Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 45


Đọc truyện Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ – Chương 45

Trác Vân rất giận vì thấy mấy người kia phản bội mình, sau lại cảm thấy giận dỗi với họ thực không có ý nghĩa, đầu sỏ gây tội là Hạ Quân Bình, nếu nàng giận điên lên không phải càng đúng ý hắn sao. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ , Trác Vân rốt cuộc tỉnh táo lại, khôi phục thái độ bình thường, không thèm để ý tới Hạ Quân Bình nữa.

Hạ Quân Bình ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thật sự tìm người làm mai đến trước khi có sự đồng ý của Trác Vân. Nếu làm thật, sợ rằng với tính tình của Trác Vân có thể không sẽ để ý tới hắn cả đời…… Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi!

Hạ Quân Bình không nói chuyện với Trác Vân được, đành tìm Trụ Tử, khi nào rảnh rỗi là lượn lờ trước mặt Trụ Tử, thậm chí đi theo tới cửa hàng, hỏi bóng hỏi gió về chuyện Lục Phong.

“Lục Phong?” Trụ Tử ngạc nhiên, không hiểu sao Hạ Quân Bình lại hỏi tới một người không liên quan, “Đệ nói Lục đại thiếu tới từ kinh thành?”

“Chính là hắn.” Hạ Quân Bình cười cười, làm bộ như chỉ thuận miệng hỏi “Đệ nghe a Vân nói đã đắc tội Lục Phong, nên hỏi thử xem rốt cuộc là có chuyện gì. Nếu nghiêm trọng, không thể không tự mình tới cửa xin lỗi. Có lẽ đại ca không biết, Lục Phong là biểu ca xa của đệ.”

Trụ Tử đã sớm quên mất chuyện Hạ Quân Bình nói từ nhiều năm trước về Lục Phong, nghe vậy gãi đầu cười nói “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn!” Sau đó kể cho Hạ Quân Bình chuyện đêm thi hoa khôi, rồi cười nói “Nhị nha suy nghĩ nhiều quá thôi, nhất định cứ phải trốn khỏi Ích Châu, nói là sợ Lục đại thiếu trả thù. Đệ xem, Nhị nha đi lâu như vậy, Lục đại thiếu cũng chẳng thèm hỏi một câu, chớ nói chi là tới tìm phiền toái! Chứng tỏ người ta hoàn toàn không để bụng.”

Trụ Tử hoàn toàn không phát hiện mặt Hạ Quân Bình đã biến thành màu xanh, và đôi mắt nhuốm lên ngọn lửa hừng hực.

“Thạch Đầu, đệ mau nói cho đại ca nghe, đệ và Nhị nha gặp nhau ở đâu?” Trụ Tử hỏi xong, chờ cả ngày không thấy Hạ Quân Bình trả lời, bèn nhìn lên thấy Hạ Quân Bình cau mày ngẩn người không biết đang nghĩ gì, mới đẩy nhẹ một cái, lẩm bẩm nói “Hai ngươi thật là! Đầu óc cứ để đâu đâu!”


Hạ Quân Bình chợt hỏi “Lục Phong còn ở trong thành không?”

“Hả?” Trụ Tử sững người nhìn Hạ Quân Bình một cái, hỏi “Không biết, có lẽ còn! Thường dân như chúng ta chú ý tới hắn làm gì! Nếu muồn tìm cứ đến phủ Thử Sử hỏi thử xem! Lục đại thiếu và Đại thiếu gia nhà Thứ Sử quan hệ không tệ! Ta nói này Thạch Đầu, đệ định đi nhận thân à? Có muốn đại ca chuẩn bị cho đệ chút quà không, nếu không có e là người ta sẽ cho rằng đệ thấy người sang bắt quàng làm họ!”

Hạ Quân Bình cười nói “Chỉ là đi ôn chuyện một chút, không cần khách sáo như vậy. Nếu hắn không chịu gặp mặt, thì sau này ta không đi tìm hắn nữa là được chứ gì!” Dứt lời, Hạ Quân Bình đứng dậy đi thẳng ra cửa, tìm tới phủ Thứ Sử, đi được nửa đường, bỗng thấy mình mặc chiếc áo khoác cũ thế này thật mất mặt, do dự hồi lâu, bèn chạy nhanh về nhà thay một bộ áo gấm màu xanh, cẩn thận chải đầu cột tóc đàng hoàng mới ra cửa.

Hạ Quân Bình vốn tuấn tú, nay lại chải chuốt một phen, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ quý khí, ngay cả gác cổng phủ Thứ Sử cũng không dám vênh mặt, nghe hắn nói quen Lục Phong, bèn kêu chờ một lát, rồi chạy vào phủ thông báo. Lát sau, gác cổng kia chạy ra cười nói “Lục công tử cho mời.”

Hạ Quân Bình cười cười, chậm rãi đi vào. Qua hai cánh cửa, lại dọc theo hành lang một hồi, mới tới nơi. Ngoài cửa có một thị nữ đang đợi, thấy Hạ Quân Bình bèn vội vàng tiến lên đón, nói “Mời Hạ công tử đi theo nô tỳ.”

