và cô gia, có phải còn chưa viên phòng không?” Từ lúc Oánh Tú gả đi, Kiều lão phu nhân và Kiều phu nhân đã lo lắng vấn đề này, không biết hai chân Tề Hạo Minh rốt cuộc nghiêm trọng thế nào. Tuy Cẩn Trạch nói không phải chuyện gì quá lớn, có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng bọn họ vẫn lo tương lai Oánh Tú phải sống vậy cả đời, hiện tại nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.
Oánh Tú gật đầu, vội giải thích: “Không phải tướng công không được, chỉ là… Muốn chờ tốt hơn một chút.” Trải qua quá trình huấn luyện của Dương ma ma Định Vương Phi phái tới Tề phủ, Oánh Tú học được nhiều điều mà trước giờ bản thân không biết, nhưng cho dù đã sống hai đời, nàng cũng không thể mặt dày nói thẳng.
Kiều lão phu nhân lại muốn Oánh Tú nhanh chóng có chỗ đứng ở Tề phủ, nếu đúng theo lời Cẩn Trạch, vài năm sau chân cẳng của cô gia sẽ khỏe lại, có thể xuất sĩ, thân phận cũng như nước lên thì thuyền lên, nhưng Oánh Tú còn chưa sinh hạ hài tử, sao có thể an ổn được?
Về tới Nam Dương Hầu phủ, buổi tối, Oánh Tú đắp khăn ấm lên đùi Tề Hạo Minh, nhẹ nhàng giúp y ấn ấn, mùa hè chỉ mặc y phục mỏng manh, theo động tác của Oánh Tú, nam tử đang ở độ tuổi khí huyết phương cương như y, hơi thở bất giác trở nên nặng nề.
Oánh Tú cúi người, trong lúc vô tình khiến cổ áo buông xuống, vô tình thấy hai chân y khác thường, trong đầu lập tức nhớ lại lời Kiều lão phu nhân nói buổi chiều.
Chẳng lẽ cứ nghẹn như vậy, Oánh Tú gian nan dời tầm mắt, có chút thất thần, nếu chân không tốt lại, đúng như Định Vương Phi nói, không biết phải chờ tới khi nào.
Oánh Tú xoay người, cho khăn lông và chậu lên giá, đứng cạnh tủ chần chờ một hồi, đột nhiên bay nhanh tới góc cửa, lấy ra quyển sách, đợi nhìn rõ tư thế bên trong, nàng đỏ mặt đặt nó trở về, cầm cẩm bố màu trắng tới giường.
Tề Hạo Minh thấy nàng loay hoay một hồi, còn mang khăn lụa trắng tới, đáy mắt nhiễm một mạt thâm ý: “Nương tử, nàng muốn làm gì?”
Oánh Tú hạ màn thổi tắt đèn bên ngoài, trong phòng lập tức tối sầm, chỉ có ánh sáng nhạt từ đèn lồng ở ngoài hành lang gấp khúc chiếu vào.
Cái gì cũng không nhìn thấy, Oánh Tú ổn định cảm xúc, trong u ám đi tới ngồi trên người Tề Hạo Minh: “Tướng công, Lạc Ninh chỗ Đại tử thật đáng yêu, chi bằng chúng ta cũng sinh mấy hài tử đi.”
OoOoO
Mỗi ngày, vẫn là Tề Hạo Minh dậy sớm hơn ôm Oánh Tú còn ngủ an ổn trong lòng, mỗi lần y ôm chặt thêm mấy phần, Oánh Tú chỉ ưm một tiếng, hơi nhíu mày, không tỉnh lại.
Đêm qua đúng là khiến nàng mệt muốn chết, một khắc nàng ngồi trên người y, trong màn đêm, trong mắt y chỉ có bộ dáng xấu hổ của nàng, mục đích Định Vương Phi phái ma ma giáo dưỡng tới kỳ thật y cũng đoán được, chỉ là không ngờ tiểu nương tử của mình thật sự sẽ làm như thế.
Ngoài cửa, thấy đã là giờ Thìn, bên trong vẫn không có động tĩnh, Thanh Bích phân phó Tử Yên đi đổi nước ấm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu thư, cô gia, giờ Thìn rồi.”
Oánh Tú mở mắt, vừa thấy ánh mặt trời chiếu vào, nàng ngồi dậy lại phát hiện cả người đau nhức. Tề Hạo Minh một tay kéo nàng trở về giường: “Nghỉ ngơi đi, cứ kêu Bão Cầm đi nói với mẫu thân một tiếng.”
