Bạn đang đọc Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương] – Chương 50
Hai mươi mốt tháng năm, rạng sáng, Thẩm phủ liền bắt đầu bận rộn, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, phản chiếu hồng huy đầy trời.
Vân Thư Viện, Oánh Tú bị Nghiêm ma ma thúc giục xuống giường, tắm gội qua liền mặc hỉ phục, ngồi trước bàn trang điểm chờ Toàn Phúc nãi nãi tới.
Qua một canh giờ, Oánh Tú đã thay xong hỉ bào đỏ thẫm, Nghiêm ma ma tự mình giúp nàng mang khăn lụa đỏ. Bên ngoài náo nhiệt sôi nổi, Kiều phu nhân và Tần phu nhân đều tới.
Hôm đó, Thẩm phu nhân vẫn nằm trên giường bệnh, sự vụ lớn nhỏ do Lý thị chủ trì. Lý thị mang những chuyện dạy cho nữ nhi lúc xuất giá nói với Oánh Tú một lần.
Qua hừng đông không bao lâu, ngoài cửa Thẩm phủ liền có tiếng đàn sáo trống chiêng, đội ngũ đón dâu của Nam Dương Hầu phủ cũng đã tới. Kiều Tình Du nhìn Oánh Tú an tĩnh ngồi trên giường, lau nước mắt nói với Kiều phu nhân: “Đại tẩu, năm đó muội muội cũng xinh đẹp mà xuất giá như vậy.”
“Muội yên tâm, Tú Nhi là người có hậu phúc, Tề thiếu gia chắc chắn sẽ đối tốt với nàng.” Kiều phu nhân vỗ vỗ tay bà, khuyên giải an ủi.
Ngoài cửa Thẩm phủ, hài tử Thẩm Kỳ Chí như người lớn đứng tiếp khách. Nam đinh Thẩm phủ không nhiều, tính cả Thẩm Kỳ Duệ cũng chỉ có mấy người, căn bản không ngăn được đội ngũ đón dâu. Có điều người Kiều gia tới không ít, Kiều Cẩn Lộc dẫn đám đồng học bằng hữu đến ngăn cản, người Tề Hạo Minh dẫn theo đều là tài lực của Định Vương, hai bên đấu nhau vô cùng vui vẻ, mãi đến khi hỉ nương thúc giục canh giờ, lúc này mới bỏ qua.
Tề Hạo Minh được đích tam tử Tề gia Tề Hạo Chi đẩy xe lăn, hôm nay Thẩm Hạc Nghiệp cũng cường chống tinh thần, nghênh đón tất cả khách quý.
Hỉ nương dẫn đầu đoàn người đi đến, muốn đỡ Oánh Tú ra ngoài: “Ai u tân nương tử của ta, mau mau, đắp lụa đỏ lên, không phải sợ, để hỉ nương ta dìu người ra ngoài.”
Xuất giá phải bái biệt phụ mẫu, Oánh Tú kêu hỉ nương đưa mình tới từ đường Thẩm gia.
“A, như vậy không hợp quy củ.” Hỉ nương vội kéo Oánh Tú đi.
Kiều phu nhân thấy vậy vội ngăn cản bà ta: “Không hề sai, tân nương tử đây là đi bái biệt phụ mẫu.”
Oánh Tú cùng Thanh Bích tới từ đường Thẩm gia, con đường này từ nhỏ đến lớn nàng đã đi qua trăm lần, chịu ủy khuất, không vui, lúc nhỏ nàng luôn chạy đến quỳ gối trước bài vị của Kiều Tình Nhiên mà khóc.
Tới cửa từ đường, Oánh Tú tháo khăn voan đỏ, nhấc váy, một mình đi vào bên trong, bên trong vẫn là huân hương và ít sương khói quen thuộc, Oánh Tú quỳ xuống, nhận ba nén nhanh Thanh Bích đưa qua, tam bái với bài vị của Kiều Tình Nhiên.
“Nương, Tú Nhi sắp gả đi rồi, ra khỏi cánh cửa này, Tú Nhi chính là người của Tề gia.”
Thanh Bích nghe thanh âm nghẹn ngào của tiểu thư, lén lút lui ra ngoài. Ngoài cửa, hỉ nương tuy chờ tới nôn nóng nhưng lại không dám quấy rầy.
