Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 72
“Nếu không muốn chạm mặt Đổng Tuệ, tôi bảo cô ta trả lại chìa khóa cho chủ nhà cũng được.” Trần Kiêu hỏi.
Lộ Nam nhìn đồng hồ: “Không cần, tôi về bây giờ.”
Trần Kiêu hơi giật mình: “Bây giờ ư?” Bây giờ về phỏng chừng Đổng Tuệ đang dọn đồ, chạm mặt nhau, liệu có ổn thỏa không?
Nhưng Lộ Nam quyết định hiển nhiên sẽ không vì người khác khuyên bảo mà thay đổi ý định: “Tôi cảm thấy, lúc cô ta chuyển đi, ký túc xá nữ vẫn nên có người mới được, miễn cho sau này có chuyện gì nói không rõ.”
Lộ Nam nói cũng có lý, Trần Kiêu đồng ý: “Được, vậy cô chờ tôi một lát, tôi về với cô.”
Lộ Nam nhiều lần tỏ ra có thể về một mình, nhưng hiển nhiên Trần Kiêu có lúc bướng bỉnh không hề thua kém Lộ Nam.
Cuối cùng, Lộ Nam liền hơi cam chịu: “Tùy anh.”
Đợi Lộ Nam trả phòng với lễ tân xong, đã thấy Trần Kiêu ngồi trong sảnh – hiển nhiên, lúc gọi cho cô, anh ta đã tới đây.
Đại khái phát hiện Lộ Nam mất kiên nhẫn, trên đường về Tinh Quang Nhất Phẩm, Trần Kiêu không nói gì thêm.
Đi thang máy lên tầng, tới cửa, Lộ Nam liếc Trần Kiêu.
Trần Kiêu ra hiệu bằng ánh mắt: mở cửa đi.
Mở thì mở.
Lộ Nam mở cửa, phát hiện phòng khách chất đống hai cái va li và mấy cái túi, xem ra tốc độ thu dọn đồ đạc của Đổng Tuệ khá nhanh.
Cũng phải, vào ở chưa tới 3 tháng, đồ thu đông còn chưa kịp mua thêm.
Đổng Tuệ đang dọn đồ trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở liền đi ra, nhìn thấy Lộ Nam liền hung tợn trợn mắt: “Cáo trạng sau lưng cũng không sợ rách miệng, xuống địa ngục bị rút lưỡi.”
Chó nhà có tang còn sủa không ngừng, thật khiến người phiền chán.
Lộ Nam không thèm tranh cãi với cô ta, chỉ lạnh lùng liếc qua: “Lúc đi nhớ đặt chìa khóa ở trên bàn ăn.
Tôi nghĩ cũng chả cần tiễn cô.” Nói xong liền xoay người lên lầu.
Thái độ của Lộ Nam càng khiến Đổng Tuệ giận dữ, cô ta khinh thường “hừ” một cái, liếc xéo Lộ Nam đang lên lầu.
Ngẩng đầu thấy chỗ rẽ huyền quan còn đứng Trần Kiêu, nghĩ tới ban nãy lời cô ta mắng chửi bị anh ta nghe rõ mồn một, liền càng hận Lộ Nam: cái đồ ngốc x này khẳng định cố ý làm anh Kiêu nghe thấy, cô ta ỷ vào có chỗ dựa là anh ta đây mà.
Dù sao lúc này trong lòng Đổng Tuệ, Trần Kiêu và Lộ Nam đều là một đám, nhưng lý trí cận tồn làm cô ta nở nụ cười khó xử với Trần Kiêu, đặt xong một túi đồ trên giường lên va li, cầm di động gọi cho bạn trai: “Em dọn xong rồi, chuẩn bị mang vào thang máy xuống tầng, anh gọi xe chưa? Được, vậy em xuống đây.”
Đổng Tuệ vừa nói vừa đi wc lấy nốt mấy đồ dùng đánh răng rửa mặt vụn vặt, đè giọng: “Không cần.
Cô ta về rồi…!anh Kiêu cũng có mặt…!anh đừng đi lên.”
