Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 56


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 56


Lúc giám đốc Triệu tới, tủ rượu trong phòng riêng đã bố trí xong.

Mặc dù anh ta là giám đốc ban cơm Trung, nhưng làm việc ở Shangri-La gần 5 năm, thẩm mỹ cơ bản vẫn phải có, cũng cảm thấy bày thế này nhìn rất thư thái: “Vất vả cho giám đốc Trần, giám đốc Lộ rồi.”
“Việc nên làm.” Trần Kiêu nói: “Chúng tôi coi như đúng hạn vào phòng, sau này mong giám đốc Triệu chú ý hộ nhé.”
“Nhất định nhất định, giám đốc Trần yên tâm.

Sau này còn mong có thể hợp tác thêm với ngài và Dương tổng.”
Một phen hàn huyên, Trần Kiêu và Lộ Nam rời khách sạn.
Thời gian là 10h30 sáng.
Mặc dù công việc hôm nay đã hoàn thành, nhưng Lộ Nam không thể huỵch toẹt với Trần Kiêu rằng: nhanh tách ra đi, để tôi còn đi sờ cá.
Ngồi sảnh chờ xe, Trần Kiêu hỏi: “Hôm nay cô còn việc gì không?”
Lộ Nam vừa nghe (cấp trên hỏi) liền biết kế hoạch sờ cá đi tong.

Thế là né tránh, chủ động xuất kích: “Anh Kiêu muốn dặn dò gì?”
Trần Kiêu cảm thấy, nếu có ăng ten mang tên “cảnh giác”, trên đầu cô ấy khẳng định đã dựng thẳng lên rồi, bèn cắm tay vào túi, thoải mái nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ định dẫn cô đi dạo thị trường mà thôi.”
“Hử?” [Gì thế này?]

Đứng trước cửa chợ bán buôn Thực phẩm phụ, Lộ Nam bỗng hiểu ra.
Thị trường này không phải thị trường đó.
“Tôi dắt cô tới đây, dường như cô chẳng hề giật mình nhỉ?” Trần Kiêu trả tiền xe, quay lại đánh giá sắc mặt Lộ Nam.
Lộ Nam kỳ quái liếc: “Hôm qua anh cũng ở gần chỗ này, cho thấy có việc quan trọng cần làm.

Tới trung tâm bán buôn…!không ngoài việc tra hàng giả, hàng bán tháo còn gì?” Chợ bán buôn lấy hàng từ đâu, chỉ cần hơi có kinh nghiệm liền hiểu, cũng không phải tất cả đều là hàng giả mạo, kém chất lượng, mà chỉ là sẽ thấy những thứ như tám hạch đào, sữa vượng tử xuất hiện ở đây.

Trần Kiêu gật gù khen ngợi: “Mặc dù mới vào làm nhưng cô rất khá – ở mọi phương diện.”
Không chờ Lộ Nam giả vờ khách sáo (Trần Kiêu nhìn thấu, lúc anh ta khen, cô gái này mặc dù tỏ ra khiêm tốn nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên ngạo khí “coi như anh có ánh mắt”), anh ta liền tiếp tục: “Vừa rồi ngồi trên taxi, cô cũng nghe thấy lời Hà Man Lâm chứ?”
Lộ Nam gật đầu.
“Tôi quả thật muốn điều tra việc bán tháo, nhưng không phải rượu Kinh Điển, mà là rượu Hài Hòa.” Trần Kiêu nhìn Lộ Nam, thấy vẻ hơi kinh ngạc trong mắt cô: “Có phải cảm thấy rất kỳ quái? Tôi rõ ràng là chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển, vì sao phải quản chuyện khác.”
[Thực ra không kỳ quá, ta chỉ giả vờ mà thôi.]
Trong lòng lẩm bẩm, nhưng Lộ Nam vẫn rất kính nghiệp làm vai phụ cho anh ta, suy nghĩ một lát, ra chiều tỉnh ngộ: “Có phải là nhiệm vụ bí mật mà Đồng đại khu giao cho anh? Thương mại Green có chỗ nào bất thường, khiến Đồng đại khu không tín nhiệm Hướng tổng và giám đốc Vương?”
Suy đoán này đã đủ khiến Trần Kiêu thán phục, đây là lý do anh ta nghĩ sẵn, không ngờ Lộ Nam căn bản không cần anh ta nhắc nhở.

