Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương]

Chương 33


Bạn đang đọc Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương] – Chương 33

Trong một tòa viện lặng yên trong kinh thành, Liễu Nhứ Nhi ngồi tựa vào ghế mây, phía sau đã lót thêm mấy cái đệm mềm. Thúy Nhi mang canh dưỡng thai tới, Liễu Nhứ Nhi thoáng cau mày, dạ dày lại bắt đầu không thoải mái.

“Tiểu thư, mau uống chén thuốc này đi, thế tử nói đây là phương thuốc dưỡng thai tốt nhất.” Thấy nàng không muốn uống, Thúy Nhi liền lấy thêm mứt hoa quả đưa qua, “Mau uống lúc còn nóng.”

Liễu Nhứ Nhi nín thở uống hết chén thuốc, hai tay đặt lên bụng nhỏ đã hơi phồng lên, trên mặt là một mạt ôn hòa, Thúy Nhi đứng sau lại không khỏi lo lắng, tiểu thư nhất ý cô hành hoài hài tử, không biết chính mình khi trước lừa gạt dì Cầm là đúng hay sai. Dì Cầm rốt cuộc vẫn mềm lòng, biết Liễu Nhứ Nhi chẳng những không uống canh tuyệt tử, ngược lại còn hoài hài tử của Tề thế tử, bà không nhẫn tâm giết chết hài tử trong bụng nàng. Nếu Tề thái tử đã muốn như thế, sau này là phúc hay họa đều không liên quan tới Họa Phường.

Liễu Nhứ Nhi híp mắt ngủ một hồi, lúc tỉnh lại mặt trời đã xuống núi, bất giác đưa mắt nhìn Thúy Nhi đang thêu y phục cho hài tử: “Thế tử không tới sao?”

“Thế tử gia không nói hôm nay sẽ tới.” Thúy Nhi buông kim chỉ trong tay xuống, “Tiểu thư khát không, nô tỳ đi lấy chút nước cho người.”

Đáy mắt hiện lên mất mát, Liễu Nhứ Nhi lắc đầu: “Không cần, cùng ta đi dạo trong viện là được.”

Tề Hạo Thịnh mua tòa viện này cho Liễu Nhứ Nhi an thai, bố trí bên trong đều dựa theo sở thích của nàng, Tề Hạo Thịnh tốn không ít tâm tư, cũng như lúc trước hắn trốn nhiều tai mắt trong kinh thành như vậy để mua đêm lên đài của nàng.

Nàng muốn có hài tử của hắn, huyết mạch tương thừa của hai người bọn họ, từ đêm Tề Hạo Thịnh hứa hẹn, hạt giống trong đáy lòng Liễu Nhứ Nhi đã bắt đầu sinh trưởng.

Nàng cũng một thân trong sạch, có gì mà không xứng?

Luận giáo dưỡng luận tài tình, nàng đều không thua bất cứ ai, thứ nàng thiếu chẳng qua chỉ là một hậu thuẫn to lớn mà thôi.


Nhưng bởi vì như thế, cho nên nàng không xứng?

Nàng không cam lòng!

Thúy Nhi cẩn thận đỡ nàng đi dạo trong hoa viên, bỗng nhiên gã sai vặt tới, nói Nam Dương Hầu phu nhân tới chơi. Liễu Nhứ Nhi không khỏi sửng sốt, vội phân phó gã sai vặt mời bà ấy vào, còn mình trở về phòng, nhanh chóng thay một bộ y phục đoan trang.

Vừa vấn tóc xong, Nam Dương Hầu phu nhân Hứa thị đã tới cửa, Hứa thị thấy nàng ra nghênh đón liền cười đỡ lấy nàng: “Thân mình ngươi quan trọng, không cần ra tiếp đón, đến lúc đó nếu có sơ sót gì, Thịnh Nhi sẽ trách ta.”

