Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương]

Chương 52


Bạn đang đọc Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương] – Chương 52

Ba ngày về nhà, thân mình Thẩm phu nhân tốt hơn một ít, nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém. Mất đi của hồi môn không nói, thanh danh mất đi không thể vãn hồi, những phu nhân ngày thường giao hảo cũng không còn tới cửa, ngay cả Thẩm Hạc Nghiệp ở trong triều cũng trở thành cái đuôi bị chèn ép. Nhìn Oánh Tú sắc mặt hồng nhuận, tức giận trong lòng càng khó nuốt xuống.

Ngày về nhà đáng lẽ phải vui vui vẻ vẻ, nhưng mỗi người đều hoài tâm tư, qua bữa trưa Tề Hạo Minh liền dẫn Oánh Tú về hầu phủ.

Nếu không có Định Vương tới tìm, ngày thường Tề Hạo Minh chính là một kẻ nhàn rỗi, sự vụ trong Đinh Phong Viện không nhiều lắm, cho nên sau ngày thứ tư thành thân, Tề Hạo Minh liền dẫn Oánh Tú tới Định Vương phủ.

Túc Mặc đã lớn hơn một tuổi tính tình vẫn còn nghịch ngợm, tò mò nhìn Oánh Tú, quay đầu nói đúng một câu trọng tâm với Tề Hạo Minh: “Thẩm thẩm thật xinh đẹp, có điều không xinh đẹp bằng mẫu thân.”

Oánh Tú rất thích hài tử, miệng Túc Mặc lại ngọt, chỉ hai ba câu đã dỗ Oánh Tú tươi cười rạng rỡ. Tề Hạo Minh ở cạnh nhìn như ăn dấm chua, đều là nam nhân, sao đãi ngộ với y lại kém như vậy.

Tiểu gia hỏa hôn Oánh Tú hai cái xong, thấy Định Vương tới liền chạy nhanh đến bên cạnh tiểu nha hoàn, Định Vương vào phòng vừa lúc thấy nó lách chuồn ra ngoài.

“Tẩu tử đệ sáng sớm đã vào cung, còn chưa trở về. Vị này là đệ muội đúng không, muội có thể giống đệ đệ gọi ta một tiếng Tứ ca.” Túc Côn nhìn Oánh Tú ngồi cạnh Tề Hạo Minh, nhiệt tình bắt chuyện, làm như đây là lần đầu gặp Oánh Tú, hoàn toàn quên mất ngày đó chính mình ở sau bình phong đã lén la lén lút thế nào.

Không bao lâu, Định Vương Phi trở về, dẫn Oánh Tú tới nơi khác trò chuyện, để Định Vương và Tề Hạo Minh ở lại thư phòng. Mục Nhiễm Tranh còn chưa kịp thay cáo phục, đã dẫn Oánh Tú tới viện của mình: “Bọn họ nói chuyện của họ, nghe rất nhàm chán, muội nếu có rảnh thì thường xuyên tới Định Vương phủ cùng ta, một mình ta cũng không thú vị.”

“Vương phủ công việc bận rộn, Tứ tẩu sao lại có thể nhàm chán?” Oánh Tú nhìn nàng cũng cảm thấy thân thiết. Đại tiểu thư Mục Quốc Công phủ, vương phi của Định Vương, một chút cũng không phải hư danh, nàng ấy rất dễ khiến người khác cảm thấy thân cận. Trước khi ra ngoài Tề Hạo Minh đã nói với nàng, tới Định Vương phủ rồi, Định Vương chính là Tứ ca, Định Vương Phi chính là Tứ tẩu, bọn họ giống như người nhà của y, không cần câu nệ quá nhiều tiểu tiết.

“Không bận, Tứ ca muội đánh giặc bốn năm, ban đầu ở Tứ hoàng tử phủ, một trắc phi chàng cũng không kịp nạp, hiện tại trở về đổi thành vương phủ, thời gian tuyển trắc phi vẫn chưa tới, hơn nữa việc này trong chốc lát cũng không định đoạt, vì thế trong phủ chỉ có mình ta.” Mục Nhiễm Tranh thay cáo phục xong liền dẫn Oánh Tú đi dạo trong Định Vương phủ, Định Vương phủ này thế mà còn trống trải hơn Thẩm gia. Ba năm tuyển tú, sang năm, vương phủ này hẳn sẽ đón thêm người mới.