Hạ Quân Bình nhìn xung quanh một vòng, thầm cảm thán, nhà họ Lục quả nhiên có tiền, chỉ nhìn vào cách bài trí phô trương là biết, có điều nay triều Đại Chu bấp bênh, không biết nhà họ Lục có thể tồn tại đến khi nào.

Thị nữ dẫn Hạ Quân Bình đến phòng khách. diễn.đàn{p lê quýdnol;nf Lục Phong đã ngồi đợi ở đó từ sớm, bưng ly trà nhấp một ngụm thưởng thức, nghe tiếng động, khẽ ngước mắt nhìn, thấy Hạ Quân Bình thì hơi sửng hồi lâu, cảm thấy người này rất quen, lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

“Sao? Không nhận ra đệ?” Hạ Quân Bình cười cười, chậm rãi bước tới trước mặt Lục Phong, nói “Tính ra chúng ta đã năm sáu năm không gặp rồi, biểu ca cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu gặp trên đường, sợ rằng đệ cũng không nhận ra!”


Lục Phong “A”một tiếng, mắt sáng lên, đặt ly trà xuống bàn, vọt tới ôm chặt Hạ Quân Bình, lại vỗ vỗ lưng hắn, vui mừng nói, “Quân Bình….. Thật tốt quá, đệ còn sống!”

“Mấy năm nay đệ đi đâu? Mẫu thân đệ tìm đệ khắp nơi vẫn không thấy, mọi người đều nói đệ đã gặp bất trắc, mẫu thân ta nghe vậy khóc mất vài ngày đó!” Lục Phong kéo Hạ Quân Bình ngồi xuống, vui mừng đến độ rơi nước mắt, lén quay mặt sang chỗ khác xoa xoa rồi nói “Tên ngốc này, mấy năm nay sống thế nào? Đã báo tin cho mẫu thân đệ chưa, nếu biết đệ còn sống chắc chắn dì sẽ vui đến phát điên mất!”

“Đệ đã đi Nghi Đô gặp mẫu thân.” Hạ Quân Bình thấy Lục Phong kích động như vậy, cảm động lộ ra nụ cười chân thành “Đệ ở Nghi Đô một khoảng thời gian, hôm nay mới về. Mấy năm nay đệ vẫn luôn ở Ích Châu. Vài năm đầu ở nông thôn, hai năm trước mới chuyển vào thành, nên không biết có người tìm đệ.”

Lục Phong thấy da Hạ Quân Bình trắng nõn, mặt lại hồng tươi, tinh thần tốt, biết những năm qua hắn sống cũng không tệ, nhưng vẫn không an tâm, kéo tay Hạ Quân Bình nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lần, mới hít mũi đập ngực vài cái, nức nở nói “Tiểu tử này, trông dáng vẻ của đệ dường như có luyện võ, chỉ sợ cả biểu ca cũng không bằng! Một lát ta bảo phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc cho hai huynh đệ uống một trận, chúng ta không say không về!”

Hạ Quân Bình cười đồng ý. Hai người nói đủ chuyện sau khi ly biệt, đến chỗ xúc động, lại rơi nước mắt.

Lục Phong nghe thấy Hạ Quân Bình nói được hai huynh muội cứu, thì khen “Trong thời buổi loạn lạc, sống được đã khó, đôi huynh muội kia còn có tấm lòng cứu người, lại nguyện ý nuôi đệ, nếu không nhờ họ, không biết đệ còn phải chịu bao nhiêu khổ sở! Nhất định phải cám ơn người ta nhiều mới được!”

Hạ Quân Bình uống rượu đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng nói “Không dối gạt biểu ca, thật ra đệ đã nói rõ với mẫu thân, muốn cưới Phương muội muội làm thê tử.”

Lục Phong nghe vậy sững sỡ hồi lâu, “Cái gì?”


“Đệ muốn cưới a Vân.” Hạ Quân Bình khẽ nheo mắt, giống như đã say, nhưng giọng nói lại rõ ràng hơn nhiều.

Lục Phong nghe rõ, hẹn họng hồi lâu mới nói “Đệ nói…. Đệ muốn cưới Phương cô nương kia? Mẫu thân đệ đồng ý? Chuyện hôn nhân há phải trò đùa, đệ đừng xúc động nhất thời!” Nghe Hạ Quân Bình nói hồi lâu, Lục Phong cho rằng huynh muội Trác Vân là dân quê, tuy nhà họ Hạ đã xuống dốc nhưng nhà họ Triệu cũng tính là có quyền thế ở đất Yến, chắc chắn Hạ Quân Bình sẽ có tiền đồ sáng sủa, sao có thể cưới một cô nương nơi thôn dã. Không nói Hạ Quân Bình mất mặt, nếu cô nương kia gả cho Hạ Quân Bình, sợ rằng cũng sống không dễ chịu gì.