Anh ta gật đầu: “Phải, chính là thế.”
Lộ Nam gật đầu: “Vậy, anh Kiêu cần tôi làm gì?”
Trần Kiêu đánh giá Lộ Nam một chút, chìa tay ra: “Đưa túi đây, tôi đeo cho.”
Trong túi không có thứ gì đáng già, Lộ Nam vui sướng đưa qua.
Trần Kiêu cầm túi, trong tay nặng trĩu, anh ta khiếp sợ nhìn Lộ Nam.
Cô khá xấu hổ nói: “Hôm qua chẳng phải anh hỏi tôi trong túi có cái gì à, mấy thứ đó cộng thêm một bình giữ nhiệt nữa.” Bình giữ nhiệt đương nhiên đựng đầy nước.
“Đúng là túi bách bảo.” Trần Kiêu khẽ lẩm bẩm, sau đó ra hiệu anh ta muốn cho tablet vào túi.
Lộ Nam gật đầu: ngài cứ tự nhiên.
Xong xuôi, Trần Kiêu nói với cô: “Đi thôi.”
Chợ bán buôn Thực phẩm phụ rất nổi tiếng ở Hải Lâm, tầng một là các loại quả hạch, quả khô và đồ khô, tầng hai là đồ ăn vặt kẹo bánh quy, tầng ba là lá trà, thuốc lá, rượu, đồ uống.
Nơi này dù kêu chợ bán buôn, nhưng có bán lẻ, chỉ có điều giá bán lẻ không rẻ hơn bên ngoài, cho nên người tới đều mua một hoặc hai rương img
 hộp).
Hai người họ mục tiêu rõ ràng, lên thẳng tầng 3.
Cửa hàng tầng 3 trang hoàng có vẻ xa hoa hơn hai tầng dưới một chút, Trần Kiêu dẫn Lộ Nam vào một cửa hàng ngay lối vào tên “Cửa hàng rượu thuốc lá Phân Vượng” – đây là cửa hàng mà anh ta đã theo dõi lâu mới nhắm tới.
Trong cửa hàng đương nhiên có rượu Nguyên Xuyên, hơn nữa còn đủ mọi loại: rượu Kinh Điển, rượu Hài Hòa, Đặc Khúc, hệ liệt Nan Đắc Hồ Đồ, hệ liệt Lưu thông.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu, nhìn thấy hai người trẻ tuổi, còn chẳng buồn đứng lên nghênh đón, vẫn nhòm vào màn hình máy tính xem thị trường chứng khoán, miệng kêu: “Cứ xem đi, cần gì thì gọi tôi.”

Trần Kiêu dạo vài vòng, đầu tiên hỏi giá bán của một loại rượu cạnh tranh của xưởng rượu khác, sau đó mới hỏi: “Ông chủ, rượu Hài Hòa này bán thế nào?”
Chủ cửa hàng chẳng ngẩng đầu lên, trả lời: “Có 3 loại, anh hỏi loại nào?”
“Loại 9 năm, kêu “Minh nguyệt trường cửu” (trăng sáng lâu dài).” Trần Kiêu trả lời.
Chủ cửa hàng hững hờ đánh giá người hỏi, nói: “A, mua để dùng cho tiệc cưới à?” Minh nguyệt lâu dài ngụ ý tốt, đóng gói sặc sỡ, được Nguyên Xuyên định vị làm rượu Hài Hòa chủ yếu dùng trong tiệc cưới.
Đây cũng là lý do mà Trần Kiêu dắt Lộ Nam theo, hơn nữa chủ động đeo túi hộ cô, giả làm cặp đôi.
Anh ta liếc Lộ Nam, gật đầu: “Đúng vậy.”
Lộ Nam quay lưng về phía ông chủ lườm Trần Kiêu một cái: hôm nay tôi hi sinh rất lớn nha, anh Kiêu.
Trần Kiêu cười trấn an.
“Muốn bao nhiêu hộp?” Ông chủ đoán, chắc là mua ít, hơn nữa vợ chồng son đi dạo, chưa chắc có thể quyết định mua loại rượu gì, cho nên chỉ tùy tiện hỏi: “Mua 3 rương trở lên giảm cho cậu 15%.”
Rượu dùng cho tiệc cưới, nếu mua từ cửa hàng rượu, chính là kênh phân phối Nhà hàng.

Nếu như mua ở cửa hàng Danh yên tửu thì được coi là Đoàn mua, mà giá Đoàn mua của tập đoàn Nguyên Xuyên đa phần bằng (cũng sẽ có tình hình đặc thù) 80% giá bán lẻ, cho nên ông chủ bảo mua ba rương trở lên giảm 15%, hoàn toàn hợp lý.
Trần Kiêu bắt đầu cò kè mặc cả: “Ba rương làm sao đủ, phải nhiều hơn, có thể bớt nữa không? Tôi nghe nói chợ bán buôn giá rượu rất rẻ, nên mới tới đây.”
“Đều là giá này thôi, chúng tôi không thể phá giá.