“Vậy Tứ tẩu nên cùng Tứ ca sinh cho Mặc Nhi thêm mấy đệ đệ, nó cũng có thể có bằng hữu chơi cùng.”

Dừng chân trong đình, rất nhanh có người dâng trà và điểm tâm lên, Mục Nhiễm Tranh đã quen với cuộc sống ít người, hiện tại nghe Oánh Tú nói vậy liền cười tự giễu: “Sang năm vương phủ sẽ náo nhiệt lên, trong cung khẳng định sẽ ban không ít muội muội tới hầu hạ Tứ ca muội.”

“Chỉ cần trái tim Tứ ca vẫn ở chỗ Tứ tẩu, Tứ tẩu cần gì phải sợ!” Oánh Tú tay cầm ly trà, nhìn cảnh trí nơi này, Định Vương phủ cho dù có thêm vài vị thiếp thất thì vẫn trống trải như vậy.

Có nữ nhân nào hi vọng san sẻ trượng phu với kẻ khác, chỉ có nhà nghèo mới không có cách nào tam thê tứ thiếp, nhưng đó cũng vì hắn nghèo, ấm no còn chưa lo được, cho nên chỉ cần người có chút tiền tài có chút thân phận, phần lớn đều không tránh được cảnh này, huống chi với thân phận của Định Vương, nếu Mục Nhiễm Tranh nàng không cho hắn cưới phi, có lẽ Túc Côn thật sự sẽ đồng ý, nhưng hậu quả không ai dám tưởng tượng.

Cho nên, Mục Nhiễm Tranh có chút hâm mộ Oánh Tú: “Không nói chuyện này nữa, mau kể Tứ tẩu nghe, tiểu tử kia đối với muội có tốt không?” Vừa thay đổi câu chuyện, thấy gương mặt Oánh Tú lập tức đỏ bừng, trong lòng liền biết một ít, tới gần tai Oánh Tú nhẹ nhàng hỏi một câu.

Oánh Tú kinh ngạc nhìn nàng, cuối cùng, lắc đầu.

“Để tẩu tẩu dạy muội, muội hẳn nên như vậy.” Mục Nhiễm Tranh thấy mặt nàng ngày càng đỏ, tiếp tục nhẹ giọng vài câu.

Biểu cảm trên mặt Oánh Tú từ kinh ngạc chuyển sang xấu hổ.

“Thời điểm ta và Định Vương thành thân, đệ đệ chẳng qua mới mười hai tuổi, còn là hài tử choai choai, dù ngồi trên xe lăn vẫn luôn tươi cười, một chút cũng không giống bị ốm đau tra tấn nhiều năm. Hài tử này tính tình quật cường, vốn dĩ y không muốn cầu thân muội sớm như vậy, càng hi vọng bản thân có thể tự mình đi lại, nếu không phải chúng ta thúc giục, cũng không biết tiểu tử kia tới năm nào tháng nào mới có thể cưới muội.”

Mục Nhiễm Tranh kéo tay Oánh Tú, thở dài: “Chính vì tính tình này của y ta mới lo lắng, nếu muội không làm gì, y khẳng định sẽ lại chờ tới lúc chân khỏi, nhanh thì hai ba năm, nhưng chậm thì sao? Nếu không cẩn thận xảy ra ngoài ý muốn, hai người tới khi nào mới có hài tử?”


Oánh Tú bị lời Mục Nhiễm Tranh nói làm cho nghẹn họng, nhưng vừa nghĩ tới kiến nghị vừa rồi của nàng, lập tức cảm thấy quá lớn mật.

Mục Nhiễm Tranh nhìn ra vẻ do dự của Oánh Tú: “Trước khi muội xuất giá mẫu thân muội không cho muội xem quyển sách kia sao?”

Người từng sinh hài tử đối với kỹ thuật phòng the vô cùng lành nghề, nhắc tới quyển sách kia, kiếp trước Oánh Tú đúng là từng xấu hổ đọc, nhưng kiếp này, nàng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó, hiện tại vừa nghe Mục Nhiễm Tranh nhắc đến, nàng mới nhớ hẳn là bị nhét ở đáy hòm nào đó, chưa kịp lấy ra xem.

