Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 58


Đọc truyện Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ – Chương 58

Không lâu sau, hán tử đi thông báo kia chạy ra, phất tay một cái ý bảo Trác Vân vào, “Tiểu tử ngươi gặp may đó! Đại đương gia đang vui, có chuyện nhờ chắc chắn sẽ được!” Trác Vân đang lo lắng cho vết thương của Hạ Quân Bình, nên mặt có vẻ hốt hoảng, hán tử kia nhận ra mới có ý tốt nhắc nhở nàng.

Trác Vân trịnh trọng cám ơn, rồi đi theo hán tử kia tới Chính An Đường.

Gần cuối năm nên trong Chính An Đường rất náo nhiệt, ngoài Đại đương gia còn có nhiều huynh đệ khác. Trác Vân nhìn lướt qua, thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc, mắt bắt đầu ê ẩm, lại rơi nước mắt. Hán tử kia ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi “Lá gan của ngươi nhỏ thật! Nếu đã dám lên núi, sao lúc này lại sợ quá mà khóc?”

Trác Vân vuốt mặt, gượng cười nói “Vì….. ta lạnh quá!”

Hán tử kia xì một tiếng, hiển nhiên không tin.

Các huynh đệ đang nói cười náo nhiệt, thấy Trác Vân vào lập tức có một thanh niên kêu to “Ôi, Vũ đại ca, đại ca kiếm ở đâu tiểu tử tuấn tú vậy, còn đẹp hơn cọp mẹ của núi ta nữa!”

Lão Vũ tức giận hét lớn, “Tiểu tử ngươi dám nói xấu sau lưng Thất cô, để Thất cô nghe được, xem Thất cô sẽ xử lý ngươi thế nào!”

Kiếp trước, thời gian này Trác Vân vẫn chưa lên núi, có rất nhiều người nàng không biết, nhưng Thất cô kia thì nàng lại biết rất rõ. Thất cô xuất thân từ gia đình có truyền thống là tiêu sư, tuổi trẻ đã ở góa, vì không có nhi nữ, nên nương gia sắp xếp cho nàng một mối khác. diễưn.đàn,lê,qulý,đôn Thất cô và trượng phu vừa qua đời có tình cảm sâu nặng, không chịu đáp ứng, huynh tẩu Thất cô bèn nói những lời khó nghe, cuối cùng trong cơn nóng giận, Thất cô bỏ nhà lên núi Phương Đầu. Thất cô khá giỏi võ, ở núi Phương Đầu mấy năm đã có chút uy vọng, đứng hàng thứ bảy trong trại, được mọi người tôn xưng là ‘Thất cô’.

Thất cô là người phóng khoáng, rất được lòng các huynh đệ trong trại. Lúc Trác Vân lên núi, không những ở chung một chỗ mà còn học bơi từ Thất cô, tuy không chính thức bái sư, lại có tình sư đồ, nên vừa nghe lão Vũ nhắc tới Thất cô, trên mặt Trác Vân vô thức lộ ra vẻ kích động.


Lão La mặc một bộ áo da nửa mới nửa cũ, đội mũ cáo, thân thể gầy gò, ngồi trên ghế thái sư híp mắt nhìn Trác Vân, trông hiền lành không khác gì một lão nhân bình thường. Trác Vân nhìn chăm chú lão nhân từng xem nàng như nữ nhi ruột, nước mắt lại rơi, sợ bị người khác nhận ra, bèn vội vàng cúi đầu, trộm lau nước mắt.

“Đường đầy tuyết khó đi, sao tiểu huynh đệ lại lên núi? Có chuyện gì không?” lão La cười híp mắt nói, cũng không hỏi Trác Vân vì sao biết con đường tắt ở phía tây núi.

Trác Vân ép nước mắt ngừng rơi, cung kính vái lão La một cái rồi nói “Bẩm Đại đương gia, hôm nay tiểu bối lên núi quả thật là có chuyện muốn nhờ…..” Nàng kể lại việc đã xảy ra ở trấn Nham Dương xong lại nói tiếp “Tiểu bối và Mạnh tiền bối ở núi Võ là người quen cũ, vì từng nghe Mạnh tiền bối nhắc tới núi Phương Đầu, mới vội vã chạy tới đây xin giúp đỡ. Mong Đại đương gia mở lòng từ bi, cứu bằng hữu của tiểu bối một mạng!”

Lão La nhìn khắp sảnh một vòng, mặt lộ vẻ khó xử, lắc đầu nói “Tiểu huynh đệ trượng nghĩa ra tay giúp người khiến lão phu hết sức khâm phục! Nhưng nếu tiểu huynh đệ và Mạnh lão đầu biết nhau, hẳn cũng rõ quy củ của núi Phương Đầu ta, trừ khi là huynh đệ trong trại, nếu không, ta không thể để Lạc đại phu cứu một người không quen được.”

Sao nàng không biết trong sơn trại có quy định này chứ! Trác Vân nhìn chằm chằm lão La dở khóc dở cười. Lão nhân này rõ ràng là nghe nói Hạ Quân Bình dũng mãnh, mới sinh lòng muốn chiêu dụ thôi!