Nương, nếu người ở trên trời có linh thiêng, tha thứ cho Tú Nhi kiếp trước không ngoan, kiếp này, Tú Nhi nhất định sẽ sống tốt, không bao giờ khiến nương lo lắng nữa.
Oánh Tú nhìn bài vị lạnh như băng kia, trong lòng thầm thề. Lần nữa vào hầu môn, mặc kệ là ai mơ tưởng muốn hãm hại nàng, nàng sẽ không nhẫn nhịn, Thẩm Oánh Tú nàng là người đã chết một lần, nếu âm phủ đã không chịu nhận nàng, đời này, nàng nhất định phải có oan ôm oan, có thù báo thù.
Thân thể bất giác lạnh đi vài phần, Oánh Tú nhịn không được mà rùng mình một cái, ánh mắt theo đó mà trở nên ôn hòa. Đối với bài vị thê tử của Thẩm Hạc Nghiệp kia, nàng lẩm bẩm: “Nương, người yên tâm, Tú Nhi sẽ không hận bọn họ, Tú Nhi chỉ làm chuyện bản thân nên làm.”
Ra khỏi từ đường, hỉ nương vội chạy tới mang khăn lụa giúp nàng. Tới Thẩm gia này, quy củ đều lộn xộn, bái biệt Thẩm Hạc Nghiệp và Thẩm phu nhân xong, Oánh Tú được dìu tới cửa Thẩm phủ, ồn ào bao trùm bốn phía, Oánh Tú cúi đầu, trái tim bất giác thắt chặt, có chút hoảng loạn mà nắm chặt tay hỉ nương.
Sau khi vào kiệu hoa, Oánh Tú theo bản năng muốn nghiêng đầu nhìn, nhưng tầm mắt bị lụa đỏ che khuất toàn bộ, cái gì cũng không nhìn thấy. Hai bên kiệu hoa lúc này là hỉ nương và Thanh Bích, thấy Oánh Tú đã lên kiệu hoa, Tề Hạo Minh mới ra hiệu cho mấy đại hán mặc y phục đỏ rực nâng mình lên ghế an bài trên lưng ngựa.
Hôm nay đón dâu, y hoàn toàn có thể nhờ Tam đệ hỗ trợ, nhưng chính y không muốn bỏ lỡ cảnh tượng duy nhất này trong đời. Đón dâu cũng được, bái đường cũng thế, không ai có thể thay y đi làm chuyện này, cho nên hiện tại không thể đứng dậy, y vẫn muốn nắm tay nàng mà hoàn thành, một chút cũng không muốn nàng chịu đựng ánh mắt khinh thường và nghi kỵ của kẻ khác.
Từ kiệu hoa thu ánh mắt về, Tề Hạo Minh cười chắp tay với mọi người ở Thẩm phủ. Một tiếng khởi kiệu, Oánh Tú liền cảm thấy thân mình bỗng nhiên trầm xuống, lắc lư một hội, kiệu hoa cứ thế vững vàng mà đi về phía trước.
Theo sau đội ngũ đón dâu là của hồi môn của Thẩm gia, so với thời điểm Gia Cát Ngọc Hân xuất giá bất phân cao thấp, trong đó đương nhiên có một phần là của hồi môn của Thẩm phu nhân, còn có sính lễ Kiều gia đưa tới, nghiễm nhiên biến Oánh Tú thành một tiểu phú bà.
Sau khi hạ kiệu, Oánh Tú cầm lấy hồng lụa hỉ nương đưa qua, bên tai lúc này truyền tới tiếng bánh xe. Tề Hạo Minh ngồi ở đó, được người phía sau đẩy cùng nàng vào Nam Dương Hầu phủ. Vượt qua chậu than đạp vỡ mái ngói, cảm xúc của Oánh Tú trở nên vi diệu khó tả, kiếp này sống lại, lần thứ hai thành thân.
Lời nói giống nhau, phương thức bái đường giống nhau, vẫn là Nam Dương Hầu phủ này, nhưng tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt. Oánh Tú được đưa tới tân phòng, không bao lâu Tề Hạo Minh liền tới, theo lời của hỉ nương, Tề Hạo Minh tay cầm gậy, vững vàng vén lụa đỏ lên.