Liễu Nhứ Nhi hành lễ với bà. Nơi này không phải Họa Phương, có thể vào Nam Dương Hầu phủ hay không còn phải xem hầu gia và phu nhân quyết định.

“Nơi này trông có vẻ rất thư thái, ta cũng là nghe hầu gia nói mới biết, hài tử Thịnh Nhi này, hiện tại làm việc lớn cũng không chịu thương lượng với chúng ta.” Hứa thị ôn nhu nhìn Liễu Nhứ Nhi, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của nàng, ý cười trên khóe miệng càng nồng hậu.

Người làm mẫu thân nhắc tới nhi tử của mình trước mặt nàng, Liễu Nhứ Nhi không phụ họa được, chỉ khẽ cười, phân phó Thúy Nhi dâng trà bánh.

“Thế tử đối với ta rất tốt.” Một tay Liễu Nhứ Nhi nhẹ nhàng che bụng.

“Thịnh Nhi đối với người bên cạnh đều rất tốt.” Hứa thị thu hồi ý cười trong mắt, “Liễu cô nương, ta tới là muốn nói, Thịnh Nhi tuổi cũng không còn nhỏ, mấy năm nay hôn sự của nó vẫn chưa được quyết định, trước đó mấy ngày ta và hầu gia có thương lượng, muốn nhanh chóng quyết định chuyện này, nhưng nghĩ tới cô nương còn hoài hài tử của nó, cho nên mới tới nói với ngươi một tiếng.”

Sắc mặt Liễu Nhứ Nhi thoáng thay đổi, miễn cưỡng cười hỏi: “Không biết là vị tiểu thư phủ nào?”


“Lục cô nương của Khánh vương phủ, cùng Thịnh Nhi cũng có thể coi là quen biết, ngươi đó chỉ cần an tâm dưỡng thai, mấy ngày nay Thịnh Nhi có lẽ không thể bớt thời gian tới thăm ngươi.” Hứa thị cười hòa ái vỗ tay Liễu Nhứ Nhi, phảng phất như lời nói của mình không hề có ý châm chọc.

“Vậy phải chúc mừng phu nhân.” Liễu Nhứ Nhi gượng ép cười.

Hứa thị dường như rất hài lòng với phản ứng thức thời của nàng: “Ngươi không cần lo lắng, cứ an tâm ở đây, thiếu gì cứ cho người tới nói, tốt xấu gì đây cũng là hài tử đầu tiên của Thịnh Nhi.”

Thứ bọn họ quan tâm nhất là hài tử trong bụng, không phải nàng, đúng rồi, ngoại trừ Tề Hạo Thịnh, trong Nam Dương Hầu phủ có ai sẽ cảm thấy Liễu Nhứ Nhi nàng là người trong sạch, chẳng qua là dùng trăm phương ngàn kế muốn vào hầu phủ mà thôi.

Liễu Nhứ Nhi không khỏi cảm thấy bi thương, giống như đã quên mất chính mình của trước kia, đứng trước mặt Tề phu nhân, nàng mất đi kiêu ngạo của chính mình, chỉ có nhường nhịn.

“Ta thấy chỗ này của ngươi cửa sổ mở nhiều, người hoài hài tử nên tránh cảm lạnh.” Hứa thị làm như không để ý trán nàng đã đổ đầy mồ hôi, nói rõ hôn sự của Tề Hạo Thịnh xong, cuối cùng dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn nàng, “Tạm thời còn phải để ngươi ở bên ngoài, thật ủy khuất cho ngươi.”

Hốc mắt Liễu Nhứ Nhi đã ướt một mảng, không phải vì câu kia của bà, mà là người xưa đi kẻ mới cười.

Thúy Nhi nhanh chóng đỡ lấy nàng, tiễn Hứa thị ra ngoài, Liễu Nhứ Nhi cuối cùng cũng vô lực ngã vào người Thúy Nhi, dạ dày không ngừng khó chịu. Dựa vào rừng trúc, Liễu Nhứ Nhi nôn ra tất cả, trong không khí phiêu tán mùi thuốc còn chưa tiêu hóa.

