Đọc truyện Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ – Chương 34
Đời trước, trong cuộc thi hoa khôi này, Vân Mộng đàn bài ‘Thập diện mai phục’, tiếng đàn như tái hiện cảnh ngàn quân vạn mã ra trận, hào khí ngút trời, khiến người nghe như lạc vào một thế giới khác. Mỗi lần Trác Vân nhớ lại, vẫn xúc động thật lâu. Năm đó nếu không do Lục Phong có vài phần thích nàng, chỉ sợ cũng không dễ dàng đạt được cái danh hoa khôi.
Trác Vân vốn tưởng có thể nghe lại một lần nữa bài ‘Thập diện mai phục’ rung động lòng người, không ngờ Vân Mộng lại đàn một bài nhạc cổ ‘Ngọc bản tham thiền’. Tuy khúc nhạc này nhẹ nhàng lưu loát, thoải mái dễ nghe, thậm chí kỹ thuật còn phức tạp hơn ‘Thập diện mai phục’, nhưng không phải ai cũng biết thưởng thức, tất nhiên cũng không rung động lòng người được như ‘Thập diện mai phục’.
Vân Mộng rốt cuộc là cao ngạo không muốn tranh đoạt vị trí hoa khôi, hay là có ý giễu cợt cả thành Ích Châu này đều là kẻ quê mùa không biết thưởng thức, Trác Vân cũng không biết rõ.
Quả nhiên mọi người trên thuyền đều lộ vẻ khó hiểu, không ít người cúi đầu nói nhỏ “Đây là bài gì, sao ta chưa nghe bao giờ?”
“Cũng hay nhưng mà……”
“Bản nhạc này tên là ‘Ngọc bản tham thiền’, rất ít người biết, kỹ thuật lại phức tạp, chẳng mấy người có thể đàn được, không ngờ hôm nay có thể nghe được ở đây, quả là may mắn!” Trác Vân muốn giúp Vân Mộng, tất nhiên sẽ giúp tới cùng, hắng giọng giải thích với mọi người.
Mọi người nghe vậy, lộ vẻ đã hiểu, cười to khen “Không tồi, không tồi, đàn rất hay! Vân Mộng của Nghiên Hoa Hiên quả đúng như lời đồn.”
Vân Mộng đàn xong, trên thuyền đâu đâu cũng vang lên tiếng khen, mọi người đều sợ mình chậm một bước bị người khác chê là không biết thưởng thức. leq/6uycdon Trác Vân cũng ném thỏi bạc ông chủ Tống cho lúc trước lên thuyền đối diện. Người hầu bên thuyền đối diện kiểm tra bạc, phát hiện Vân Mộng được khen thưởng nhiều hơn Vãn Bích rất nhiều.
Tiếp sau là màn ca hát của Điệp Thúy. Đúng như trong trí nhớ của Trác Vân, giọng Điệp Thúy hơi khàn, mấy chỗ âm cao suýt lên không được, may mắn nàng ta có kinh nghiệm phong phú biết cách xử lý, mới tránh cho không phải xấu hổ.
Sau khi ba người biểu diễn xong, trên thuyền lập tức nhốn nháo cả lên, người thì nói Vãn Bích quyến rũ đa tình có khả năng đoạt giải nhất, người thì nói Vân Mộng cao nhã hào phóng hoa khôi phải là Vân Mộng mới đúng, có người lại yêu thích tiếng ca của Điệp Thúy, nói Điệp Thúy mới là nhất….
Mọi người đang tranh luận ầm ĩ thì bỗng có một gã sai vặt trẻ tuổi từ lầu ba đi xuống, cười nhìn khắp lầu hai hỏi to “Xin hỏi vị nào là Phương nhị công tử của Đồng An Đường ạ?”
Trác Vân ngẩn ra, bỗng có dự cảm không tốt. Nàng còn chưa kịp đá chân ý bảo Trụ Tử đừng lên tiếng thì Trụ Tử đã vội vàng giơ tay cao lên, la to đến mức như sợ mọi người trên thuyền không nghe rõ “Đây, đây! Nhị đệ ta ở đây! Tìm nhị đệ ta có chuyện gì?”
Gã sai vặt kia lập tức nhìn qua chỗ Trác Vân, sau khi thấy rõ mặt nàng thì sững sờ một lát, mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình bèn nói “Lục công tử nói, Phương nhị công tử biết nhiều về cầm kỳ ca múa, không gì không biết, nên mời Phương nhị công tử lên lầu bình luận một phen!”