Trần Kiêu rất thính tai, anh ta đang nghĩ, Đổng Tuệ không cho Chu Lỗi đi lên là vì đề phòng quá mức với sai lầm tối qua, hay là không muốn Chu Lỗi đụng mặt mình mà khó xử – căn cứ tình trạng Lộ Nam mở cửa, Trần Kiêu cảm thấy là lý do thứ hai.
Vì thế, Trần Kiêu thấy Đổng Tuệ một cô gái tay xách nách mang mà hiếm có vẫn lựa chọn đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay đứng nhìn.
Lộ Nam vừa mở cửa phòng liền lùi lại vài bước, đứng trên cầu thang tầng hai nói vọng xuống: “Đổng Tuệ, cô từng vào phòng tôi à?”
Đổng Tuệ vừa cúp máy, ôm chậu rửa mặt ra khỏi wc, nghe thấy Lộ Nam nói vậy liền ném đồ xuống sofa, đồ dùng đánh răng rửa mặt rơi leng keng: “Cô bị làm sao thế? Ai vào phòng cô? Có bệnh thì đi chữa, chứng ảo tưởng bị hại nghiêm trọng là sẽ chết người đấy.”
Lộ Nam đi xuống cầu thang vài bước, nhưng vẫn nhìn từ trên cao xuống, âm thanh không lớn nhưng hết sức kiên định: “Tôi hỏi lại một lần nữa, cô có vào phòng tôi hay không? Nếu cô kiên trì phủ nhận, vậy tôi chỉ e phải báo công an.”
“Con điên, ma vào phòng mày ấy, ai biết bên trong có thứ gì không thể cho ai thấy chứ.” Đổng Tuệ ồn ào lớn giọng, dường như nói to liền có đạo lý.
“Đổng Tuệ, ăn nói cho tử tế.” Trần Kiêu cau mày nghiêm túc nói, sau đó ngẩng đầu hỏi Lộ Nam: “Phòng cô làm sao?”
“Phòng tôi có người lạ vào, đồ bị đụng vào.” Lộ Nam khẳng định.
Đổng Tuệ cười nhạo: “Làm sao có thể, chẳng phải cô luôn đề phòng bạn cùng phòng như trộm còn gì, chỉ cần ra cửa là khóa trái lại, ai có khả năng vào phòng cô chứ.”
Nghe đối phương nói vậy, Lộ Nam liền cười: “Đúng vậy, nhưng làm sao cô biết tôi có thói quen ra ngoài liền khóa cửa phòng vậy?” Đương nhiên là bởi vì lúc tôi không ở nhà, cô từng thử mở cửa.
“Đồ điên, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.” Đổng Tuệ nhặt chậu trên sofa lên, định mang hết đồ ra ngoài cửa, đợi thang máy một lần dời hết toàn bộ.
Trần Kiêu giơ tay ngăn cản: “Phòng Lộ Nam có người vào là chuyện thế nào?”
Đổng Tuể hổn hển: “Cô ta nói anh liền tin? Anh Kiêu, anh bất công cũng có mức độ thôi chứ.
Ai biết được, chưa biết chừng sáng hôm qua cô ta mời ai về, chưa biết chừng cô ta bịa đặt lung tung vu oan giá họa cho tôi và Chu Lỗi đấy.”
Trần Kiêu rất muốn phản bác Đổng Tuệ cố tình gây sự, nhưng anh ta biết, hễ anh ta nói một câu “Lộ Nam hôm qua từ lúc chiều tới tối liền không trở về ký túc xá”, Đổng Tuệ càng có cớ mà nói.
Thế là anh ta mím môi, ngẩng đầu nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam không thèm tranh cãi với cô ta nữa, đứng tại cầu thang gọi công an: “Xin chào, tôi muốn báo công an, chỗ ở của tôi có trộm.
Địa chỉ là Tinh Quang Nhất Phẩm xxxx.
Đúng, tối qua tôi không về, sau khi vào nhà, mở cửa phòng liền thấy đồ đạc bị động tới.
Phải, đúng, tôi không đi vào.
Tốt, tôi đợi ngài lại đây.
Cảm ơn.”
Tắt máy, Lộ Nam bâng quơ nói: “Nếu cô vẫn muốn đi thì chính là phức tạp hóa vấn đề đấy.
