Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 68


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 68


Mặc dù bia có nồng độ cồn thấp, nhưng không chịu nổi uống nhiều nha.
Tổng cộng 8 người, uống hết hai rương bia, rương thứ ba cũng vơi một nửa – ba rương tổng cộng 72 chai.
Lộ Nam thờ ơ quan sát, những nam nữ dọn gạch ở Phẩm rượu lớn không có thời gian uống rượu (ngoại trừ Trần Kiêu, anh ta và Hướng tổng, giám đốc Vương ngồi bàn chính, nên cũng uống khá nhiều rượu 20 năm), đều uống ngà ngà say.
Đương nhiên, ngà say khác với say bí tỉ.
Giả dụ như, Đổng Tuệ hiện đang đứng trước mặt cô, giơ chai bia muốn trình diễn vở kịch “nhất tiếu mẫn ân cừu”.
Lộ Nam cảm thấy e rằng đầu óc cô ta vẫn tỉnh táo lắm.
Đổng Tuệ cầm chai bia vừa mở, lảo đảo bước tới trước mặt Lộ Nam: “Lộ Nam, chai này mình kính cậu.”
Hạng Phỉ Phỉ cân nhắc, Đổng Tuệ định say rượu bắt nạt Lộ Nam? Như vậy, bản thân có nên nể tình hôm nay Lộ Nam chỉ bảo công việc mà bênh vực lẽ phải một chút?
Không đợi Hạng Phỉ Phỉ suy nghĩ rõ ràng muốn ra tay hay không, Đổng Tuệ bỗng…!bắt đầu khóc rồi? Chuyển biến bất ngờ khiến Hạng Phỉ Phỉ ngây ra.
Đúng, không sai, Đổng Tuệ bắt đầu rơi nước mắt.
Cô ta vừa khóc vừa kêu: “Tớ là người nhậm chức muộn nhất, thấy các cậu ai đều giỏi, trên tay cũng có công việc, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Đặc biệt là cậu đấy Lộ Nam, cậu chỉ nhậm chức sớm hơn tớ có nửa tháng, nhưng anh Kiêu chuyện gì đều giao cho cậu làm, tớ thật sự, thật sự, thật sự thầm ghen tị mấy lần rồi, cảm thấy anh Kiêu thật bất công.”
Lời này vừa thốt, cả phòng riêng đều yên tĩnh, chỉ có loa còn đang phát nhạc.
Ánh mắt mọi người dáo dác, lúc thì nhìn Đổng Tuệ, lúc thì nhìn Lộ Nam, còn có kẻ lén liếc Trần Kiêu.
Dịch Vĩ huých tay vào mạn sườn Chu Lỗi: dù gì Trần Kiêu cũng là lãnh đạo nha, chúng ta nói xấu sau lưng là đủ.

Anh xem, bạn gái anh uống say, dám nói thẳng trước mặt anh ta, mau ngăn lại, bằng không sau này còn muốn lăn lộn dưới trướng nữa hay không.
Chu Lỗi không hề cử động, trên mặt tỏ ra sốt sắng, không biết làm sao, nhưng thực chất không phải.
Lộ Nam lẳng lặng nhìn Đổng Tuệ biểu diễn, dựa vào hiểu biết của cô về Đổng Tuệ, cô ta quả thật đang bộc lộ thật lòng, nhưng cũng chỉ giới hạn tới đây mà thôi, sắp tới mới là ý đồ chính.
Này gọi là, chê trước khen sau.
Quả nhiên.
“Sau đó trải qua chuyện tủ rượu, tớ mới nhận ra chênh lệch năng lực trong công việc giữa hai ta.

Hôm nay Phi Tường tổ chức Phẩm rượu lớn, lúc diễn tập xảy ra sự cố mà cậu vẫn có thể giải quyết.

Thật sự, tớ phục rồi.

Lộ Nam, tớ phục cậu rồi.

Trước đây tớ nói năng hành xử quá hẹp hòi, không ngờ hôm nay cậu bất kể xích mích, chủ động đề cử tớ, cho tớ cơ hội tỏa sáng.” Đổng Tuệ ợ hơi rượu, tiếp tục nói: “Tớ quyêt định, từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn của tớ, không không không cậu là tấm gương của tớ.