Trác Vân nghĩ, dù gì Hạ Quân Bình cũng sẽ về Nghi Đô, trở thành Hạ đại tướng quân, sao có thể trói buộc hắn ở một ngọn núi nho nhỏ như vậy được, bèn lộ vẻ mặt đau khổ, chắp tay với lão La “Đại đương gia, vị bằng hữu kia của tiểu bối xuất thân nhà quan, vì gặp tai họa bất ngờ, trong nhà chỉ còn lại cô nhi quả mẫu, nên hắn được kỳ vọng rất nhiều, vãn bối không dám tự tiện thay hắn nhận lời. Có điều, bàn về võ công, vãn bối cũng không thua kém gì hắn, không bằng để vãn bối lên núi thay hắn được không ạ?”

Lão La cố tình gây khó dễ “Vậy sao được? Núi Phương Đầu của ta chưa từng có tiền lệ như vậy! Hai ngươi cũng chỉ là bằng hữu, sao có thể thay hắn? Dĩ nhiên, nếu tiểu huynh đệ quả thật muốn lên núi thì ta sẵn sàng hoan nghênh!”

Trác Vân trịnh trọng gật đầu “Phụ mẫu của vãn bối đều đã mất, trong nhà có huynh trưởng chống đỡ gia nghiệp, không có quá nhiều vướng bận! Huống chi, vãn bối đã nghe Mạnh tiền bối kể rất nhiều việc về núi Phương Đầu, có thể ở lại núi là vinh hạnh của vãn bối!”

“Hừ….?” Lão La không tin, nhìn chằm chằm Trác Vân một hồi, lắc đầu nói “Bọn oắt con các ngươi chuyên gia nghĩ một đằng nói một nẻo! Thôi thôi, nếu là người quen của lão Mạnh, lão phu sẽ nể mặt lão, cứu người một lần, không làm khó ngươi nữa! Một lát ta sẽ để Lạc đại phu theo ngươi xuống núi một chuyến. Nhưng ta phải nói trước, các ngươi an phận ở yên dưới chân núi cho ta, không có việc gì thì đừng đi lên núi! Ngộ nhỡ các ngươi đi lung tung lọt vào bẫy, cũng không ai biết đâu!”


Trác Vân dở khóc dở cười, đời trước khi nàng hai bàn tay trắng, lão La vẫn cứ một mực muốn dẫn nàng về núi, yêu thương dạy dỗ như nữ nhi, nay nàng học được võ công, muốn lên núi, lại bị từ chối!

Nếu không do lúc này đang vội vã về chữa thương cho Hạ Quân Bình, Trác Vân nhất định sẽ tranh luận với lão La một hồi.

Bởi vì trên đường toàn băng tuyết, lão La không yên lòng, phái lão Vũ dẫn theo hai huynh đệ đưa Lạc đại phu xuống núi. Khi bọn họ ra khỏi trại rồi, lão La suy nghĩ một hồi lại nói “Đi nhà kho lấy một túi lương thực và chút rau dưa đưa xuống cho bọn họ đi, bọn họ đi gấp, chắc không kịp mang theo cái gì!”

Một huynh đệ cười nói “Đại đương gia thật tốt bụng! Tiểu tử này phải tu ba kiếp mới được gặp ngài!” Chứ bình thường lão La không dễ chịu như vậy đâu!

Lão La lắc đầu thở dài, “Không biết vì sao, tiểu cô nương này vừa vào cửa, lão phu đã có cảm giác rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó!” Lão La mặt dù lớn tuổi, mắt lại không mờ, lúc Trác Vân thấy lão, hai mắt sáng lên, gương mặt chân thành như trẻ con quấn lấy phụ mẫu, ánh mắt kia rất giống nữ nhi đã qua đời từ nhiều năm trước của lão. Lão La vừa thấy lòng đã mềm nhũn.

“Tiểu cô nương!” Các huynh đệ nhất thời nhốn nháo cả lên, “Tiểu tử kia là một cô nương?! Ta đã nói mà, làm gì có tiểu tử nào lại đẹp như vậy!”

“Đại đương gia thật là, khó khăn lắm mới có một cô nương đến trại của chúng ta, dù gì cũng phải để cô nương ấy ở lâu một chút chứ, nhìn một chút cũng tốt hơn không!”

“Hay là chúng ta đón nàng lên núi…….”

“Đúng đó, vừa rồi cô nương kia cũng nói muốn lên núi đó thôi, sao ngài lại không nhận? Người đẹp, võ công lại không tệ, hiếm lắm đó!”


“Đừng làm bậy!” Lão La trừng mắt nói “Núi Phương Đầu của chúng ta là chỗ nào? Mặc dù chúng ta thấy nó được, nhưng bên ngoài có ai không biết đây là trại thổ phỉ?! Tiểu cô nương kia biết rõ, vẫn mạo hiểm tính mạng lên núi nhờ giúp đỡ, chứng tỏ tiểu tử bị thương kia hẳn là tình lang của tiểu cô nương kia! Không nghe nói tiểu tử kia xuất thân nhà quan sao? Nếu tiểu cô nương kia đi theo chúng ta làm thổ phỉ, nhà tiểu tử kia sẽ đồng ý?”