“Như vậy đi, chỗ ta có ma ma giáo dưỡng, muội cứ đưa về hầu phủ.” Mục Nhiễm Tranh nói nhiều cũng thấy ngượng ngùng, dứt khoát gọi một ma ma tới đây.

Oánh Tú cự tuyệt không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn nha hoàn chạy đi tìm người: “Tứ tẩu, những gì tẩu nói muội đều hiểu, không cần ma ma đâu.”

“Cần chứ, cho dù mượn người từ chỗ ta thì có thể nào, bà ấy có thể dạy dỗ quy củ cho nha hoàn trong viện của muội.” Mục Nhiễm Tranh đã nói là làm, nha hoàn bên dưới cũng làm việc vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã mời ma ma giáo dưỡng tới đây. Mục Nhiễm Tranh chỉ người đối diện, cười nói: “Vị này là Nhị nãi nãi của Nam Dương Hầu phủ. Dương ma ma, lát nữa ngươi theo muội ấy tới hầu phủ vài ngày, dạy Nhị nãi nãi những chuyện cần biết, tình hình cụ thể lát nữa ta sẽ nói với ngươi, ngươi trở về thu dọn trước đi.”

Ma ma kia cung kính nhận lệnh, xoay người rời đi.

Oánh Tú lập tức cảm thấy đau đầu, để ma ma dạy mình những thứ đó còn không bằng nàng trộm đọc quyển sách kia.

“Tứ tẩu…” Oánh Tú bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ma ma kia tới viện của muội chẳng phải là hạ mình sao?”


“Ngày thường viện hai người thế nào thì cứ thế đó, Dương ma ma rất dễ ở chung, hơn nữa còn là người cũ trong cung. Muội cũng biết trong cung nhiều quy củ, tới Thẩm phủ rồi sẽ giúp muội xử lý mấy nha hoàn có tâm tư.”

Thâm ý của Mục Nhiễm Tranh Oánh Tú nghe ra, hậu trạch muốn an bình phải có chủ mẫu anh minh, nha hoàn bà tử phía dưới đều phải ổn thỏa. Trong hầu phủ tai mắt rất nhiều, Đinh Phong Viện tuyệt đối không thể để có người tùy ý tìm hiểu tin tức.

“Vậy Tú Nhi cảm tạ Tứ tẩu.” Oánh Tú không cự tuyệt. Hai người lại hàn huyên chuyện khác, chờ Tề Hạo Minh và Túc Côn ở thư phòng nói chuyện xong, dùng qua cơm chiều mới trở về Nam Dương Hầu phủ.

Lên xe, nghe Oánh Tú kể lại, Tề Hạo Minh cười hỏi: “Để Dương ma ma dạy dỗ quy củ cũng tốt, Tứ tẩu còn nói gì không?”

Oánh Tú lắc đầu, vô cùng trấn định mà trả lời: “Không có. Tứ tẩu chỉ phân phó Dương ma ma tới dạy quy củ, dạy xong liền trở về.”

Tề Hạo Minh mặt mang ý cười nhìn nàng, gật đầu: “Mặc Nhi quấn lấy muốn tới hầu phủ chơi, ba tuổi đã vỡ lòng, sang năm Tứ ca định đưa nó vào cung đọc sách.”

“Sớm như vậy? Sang năm chẳng qua chỉ mới sáu tuổi.” Oánh Tú không khỏi nhớ tới thân ảnh nhỏ bé kia, nhưng trách nhiệm nó cần gánh vác lại khác người bình thường, “Vậy Tứ ca đồng ý không?”

“Tứ ca đồng ý cho nó trước khi vào cung sẽ qua hầu phủ ở mấy ngày.” Một hài tử luôn sẽ tịch mịch, hơn nữa hạ nhân trong Định Vương phủ lại cung kính với nó, trách không được bọn họ vừa tới nó đã vui vẻ như vậy.

“Vậy được, nếu tới thì kêu Tứ tẩu báo trước một tiếng, cũng để nó chuẩn bị một chút.”