Sẽ xảy ra việc gì tôi cũng không dám bảo đảm đâu.”
Đổng Tuệ không ngờ Lộ Nam thật sự báo công an.
Cô ta cho rằng Lộ Nam phô trương thanh thế mà thôi.
Mà những lời này của Lộ Nam khiến cô ta tiến lùi đều không được, nghĩ bỏ đi là xong, lại lo lắng sau khi bỏ đi, Lộ Nam sẽ vu oan hãm hại.
Huống hồ cô ta còn không trong sạch, Đổng Tuệ nhanh chóng tự an ủi: công an không nhất định có bằng chứng chứng minh ta từng vào phòng cô ta, chỉ cần ta chết không thừa nhận là được.
Huống hồ ta cũng có làm gì đâu…!đúng vậy, ta vốn chẳng làm gì hết.
Tự ám chỉ mấy lần như thế, Đổng Tuệ liền điều chỉnh tốt tâm trạng, định tiếp tục dọn đồ.
“Lộ Nam đã báo công an, vậy cô đợi họ tới rồi hãy dọn, miễn cho lại nói không rõ.” Hiển nhiên, Trần Kiêu vô điều kiện đứng về phía Lộ Nam, ngăn cản Đổng Tuệ.
Chuyện tới nước này, bất luận từ nhân số hay khí thế đều cảm thấy thua một bậc, Đổng Tuệ không quan tâm Chu Lỗi có khó xử hay không, cô gọi điện, làm anh ta đi lên.
Chu Lỗi đi lên, không hề biết trên tầng xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Trần Kiêu liền hơi giật mình, nhưng vẫn chào hỏi.
Trần Kiêu liếc mắt, lãnh đạm gật đầu.
Đổng Tuệ nhìn Lộ Nam đứng trên tầng 2 và Trần Kiêu đứng gần cửa, lôi Chu Lỗi ra ban công, nhỏ giọng nói sự cố mới phát sinh.
Chu Lỗi nhìn mắt bạn gái: “Vậy em…!rốt cuộc có vào phòng cô ta hay không?”
“…Em đâu có vào trộm đồ.” Đổng Tuệ định không nói thật, nhưng cô thấy vẻ mặt bạn trai hết sức nghiêm nghị, liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhỏ giọng nói thật, hơn nữa lập tức bao biện: “Em càng nghĩ càng tức giận, dựa vào gì chứ? Cô ta có thể nửa đêm dẫn Phan Toa Toa về ngủ lại, anh cũng là người cùng công ty, lại không phải người lạ không đứng đắn, ngày nghỉ ký túc xá không có người, lại đây ngủ một đêm thì làm sao? Còn náo loạn tới chỗ giám đốc Vương?”
Chu Lỗi ấn giữa mày: “Cho nên em vào phòng cô ta làm gì?”
Đổng Tuệ yếu ớt nói: “Không làm gì cả, em chỉ thêm ít thứ vào chai toner của cô ta – em chỉ định giáo huấn cô ta một chút thôi.”
“Thêm cái gì?”
“…Nước tẩy wc.”
Chu Lỗi thất vọng nhìn Đổng Tuệ.
Đại khái, trong lòng anh ta nghĩ “được việc không đủ bại sự có thừa” đây mà.
Đổng Tuệ hoảng hốt.
Cô ta chẳng qua mới tốt nghiệp ĐH, trước đó bất hòa với ai, nhiều nhất cũng chỉ bịa đặt đối phương, hoặc cãi nhau ầm ĩ, chưa từng phát triển tới mức báo công an, nhất thời cũng không biết làm thế nào: “Em nên làm thế nào?”
Chu Lỗi cũng không biết, hắn ta đâu có kinh nghiệm tương tự.
Lúc này, hắn ta cảm thấy Đổng Tuệ nói không sai, Lộ Nam đúng là con điên, có phải việc lớn gì đâu?
“Em, em khăng khăng bản thân không đi vào là được.” Chu Lỗi cũng chỉ biết nói vậy.
Ngay lúc này, đáy lòng Chu Lỗi dâng trào từng cơn hối hận.
