Đọc truyện Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt – Chương 29
Sở Du chịu đựng qua đợt học tăng cường ở trường, sau đó cuối cùng cũng được nghỉ hè. Mặc dù mùa hè năm nay tương đối ngắn ngủi, nhưng có còn hơn không. Sở Du định nhân dịp này xử lý xong phần lớn công việc, cô cũng đã nói với Bạch Thanh, năm đến sẽ nhận ít việc nhất có thể, sau khi xong hậu kỳ của 《Call Me ET!》 thì tạm thời không đụng đến chuyện làm phim nữa.
Hậu kỳ cho tập một và hai của《Call Me ET!》xong, Sở Du liền đem các bản mẫu và kiểu phụ đề cho Bạch Thanh, đồng thời cũng lấy tiền công của mình về. Thật ra thì Bạch Thanh có thể tìm người sửa lại bản mẫu một chút, sau đó tiếp tục làm hậu kỳ các tập sau của mùa một nhưng anh vẫn kiên trì để Sở Du hoàn thành toàn bộ một mùa.
Vạn sự khởi đầu nan, hai tập đầu đã hình thành được phong cách hậu kỳ, tìm một kỹ thuật viên chuyên nghiệp nào đó để bắt chước làm theo cũng dễ dàng hơn nhiều. Sở Du biết đây là do Bạch Thanh cho cô mặt mũi, hai tập đầu là bởi vì chất lượng của bản quay thô quả thật không cao, nhưng càng về sau thì các bản quay thô cũng bình thường, hậu kỳ ở đoạn sau theo đó mà đỡ cực hơn.
Cô cũng không thể lấy giá như của hai tập đầu được, dứt khoát tự đề nghị lại, giảm xuống 2 ngàn mỗi tập, chất lượng của các bản quay thô phía sau này tương đối cao, lượng công việc của cô thật ra thì cũng ít, vì thế giá cả đưa ra khá hợp lý. Bạch Thanh thấy vậy, biết Sở Du không phải là người tham lam, hảo cảm với cô tăng lên, trêu chọc nói, “Em dứt khoát tới công ty tôi thực tập luôn đi, có phát lương.”
Sở Du hài hước nói, “Anh muốn dùng tiền lương thực tập một tháng để cho tôi làm phim nguyên một tháng luôn hả?[1] Vậy chẳng phải tôi lỗ to rồi sao?”
[1] đoạn này theo mình hiểu có lẽ là bình thường chị Du làm phim tính tiền công theo từng tập, nhưng nếu khi vào công ty anh Thanh thực tập thì tiền lương cố định, nhưng lượng công việc có thể nặng hơn, vậy là chị Du bị lỗ to ròi.
Thực tập sinh làm hậu kỳ trong công ty là công việc cố định, mỗi ngày đúng giờ đến làm việc, tiền lương thực tập mỗi tháng vốn cũng là cố định, chắc chắn sẽ không kiếm tiền dễ dàng được như Sở Du bây giờ.
Công việc như vậy cũng có chỗ tốt, chỉ cần ngày nào cũng đi làm chuyên cần thì lương tháng luôn được bảo đảm, sẽ không phát sinh chuyện hồ sơ bị để trống, hơn nữa còn có giấy chứng nhận thực tập. Bây giờ Sở Du có thể nhận được phim, chẳng qua chỉ là vì tài khoản Dân công meo giúp cô mở đường. Nếu như cô chỉ là một sinh viên bình thường, không dựa vào thầy hoặc đàn anh đàn chị, chỉ tự mình đi tìm công việc, độ khó sẽ lớn hơn hiều, hơn nữa còn dễ bị lừa gạt.
Bạch Thanh dở khóc dở cười, “Làm sao có thể a, tại sao kỳ tới em không nhận phim nữa? Chương trình học nặng lắm sao? Tôi cảm thấy dựa vào kỹ thuật chuyên nghiệp của em bây giờ, sau khi tốt nghiệp cũng không sợ không có cơm ăn, coi trọng chuyện tích điểm như vậy, chẳng lẽ muốn đi du học sao?”
Bạch Thanh rất coi trọng sự phát triển của truyền thông mới, hơn nữa trong tay Sở Du đã có sẵn tài khoản Dân công meo, chỉ cần hoạt động thật tốt, sau này những người hâm mộ đó sẽ tạo ra lợi nhuận vô cùng khổng lồ, vấn đề ăn không đủ no cơm chỉ là mây bay. Anh cảm thấy kỹ thuật hiện tại của Sở Du đã thuộc hàng chuyên nghiệp rồi, không nhất thiết phải nghiên cứu sâu hơn nữa, sau một thời gian ngắn làm việc, nếu muốn củng cố lại còn có thể nghiên cứu thêm.