Dương ma ma vừa tới, toàn bộ Đinh Phong Viện liền rơi vào bi kịch. Oánh Tú từ chỗ hầu phu nhân thỉnh an về, vừa vào liền thấy đám nha hoàn đứng trong sân đang được Dương ma ma huấn luyện. Người vốn xụ mặt, tay cầm gậy trúc càng thêm đáng sợ. Bão Cầm ngày thường không đứng đắn lúc này cũng ngoan ngoãn đứng đó, thấy Oánh Tú trở về, ánh mắt liền tỏ vẻ đáng thương, lại bị Dương ma ma phát hiện, lòng bàn tay ăn một gậy.

Nhưng tới buổi chiều, chịu tội lại thành Oánh Tú, giờ phút này Dương ma ma tươi cười chỉ vào mấy tư thế trong quyển sách, nói: “Nhị nãi nãi, tư thế này, người và Nhị thiếu gia hiện tại có thể làm được.”

Oánh Tú cúi đầu nhìn, bị Dương ma ma chỉ dạy mấy ngày, hiện tại nàng đọc sách thế mà không còn đỏ mặt.


Đó là tư thế nữ trên nam dưới, bên dưới còn viết bốn chữ Tây thi hoán sa, người bên trên khoác tấm sa mỏng, nữ tử như ẩn như hiện nằm thẳng trên người nam tử. Dương ma ma nề nếp mà nói: “Nhị nãi nãi, tư thế này cần người làm chủ lực, người có thể tựa vào ngực của Nhị thiếu gia.”

Trong đầu Oánh Tú hiện tại toàn là những lời Dương ma ma nói, tới tối, Oánh Tú liền đánh trống lớn chui vào lòng Tề Hạo Minh, chỉ cần y không làm gì, nàng tuyệt đối sẽ bất động, nỗ lực quên sạch những gì Dương ma ma nói.

“Nghĩ gì vậy?” Tề Hạo Minh buồn cười nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, biểu tình rối rắm.

“Không có gì, mau ngủ đi, không phải chàng nói ngày mai nhà ngoại chàng sẽ tới đây sao?” Oánh Tú chui vào lòng y, rầu rĩ mà nói.

Tề Hạo Minh sợ nàng bị nghẹn hỏng, vội kéo chăn thấp xuống lộ đầu nàng ra, nhìn nàng híp mắt giả bộ ngủ, y cũng không định nhiều lời.

Hôm sau người Chung gia tới hầu phủ, Mộc Đình Lan cầu xin lão tổ tông rất lâu mới được đồng ý cho tới đây, phía sau là Chung Từ Văn một khắc cũng không rời, nàng thật muốn nhìn xem, biểu ca rốt cuộc vì nữ tử thế nào lại không chịu cưới mình.

Vừa vào Đinh Phong Viện liền phát hiện nơi này biến động thật lớn, Chung Từ Văn vất vả lắm mới đuổi kịp, kéo tay nàng lại: “Hiện tại nơi này không chỉ có mình biểu ca, muội có thể ra dáng tiểu thư khuê các chút không?”

“Chung Từ Văn, từ khi nào huynh cũng không chịu giúp muội, huynh có còn là biểu ca của muội không!”

Mộc Đình Lan dậm chân, chạy tới phòng Tề Hạo Minh ở khi trước, Chung Từ Văn cũng vội đi theo.

Vừa tới trước cửa phòng, Mộc Đình Lan lập tức nghe thấy tiếng nói cười bên trong truyền ra, vừa vào liền thấy, Tề Hạo Minh đang ngồi trên giường chơi cờ với một nữ tử, nàng búi tóc đơn giản, trên người mặc váy lụa màu hồng nhạt, giờ phút này trong tay cầm một quân cờ, khẽ cau mày không biết đặt ở đâu.

Tề Hạo Minh chỉ vào một vị trí nhắc nhở, chỉ thấy nữ tử khẽ hừ một tiếng, ngang ngược đặt ở chỗ khác, ngẩng đầu mới phát hiện ngoài cửa có người. Tề Hạo Minh còn tưởng Oánh Tú đặt quân cờ sai vị trí, lại thấy nàng nhìn ra bên ngoài, quay đầu mới thấy, Mộc Đình Lan tức giận đứng ở kia, nắm chặt hai tay, ánh mắt bất thiện nhìn Oánh Tú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.