Tớ phải học hỏi từ cậu…!Cậu muốn kết bạn với tớ không? Sau này nhiều giảng giải, chỉ dạy cho tớ.”
Nghe xong Đổng Tuệ nói, Lộ Nam chẳng hề phản ứng gì, cô lẳng lặng nhìn cô ta.
[Biểu diễn, bình thường.]
[Chẳng hạn như, ta chỉ yên lặng nửa phút, cô ta liền sốt ruột.]
Phòng riêng im ắng, chỉ có loa đang phát bài “Nhẹ dạ” không biết do ai chọn.
Chu Lỗi nháy mắt với Dịch Vĩ, Dịch Vĩ ha ha cười: “Này chẳng phải rất tốt sao, mọi người có thể gặp nhau là duyên phận, Lộ Nam, cô xem Đổng Tuệ đã xin lỗi rồi, hay cô chấp nhận đi? Sau này dẫn dắt cô ấy thêm, khiến cô ấy cũng ưu tú như cô.”
Lộ Nam thầm nhủ, xã hội này không phải ai yếu ai có lý, nhưng luôn có những kẻ đầu óc ngớ ngẩn sẽ lạm dụng đồng cảm mà thương xót cho cái gọi là kẻ yếu.
Thí dụ như những kẻ qua đường không phân biệt được tình hình, không biết chân tướng ồn ào “chấp nhận cô ấy đi”, dường như bản thân đang thúc đẩy duyên trời tác hợp, căn bản mặc kệ một đương sự khác đang nghĩ gì.
[Lại giả dụ như hiện giờ, mọi người chờ ta cho Đổng Tuệ bậc thang hạ xuống.]
[Nhưng dựa vào gì chứ?]
Trần Kiêu ho nhẹ một tiếng, còn chưa kịp mở lời.
Lộ Nam đã hành động, cô cười hững hờ, lấy chai bia trong tay Đổng Tuệ, lấy cốc thủy tinh, đổ xuống: “Có thể trở thành đồng nghiệp quả là duyên phận.”
Theo lý luận của Dịch Vĩ, tất cả mọi người ở đây đều là đồng nghiệp đều là người có duyên?
Nhưng có kiểu duyên phận nên gọi là nghiệt duyên.
“Thí dụ như Phỉ Phỉ, chúng ta thuộc về hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
Tỉnh Dự Nam quả thật quá xa.

Lộ Nam nói liền cười với Hạng Phỉ Phỉ, cũng đổ một cốc cho cô ấy.
Kế tiếp, Lộ Nam lại đổ cho Đổng Tuệ một cốc: “Làm bạn hay không, không phải chỉ nói ngoài miệng mới tính chứng thực.

Quan trọng, là trong lòng, không phải sao?” Rót đầy ba cốc, chai bia cũng hết.
Không đợi Đổng Tuệ trả lời, Lộ Nam quay lại hỏi: “Phái nam không cần tôi rót hộ đi?”
Nói đến đây, tính cả Trần Kiêu, 5 người đàn ông đều phải tự tay rót bia cho chính mình.
Lộ Nam cười với mọi người: “Tôi đề nghị, uống cạn, kính “duyên phận kỳ diệu”.”

Nghiêm Khải, Chu Lỗi, Dịch Vĩ, Tôn Bác vừa khéo gọi xe trở về.
Bên phái nữ, ba cô gái đều ngồi hàng sau, Trần Kiêu ngồi ghế phụ lái.
Tới Tinh Quang Nhất Phẩm, Trần Kiêu dặn dò ba người một câu “về ngủ sớm một chút”, liền báo nơi ở cho tài xế.
Trở lại chỗ ở, Trần Kiêu mở điều hòa, bật nút mát nhanh.
Lại lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, là vị dâu tây.
Lại là…!dâu tây.
Điều hòa bon bon chạy, đêm khuya phát ra tiếng ong ong rất nhỏ, hơi lạnh mau chóng tràn ngập phòng khách.