Sở Du cũng không biết phải làm sao, Bạch Thanh cho rằng cô đã là sinh viên đại học, nhưng trên thực tế cô chỉ là con cẩu đáng thương chuẩn bị lên 12. Cô nhất định phải thi vào Truyền Đại, không chỉ đơn giản để thu thập kiến thức hay kiếm một tấm bằng, mà là vì để tiếp xúc tạo quan hệ với những đối tượng tiềm năng của ngành truyền thông trong tương lai. Muốn làm chương trình thì cô không thể nào độc hành cả đời được, đây là chuyện không tưởng.
Sở Du hàm hàm hồ hồ ứng phó cho qua vấn đề của Bạch Thanh. Trong tay cô hiện tại đã có một khoản tiền nho nhỏ, nhưng vì quyết tâm phải chuyên tâm học tập ôn thi đại học, vẫn chưa sử dụng. Sở Du muốn sau khi thi đại học xong thì tự thưởng cho mình một cái laptop, máy tính bàn ở nhà bây giờ cũng già rồi, thỉnh thoảng đang làm phim thì đơ.
Tập phim mới quay xong của《Call Me ET!》, Bạch Thanh vẫn dùng phương thức gặp mặt trực tiếp rồi giao đĩa cứng lại cho Sở Du làm hậu kỳ. Bọn họ hầu như đều hẹn vào cuối tuần sau khi quay phim xong, hôm nay vốn là ngày gặp mặt như thường lệ, nhưng mà Bạch Thanh lại đang ở hiện trường cảnh quay, nhất thời không thể đi được.
Vốn dĩ Bạch Thanh muổn đổi sang ngày khác, nhưng Sở Du hỏi qua, phát hiện chỗ quay phim không xa lắm, định tự đi lấy tài liệu thực tế. Dù sao bây giờ cô cũng đang trong kỳ nghỉ, đi một chuyến cũng không quá khó khăn, dứt khoát hỏi cặn kẽ địa chỉ.
Hôm nay là ngày quay ngoại cảnh, hiện trường là một cái sân ngoài trời được đoàn đội của Bạch Thanh thuê lại. Lúc Sở Du đến nơi, bọn họ đang quay phim, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc an tĩnh đứng một bên chờ đợi. Quay phim, thư ký trường quay, thu âm, hoá trang đều ở trường quay bận bận rộn rộn, rất nhiều loại dây điện rải rác trên mặt đất.
“Cut! Bộ phân âm thanh, trước khi quay không phải đã nói chuyển cảnh rồi sao? Boom operator[2] là ai?” Bạch Thanh thật sự cảm thấy vô cùng nhức đầu, mỗi lần quay đều có rất nhiều phiền toái, anh tập trung cao độ cả về tinh thần và sức lực cho đến trưa, huyệt thái dương mơ hồ đau đến giật giật.
[2]Boom operator: Bình thường trong một đoàn làm phim sẽ có một tổ âm thanh hiện trường, trong tổ đó sẽ có một người hoà âm hiện trường (production sound mixer) đwùng đầu, chịu trách nhiêm thu âm toàn bộ mọi âm thanh trong quá trình quay phim; bên cạnh đó có thêm một người nữa gọi là người giơ boom (boom operator) có nhiệm vụ cài đặt di chuyển microphone trong quá trình quay phim – bao gồm việc đặt các radio microphone vào các vị trí quan trọng, gắn và giấu các thiết bị ghi âm lên người diễn viên, điều khiển cần boom để thu được tiếng của diễn viên những không được để micro lọt vào khung hình.
Hoà âm hiện trường Triệu Trạch nghe vậy, khiển trách, “Đại Bàng! Đã nói với cậu là chuyển cảnh mà!”
Đại Bàng là trợ lý âm thanh của Triệu Trạch, phụ trách việc giơ boom, anh hạ boom micro xuống, hơi bất mãn lẩm bẩm, “Anh cũng không nhìn xem đã giơ cái này bao lâu rồi…”
Triệu Trạch nghe thấy oán trách của anh ta, quay sang Bạch Thanh cười làm hoà, “Trợ lý âm thanh của tôi kỹ thuật còn hơi non, Bạch đạo diễn để cho cậu ta giơ hơi lâu, mọi người cũng không dễ dàng gì.”
Bạch Thanh nhìn dáng vẻ cười đùa hí hửng của Triệu Trạch, lòng giận lên. Cảnh quay này tổng cộng không tới mấy phút, Đại Bàng vừa giơ lên liền kêu mỏi, không khỏi vô dụng quá chứ. Anh nghe câu “Bạch đạo diễn” kia của Triệu Trạch, không những không cảm thấy vui thích, ngược lại còn cảm thấy Triệu Trạch đang cố móc mỉa mình.