Lục Phong…… cố ý muốn gây khó dễ? Chỉ vì chuyện nàng đòi đánh cược với ông chủ Tống?
Mấy người ở lầu hai đã nghe Trác Vân bàn luận về ba người dự thi, nay lại thấy Lục công tử đến từ kinh thành cũng chỉ đích danh Trác Vân lên lầu, thì bỗng cảm thấy kiến thức của nàng quả thật rất rộng.
Trác Vân bị nhiều người nhìn chằm chằm, không thể né tránh, nghĩ Lục Phong cố ý muốn nàng xấu mặt, thì lại bộc phát ý muốn lên lầu hung hăng dẫm đạp uy phong của hắn. Vì vậy, nàng ngạo nghễ hất cằm với gã sai vặt kia, nói “Dù gì cũng là khách quý từ kinh thành đến, nếu đã có ý mời, tại hạ cũng không tiện từ chối, đành đi lên vậy!”
Trụ Tử thấy sắp có chuyện vui để xem, vội vàng đi theo sau Trác Vân, cười hì hì tỏ vẻ mình và Trác Vân là một nhóm.
Đèn ở lầu hai hơi mờ, đa số mọi người chỉ nghe tiếng Trác Vân chứ không thấy rõ mặt nàng. Nay Trác Vân bước trên cầu thang lên lầu ba, đứng bên cạnh một chiếc đèn lồng, ánh sáng phản chiếu lên mặt nàng, làm nổi bật một đôi mặt đen nhánh tĩnh mịch như sao trên trời.
Vẻ đẹp cực hạn như vậy dù cộng ba người đang dự thi kia cũng không bằng. Trong khoảnh khắc đó, cả lầu hai bỗng im lặng lạ thường, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía Trác Vân, không ai dám thở mạnh, chỉ sợ phát ra một tiếng nhỏ xíu cũng phá hư cảnh đẹp trước mắt.
Trác Vân ngoái đầu lại nhìn khắp lầu hai một cái, mắt sáng long lanh, khiến ai cũng cảm thấy như nàng đang nhìn mình. Nhưng nàng lại lập tức quay mặt đi, làm mọi người đều thầm thất vọng, chỉ ngóng trông nàng có thể ngoái đầu nhìn mình một lần nữa.
Lầu ba rõ ràng đã được trang trí tỉ mỉ lại, bốn mép thuyền dựng lên cột buồm thật cao, phía trên treo đầy đèn lồng, chiếu sáng rực cả mạn thuyền. Mọi người ngồi vây quanh theo thứ tự. Lục Phong và Đại công tử nhà Thứ Sử ngồi ở ghế đầu, hai người vừa nói vừa cười, có vẻ rất thân thiết. Tống Duệ Văn và Lưu nhị thiếu ngồi cùng bàn, thấy Trác Vân lên, hai người đều nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, hiển nhiên đang sợ nàng bêu xấu trước mặt mọi người.
Nghe gã sai vặt báo Trác Vân đã lên, mọi người ở lầu ba mới xoay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng kiêu ngạo đứng thẳng đều hơi sững sờ, nhìn kỹ mặt nàng.
Trên mạn thuyền bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trác Vân mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, đầu đội quan ngọc trắng, chân mang giày da hươu, tóc chải thẳng thớm, mắt phượng khẽ xếch, da như tuyết, môi như son. Tuy mọi người có mặt ở đây hôm nay đều đã từng gặp không ít người đẹp, như dù là Vãn Bích quyến rũ, Vân Mộng cao nhã, hay Điệp Thúy xinh đẹp đều không bằng một góc của ‘thiếu niên’ trước mặt này.
Trong đó có không ít người thích nam nhân đã bắt đầu nhìn chằm chằm Trác Vân, hỏi thăm xung quanh về tin tức của Trác Vân, còn đùa nói hôm nay trong bốn ‘người đẹp’ rốt cuộc ai sẽ đoạt giải nhất.
Trác Vân im lặng nhìn Lục Phong không lên tiếng, giống như không hề nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh.