Nhưng Trần Kiêu vẫn thấy hơi…!nóng.
Anh ta uống cạn sữa chua, nhai hết hạt dâu tây trong đó, sau đó ngồi trên sofa, ngả đầu về phía sau.
Ánh đèn trần nhà hơi chói mắt.
Hồi tưởng hôm nay chứng kiến Lộ Nam.
Cô ấy mặc áo sơ mi trắng váy díp đen thận trọng tỉ mỉ làm việc, cô ấy thay áo váy ngang ngực màu đỏ xen màu chàm chân trần nhẹ nhàng nhảy múa, cô ấy thơm ngọt vị dâu tây tóc hơi ướt để mặt mộc trong phòng riêng ktv.
Cả ngày hôm nay, anh ta vì Lộ Nam mà sinh ra sửng sốt, bội phục, tán thưởng…, đến tận khi thấy Nghiêm Khải tăng độ điều hòa vì cô ấy, còn cô ấy không sợ dèm pha mà chia một nửa đĩa ăn vặt cho Nghiêm Khải.
Một loại tâm tình mang tên ghen tị cũng đâm chồi nảy lộc.
Trong mắt tất thảy đều là cô ấy.
Trong lòng chỉ toàn nghĩ về cô ấy.
Nếu còn không rõ điều này ý nghĩa là gì…
Trần Kiêu lấy tay che mặt, cười khổ nhẹ một cái.
Có bỗng dưng hiểu ra, cũng có niềm bất đắc dĩ.

Hôm sau, các em gái còn lại trong ký túc xá Tinh Quang Nhất Phẩm bỗng phát hiện quan hệ giữa Đổng Tuệ và Lộ Nam – dường như đã hòa hoãn? Đổng Tuệ còn bảo muốn làm bữa sáng cho Lộ Nam, nhưng cô ấy từ chối.
Nhưng, chỉ thế đã rất đáng ngạc nhiên nha.
“Cho nên Phẩm rượu lớn của Phi Tường rốt cuộc xảy ra cái gì vậy?” Giang Hiểu Vân tò mò: “Đổng Tuệ rốt cuộc hiểu ra, không lâm vào bế tắc nữa?”
Hạng Phỉ Phỉ thuật lại câu chuyện một lần, lại kể lể với cô ấy: “Đâu phải, cô ta chơi trò đạo đức bắt cóc mà thôi.

Trước mặt anh Kiêu và bao đồng nghiệp, cốc bia đó Lộ Nam nên uống hay không? Còn tên Dịch Vĩ siêu ngốc x đó nữa, thật là hết nói nổi…!lúc đó tớ thật sự muốn nhét khăn lau vào mồm cậu ta.”
“Quả thật.” Giang Hiểu Vân gật đầu: “Lộ Nam trong tình huống đó quả thật rất bị động nha.

Vậy theo cậu nói, cô ấy cuối cùng vẫn uống mà.”
“Uống, nhưng đảo khách thành chủ, biến thành mời mọi người cùng uống.

Lời nói cũng đều mang tính khách sáo thôi, rốt cuộc chả đồng ý cái gì, cũng chả hứa hẹn cái chi.” Hạng Phỉ Phỉ than thở: “Tớ còn định hỗ trợ, hôm qua cơ hội rèn luyện như vậy rất hiếm có, may mà Lộ Nam sẵn sàng dạy tớ.

Nhưng thấy cô ấy nói năng rõ ràng, phóng khoáng, liền thôi.”
“Cho nên, cậu nhìn người siêu chuẩn, mặc dù Lộ Nam trông thì không mấy nhiệt tình, nhưng nói năng làm việc đều có cân đòn.” Giang Hiểu Vân nhanh chóng nhớ tới chuyện khác: “À…!đúng rồi, tết trung thu cậu về nhà không?”
Hạng Phỉ Phỉ nói: “Được nghỉ mấy ngày?” Chuyện này hỏi hành chính là chuẩn.
Giang Hiểu Vân nói: “Năm nay trung thu và quốc khánh gần nhau, công ty cho nghỉ 5 ngày, Chủ Nhật sau tuần quốc khánh thì phải đi làm.”
“Nghỉ nhiều vậy tất nhiên phải về rồi.