Bạch Thanh cũng biết Triệu Trạch bất mãn với thù lao được trả, cố gắng bình tĩnh nói, “Triệu Trạch, chúng ta trước tiên cứ quay hình cho xong thật tốt trước, sau đó rồi hãy nói đến các vấn đề khác được không? Đừng mang cảm giác mệt mỏi không phục vào trong công việc.”
Triệu Trạch cười một tiếng, khoa trương nói lớn, “Tôi nào dám mệt mỏi không phục a! Bạch đạo diễn, kỹ thuật của trợ lý âm thanh đúng là mới vào nghề, là tôi sai, tôi sai, mong ngài thông cảm nhiều chút!”
Bạch Thanh nhìn dáng vẻ láu cá liền chán ghét, cố nén giận nói, “Vậy tiếp thì thế nào? Còn có thể thu âm không?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Để tôi nói cậu ta một chút!” Triệu Trạch trên mặt cười xoà, chờ đến khi Bạch Thanh xoay người lại, ánh mắt liền để lộ ra một tia khinh thường. Bạch Thanh quá hiền, căn bản không gây áp lực được bao nhiêu, mấy nhân viên kỹ thuật bọn họ muốn chỉnh anh thì quá dễ dàng.
Nhân viên trong công ty Tân Truyền thông Thiên Nghi không nhiều lắm, diễn viên và đoàn đội quay phim thì xuất từ nội bộ công ti, nhưng mà người bên bộ phận âm thanh lại mời từ bên ngoài. Triệu Trạch là người chủ chốt bên âm thanh, có thể xem như là người đứng đầu đoàn đội âm thanh, ban đầu hai bên hợp tác cũng khá thoải mái, sau khi 《Call Me ET!》bạo đỏ thì Triệu Trạch liền ngoài sáng trong tối phá đám Bạch Thanh.
Bạch Thanh đương nhiên biết Triệu Trạch muốn tăng thù lao, nhưg cái giá anh ta muốn quá cao, là đòi hỏi không xứng đáng. Mọi người vốn là bàn bạc xong tiền thù lao rồi mới ký hợp đồng, Bạch Thanh nể tình, bằng lòng cho anh ta tăng giá, không muốn thì dựa vào giá cả trên hợp đồng mà làm việc thôi, không có gì đáng để Triệu Trạch oán trách cả. Triệu Trạch thấy Bạch Thanh không nhìn ra ẩn ý của anh ta liền bắt đầu biếng nhác lơ là, nhiều lần quay phim cũng cố tình gây thêm phiền toái.
Triệu Trạch làm bộ dạy dỗ Đại Bàng đôi câu, hai người tới chỗ tối liền nhìn nhau hiểu ý cười một tiếng. Đại Bàng đã làm trợ lý cho Triệu Trạch được một thời gian, sao lại không biết được Triệu Trạch cố ý để hắn lằng nhằng với Bạch Thanh, loại chuyện giơ boom này nói khó không khó, nói dễ không dễ, chủ yếu phải xem người giơ boom là ai.
Đoàn phim《Call Me ET!》 lại bắt đầu tiếp một lần nữa, diễn viên đóng vai 0921 đứng ở chính giữa, chỉnh chu lại biểu cảm của mình.
Sở Du đứng một bên lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua thật dài. Cảnh quay kế tiếp cũng không thuận lợi, Triệu Trạch và Đại Bàng lại tiếp tục chế ra các dạng rắc rối, nguyên một buổi sáng vẫn chưa làm được gì. Hôm nay vốn là quay ngoại cảnh, mùa hè nóng bức, nhiệt độ bên ngoài phòng cực cao, nhân viên trong đoàn ai cũng chưa ăn cơm, bây giờ bũng đã sớm đói ùng ục, hết sức mệt mỏi.
“Cut! Đoạn này không được!” Bạch Thanh bây giờ cảm thấy đầu như muốn nổ tung lên, trong lòng chỉ hận không thể bóp chết Triệu Trạch.
Quay phim đã sớm nhìn ra nhân viên bên thu âm có gì đó không đúng, anh ta lau mồ hôi trên trán, lại sờ cái máy đang nóng lên, bát mãn nói, “Đạo diễn, chúng ta không thể phí sức như vậy nữa, máy móc cũng nóng quá rồi, không tốt lắm.”
Các diễn viên sớm đều đã không chịu nổi nữa, lớp phấn cũng trôi bớt, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Thanh.