“Hắn dám!” các huynh đệ nhốn nháo “Tiểu cô nương kia vừa đẹp vừa giỏi lại chung tình! Nếu tiểu tử kia dám quên ân phụ nghĩa, huynh đệ chúng ta sẽ tới cửa làm chỗ dựa cho tiểu cô nương! Đúng rồi, tiểu cô nương kia tên gì vậy?”

“Không có hỏi…..”

“……”

Trác Vân và Lạc đại phu vừa vào nhà, thậm chí Lạc đại phu còn chưa kịp kiểm tra vết thương cho Hạ Quân Bình, đã nghe tiếng của năm sáu huynh đệ ở bên ngoài, có người cõng gạo có người vác rau, vác thịt. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy vậy chậc lưỡi, nói nhỏ “Không ngờ thổ phỉ trên núi Phương Đầu lại nhiệt tình như vậy!”

Trác Vân nghe thấy tiếng động cũng chạy ra nhìn, thấy vậy rất cảm động. Vì biết Trác Vân là nữ nhi, các huynh đệ vẫn hơi cố kỵ, không vào phòng, chỉ đứng ngoài vỗ ngực nói “Muội muội yên tâm, có chúng ta làm chỗ dựa cho muội, nếu tiểu tử trên giường kia dám khi dễ muội, chúng nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!”

Trác Vân “…….”

Lạc đại phu bắt mạch cho Hạ Quân Bình xong cẩn thận xem xét miệng vết thương rồi nói với Trác Vân, “Không sao, không chết được!”

Lúc này Trác Vân mới dám thở phào một hơi.

Lúc này, Hạ Quân Bình khẽ giật giật mi mắt, lát sau mở mắt ra, thấy mặt một lão nhân thì khẽ nhăn mày, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đến khi thấy Trác Vân, mới hài lòng dừng lại, nhìn chăm chú vào nàng.


“Tập trung một chút!” Lạc đại phu vỗ mạnh lên đầu Hạ Quân Bình một cái, nghiêm túc nói “Đang bị thương nặng còn nhìn chòng chọc người ta! Nhìn cũng chẳng ích gì! Không biết đời trước ngươi tích được phúc gì, chẳng phải chỉ hơi tuấn tú một chút thôi sao, lại dụ được tiểu cô nương…….”

Lúc xuống núi, Lạc đại phu vẫn luôn nghiêm mặt không nói lời nào, nên Trác Vân cho rằng tính tình lão là vậy, không ngờ khi thấy Hạ Quân Bình lại thao thao bất tuyệt không ngừng. diễ.n,đà;n,lê,quý,đ;ôn Hạ Quân Bình bị mắng bèn rủ mắt xuống, không dám nhìn chằm chằm Trác Vân nữa.

Các huynh đệ bên ngoài cũng tràn vào trong nhà uy hiếp Hạ Quân Bình. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đứng bên cạnh nghe, bốn mắt nhìn nhau, cảm giác bọn họ đã uy hiếp sai người rồi!

Tuy Lạc đại phu nói Hạ Quân Bình không chết được, nhưng mấy ngày điều trị kế tiếp vẫn khiến Hạ Quân Bình chịu khổ không ít, để tống chất độc trong người ra, cả ngày trên ói dưới tiêu chảy, không lúc nào được an ổn, chẳng mấy ngày, đã gầy đi rất nhiều.

Dĩ nhiên, so với thân thể, tâm tình của Hạ Quân Bình càng bi thảm hơn, cứ nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của mình trong mấy ngày qua đều bị Trác Vân nhìn thấy là hắn lại khóc không ra nước mắt.

“Thạch Đầu ca, sáng mai là năm mới rồi, thật không muốn sư phụ vào thăm sao?” Tiểu Kiều lo lắng hỏi “Sư phụ sắp nổi giận rồi đó!”

Hạ Quân Bình dùng chăn che mặt nói “Cả người ta thối hoắc, ngươi bảo ta làm sao gặp người?!”

Tiểu Kiều hít mũi một cái, buồn cười khuyên, “Đâu có nghiêm trọng đến vậy, một lát đệ sẽ mở cửa sổ cho thoáng khí. Thạch Đầu ca đang bị thương nên Lạc đại phu mới không cho tắm, sợ ướt vết thương. Hay là, lát nữa đệ xin Lạc đại phu nấu một thùng nước ấm cho huynh tắm?”

Hạ Quân Bình lò đầu ra, lần đầu tiên lộ vẻ mặt khẩn cầu với Tiểu Kiều, “Ngươi nhất định phải xin Lạc đại phu giúp ta!” Hắn hơi sợ Lạc đại phu, mỗi lần thấy lão thần y hắn sẽ lập tức đàng hoàng không dám nói tiếng nào. Mà không hiểu sao, hắn càng như vậy, Lạc đại phu càng không ưa, cứ mắng mãi, mỗi lần gặp lại mắng như phun máu chó.

Hạ Quân Bình không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm gì có tội với Lạc đại phu?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.