Bỗng gặp ánh sáng, Oánh Tú thoáng nhíu mày, ánh mắt ẩn ẩn ý cười tản ra ôn nhu, khiến Tề Hạo Minh không thể bỏ lỡ. Oánh Tú xấu hổ cúi đầu, hàng lông mi run lên cho thấy nàng đang khẩn trương.
Một bộ y phục đỏ rực cùng gương mặt bừng đỏ, Tề Hạo Minh nhìn tới ngây người, mãi đến khi nghe hỉ nương bên cạnh ho nhẹ vài tiếng, y mới hoàn hồn, nhận lấy rượu giao bôi hỉ nương đưa qua.
Đối ẩm xong, ngoài cửa liền truyền tới tiếng giục rượu của mấy bằng hữu, Tề Hạo Minh nhìn nàng, khẽ cười một tiếng: “Chờ ta quay lại.”
Mãi tới khi y rời đi, Oánh Tú mới thở phào nhẹ nhõm. Hồng triều chưa lui, ngoài cửa lại truyền tới thanh âm của nhóm nữ quyến, Gia Cát Ngọc Hân cùng vài người tới tân phòng. Cái gọi là xem tân nương chính là tới nhìn Oánh Tú một cái, làm quen người trong nhà.
Hình như Tề Hạo Minh sớm đã nói chuyện với các nàng, Oánh Tú nghe lời khen đầy phòng, chỉ có thể cúi đầu xấu hổ. Gia Cát Ngọc Hân ở Thẩm phủ đã gặp nàng, đối với nhị đệ muội này xác thật rất có hứng thú. Trong lòng Oánh Tú hiểu được, giờ phút này ngoài mặt tươi cười khen ngợi, nhưng nội tâm há đơn thuần như vậy, bước vào Nam Dương Hầu phủ này, chú định nàng không thể ngây ngốc ở trong tiểu viện.
Tân phòng rất nhanh an tĩnh xuống, Thụy Châu và Bão Cầm tới, trong tay Bão Cầm ôm một hộp đồ ăn: “Tiểu thư, đây là đồ cô gia cho người đưa tới, sợ tiểu thư người đói bụng.”
Oánh Tú chỉ ăn vài khối điểm tâm liền dừng lại, đi đến trước bàn trang điểm muốn Thụy Châu hỗ trợ tháo trang sức trên đầu xuống, lúc này mới cảm thấy cái cổ không còn khó chịu.
Tề Hạo Minh rất nhanh đã quay lại, đây có lẽ là tân lang uống rượu ít nhất trong thiên hạ, chỉ uống ba ly, kính rượu tất cả các bàn xong liền về tân phòng. Sau khi hai người đều rửa mặt, Trác Dạ đỡ Tề Hạo Minh lên giường, lúc này mới lui xuống.
Hai người Thụy Châu và Bão Cầm canh giữ ngoài cửa, Oánh Tú nhìn y dựa vào mép giường, lại nhìn chân y, lúc này mới phát hiện, bản thân sẽ vượt qua một đêm tân hôn không tưởng.
Nhìn ra Oánh Tú xấu hổ, Tề Hạo Minh vẫy tay ý bảo nàng lại gần. Oánh Tú thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, hạ màn hỉ tới, phía sau bỗng nhiên truyền tới thanh âm của y: “Có phải cảm thấy rất thất vọng không?”
Một bàn tay ôm lấy nàng kéo nàng vào lòng ngực, Oánh Tú vừa ngẩng đầu liền chạm tới cằm của y, không khí trong màn trướng nhất thời trở nên xấu hổ. Trong lòng Oánh Tú sớm đã nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, cũng nghĩ tới những chuyện không thể tới, giờ phút này dựa vào y, ngoại trừ khẩn trương bên ngoài, thứ còn lại chỉ là nhịp tim an ổn của y truyền tới.
“Ta không muốn nàng chịu ủy khuất, lại càng không muốn nhìn nàng gả cho kẻ khác, Tú Nhi, không thể chiếu cố nàng lại đoạt nàng từ tay kẻ khác, nàng tha thứ cho ta được không?” Tề Hạo Minh đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, thở dài nói.
“Chàng gạt người.” Rất lâu sau, Oánh Tú trong lòng Tề Hạo Minh mới rên lên một tiếng.
Tề Hạo Minh thấy nàng đỏ mặt liền nhịn không được mà bật cười, cúi đầu dỗ dành: “Sau này ta không bao giờ gạt nàng nữa, được không?”