Nhận khăn lụa Thúy Nhi đưa qua, Liễu Nhứ Nhi lau sạch khóe miệng, dạ dày lại một trận quặn đau, nhìn căn nhà mới, Liễu Nhứ Nhi bỗng nở nụ cười, cười đến khóe mắt đều phiếm nước mắt.

Thẩm phủ.


Oánh Tú nhìn trang sức Trân Bảo Các đưa tới, cẩn thận kiểm tra một hồi liền kêu Thanh Bích mang tới Kiều phủ đưa cho Kiều Thi Nhã. Ra khỏi viện, xa xa nhìn lại, Oánh Tú thấy Oánh Huệ đang ngơ ngác nhìn tòa gác mái bên cạnh, chính là khuê phòng Oánh Vận dùng để xuất giá.

Chỉ cách mấy ngày, kinh thành lại có tin tức mới, nói là thế tử Nam Dương Hầu phủ chuẩn bị cưới thê, đối phương đúng là tiểu nữ nhi của Khánh vương gia, Gia Cát Ngọc Hân.

Kiếp trước, thời điểm Tề Hạo thịnh tới, Oánh Tú mười sáu tuổi vẫn chưa thành thân, hắn mang một đôi hài tử của Liễu Nhứ Nhi mãi tới khi cưới nàng làm vợ, mà đời này, hắn cứ thế mà thỏa hiệp, vậy Liễu Nhứ Nhi phải làm sao đây?

Oánh Tú bỗng nhiên cảm thấy thế cục có chút thay đổi, Khánh vương gia gả nữ nhi vào Nam Dương Hầu phủ vì lý do gì, không cần nói mọi người cũng biết.

Tề Hạo Thịnh không phải kẻ mặc cho người khác an bài, những năm Oánh Tú cộng gối với hắn, đối với tính tình của hắn cũng hiểu biết vài phần, nam nhân này, bỏ qua mặt tình cảm không nói, hắn chính là nhân vật không hề tầm thường. Bất tri bất giác, Oánh Tú phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi, nhìn tòa gác mái sắp xây xong kia, thì ra không chỉ có nàng thay đổi, tất cả sự tình đều không ngừng đổi thay.

Chuyện hai phủ liên hôn, thêm chuyện Tề Hạo Thịnh kim ốc tàng kiều, có người nói Gia Cát Ngọc Hân có phong phạm của chủ mẫu, đương nhiên có thể chịu đựng, cũng có người nói, chẳng qua là một kỹ nữ mà thôi, cho tướng công của mình chút hoài niệm cũng chẳng xảy ra chuyện xấu gì, có điều tất cả đều không liên quan tới nàng, hiện tại nàng chuẩn bị xuất phát tới Kiều gia, Thi Nhã biểu tỷ sắp xuất giá.

Cổng lớn Kiều phủ, khách khứa ra vào không dứt, Oánh Tú là cô nương chưa lấy chồng, không tiện đến đại sảnh, trong viện của Thi Nhã, nàng nghe biểu tỷ oán giận liên hồi, nhịn không được mà trộm che miệng cười.

“Hay lắm, đại tỷ chê cười ta, muội cũng chê cười ta, ngay cả tiểu tử thúi Cẩn Lộc kia cũng cười ta!” Rốt cuộc cũng là nữ tử sắp xuất giá, trên mặt Thi Nhã mang nét ngượng ngùng, ngồi trên giường cào cấu Oánh Tú.

“Biểu tỷ, muội biết sai rồi, biết sai rồi!” Oánh Tú không đánh lại nàng, vội vàng xin tha, lại thoáng nhìn qua hỉ phục treo cạnh mép giường, “Biểu tỷ, hỉ phục này đặt làm ở Cẩm Tú Các sao?”