Không phải hối hận bản thân hôm qua ỡm ờ làm ra hành vi khác người – ngủ lại ký túc xá nữ, mà hối hận chọn Đổng Tuệ làm bạn gái.
Lúc trước hắn ta cảm thấy tìm một cô gái vóc dáng đẹp, đầu óc hơi ngốc làm bạn gái đối với đàn ông mà nói là một việc may mắn, bây giờ xem ra, người ngu không có thuốc chữa: ngay cả bạn cùng phòng có về quê hay không cũng không biết liền kéo mình qua đêm, xảy ra chuyện còn không mau chóng chuyển đi, thừa dịp ngày nghỉ lấp kín chuyện này, lại còn vào phòng người ta trả đũa, thậm chí trả đũa đều không làm được gọn gàng sạch sẽ.
Đúng là quá ngu!
Công an mau chóng hành động, mười mấy phút đã tới nơi, có 2 người, một người trẻ, một người lớn tuổi hơn chút.
Vị lớn tuổi đi vào nhà, nhìn quanh một vòng, đánh giá hoàn cảnh và tất cả mọi người ở đây, mở miệng hỏi: “Vừa nãy ai báo công an?”
Đến đây, Lộ Nam mới xuống lầu: “Xin chào, vừa rồi là tôi báo công an ạ.”
“Nói đi, chuyện gì.” Vị lớn tuổi thăm đò tình hình, vị trẻ tuổi thì ghi chép vào sổ.
Hỏi xong Lộ Nam, lại hỏi Đổng Tuệ hiển nhiên đang chuyển nhà, sau đó là Trần Kiêu và Chu Lỗi.
Làm rõ tiền căn hậu quả, hỏi rõ tuyến thời gian, kỳ thực chuyện này đối với hai người họ không mấy phức tạp.
Mặc dù Đổng Tuệ kiệt lực phủ nhận, Chu Lỗi một hỏi ba không biết, nhưng chuyện này do ai làm liền cơ bản đoán được.
Tranh chấp dân sự mà thôi.
Vị trẻ tuổi liếc tiền bối một cái: hòa giải một chút?
[Vẫn quá non, trình tự nên làm vẫn phải làm, hiện trường đều còn chưa nhìn qua đâu.] Vị lớn tuổi nói: “Chúng ta vào phòng cô xem một chút, xem có mất đồ gì quý trọng hay không.”
“Bên này ạ.”
Lộ Nam mang hai người họ lên lầu, Trần Kiêu theo sát.
Đổng Tuệ và Chu Lỗi cũng đuổi theo.
Vị lớn tuổi mở cửa phòng, hỏi Lộ Nam: “Lúc ra ngoài cô không khóa cửa sao?”
“Tôi không nhớ lắm.” Lộ Nam xin lỗi cười cười.
Quả thật, trong cuộc sống những việc nhỏ nhặt như khóa cửa, khóa van gas, nếu không phải đặc biệt lưu ý, người bình thường rất khó chém đinh chặt sắt mà nói bản thân rốt cuộc từng làm hay không, thậm chí bị hỏi nhiều mấy lần còn tự hoài nghi: ta rốt cuộc đã làm hay chưa?
Công an nhìn, cửa phòng không có dấu hiệu bị phá hoại.
Đứng trước cửa, nhìn quanh một vòng: sạch sẽ gọn gàng, không có bất kỳ dị thường nào.
Vị trẻ tuổi hỏi: “Làm sao cô phát hiện được có người từng vào?”
“Đồ dưỡng da trên bàn của tôi bị đụng vào.” Lộ Nam giơ tay chỉ: “Tôi có một thói quen, sau khi dùng xong sẽ đặt mặt chính diện về phía trước, nhưng hôm nay về, mở cửa liền thấy chai ngoài cùng bên trái góc độ khác với các chai khác.”
Hai vị công an vừa thấy: quả nhiên như vậy.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này liền phán đoán có người từng tiến vào, có phải hơi qua loa không?
“Tôi vào cửa liền nhìn thấy cái này, liền xác định chắc chắn có người lạ từng vào phòng.” Lộ Nam nói như đinh đóng cột: “Bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không để một bình quay nghiêng như thế.”