Lục Phong ngừng nói chuyện với Đại công tử nhà Thứ Sử, nhìn Trác Vân, ngửa đầu uống cạn ly rượu ngon trong tay, khàn giọng nói “Lúc nãy có nghe Phương công tử nêu ý kiến về ba vị cô nương dự thi hôm nay, ta cảm thấy rất có lý, nên đặc biệt mời Phương công tử lên đây bình luận về màn biểu diễn của ba người, không biết ý Phương công tử thế nào?”
Trác Vân hắng giọng nói “Nếu Lục công tử đã nói vậy, tất nhiên tại hạ sẽ cố gắng hết sức.” Nàng ho nhẹ một tiếng, rồi nói “Tại hạ cho rằng, trong ba người hôm nay, Vân Mộng là nhất!”
Phía dưới bỗng rộ lên tiếng ồn, có người hét to “Vân Mộng sao có thể sánh với Vãn Bích!”
Lục Phong nhìn chằm chằm Trác Vân, “Tại sao Phương công tử lại nói vậy?”
“Hôm nay, dường như Điệp Thúy bị bệnh nhẹ, giọng hát không mượt mà ngọt ngào bằng thường ngày, tuy hát bài ‘Việt nhân ca’ rất uyển chuyển, nhưng đoạn cuối vẫn có chút lỗi nhỏ, tin chắc mọi người đều nhận ra. Về phần Vãn Bích…..” Trác Vân lắc đầu nói “Một khúc múa đặc sắc của người Hồ bị nàng ta múa thành như vậy, nếu Tư Đồ đại gia thấy được, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu!”
Trác Vân không đợi mọi người lên tiếng phản đối, đã tiếp tục thao thao bất tuyệt “Mọi người đều biết, điệu múa của người Hồ thiên về mạnh mẽ, lẽ ra nên dứt khoát từng động tác, xoay tròn thật nhanh. Nhưng kỹ thuật của Vãn Bích thì mọi người đều đã thấy, quyến rũ có thừa còn mạnh mẽ lại chưa đủ, múa yểu điệu như vậy sẽ không thể hiện được hết tinh túy của điệu múa này. Nhớ năm đó, Tư Đồ đại gia biểu diễn một khúc này đã làm chấn động cả kinh thành, gây xôn xao một thời, nổi tiếng với việc có thể xoay liên tục chín mươi chín vòng, giống như bông tuyết bay trong gió. Hôm nay Vãn Bích lại như ‘bông tình’ bay loạn, eo mềm như liễu, trống đánh sáu mươi cái lại chỉ xoay được năm mươi mốt vòng. Đừng nói là Tư Đồ đại gia, ngay cả Tạ Thiên Hương của Thiên Hương Lâu ở kinh thành còn không bằng!”
Trác Vân nói có lý, lại chỉ đúng chỗ sai khiến mọi người không thể không phục, nghĩ kỹ lại, quả thật cảm thấy điệu múa của Vãn Bích chỉ toàn lả lơi đưa tình, không có chút mạnh mẽ nào.
“Còn Vân Mộng, ‘Ngọc bản tham thiền’ há là bản nhạc tầm thường? Trên đời này có mấy người có thể đàn được bản nhạc này? Vân Mộng tuổi nhỏ nhưng đã đạt được đỉnh cao như vậy, thực khiến người ta kinh ngạc và ca thán không thôi!”
Phần lớn mọi người ở đây đều không biết ‘Ngọc bản tham thiền’, nhưng nghe Trác Vân nói chắc như đinh đóng cột, thì không có lý do không tin, đều rối rít khen Vân Mộng.
Trên chiếc thuyền bên cạnh, ba người dự thi đều nghe rõ ràng lời bình luận của Trác Vân. Mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau. diendan.,lequ1ys/dono Vân Mộng thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhìn thẳng Trác Vân, ánh mắt sáng ngời tựa như gặp được tri âm. Điệp Thúy lại cười khổ, tự biết mình hát có lỗi, nhưng Trác Vân đều quy vào lỗi mình bị bệnh, giống như cho nàng cái bậc thang để bước xuống, không phải xấu mặt. Chỉ có Vãn Bích là thật sự bị Trác Vân chê cười, tức giận đến xanh mét, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Nhưng dù Vãn Bích có hận Trác Vân tới mức nào, cũng không thể không tiến lên cảm ơn cùng với hai người kia, sau lại liếc mắt đưa tình với Lục Phong một lần nữa, đáng tiếc Lục Phong chẳng thèm liếc lấy một cái, đành tỏ vẻ như lã chã chực khóc chậm rãi đi ra.
