Đọc truyện Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân – Tiêu Nhất Thất – Chương 2323
Tô Đào đến muộn rồi.
Tối qua cô thức khuya cày view cho anh trai, dùng tài khoản nhỏ like từng bài một.
Tô Lê không thường đăng bài trên Weibo mà hầu như đều do quản lý của anh ấy quản lý.
Kể từ khi nhìn thấy hình ảnh Tô Lê kéo dép lê đi khắp nhà, râu ria để mấy ngày không cạo, lại còn ngồi trên sofa gẩy gẩy chân, cô cảm thấy mình vỡ mộng với thần tượng rồi, cái gì idol với không idol, dẹp mịa đi cô bây giờ còn có thể chuyển thành unti luôn đó.
Những ngày qua hoàn toàn là dựa vào tình cảm và tình thân sâu sắc nha.
Buổi sáng ngủ quên mất cô ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.
Trước kia đi học chung với Cố Từ, còn có thể vừa ngồi sau xe của cậu vừa gặm bánh mỳ, hiện tại thì hay rồi trường của cô cùng Cố Từ ở hai hướng hoàn toàn khác nhau luôn.
Chờ thêm một năm nữa cậu ấy cũng lên cấp 3 rồi haizz
Rất nhanh đã đến cổng trường.
Chuyện gì vậy?
Sao đông người thế, một hàng người dài nha.
Tô Đào mặc đồng phục của Di Hòa dắt xe đạp từ từ đến gần lúc này mới nhìn rõ, mấy người này đều là nữ sinh, ai nấy đều trang điểm xinh đep.
Hơn nữa trong tay còn cầm mấy tấm bảng.
Có người còn cầm mấy tấm áp phích lớn la hét ầm ĩ.
Bảo vệ đã cố gắng hết sức để sơ tán mọi người nhưng Tô Đào dắt xe vô cùng khó khăn, chen chen chúc chúc vẫn không đi nổi.
“Thời Hàn!”, Tô Đào nghiến răng nghiến lợi thì thầm.
Ở bên này Tô Đào đang cố gắng để chen vào trường, chợt nghe thấy giọng nói của Lưu Niên bên kia vang lên, “Nhường một chút, nhường một chút, tôi muộn học rồi”.
Giọng nói này nghe đứt hơi khản tiếng, rất nhanh đã bị đám đông lấn áp.
Lưu Niên cũng phát hiện ra Tô Đào, hai người họ cách một biển người nhìn nhau rưng rưng lệ, có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Trong đám người, đột nhiên có người lên tiếng phàn nàn.
[Sao còn chưa đến vậy]
[Học sinh vừa rồi không phải nói sắp muộn rồi sao, cậu ta vẫn còn ở đây, vậy chắc Thời Hàn sắp đến rồi]
Lưu Niên: “…”
Cậu thật sự muốn đi chết quách cho xong.
Tô Đào vẫn còn đang đấu tranh, cố lên chỉ chút nữa thôi, cô sắp thành công rồi!
[Aaaaaa! Đến rồi!]
[Thời Hàn, Thời Hàn, em yêu anh aaaaa!]
Thời Hàn ngồi trong xe thật sự không muốn xuống chút nào thế nhưng ahihi sắp muộn rồi!
Nhìn thấy xe bảo mẫu của Thời Hàn, các bạn Fans nhanh chóng lao đến, Tô Đào và Lưu Niên bị đám đông xô đẩy chia cách ngày càng xa với cánh cổng trường học.
May mà bác bảo vệ đã nhanh chóng túm được Tô Đào, còn Lưu Niên thì không được may như vậy, hoàn toàn chia cắt với cổng trường luôn rồi.
Tô Đào không nhìn thấy cậu luôn.
Mắt thấy sắp đến giờ vào lớp, Tô Đào nhanh chóng dắt xe chạy thật nhanh vào trường, cuối cùng cũng vào được lớp trước khi chuông kêu.
Lúc này bạn học Lưu Niên bị ép sát trước cửa nước mắt lưng tròng.
“Trời ạ! May quá cuối cùng cậu cũng tới rồi”, Mạnh Mỹ ngồi ở bàn phía sau mừng phát khóc, hai mắt phát sáng hướng về phía Tô Đào.
Tô Đào không rõ có chuyện gì xảy ra nên nhìn lại phát.
“Cho tiểu nhân mượn bài tập toán của lão nhân gia ngài để chép đi”, Mạnh Mỹ mở rộng hai tay đưa lên đỉnh đầu.
Tô Đào lấy vở từ trong cặp ra đặt vào tay cô, “Cậu thân là đại biểu môn toán có thấy xấu hổ khi mượn vở mình không vậy hả?”
Mạnh Mỹ thập phần xấu hổ gật gật đầu, tùy tiện hỏi: “Cậu tối qua làm gì thế, mắt thâm như vậy?”
Tô Đào liếc cô một cái, vô ý nói, “Còn không phải giúp anh trai mình..”, nói được một nửa cô đột nhiên dừng lại.
Tô Đào chột dạ liếc nhìn cô một cái, cũng may cô ấy đang tập trung chép bài, chắc không nghe thấy cô nói gì đâu nhở?
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã lỡ lời rồi, còn chưa có ai biết anh trai cô là Tô Lê, Tô Lê vẫn luôn bảo vệ người nhà rất tốt, cũng không ai biết anh còn có một đứa em gái.
Ở cổng trường, Thời Hàn đã giải cứu được Lưu Niên và xin lỗi những bạn học bị fans chặn đường, cuối cùng dưới sự thuyết phục của cậu, các fans cũng đã giải tán.