Bạch Thanh quả thật bị chọc giận đến phát điên luôn rồi, anh bước mấy bước về phía trước, muốn xông đến nói chuyện phải trái với Triệu Trạch, vừa bước được một nửa, đột nhiên có cảm giác bị kéo lại. Sở Du vẫn luôn một mực an tĩnh ngồi bên cạnh kéo anh lại, cau mày nói, “Anh muốn làm gì?”
Sở Du vốn đang ngồi bên cạnh chờ, nhìn thấy Bạch Thanh nổi giận đùng đùng liền thấy có gì đó sai sai, vội vàng đi lên cản anh lại. Trán Bạch Thanh toàn là mồ hôi, tựa hồ cũng có gấp gáp, nói chuyện hơi cà lăm, “Tôi, tôi muốn nói chuyện phải trái với anh ta…”
“Anh bây giờ làm sao mà nói chuyện với anh ta? Chẳng lẽ muốn đánh nhau với anh ta sao?” Sở Du cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ anh, “Được rồi, Bạch đạo diễn, anh quay lại mở máy chờ đi, đoàn làm phim làm gì có loại kỳ quan đạo diễn đánh nhau với thu âm chứ?”
Bạch Thanh trong lòng vốn vô cùng sốt ruột, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Sở Du, lập tức tỉnh táo lại không ít, nhưng vẫn kiên trì nói, “Không được, tôi vẫn phải nói chuyện lại với anh ta một chút…”
Sở Du nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói, “Được rồi, tôi có cách.” Nói xong cô liền tiến về phía Triệu Trạch.
Bạch Thanh nửa tin nửa ngờ, không biết rốt cuộc Sở Du có biện pháp gì, trong mắt anh, Triệu Trạch là một lão hồ ly, Sở Du dù sao đi nữa vẫn chỉ là sinh viên chưa ra trường, đụng phải Triệu Trạch, phần thắng của cô sẽ không được bao nhiêu. Bạch Thanh đứng tại chỗ, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Triệu Trạch dĩ nhiên nhìn thấy nhất cử nhất động của Bạch Thanh và Sở Du, nhưng anh ta không biết vì sao Bạch Thanh lại dừng lại không đến tìm anh ta nói chuyện. Sở Du trước đó đã tìm thư ký trường quay lấy 2 ly nước đá, đến bên cạnh Triệu Trạch, đưa cho anh ta một ly, khách khí nói, “Thầy thu âm cực khổ rồi, trước hết nghỉ ngơi một chút, đạo diễn cũng nói điều chỉnh một chút rồi quay lại.”
Triệu Trạch nhìn cô cười xấu hổ, nhìn rất hoà nhã, nhất thời cũng không “sáo lộ” thăm dò, dứt khoát nhận lấy, “Được được được, cảm ơn, cô là?”
Sở Du nói khoác không ngượng miệng, “Em là thực tập sinh.”
Cô đến bên cạnh Đại Bàng, đưa cho anh ta một ly nước, cười nói, “Anh giơ boom cực khổ rồi, uống chút nước đi, em giúp anh cầm boom một lát.”
Vào trong đoàn phim, nam gọi anh, nữ gọi chị, còn gặp gặp ai có lý lịch thì gọi là thầy, giữ vững bộ dạng khiêm tốn, không ai đánh người mặt cười. Đại Bàng nhìn Sở Du vui vẻ rực rỡ, nhất thời có chút ngẩn ra, thuận tay đưa boom ra, nhắc nhở, “Có hơi nặng đấy.”
Sở Du nhìn tương đối nhỏ con, cầm cây boom thật dài tỏ ra vô cùng xa lạ. Cô không thấy nặng lắm, cảm giác ở tay khiến cho người ta quen thuộc. Giơ boom quan trọng nhất là kỹ thuật, muốn thu âm rõ ràng, hình ảnh không bị lỗi, có một số cảnh quay mất khá nhiều thời gian, không ít các đoàn phim rất nể những người giơ boom mà gọi một tiếng “Boom gia”
Sở Du nhếch mi, Đại Bàng tiện tay đưa boom cho cô như vậy, cũng đừng nghĩ tới chuyện đi về dễ dàng.
____________________________________________________________________________
Thông báo nhỏ: từ chương 30 trở đi thì mình chỉ up truyện trên trang chính thôi (wordpress Trà Xanh Kem Sữa), ở Wattpad thì khi nào có chương mới mình chỉ sẽ dẫn link để thông báo cho mọi người. Đến khi truyện hoàn thành và trải qua quá trình beta lại một lần nữa thì mình sẽ full update ở Wattpad.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi:”>