Đọc truyện Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân – Tiêu Nhất Thất – Chương 1212
Từ Thiên ở trước mặt Tô Vân Đình lắc lư cả nửa ngày, vô lại ở Tô gia không chịu đi, nói cái gì mà muốn Tô Đào làm diễn viên nhí trong phim của anh.
Tô Vân Đình vẫn nhớ lúc nãy anh định lừa con gái của mình đi, không thèm nói câu gì.
Cuối cùng vẫn là Diệp Ngưng không nhìn nổi nữa, ôm Tô Đào để cô tự quyết định.
Tô Vân Đình uất ức nhìn Diệp Ngưng.
Diệp Ngưng giả vờ như không nhìn thấy.
Tô Đào có chút khó xử, một bên là Từ Thiên nhìn chằm chằm như hổ đói, một bên là lão ba thân yêu của cô.
Sau khi cân nhắc, Tô Đào quyết định chọn Từ Thiên.
Từ Thiên ở bên cạnh cười hớn hở, đắc ý nháy mắt với Tô Vân Đình.
Vẻ mặt Tô Vân Đình lập tức tan vỡ, con gái bảo bối nhất định là không cần anh nữa rồi, cái tên Từ Thiên đó có chỗ nào tốt chứ, lớn lên giống như một con đại cẩu hùng.
Nửa năm không gặp, vừa đến đã muốn bắt cóc con gái yêu của anh, hứ, thật phiền phức mà!
Anh hiện giờ đang rất buồn nha!
Tô Đào nhìn ra được lão ba đang không vui nên vội vàng đi dỗ ông, cảm thấy không biết phải làm sao, lão ba nhà mình thật ngạo kiều!
Người nào đó được dỗ vui vẻ nên cũng không thèm tính toán cùng Từ Thiên, dù sao con bé vẫn là con gái bảo bối của anh, cho Từ Thiên mượn hai ngày để đóng phim cũng được để anh ta dỗ con bé vui mấy ngày.
Tô Đào chọn Từ Thiên đơn thuần chỉ vì tò mò, cô vẫn luôn hứng thú cực lớn đối với diễn viên ở giới giải trí, cảm thấy bọn họ rất thần bí.
Hiện giờ có cơ hội thỏa mãn tính tò mò của mình, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trong balo của Từ Thiên có kịch bản, ăn vội vàng vài miếng rồi đặt xuống, đỏ mắt chờ mong Tô Đào ăn xong để nói cho cô nghe về kịch bản.
Trong lòng Tô Vân Đình cảm thấy chua lòm.
Từ Thiên trước kia đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên nhí, cũng từng gặp mấy đứa trẻ cùng độ tuổi với Tô Đào.
Trẻ con ở tuổi này đều chưa biết chữ, cần phải dạy chúng từng từ từng từ một, còn phải giải thích cho chúng tình cảnh của bộ phim.
Nhưng anh ngạc nhiên khi thấy Tô Đào biết hơn một nửa từ trong kịch bản.
Có chút nghi ngờ hỏi, “Sao cháu biết nhiều chữ như vậy?”, con trai của anh ta đang học lớp 1 thế nhưng những chữ nhận được còn không nhiều bằng Tô Đào đâu.
“Anh trai cháu dạy đó”, nửa năm nay cô vẫn luôn cùng Tô Lê học viết chữ, hiện giờ không chỉ nhận được nhiều mặt chữ hơn trước kia mà chữ viết cũng ngay ngắn hơn.
Cuối cùng cũng không cần vẽ chữ nữa, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tô Vân Đình quay đầu lại, tự hào nói, “Nhu Nhu nhà mình còn có thể thuộc làu 300 bài thơ Đường đó! Không chỉ vậy liền cái gì mà Tam tự kinh cũng có thể nhớ được, còn nữa còn nữa, còn có thể giải toán lớp 1 nhé, có phải rất lợi hại không”, chế độ khoe khoang được kích hoạt.