Xưởng và người của Nhà tiêu thụ sẽ tới điều tra.” Ông chủ nói xong, liền ngẩng đầu săm soi họ: hai người này, chắc không phải là tới câu kẻ vi phạm đấy chứ?
Vừa nghĩ như vậy, ông chủ càng nhìn càng thấy bọn họ chả hề giống tình nhân! Vì sao? Bởi vì hai người họ đứng cách xa nhau cả thước.
Ánh mắt hồ nghi của ông chủ đảo quanh họ.
Trần Kiêu định giải thích.
Lộ Nam tiến lên vài bước, đứng sánh vai với Trần Kiêu, huých vào anh ta một chút, khiến anh ta lảo đảo về sau, giọng nói toát vẻ thiếu kiên nhẫn: “Em đã nói để cha mẹ em đi mua, anh cứ đòi bằng được.

Ngay cả giọng Hải Lâm anh đều không nói được, ông chủ còn lâu mới giảm giá cho.”

Rồi quay lại lưu loát nói giọng bản địa với ông chủ: “Bớt giá nữa đi, chúng tôi từ Sơ Cảng tới đây, chạy một chuyến hết sức phiền phức.”
“Sơ Cảng ư?” Ông chủ biết, chỗ đó đầu năm nay mới được đền bù di dời, tạo nên một nhóm triệu phú, cô gái này nếu là người Sơ Cảng, vậy chàng trai đeo ba lô cho cô ta là phải rồi – gã trai trẻ này khẳng định chuyển hộ khẩu vào nhà gái!
Trò chuyện kế tiếp càng nghiệm chứng phỏng đoán của ông chủ.
Lộ Nam lơ đãng tiết lộ, cô ấy và ông xã là bạn ĐH, yêu nhau mấy năm rồi, học năm 3 nhà cô được đền bù, bèn đi đăng ký trước để lấy thêm một phần tiền.

Nhưng đang học mà làm đám cưới thì e không tốt lắm, bèn kéo dài tới tháng 6 tốt nghiệp mới làm, hỏi “thầy” chọn ngày, chuẩn bị làm tiệc cưới trong tháng 10.
Ông xã cô từ lúc nhập hộ khẩu liền hơi khó chịu, vốn dĩ đã bàn hôn sự để cha mẹ cô xử lý, bây giờ lại muốn tự mình nhận việc.
Thật là một vở kịch “em gái nũng nịu lắm tiền nổi giận, lang quân tuấn tú ở rể” hay – ông chủ nghe say sưa, trong lòng còn tương đối tiếc nuối thời trẻ sao ông ta không gặp phải chuyện tốt như thế, sau đó nhìn kỹ chàng trai, không thể không thừa nhận rằng bản thân không có “mẽ ngoài” như vậy.
Ông chủ nghe Lộ Nam nói xong, bèn không hề hoài nghi đôi vợ chồng son này, còn thiện ý khuyên Lộ Nam: “Đừng nổi nóng trước mặt người ngoài, đàn ông vốn sĩ diện mà.”
“Anh ta nghe không hiểu đâu.”
Thấy vậy, ông chủ còn tiếc nuối hỏi Lộ Nam sao lại tìm người ngoài, con trai bản địa không tốt ư?
Lộ Nam nhoẻn cười: “Vì đẹp trai.”
Trần Kiêu tai ong ong, mắt đầy sao xẹt: “…Nam, hai người đang nói gì thế?”
Lộ Nam ra vẻ có lệ: “Nói anh đẹp trai.”
Một đoạn đối thoại dài như vậy cô đọng thành ba chữ, Trần Kiêu đương nhiên không tin, nhưng anh ta đang sắm vai ông chồng nhỏ nhẫn nhịn, bèn cười bao dung: “Vậy ông chủ có giảm giá thêm cho chúng ta không?”
Ông chủ ngán ngẩm lắc đầu: nhìn xem, tương lai khẳng định sợ vợ.
Qua cuộc tán gẫu ban nãy, ông ta cũng đứng lên chào hỏi bọn họ, còn nói: “Hai người đã thành tâm mua rượu, vậy tôi cũng bán giá thành tâm, mua 5 rương trở lên giảm giá 25%.