“Như thế sao được, lúc này chỉ mới thành thân mấy ngày.” Dương ma ma quả nhiên nói không sai, ngày đầu tiên thật sự rất mệt, nhưng cũng không kéo dài. Oánh Tú vén màn gọi Thanh Bích vào, ngồi trên giường, hai chân gác trên đệm, nhẹ nhàng xoa bóp.
Thanh Bích và Tử Yên lập tức vào phòng, hầu hạ Oánh Tú và Tề Hạo Minh thay y phục, thời điểm tới giường muốn thu dọn, lại thấy có tấm lụa trắng, bên trên có vết máu rõ ràng, nàng bất động thanh sắc giữ lấy, lại bảo Tử Yên đổi tấm trải giường mới.
Chờ Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh ra ngoài, Oánh Tú lúc này mới nói chuyện tấm lụa trắng với Thanh Bích.
“Chuyện này chỉ được nói với Nghiêm ma ma, còn lại ai cũng không được kể.”
Thanh Bích gật đầu, lại hỏi: “Nếu hầu phu nhân hỏi tới thì sao?”
Tay vê chút hoa lộ trên môi, Oánh Tú cầm khăn lau khóe miệng, lắc đầu: “Tạm thời mẫu thân sẽ không nói, nếu sau này nhắc tới thì cứ nói sự thật.”
Lúc này hầu gia và hầu phu nhân đều nghĩ Tề Hạo Minh tạm thời không thể viên phòng, như vậy chỉ cần chân y chưa khỏi lại, bọn họ sẽ không hỏi tới, những kẻ luôn chú ý tới Đinh Phong Viện kia cũng sẽ cho rằng bọn họ chưa viên phòng.
Chưa kịp dùng bữa sáng, Oánh Tú đã đi thỉnh an hầu phu nhân, người trong Nam Dương Hầu phủ chẳng hòa hợp với nhau là mấy, thành thân với Tề Hạo Minh đã hơn một tháng, Oánh Tú chỉ gặp huynh đệ tỷ muội của y một lần, còn về đích tiểu thư duy nhất của hầu phủ Tề Lộ Hoa, mấy năm nữa muội ấy sẽ đến tuổi cập kê, hiện tại hầu phu nhân đã thường xuyên dẫn nàng ấy ra ngoài đi lại. Đại tiểu thư Tề Lộ Cầm do Hồ di nương Đại phòng bên này sinh nghe nói đã đính hôn, năm sau sẽ lấy chồng.
Hầu phủ rộng lớn, kiếp trước làm thế tử phu nhân, Oánh Tú không quá thân thiết với các nàng, hiện tại càng không cần cố ý đi tiếp cận. Về tới Đinh Phong Viện, nàng sai Bình Nhi làm ít điểm tâm, tự mình mang qua thư phòng. Tề Hạo Minh đang xem sổ sách quản gia đưa tới, thấy nàng tới liền bảo Trác Dạ lấy thêm ghế đặt bên cạnh mình, kéo nàng ngồi cạnh mình.
“Sao lại nhiều sổ sách như vậy?”
“Đây là cửa hàng và điền trang thuộc của hồi môn của nương ta, Chung gia dựa vào làm ăn buôn bán mà phát đạt, sau tới thế hệ ông ngoại, huynh đệ bọn họ mới có người bắt đầu làm quan, cho nên của hồi môn của nương rất nhiều, đặc biệt là cửa hàng và điền trang, trước đây tất cả phụ thân đều giao cho Triệu quản gia xử lý, hiện tại ta đã thành thân, vì thế phụ thân phân phó Triệu quản gia giao lại.”
“Vậy Triệu quản gia kia giao lại có sảng khoái không?” Oánh Tú tùy tay cầm một quyển sổ.
“Ông ta đương nhiên sảng khoái mà giao, dù gì mười mấy năm nay cũng đã thu không ít chỗ tốt từ đống này.” Tề Hạo Minh vòng ra mấy lỗ hổng rõ ràng: “Chỉ có hạn hán điều trang mới thu hoạch kém như vậy.”
“Như thế làm sao đối chứng?” Triệu quản gia bên này đã cắt xén nhiều như vậy, lại quản không nghiêm, kẻ dưới chắc chắn sẽ càng không biết điều. Hầu gia làm sao có thời gian đi quản việc này, nếu Hứa thị trực tiếp nhúng tay, càng dễ mang tai tiếng đỏ mắt với của hồi môn của vợ trước, cho nên ngần ấy năm, lợi nhuận từ mấy cửa hàng này thu được thì ít, lọt vào túi tiền riêng thì nhiều.