Hai vị công an nhìn kỹ, phát hiện, tất cả đồ có nhãn hiệu trong phòng đều quay logo ra ngoài.
Vị trẻ tuổi thầm đoán: đây chẳng phải là một kiểu ám ảnh cưỡng chế ư? Quá cẩn thận, quá lợi hại rồi.
Sau đó, anh ta hắng giọng hỏi: “Vậy nghĩa là cô chưa kịp vào phòng kiểm tra xem có mất đồ liền ra ngoài tố cáo có phải hay không? Hay bây giờ kiểm tra một chút đi.”
Lộ Nam lắc đầu: “Khỏi cần, tôi không có thói quen đặt đồ quý giá trong phòng.
Nhưng, cái này…!khẳng định bất thường.”
Cô cầm chai toner, mở ra ngửi: “Trong này bị thêm thứ khác.”
Đổng Tuệ bất giác siết chặt tay Chu Lỗi.
Hai vị công an trao đổi ánh mắt.
…
Lộ Nam thậm chí không có cơ hội tham quan học tập so sánh đối chiếu vân tay thần kỳ như trong phim truyền hình, nghiệm độc v.v…, bởi Đổng Tuệ không chịu nổi áp lực tâm lý, sau khi bị hai người họ lần lượt thẩm vấn liền “khai hết” – chủ yếu trong lời nói của cô ta có quá nhiều sơ hở, cuối cùng sụp đổ, quá khích kể sạch sẽ.
“Tôi vào phòng cô ta, thì đã sao?”
“Chính cô ta cũng nói trong đó không có đồ gì quý trọng, vậy tôi không tình là trộm cắp.”
“Tôi chỉ định cho cô ta một bài học, có phải muốn hủy dung đâu!”
“Nếu tôi có phạm tội cũng tính là chưa thành đâu…”
Từ lúc đầu miệng hùm gan sứa tới lúc sau dần dần bối rối, công an trẻ tuổi bỗng thấy vô ngữ: con gái bây giờ nha! Nếu trong tay có chất hóa học độc tính cao thì chẳng phải còn muốn đầu độc à?
Tới cuối cùng, bởi vì Đổng Tuệ thêm nước tẩy rửa wc vào chai toner của Lộ Nam không tính là đầu độc chất hữu cơ hoặc vô cơ theo pháp luật, cho nên không thể cấu thành tội đầu độc.
Công an giáo dục cô ta một phen, yêu cầu cô ta ký tên ấn dấu tay vào biên bản ghi chép, còn viết một tờ giấy bảo đảm và ấn dấu tay ký tên, cuối cùng xin lỗi Lộ Nam.
Chuyện này liền tính kết thúc.
Tờ giấy bảo đảm này chỉ có thể trói buộc về mặt tư tưởng cô ta, chứ không hề tồn tại “tiền án” gì cả, nhưng công an mới không giải thích chi tiết đâu, bọn họ cũng hi vọng cô gái này coi như được cảnh cáo, không vì phạm sai lầm nhỏ mà dẫn tới sai lầm lớn.
Lộ Nam yêu cầu: “Tờ giấy bảo đảm này có thể photo 1 bản không? Nếu sau này đối phương trả đũa, tôi nghĩ có thể lấy làm bằng chứng đi?” Làm “người bị hại”, yêu cầu của Lộ Nam hết sức hợp lý, công an đồng ý.
Hiển nhiên Đổng Tuệ bị dọa không nhẹ, đỏ mắt nhìn Lộ Nam.
Lần này, nước mắt cô ta không rơi xuống như ở ktv, nhưng lần này mới là khóc thật.
Thấy vậy, Lộ Nam không muốn nói gì hết, cũng sẽ không thông cảm chút nào với đối phương.
Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước.
Hơn nữa nhìn chiều nay Chu Lỗi ra cái vẻ muốn vạch rõ quan hệ với Đổng Tuệ, Lộ Nam tự nhủ: [Hi vọng Chu Lỗi đừng vì chuyện này mà chia tay Đổng Tuệ, bọn họ nên bên nhau thiên trường địa cửu đi.].