“Thượng Quan gia đưa tới, chàng nói biết ta may vá không tốt, cho nên dứt khoát đừng thêu gì lên.” Nhắc tới, Thi Nhã liền tức giận, vốn trên hỉ phục nàng định thêu vài đường nét, thế mà ngay cả cơ hội này Thượng Quan Linh cũng không cho nàng, “Ta thật sự thêu kém vậy sao?”

Oánh Tú dạo một vòng quanh hỉ phục, nghiêm túc gật đầu: “Muội cảm thấy Nhị biểu tỷ phu nói không sai!”


Thi Nhã lập tức nhào tới muốn cào nàng, đúng lúc Kiều Cẩn Trạch tới, Oánh Tú liền trốn sau lưng hắn, lặng lẽ lè lưỡi với Thi Nhã: “Biểu tỷ phu cũng vì tốt cho biểu tỷ, vạn nhất bị thương tới tay huynh ấy sẽ đau lòng!”

“Được rồi, đừng náo loạn nữa, nãi nãi kêu muội qua kìa.” Kiều Cẩn Trạch ngăn cản Thi Nhã, bất đắc dĩ nhìn nàng.

Ở Kiều phủ chịu giáo dưỡng hơn nửa năm, ầm ĩ một trận liền bại lộ tất cả. Thi Nhã vừa nghe Kiều lão phu nhân tìm mình, liền buông làn váy xuống, nhanh chóng đi thu thập chỉnh chu, cùng nha hoàn vội vàng quau đó.

“Lỗ mãng như thế thật khiến người ta lo lắng!”

Oánh Tú trốn phía sau Cẩn Trạch chui ra, bỗng nghe hắn nói một câu như vậy, nhịn không được mà bật cười: “Biểu ca quá lo lắng rồi, tỷ ấy rất thông minh, tới Thượng Quan phủ chắc chắn sẽ không như thế.”

“Cho dù là vậy, ta vẫn sợ muội ấy một khi không cẩn thận sẽ lại bại lộ, Thượng Quan lão phu nhân và Thượng Quan phu nhân chỉ cần ra ngoài, muội ấy sẽ lại trở về một nha đầu hoang dã!”

“Sợ gì chứ, không phải còn Nhị biểu tỷ phu sao? Chỉ cần có huynh ấy che chở, ai cũng không thể khi dễ biểu tỷ!” Thời điểm nói, ánh mắt Oánh Tú có chút buồn bã, ngay sau đó liền cười khanh khách nhìn Cẩn Trạch.

Bắt giữ chút cảm xúc này của nàng, luận lo lắng, trong mấy muội muội, hắn vẫn lo cho Oánh Tú nhất. Thi Nhã có Kiều gia che chở, nhưng Oánh Tú thì sao? Thẩm gia không đủ làm hắn yên tâm, nếu không phải có Kiều gia trông chừng, hắn thật sự sợ, có một ngày muội muội lương thiện này mặt đầy đau thương xuất hiện trước mặt hắn kể những bất hạnh năm đó, trách bọn họ không giúp đỡ nàng.

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới ai đó, Cẩn Trạch làm như vô tình mà nói: “Tú Nhi của chúng ta cũng có thể tìm một người che chở cho muội cả đời.”

“Nếu điều Tú Nhi cầu là một đời một kiếp chỉ có hai người thì sao?” Oánh Tú đùa nghịch vòng tay, bất giác ngẩng đầu hỏi Cẩn Trạch. Không thiếp thất, không thông phòng, càng không có di nương, người đó làm được sao? Hiện tại làm được, vậy còn tương lai? “Nếu người đó làm không được, vậy sao có thể che chở muội cả đời? Biểu ca, huynh nói xem Tú Nhi có thể tìm được người như vậy sao?”

Kiều Cẩn Trạch nhìn ra ý trào phúng như có như không của nàng, thử hỏi: “Nếu người đó làm được?”

Oánh Tú khẽ cười: “Nếu người đó làm được, vậy còn phải xem muội có nguyện ý gả cho hay không.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.