Bạn đang đọc Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ – Chương 20
Chương 20
Bà ta vịn tay nô tỳ, nâng chân phải lên, gót giày bằng gỗ tàn bạo dẫm mạnh lên bụng của Diệp Vãn Tình.
Diệp Vãn Tình đau đớn thét lên: “A——!”
Máu dưới thân ồ ạt chảy ra, sắc mặt Diệp Vãn Tình tái xám như người chết.
Hai tay run rẩy muốn gỡ chân của Đào di nương ra nhưng không thể.
Nô tỳ bên cạnh nói: “Di nương, hình như nàng ta bị băng huyết.
”
Đào di nương hả hê nhìn thảm trạng máu me be bét của Diệp Vãn Tình, chân mày không thèm nhíu lấy một cái.
Bà ta đưa chiếc khăn thêu lên che mũi, lại cổ tình dâm mạnh lên bụng Diệp Vãn Tình vài lần nữa, tiếng kêu của nàng cũng nhỏ dần nhỏ dần, cho đến khi Diệp Vãn Tình đã đau đến mức không thể rên rỉ.
Nô tỳ bên cạnh nhìn thảm trạng này mà run sợ trong lòng, nàng ta run run rũ mi mắt xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng.
Trong lòng âm thầm cảnh cáo bản thân không được đắc tội với Đào di nương.
Thấy đã đủ, Đào di nương nhẹ nhàng thu chân lại, giọng điệu hờ hững như cười nhạo sự ngây thơ của Diệp Vãn Tình.
“Ta không có quyền đuổi ngươi? Tiểu thư Diệp phủ?”
Đào di nương quay sang gọi nô tỳ đang đứng bên kia: “Xuân Lan, ngươi mau nói cho ả ta biết ý của lão phu nhân.
”
Nô tỳ tên Xuân Lan nhún gối đáp: “Lão phu nhân nói Diệp phủ không có loại tiểu thư lăng loàn trắc nết như vậy.
Nếu Diệp Vãn Tình có trở về Diệp phủ thì đuổi đi, từ nay Diệp phủ và Diệp Vãn Tình không còn liên quan gì với nhau nữa.
”
Đào di nương ngồi xuống, cúi đầu nói khe khẽ bên tai Diệp Vãn Tình.
“Ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa rồi…”
“Có biết tại sao Vương Lan lại chết không? A, còn cả muội muội ngươi nữa chứ.
”
Diệp Vãn Tình trợn trừng mắt, khó nhọc bật ra vài chữ yếu ớt: “Bà…! Có phải là…”
Đào di nương mỉm cười, ngữ điệu đắc ý vui vẻ: “Đúng, là do ta làm đấy, năm đó hai tỷ muội các ngươi rất thích bánh hoa hồng, có một nô tỳ thô sử trong viện ta bị mắc bệnh đậu mùa.
Ta thương tình nên cho nàng ta về thôn trang an dưỡng đến khi hết bệnh, nhưng thực ra nàng ta luôn ở cạnh hai tỷ muội các ngươi.
Bánh hoa hồng mà các ngươi ăn đã được lăn qua mụn mủ của nàng ta đấy.
Tiếc là chỉ có muội muội ngươi chết.
”
Diệp Vãn Tình trừng muốn rách mí mắt, máu trào ra khỏi khóe miệng nàng, khuôn mặt đang tái xám của nàng đỏ tím lên vì phẫn nộ, gân xanh trên trán bục ra.
Diệp Vãn Tình dùng hết sức mình muốn chôm lên bóp chết Đào di nương, nhưng nô tỳ bên cạnh đã nhanh hơn, nàng ta đá Diệp Vãn Tình văng ra.
“A-!”
Diệp Vãn Tình cuộn tròn người đau đớn rên rỉ.
Đào di nương chẳng hề kinh sợ, bà ta chậm rãi đứng dậy, đáy mắt lóe lên sự tàn độc.
“Các ngươi hãy ném nàng ta đến khu kỹ viện.
Hừ, tiện nhân!”
“Vâng, di nương.
”
Chuyện sau đó Diệp Vãn Tình không muốn nhớ lại.
Nếu lúc đó cha còn sống, những người đó làm sao dám đối xử với nàng như thế.
Nàng biết Đào di nương chẳng thèm nói dối, từ nhỏ lão phu nhân đã chẳng ưa gì mẹ con nàng, đến khi bà ta muốn ép nàng làm thiếp thì nàng đã hiểu rõ rồi.