À, cậu nhắc tớ mới nhớ, phải mua vé ngay.”
“Còn có chuyện này.” Giang Hiểu Vân nói tiếp: “Tết trung thu văn phòng chúng ta sẽ phát thưởng rượu, tớ thấy mang về không tiện, đồng nghiệp kênh phân phối Lưu thông thông thường sẽ mua lại, 150 tệ một hộp, Tôn Bác bảo tớ nói với các cậu một câu, không cần thì bán cho họ.”
Hạng Phỉ Phỉ tỏ vẻ đã biết.
Bên kia, Phan Toa Toa lại đây tham gia họp tuần cũng biểu lộ hành vi của Đổng Tuệ khiến cô ta mở rộng tầm mắt: “Đạo đức bắt cóc nha.

Nếu là tớ, tớ sẽ không uống với cô ta!”
“Không uống, người ta làm sao có cớ hòa hoãn quan hệ, không hòa hoãn quan hệ, làm sao được voi đòi tiên đây?”
“Ý cậu nói, cậu cố ý nhượng bộ?”
Lộ Nam mỉm cười: “Thật ra tớ cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ là mấy lời lẽ thêm mắm dặm muối, nói xấu sau lưng, tớ lại không phải công an chuyên soi tác phong, việc gì phải tính toán? Chi bằng để cô ta cảm thấy tớ nhượng bộ, khiến cô ta thấy có thể giẫm lên giới hạn, lại…” Chặt đứt cái chân không yên phận của cô ta, làm cho đối phương một lần biết đau.
Biết Lộ Nam không bị thiệt thòi, Phan Toa Toa liền yên tâm.
Họp tuần xong, mới hơn 4h.
Lộ Nam cảm thấy dạo này tinh thần hơi căng thẳng, cổ và lưng đều nhức, liền vào website đọc review, dự định tìm một cửa hàng spa xoa bóp.
Lúc chuẩn bị ra cửa, liền thấy Nghiêm Khải gửi tin nhắn, nói tối nay có buổi tụ họp bạn cùng trường nhỏ, chỉ khoảng mười mấy hai mươi người, đều là những người từng chơi cùng trong hội học sinh và cùng khoa, hỏi Lộ Nam muốn tới hay không.

Cuối cùng còn đề cập Du Hà Phi cũng tới.
Lộ Nam vốn dĩ tối nay không có sắp xếp gì, liền hỏi rõ thời gian địa điểm.
“Gần 6h chiều, xxx phố lẩu.” Hay là lúc đó anh đón em cùng tới?” Nghiêm Khải đề nghị.
“Không cần, em ở gần đó có việc, tới lúc đó tự qua.”
“À, được.”
Trong phố lẩu, gặp lại những đàn anh đàn chị và bạn học cùng năm trẻ tuổi hơn nhiều trong ấn tượng, Lộ Nam cảm thấy thật thú vị.
Nghe bọn họ kể công việc hiện tại, lải nhải ông chủ/thủ trưởng/đồng nghiệp, nghĩ tới tụ hội vài năm sau, đề tài biến thành nhà, xe, con cái…, so với bây giờ thêm vài phần kết thân nhờ vả.

Lộ Nam liền không khỏi cảm khái: quả nhiên, cuộc sống mài giũa con người trở nên càng hiện thực.
Ăn lẩu xong, mọi người tới ktv phụ cận.
Người Trung Quốc có rất nhiều phương thức duy trì tình cảm, nhưng ăn cơm, uống rượu, hát hò khẳng định là top3.
Nhất định là đời trước tham dự quá nhiều hoạt động ca hát, Lộ Nam vào phòng riêng liền tìm một góc ngồi im lặng, câu được câu chăng tán gẫu với Du Hà Phi.
Du Hà Phi nói: “Tớ nhận tiền thưởng rồi, muốn ăn gì, tùy cậu chọn.”
“Cảm ơn ông chủ, ông chủ hào phóng.” Lộ Nam cười ha ha, che miệng ngáp, “Nhưng tuần này mệt quá, ngày mai tớ chỉ muốn ở nhà.”
“Mệt rồi à?” Nghiêm Khải ngồi xuống bên cạnh.
“Phải.” Lộ Nam gật đầu: “Họp tuần xong đi spa, chắc tối nay sẽ ngủ rất ngon.”
“Vậy đợi lát nữa anh đưa em về.”
Lộ Nam lắc đầu: “Không sao, anh cứ chơi đi.