Kết quả cuối cùng đúng như suy đoán của Trác Vân, Vân Mộng trở thành hoa khôi. Đại thiếu gia nhà Thứ Sử không biết đã nói với Lục Phong cái gì, chỉ thấy Lục Phong chậm rãi lắc đầu, nhìn lướt qua Trác Vân. Đại thiếu gia nhà Thứ Sử lập tức cười to, cũng nhìn về phía Trác Vân với ánh mắt bí hiểm.
Trong lúc Trác Vân cảm thấy cả người không được tự nhiên, muốn về sớm thì Lục Phong đột nhiên gọi nàng lại, nói “Phương công tử chớ đi vội! Khó khăn lắm mới gặp được người phong nhã hợp ý như Phương công tử, không bằng hãy uống với tại hạ vài chén?”
Trác Vân đang muốn nói mình không biết uống để từ chối, nhưng bỗng nảy ra một ý, cười nói “Không dám cãi lời!” Nàng nói nhỏ vào tai Trụ Tử gì đó. Trụ Tử gật đầu liên tục, nghe xong lập tức chạy ra ngoài.
“Lục công tử là khách quý đến từ kinh thành, dân đen như bọn ta muốn gặp cũng khó chứ nói chi được uống rượu cùng!” Trác Vân vừa cười vừa rót cho mình một ly rượu giơ hướng Lục Phong. Lục Phong cũng giơ ly rượu lên, định uống cạn thì đột nhiên nghe Trác Vân nói “Chờ đã…..”
“Lục công tử là người phương bắc đúng không? Tại hạ nghe nói nam tử phương bắc rất phóng khoáng, tửu lượng lại cao, không ngờ mình cũng có ngày được so tửu lượng với khách từ phương bắc!” Trác Vân vừa nói xong thì Trụ Tử cũng ôm hai vò rượu chạy tới. Nàng nhận lấy một vò, nhếch miệng cười khiêu khích với Lục Phong.
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, thấy Phương công tử muốn so tửu lượng với Lục đại thiếu, bèn ồn ào lên, xúi Lục Phong tiếp chiêu.
Lục Phong tự cho mình có tửu lượng cao, cũng không từ chối, lập tức nhận lấy vò rượu còn lại từ tay Trụ Tử, giơ hướng Trác Vân.
Trác Vân híp mắt cười, nâng vò rượu lên, ngửa đầu, há miệng rót rượu xuống. Một giọt rượu trong suốt tràn ra khóe môi, trượt xuống chiếc cổ trắng noãn của nàng lọt vào trong cổ áo, lộ ra một vẻ đẹp cấm dục. Lục Phong hít sâu một hơi, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Trác Vân uống một hơi hết sạch vò rượu, rồi đưa miệng vò hướng ra trước mặt mọi người, ý bảo đã uống sạch, sau đó quăng vò rượu xuống mạn thuyền, “Phanh…” vò rượu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Mọi người lập tức ồ lên khen ngợi.
Thấy vậy, Lục Phong cũng bắt chước Trác Vân, nâng vò rượu lên bắt đầu uống.
Rượu vừa vào miệng, Lục Phong đã thấy không ổn. Lục Phong tuy có tửu lượng cao nhưng có một nhược điểm trí mạng là không thể uống nhiều loại rượu trộn lẫn cùng một lúc. Chỉ uống một ngụm nhỏ, Lục Phong đã bắt đầu thấy choáng váng, nhưng trước mặt rất nhiều người đang vây xem, thậm chí còn có không ít quan viên của Ích Châu, Lục Phong trước giờ vốn sĩ diện, chỉ đành nhắm mắt ráng uống cho hết vò. Đến lúc uống hết, mắt Lục Phong đã muốn mở không ra, mơ hồ nhìn Trác Vân, chỉ cảm thấy đôi môi đỏ mọng của nàng thật chói mắt chẳng khác gì cánh hoa hồng.
“Phanh…..” Vò rượu trong tay Lục Phong rơi xuống đất, vỡ tan, cùng lúc đó, Lục Phong cũng mềm nhũn té xuống đất……
Trác Vân híp mắt nhìn thị vệ của Lục Phong vừa vội vàng kêu to ‘Canh giải rượu’ vừa lật đật ôm hắn vào khoang thuyền, cảm thấy rất hả giận, phất tay một cái, nói với Trụ Tử, “Hôm nay thật là vui! Chúng ta về thôi!”