“Không cần đối chứng, người trong cửa hàng đều đã bị thay không rõ lý do, ngày mai kêu mấy chưởng quầy kia tới đây một chuyến.” Tề Hạo Minh xem cũng lười, phân phó Trác Dạ thu dọn, “Còn cả quản sự của ba thôn trang kia cũng đều kêu tới.”
“Mẫu thân kêu thiếp mang ít thuốc tới đây, nói là phụ thân kêu thái y trong cung kê đơn, có thể hỗ trợ điều trị gân cốt.” Oánh Tú thấy y thoáng nhíu mày, vội duỗi tay xoa xoa, “Trực tiếp đi lấy, hẳn không có vấn đề gì.”
“Ngày mai nàng đi cùng ta, chờ chỗ sổ sách này rõ ràng, liền giao cho nàng quản lý.” Tề Hạo Minh kéo nàng vào lòng, “Mấy ngày nữa sẽ vận chuyển băng vào phủ, năm nay được lấy từ động băng Nam Sơn, nơi đó nguồn nước thuần khiết, có thể dùng để pha trà.”
“Đến lúc đó sẽ dùng đến bộ trà cụ của chàng.” Oánh Tú bị y cào lòng bàn tay tới ngứa ngáy, cười giãy giụa, thuận tay cầm lấy đĩa điểm tâm, “Đây là điểm tâm Bình Nhi mới làm, chàng nếm thử đi.”
Tề Hạo Minh há mồm cắn một miếng: “Dùng chung với trà mới tuyệt, đúng rồi, sáng nay thời điểm nàng đi thỉnh an, Lý ma ma trong viện của lão phu nhân dẫn theo ngoại tôn nữ của mình tới, nàng gặp xem có thích hay không, nếu thích thì giữ hài tử đó ở lại viện chúng ta.”
Oánh Tú rời khỏi thư phòng kêu Thanh Bích dẫn nha hoàn kia tới đây, Thư Thảo ở trong phòng sớm đã buồn tới phát ngốc, nhưng nãi nãi nói, Nhị nãi nãi không sai người tới tìm nàng không thể chạy loạn. Hiện tại gặp Oánh Tú, khóe miệng Thư Thảo liền cong lên ý cười thật tươi: “Nhị nãi nãi, người cũng thật xinh đẹp!”
Oánh Tú sửng sốt, trước nay chưa từng nghe lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, lúc này nhìn ánh mắt Thư Thảo thuần khiết không dính chút thế tục, trong lòng hiểu rõ vài phần, thử hỏi: “Thư Thảo ngươi có biết Lý ma ma đưa ngươi tới đây làm gì không?”
“Nãi nãi bảo Thư Thảo tới đây, nói Thư Thảo phải hầu hạ Nhị nãi nãi và Nhị thiếu gia thật tốt, chỉ là Thư Thảo chỉ biết nhóm lửa, ngay cả ma ma trong bếp cũng mắng Thư Thảo không biết làm gì cả.”
Oánh Tú thấy tay nàng còn quấn vải bố trắng, liền kêu Thanh Bích qua xem, hình như vừa bị thứ gì đó làm trầy xước, còn lộ một tia máu.
Nha hoàn trong Nam Dương Hầu phủ đều sẽ không trả lời câu hỏi của chủ tử như vậy, Thư Thảo này rõ ràng là kẻ ngốc, nói trắng ra cũng không biết nhìn sắc mặt của mọi người, ở phòng bếp phỏng chừng chịu không ít ủy khuất. Lý ma ma muốn dựa vào ít tình cảm hầu hạ lão phu nhân trước kia mà đưa nàng tới Đinh Phong Viện hầu hạ.
“Vậy ngươi có biết, tới Đinh Phong Viện phải làm gì không?”
“Thư Thảo biết, Thư Thảo có thể giúp Nhị thiếu gia và Nhị nãi nãi xuống bếp lấy đồ ăn, Nhị nãi nãi muốn Thư Thảo đi đưa đồ cũng được, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót.” Thư Thảo nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên mỉm cười, cao giọng đáp.
Oánh Tú nhìn bộ dáng tự hào của nàng, cũng cười: “Vậy được, ngươi ở Đinh Phong Viện đi theo Bình Nhi cô nương đi.”
Dứt lời, Oánh Tú ra hiệu cho Thanh Bích dẫn Thư Thảo xuống, ai ngờ Thư Thảo bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái với nàng, lúc đứng dậy trên trán đã sưng đỏ, Thư Thảo vẫn cười ngây ngô, lúc này mới theo Thanh Bích rời đi.
Tác giả: Khụ khụ, viên phòng rồi!