Tất nhiên cũng có mấy người ngoan cố bị bảo vệ chặn lại ở cửa..
Nhìn theo bóng dáng của Thời Hàn, nước mắt, nước mũi chảy xuống kêu to, “Mẹ yêu con, con trai..”
Lưu Niên nổi da gà, đưa ra một kết luận đầy chân thực, “Làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng gì, đến trường mà cũng khó như vậy”, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Thời Hàn.
Thời Hàn: ?
Tô Đào đang mơ mơ màng màng, một mùi hương sữa xông vào mũi, cô bị đánh thức bởi âm thanh bụng kêu ùng ục, mở mắt ra thì thấy Thời Hàn cầm một cái bánh bao đung đưa trước mặt cô cười nhếch mép.
“Dậy rồi hả? Bụng cậu kêu suốt cả nửa ngày luôn rồi”, Thời Hàn cười nói.
Tô Đào ngốc ngốc ngơ ra nhìn cậu nhét đồ ăn vào trong miệng mình.
Hai vị, một bánh bao sữa, một bánh kẹp, ừ, ăn ngon.
Tô Đào hé mắt, “Thêm miếng nữa đi”
Thời Hàn lại đút thêm một miếng.
Tô Đào ăn no rồi, lại nhoài người về phía trước, tiếp tục ngủ.
Thời Hàn làm bạn cùng bàn của cô hai tháng sớm đã quen với chuyện này.
Có lúc cậu nghĩ mãi mà cũng không hiểu một cô gái nhỏ nhắn như Tô Đào sao có thể hết ăn lại nằm như vậy chứ?
Sau này cậu đã hiểu rồi, có lẽ là do sự khác biệt giữa người và lợn đi!
Một năm một lần, lễ tuyên thệ thường niên lại bắt đầu rồi.
Sau nghi thức chào cờ, hát quốc ca là đến bài phát biểu của hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, giáo viên xuất sắc..
Một khoảng thời gian chán vô cùng, sau mấy bài diễn văn dài ngoằng thì đến lượt đại diện học sinh lên phát biểu.
“Chúng ta hãy cùng hoan nghênh bạn học Tô Kính lớp 1 năm 3 thay mặt học sinh toàn trường phát biểu cảm nghĩ của mình”
Buổi lễ tuyên thệ này ban đầu vốn dĩ chỉ cho năm ba tham gia, sau này nhà trường tính đến chuyện nên để cho học sinh năm nhất và năm hai cảm nhận trước sự căng thẳng và áp lực của kỳ thi đại học nên đã để bọn họ cũng tham gia cùng.
Nghe thấy tên Tô Kính, Tô Đào lập tức tỉnh ngủ, ánh mắt mệt mỏi muốn ngủ cũng biến mất mà tỉnh táo hẳn, mở to.
“Tô tiểu ngũ?”, anh ấy vậy mà lại là học sinh đại diện?
“Anh trai cậu hả?”, Lưu Niên chọc chọc Tô Đào.
Tô Đào liếc nhìn lên khan đài, thiếu niên tuấn tú thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây âu đen, đi đôi giày đen viền trắng, cao khoảng một mét tám, khiến anh trở nên nổi bật, dáng vẻ sạch sẽ.
Đáp lại, Tô Đào nôn ra hai chữ, “Em họ”
Tô Đào cùng mấy người anh trai khác sống chung rất tốt, chỉ có điều cùng Tô Khác tương ái tương sát.
Lúc nhỏ, Tô Khác thích rất là lấy đồ trang điểm của mẹ cậu bôi bôi trét trét lên mặt cô, đến nỗi mọi người sợ rằng Tô Khác sau này lớn lên sẽ trở thành gay mất.
Sau này Tô Kính càng ngày càng thẳng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thưa quý thầy cô, các bạn học sinh, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ..”, Tô Kính đã qua thời kỳ vỡ giọng, không còn chất giọng khàn khàn của cậu học sinh trong thời kỳ vỡ giọng nữa mà ngày càng thanh lãnh.
“Học trưởng Tô đẹp trai quá, không biết anh ấy đã có bạn gái chưa”, Mạnh Mỹ ngồi bên cạnh làm hoa si, hai con mặt ngập tràn trái tim màu hồng
Thấy vậy, Tô Đào liền dội cho cô một gáo nước lạnh, “Có rồi, bạn gái của anh ấy lên sơ trung rồi”
“Á, thật đáng tiếc”, Mạnh Mỹ tỏ vẻ tiếc hận.
Nói đến cái này, Tô Đào cô cũng rất phiền muộn nha.
Người hầu Tô Kính này từ lúc Nhan Thanh Thanh đi nhà trẻ đã muốn đi gặp trưởng bối, còn phao tin rằng cậu lớn hơn Nhan Thanh Thanh 5 tuổi như vậy đợi đến lúc cậu tốt nghiệp đại học xong thì có thể lấy vợ được luôn rồi.
Tô Đào nghe xong thật sự rất muốn vỗ tay khen ngợi da mặt của anh ấy, công ty của bác hai đã được đưa ra thị trường, sớm đã mua nhà, mua xe cho hai người con trai, ngay cả vợ và con của cậu cũng đã được tính toán tốt rồi.
Tô Đào không biết cậu lấy đâu ra mặt mũi lớn mà nói với Nhan Thanh Thanh như vậy.
Cũng may lúc đó Thanh Thanh nhà cô còn nhỏ, nghe không hiểu.
.