Từ Thiên kinh ngạc há hốc miệng, con bé thật sự là trẻ con sao?
Nghĩ đến mình lúc 6 tuổi vẫn còn đái dầm, thật sự là người so với người, tức chết nha!
Trời cũng sắp tối, Từ Thiên xin phép ra về, dự định mai sẽ quay lại đón Tô Đào đến phim trường, để Diệp Ngưng chuẩn bị những thứ Tô Đào thường dùng, nếu quay phim chắc cũng phải năm sáu ngày.
Diệp Ngưng cũng sẽ đi theo để chăm sóc Tô Đào, cô không yên tâm để con gái đi xa một mình.
Tô Đào cầm kịch bản về phòng xem kỹ mấy lần, câu chuyện này khiến cô rất cảm động, chuyện kể về một đứa bé mồ côi từ nhỏ đến lớn đều sống ở cô nhi viện, trên con đường trưởng thành gặp rất nhiều khó khăn nhưng vẫn không từ bỏ ước mơ, sau bao gian khổ cuối cùng cũng tìm lại được cha mẹ ruột của mình, gặt hái câu chuyện về tình thân, tình bạn và tình yêu.
Vai diễn cô đảm nhận tên Tiểu Khê, là nữ chính lúc nhỏ.
Phân cảnh của cô không phải chuyển địa điểm quay, tất cả đều quay ở cô nhi viện tại thành phố lân cận.
Vừa rồi lướt qua danh sách diễn viên giật mình phát hiện mặc dù hiện tại những diễn viên này vẫn còn là những tân binh ở độ tuổi 20 nhưng đều là những ảnh đế ảnh hậu tương lai nha!
Cô thật sự rất may mắn lần đầu tiên quay phim đã được hợp tác cùng ảnh đế ảnh hậu.
* * *
Trong phòng khách.
Tô Vân Đình vẫn luôn duy trì dáng vẻ lo lắng trùng trùng, Diệp Ngưng vừa nhìn liền biết anh lo lắng điều gì.
“Anh đừng lo, nếu Nhu Nhu thích thì để con bé làm đi.
Dù sao thì đạo diễn là bạn thân của anh, hơn nữa, em cũng đi cùng mà sẽ không để con bé chịu khổ đâu”.
“Nếu như anh không yên tâm vậy thì đi cùng đi”.
Cô cảm thấy hiện giờ con gái còn nhỏ, là thời điểm thích hợp để bồi dưỡng hứng thú của con trẻ, chỉ có để con bé tiếp xúc với tất cả những gì con có hứng thú, bé mới biết được mình thích cái gì, phát triển theo hướng nào trong tương lai.
Vẻ mặt Tô Vân Đình hơi hòa hoãn nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ lo lắng.
“Nếu anh không muốn để Nhu Nhu đi, em sẽ đi từ chối Từ Thiên”, Diệp Ngưng thăm dò hỏi.
Tô Vân Đình lắc đầu, “Đừng..
Nhu Nhu đã đồng ý rồi.
Anh không muốn nói một đằng làm một nẻo với con bé.
Con bé có ý kiến riêng của mình anh rất vui, cũng không muốn ngăn cản con làm việc mình thích.
Anh chỉ lo sau này con bé sẽ chỉ quan tâm đến diễn xuất”.
“Trước kia anh đã nhận mấy vụ án của người trong giới giải trí, đều là những chuyện khó nói, anh sợ con bé nhiễm phải mấy thói quen không tốt”
Diệp Ngưng biết việc chồng mình lo lắng cũng không phải không có đạo lý, đây là giai đoạn vô cùng quan trọng trong việc định hình tính cách đối với trẻ ở độ tuổi này, những gì con bé nhìn thấy rất dễ ảnh hưởng đến tính cách của con bé.
“Em hiểu rõ những lo ngại của anh, hãy cứ để con bé tự trải nghiệm lần này, lần sau chúng ta sẽ không để con bé đi nữa.