Em ngồi một lát, 9h tự gọi xe về.”
Du Hà Phi ngồi cạnh nhìn người này, lại xem người kia.
Lúc bọn họ trò chuyện, có một đàn anh giơ mic tìm người: “Nghiêm Khải? Nghiêm Khải đâu rồi, trốn vào góc làm gì?” Đến khi thấy rõ liền hứng thú nói: “A~ Lộ Nam ngồi đó à? Tới tới tới, đừng ngồi nữa, tới uống rượu.


Hai người làm cùng công ty phải không? Đều làm rượu trắng, khẳng định tửu lượng rất khá, uống đi.”
Lộ Nam định từ chối khéo, Nghiêm Khải giành trước nói: “Lộ Nam hôm nay hơi mệt, anh đừng trêu em ấy.”
“A~~~ thương hương tiếc ngọc nha!” Vài tiếng ồn ào: “Vậy cậu uống hộ đi.”
Nghiêm Khải bất đắc dĩ cười, chuẩn bị tự rót rượu.
[Làm gì thế, nói vậy rất dễ tạo thành hiểu lầm.]
Lộ Nam cười đứng lên, ra vẻ vô lại, nói: “Làm gì thế, xem ra giang hồ đã quên danh hiệu “rượu tiên” của em rồi.

Muốn đua phải không?”
Nói rồi lấy hai chai bia, đập vào nhau, mở nắp luôn.
Lộ Nam đưa một chai cho đàn anh cùng khoa vừa ồn ào: “Muốn uống thì tìm em, đâu cần tới đàn anh (Nghiêm Khải) ra tay?”
Một hơi cạn một chai bia, Lộ Nam thậm chí còn không cần bàn tay vàng.
Đối phương kinh sợ nhìn Lộ Nam khoe tay nghề mở chai và “hổ” khí nốc cạn, liền không dám đùa giỡn quan hệ giữa Lộ Nam và Nghiêm Khải nữa.
Gần 10h, Lộ Nam nói phải về trước, mọi người cũng không giữ lại, chỉ khi Nghiêm Khải kêu: “Tôi tiễn Lộ Nam một chút”, cùng nhau ra cửa, phòng riêng mới bàn tán xôn xao.
Học trưởng A vừa bị Lộ Nam làm sợ hãi nói: “Nghiêm Khải sao thế? Có vẻ yếu thế hơn?”
“Anh thì không chắc, anh uống hai chai với Lộ Nam liền chạy còn gì?” Du Hà Phi vỗ nhẹ đối phương: “Đừng quản nhiều như thế.

Chúng ta hát, uống rượu thôi!”

Xuống tầng gọi xe, Nghiêm Khải nói với Lộ Nam: “Bọn họ thích đùa giỡn, không có ác ý.”
“Em biết.”
“Lộ Nam…”
“Sao?”
“Anh muốn nói, anh muốn hỏi em, dạo này có ý định qua lại với ai không…”
Lộ Nam hít sâu một hơi, mím môi lại, trả lời: “Đàn anh, em bây giờ chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền.

Khác…!em tạm thời không nghĩ tới.”
Ánh mắt Nghiêm Khải hơi tối sầm xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Được, anh biết rồi.

Em trên đường chú ý an toàn, về nhà nói một tiếng nhé.”
Tạm biệt, Lộ Nam ngồi ghế sau xe taxi.
Cầm di động, thấy tin nhắn chưa đọc.
Là Trần Kiêu hơn nửa tiếng trước gửi tới, có 3 cái, cái thứ nhất gửi tới, 5p sau là cái thứ 2, thứ 3.
“Lộ Nam, có đó không? Có chút việc cần nói.”
“Bởi vì tình hình đặt hàng sau Phẩm rượu lớn rất tốt, Phi Tường dự tính tết Dương bổ sung hàng sớm hơn kế hoạch, sau quốc khánh sẽ sắp xếp tiền hàng lô thứ ba, giá trị 1.200.000 tệ, trong đó 200.000 tệ là tiền hàng lô thứ hai đặt cọc với tổng công ty, cụ thể lần xứng hàng này do cô đảm nhiệm.”
“Ngày mai vất vả một chút, tăng ca, làm xong hóa đơn lô đặt hàng thứ ba, sau đó gửi cho tôi xem qua.”
Đọc xong, Lộ Nam trả lời: “Tốt, anh Kiêu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.