Rất lâu sau, Oánh Tú mới rầu rĩ lên tiếng: “Thiếp không ủy khuất.”
Kiều Cẩn Trạch nói với nàng, hai chân của y có thể chữa khỏi, chẳng qua cần chút thời gian, nhưng Tề Hạo Minh lại cho người nói với bên ngoài đôi chân bị phế mười năm nay vẫn không thể trị hết, tất cả chính là vì giảm bớt lực cản để cưới nàng, kinh thành đối với việc nàng gả cho y, không chỉ hâm mộ nàng gả cao mà còn đồng tình nàng gả cho một nam nhân như vậy.
Nàng còn có thể chịu ủy khuất gì sao nếu y làm nhiều như thế đều vì nàng?
Tề Hạo Minh không nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng để lộ nụ cười thỏa mãn chưa từng có.
Nửa ngày, Tề Hạo Minh ôm Oánh Tú nằm xuống, Oánh Tú sợ động tới chân nam tử, vội nghiêng người nằm trong lòng y. Hơi thở bao quanh mang theo thanh hương nhàn nhạt của người đó hỗn loạn mùi rượu, khiến nàng ngửi đến có chút men say.
Tề Hạo Minh thì thầm mấy câu bên tai nàng, Oánh Tú không khỏi sửng sốt, ánh mắt bất giác nhìn xuống dưới, trong quần lót của y đã có cái gì nhô lên. Oánh Tú đương nhiên biết đó là gì, gương mặt như bị thiêu đốt lại không biết làm sao, bên tai lần nữa lại truyền tới tiếng cười của Tề Hạo Minh, đầu óc nàng lúc này như muốn nổ tung, hỗn loạn thành đoàn.
Tề Hạo Minh ôn nhu cầm tay nàng chậm rãi đưa xuống, nhìn nàng đỏ mặt híp mắt không dám xem, y nhẹ giọng: “Đại sư Man tộc nói, cần nương tử hỗ trợ.”
Mãi tới khi đồ vật nóng bỏng kia ở trọn trong tay, tay Oánh Tú bị Tề Hạo Minh nắm chặt không thể tránh được, chỉ nghe y hít một hơi thật sâu, trái tim bất giác dâng lên cảm xúc khác thường, xa lạ khiến nàng không kịp thích ứng.
Cùng động tác nắm tay của Tề Hạo minh, trong đầu Oánh Tú trong rỗng, chỉ biết nhắm chặt hai mắt chui vào lòng y. Tề Hạo Minh rất nhanh phát tiết ra, mãi tới khi cảm nhận một trận ướt át, Oánh Tú ngẩng đầu, đã cảm nhận Tề Hạo Minh đến gần, cúi đầu hôn lên đôi mắt run rẩy của nàng.
Tề Hạo Minh hôn rất dịu dàng, nhấm nháp từng chỗ, tay còn lại của Oánh Tú nắm chặt vạt áo trước ngực y, phát ra một tiếng ưm.
Từ môi đến vành tai, từ vành tai đi xuống, mãi tới dưới thân đột nhiên lạnh lẽo, Oánh Tú mới hoàn hồn, y không phải không thể. Chưa cúi đầu nhìn, nhưng không biết từ khi nào, Tề Hạo Minh đã làm uốn gối bò, chính mình đã ở dưới thân nàng, tư thế vô cùng mắc cỡ.
“Chàng đừng…” Lời còn chưa dứt, chỗ đó truyền tới khoái cảm khiến Oánh Tú mất đi năng lực nói chuyện, nàng thật sự không ngờ y sẽ dùng cách như vậy, hiện tại chỉ có thể dùng sức nằm bên dưới, vô lực tiếp nhận cảm giác chưa từng có.
Mãi tới khi tia xúc cảm trong đầu đứt gãy, Oánh Tú căng chặt hai chân, thân mình đột nhiên cong về phía trước, một trận co rút xẹt quá như lấy đi toàn bộ sức lực của nàng, nàng cứ thế mà vô lực ngã xuống.
Nụ cười trên khóe miệng Tề Hạo Minh chưa từng thu hồi, thấy nàng mờ mịt nhìn mình, y nhấc chăn lên giúp nàng che đậy thân thể, gọi người hầu hạ tắm gội.
Sáng giờ wattpad bị lỗi hay sao đó, giờ mới vào phần viết truyện được 🙁 🙁