Nếu sau này con bé vẫn muốn tiến vào giới giải trí thì đợi đến khi con bé trưởng thành sẽ cho nó tự quyết định.
Em nhất định sẽ trông chừng con bé thật tốt”, Diệp Ngưng vẫn là muốn cho con gái mình một cơ hội, không thể giết chết lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ được.
Tô Vân Đình nghe xong cười cười, nói, “Có em đi cùng anh tất nhiên vô cùng yên tâm”, thôi để con bé chơi lần đi!
Đợi Tô Đào trưởng thành cũng phải hơn mười năm nữa, nếu như cô trở nên hư hỏng, anh sẽ kéo con bé lại, dù một ngày chỉ kéo được 1 mm anh cũng sẽ kéo con lại con đường đúng đắn trước khi cô trưởng thành.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tô Vân Đình cũng không xoắn xuýt nữa.
Diệp Ngưng cười cười, xoay người đi lấy đĩa hoa quả, còn chưa chạm vào thì cửa nhà đã mở ra, Tô Lê đã bước vào.
“Con sao vậy? Sao trên mặt lại có vết thương”, Diệp Ngưng hoảng hốt, chạy nhanh đến bên cậu hỏi thăm, vừa tức giận vừa đau lòng.
Tô Lê né tránh nhìn vào mắt mẹ, cúi đầu, “Con không cẩn thận bị ngã”.
Diệp Ngưng im lặng một lúc, không biết nên tin hay không tin những lời con trai nói.
Cô làm giáo viên nhiều năm như vậy, thường xuyên xử lý những chuyện đánh nhau của học sinh tất nhiên biết cái này rõ ràng không phải là do ngã bị thương.
“Cái này..” Diệp Ngưng nhìn về Tô Vân Đình.
Tô Vân Đình chỉ vào ghế sô pha, dẫn trước đi qua đó ngồi xuống, Tô Lê ở đằng sau cũng chậm rì rì đi theo.
Sau khi ngồi xuống, anh không nói gì cả chỉ yên lặng nhìn Tô Lê.
“Con đã đánh nhau”, Tô Lê thấy không thể giấu nổi nữa dứt khoát đem tất cả nói ra.
Tô Vân Đình gật gật đầu, nghiêm túc hỏi, “Lý do”
“Bọn họ bắt nạt con gái, còn vén váy của bạn ấy.
Con không chịu nổi nên đã tranh luận với họ, bọn họ liền đẩy con nói rằng con quản việc không đâu, sau đó bọn con liền xông vào đánh nhau”, Tô Lê tức giận nói, nếu không phải bọn chúng có hai người, cậu cũng không bị đánh đến mức bị thương.
Nghĩ đến chuyện hai tên khốn đó làm, cậu hận không thể đánh cho bọn chúng một trận.
Biểu tình trên mặt Diệp Ngưng càng ngày càng khó coi.
“Vậy còn cô bé đó?”, Tô Vân Đình cau mày nói.
“Con giúp cậu ấy gọi xe, đưa cậu ấy về nhà”, Tô Lê thành thật nói, cậu vốn dĩ muốn báo cảnh sát nhưng sau đó cô gái đó khóc không ngừng, cậu không còn cách nào khác chỉ có thể giúp cô ấy gọi xe về.
“Làm tốt lắm con trai, nhưng đánh nhau là điều không nên”
Tô Lê gật đầu.
“Mẹ con nói đúng đó, sau này nếu gặp phải những chuyện như vậy đầu tiên cần phải báo cảnh sát hoặc nhờ người lớn giúp đỡ”.
Thực ra Tô Vân Đình biết trong tình huống đó thằng bé không thể làm gì khác, nhưng anh không thể dạy con trai mình dùng bạo lực để giải quyết vấn đề được.
“Dạ vâng, con biết rồi”.[/CREDITS][/credits]
.