Hạ Quân Bình cười cười, phất tay một cái nói “Biểu ca yên tâm, đệ đã nói với mẫu thân rồi, mẫu thân cũng đã đồng ý. A Vân không phải là một cô nương tầm thường, có thể lấy được nàng là phúc phận của đệ! Nhưng nay bọn đệ còn nhỏ, hơn nữa đệ chưa có chút sự nghiệp nào, cũng không gấp thành thân.”

“Đúng rồi….” Hạ Quân Bình đột nhiên lộ vẻ áy náy do dự một chút mới nói “Thật ra lần này đệ tới tìm biểu ca, mặt khác cũng là vì tạ lỗi thay a Vân. Tính tình nàng hơi nóng, khó tránh khỏi cư xử có chỗ thiếu sót, nếu có chọc giận biểu ca, cũng xin biểu ca đừng để bụng.”

Lục Phong kinh ngạc, cau mày nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ đã từng gặp chuyện với cô nương nào, bèn hỏi “Bình ca nhi nói rõ hơn được không, ta không nhớ nổi!”

Hạ Quân Bình cười nói “Biểu ca không nhớ cũng phải! Chuyện cũng đã một tháng rồi, là vào cuộc thi hoa khôi tháng trước, Trụ Tử đại ca nói với đệ, a Vân cầm một vò rượu to mời biểu ca, rồi vô ý chuốc say biểu ca.”

Lục Phong ngẩn ra, cau mày nhìn Hạ Quân Bình hồi lâu không nói. Sao hắn lại không nhớ rõ chuyện đêm đó chứ, đến tận giờ hắn vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết trên khuôn mặt Trác Vân nữa là, lần đầu tiên hắn thấy một nam tử xinh đẹp đến vậy.

Đêm đó, sau khi tỉnh rượu, Lục Phong không thể ngủ được nữa, trợn tròn mắt đến hừng đông, trong lòng có rất nhiêu nghi ngờ, càng nghĩ càng hỗn loạn. Hắn nhớ rất rõ lần mới gặp, Trác Vân vừa đuổi theo vừa gọi tên hắn, nhưng, hắn nghĩ mãi cũng không nhớ rốt cuộc mình đã gặp Trác Vân ở đâu.

Trong đầu Lục Phong lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười của Trác Vân, sao lúc đó hắn lại không nghĩ tới nàng là nữ nhi chứ?


“Biểu ca?” Hạ Quân Bình híp mắt nhìn Lục Phong hồi lâu, thấy hắn sững sờ, bèn hỏi “Biểu ca không giận a Vân chứ?”

“Sao có thể!” Lục Phong lập tức đáp, trên mắt thoáng qua một chút khác thường, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, cười nói “Ta vốn không để bụng, có điều không ngờ Phương công tử kia lại là nữ tử thôi. Nếu người đệ thích là nàng, thì ta yên tâm rồi!” Lục Phong thầm nghĩ, khó trách Hạ Quân Bình cứ luôn muốn cưới nàng làm thê tử, một cô nương như vậy, trên đời này làm gì có nam nhân nào không động lòng chứ?! diễn.đàn.lêquý:Lđohfn. Ngay cả hắn cũng trộm phái người đi tìm hiểu tin tức của nàng đấy thôi, sau lại nghe nói nàng đã đi khỏi thành mới tạm dừng việc tìm hiểu.

“Biểu ca cũng thấy nàng rất tốt?” Hạ Quân Bình vui mừng hỏi “Đệ định đưa nàng đi Nghi Đô gặp mẫu thân, nếu biểu ca cảm thấy a Vân tốt, vậy mẫu thân nhất định cũng sẽ thích nàng!”

Lục Phong cố nén sự khó chịu không nói thành lời vào sâu đáy lòng, miễn cưỡng cười cười. Chính hắn cũng không hiểu tại sao khi nghe thấy Hạ Quân Bình muốn thành thân với Trác Vân lại khổ sở như vậy, giống như có một con dao sắc đang mài vào tim hắn, đau đến mức khiến hắn không thở nổi.

Hai người uống say mèm, đến tối Hạ Quân Bình đành nghỉ lại chỗ Lục Phong.

Lục Phong mơ màng ngủ đến nửa đêm, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, đầu mặt cổ đều là mồ hôi.

Hắn mơ một giấc mơ kỳ lạ……

Giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ ruốt cuộc trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thứ còn in sâu trong đầu hắn là khuôn mặt tươi cười của Trác Vân. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt dịu dàng, sóng mắt như nước, giống như hai người mới là một đôi tình nhân thần tiên. Và cả dáng vẻ nàng lúc mặc đồ nữ, áo choàng ngắn màu hồng đào, trên quần áo thêu từng đóa phù dung lớn, xinh đẹp động lòng người, tóc búi thành hoa bách hợp, hai bên cắm hai cây trâm hoa mai, thậm chí hắn còn biết hai cây trâm này là do tự tay hắn điêu khắc.

Đúng là điên thật rồi! Lục Phong hung hăng mắng mình một câu, tiện tay nắm khối khăn lụa bên giường lau mồ hôi, vùi đầu vào chăn muốn ngủ tiếp, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngủ lại được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.