Mua 10 rương trở lên giảm 35%.” Kiểu tiệc cưới của mấy nhà đền bù này mấy chục bàn đều không coi là nhiều, ước chừng cũng không phải đơn nhỏ.
Rượu Hài Hòa 9 năm – Minh nguyệt trường cửu, giá bán lẻ 688 tệ, kênh phân phối định giá thấp nhất là giá Đoàn mua, bằng 80% so với giá bán lẻ (5.504 tệ), nhưng ông chủ cửa hàng biết Lộ Nam là người bản địa, liền có thể hạ giá thấp nhất xuống bằng 65% (4.472 tệ, hơn nữa Trần Kiêu và Lộ Nam biết, đây tuyệt đối không phải giá quy định), hiển nhiên, rượu Hài Hòa đã xuất hiện tình trạng không tuân theo giá tiêu thụ của xưởng, nếu cứ để vậy, giá cả đổi chiều có lẽ sẽ xảy ra.
Mà kể cả chưa tính tới chuyện này, chỉ một ông chủ cửa hàng giảm giá “ưu đãi” đã có thể giảm tới 25%, 35%, vậy thương mại Green tuân theo giá xuất hàng của xưởng bán rượu thế nào?
Khó trách kho hàng của thương mại Green giữ tận 1 triệu tiền hàng – trước đây mọi người nói thương mại Green trái ngành bán rượu, không đủ kinh nghiệm dẫn tới bán chậm.

Nhưng xem Phi Tường thì biết, đều là trái ngành bán rượu, chưa tới 2 tháng liền làm được hô mưa gọi gió.
Nhờ vào phương ngôn bản địa, đã khiến cho Trần Kiêu vốn “hoài nghi” biến thành “xác định”.
Lộ Nam cảm thấy hôm nay cô lập công rất lớn.
Cô liếc nhìn Trần Kiêu: “Vậy anh xem thế nào?” Trong giọng nói hơi toát vẻ sốt ruột, diễn như đúc vai con gái bản địa kiêu căng.
“Lại nhìn xem đi, đây mới là cửa hàng thứ nhất.” Trần Kiêu cũng diễn tròn vai, mua rượu làm tiệc cưới phải tốn nhiều tiền, hàng so ba nhà mới đúng.

Chủ quán cũng không vội, đưa danh thiếp cho Trần Kiêu: “Cậu có đi khắp chợ bán buôn này cũng không tìm được nhà nào giá bán thấp hơn tôi.

Không sao, cứ đi xem đi, đợi lát nữa quay lại tìm tôi.”
Trần Kiêu cảm ơn chủ quán, bảo Lộ Nam: “Đi dạo thêm nhé?”

Ra khỏi cửa hàng, Trần Kiêu mới nhỏ giọng: “Cho nên ban nãy cô nói giọng Hải Lâm với chủ quán à? Tôi nhớ quê cô dường như không phải ở đây?”
Lộ Nam trả lời: “Ký túc xá ĐH có hai cô gái là người bản địa, lúc rảnh tôi học lỏm vài câu.”
Đây đâu phải học lỏm, quả thực nói y hệt người bản địa.
Trần Kiêu suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Đợi lát nữa vào cửa hàng khác, cô hỏi giá nhé.”
Đến cũng đến rồi, đưa Phật tới tây.
Lộ Nam đoán: chắc là Trần Kiêu thật sự không tìm được ai đáng tin, đắc dụng giúp đỡ nên mới nhờ ta, hôm nay hỏi thăm cho anh ta những tin tức ở chợ bán sỉ này, chuyện sau đó phức tạp, không nên tới lượt ta xen vào.
“Được, vậy lúc tôi nói chuyện anh đừng thêm phiền.”
“Thêm phiền?” Trần Kiêu chỉ bản thân?
Lộ Nam nghiêm trang gật đầu: “Anh sẽ không muốn biết hình tượng của anh như thế nào đâu.

Lát nữa vào cửa hàng đừng lên tiếng, tôi hỏi gì anh mới đáp nấy.”
Trần Kiêu là người thông minh, dựa vào thái độ lúc trước và câu nói này liền đoán ra chắc hẳn là hình tượng “ăn cơm mềm”: [Ta thế này coi như là hi sinh không ít vì công việc đi? Thí dụ như danh dự…]

Sau đó lại vào mấy cửa hàng, có cửa hàng có rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, có cửa hàng thì không.
Mấy cửa hàng có rượu Hài Hòa, quả nhiên giá không thấp bằng cửa hàng ở lối vào đó – Lộ Nam giả làm “người bản địa” cũng chỉ được giảm tới 25% mà thôi.

Nhưng giá xuất hàng giảm 25% vẫn thấp hơn một ít so với giá Đoàn mua, nhưng tính tới không có bất kỳ rượu hoặc quà tặng đi kèm, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Vào cửa hàng không có rượu Hài Hòa, Lộ Nam sẽ lên tiếng hỏi “Minh nguyệt trường cửu” 9 năm, đa số chủ quán đều sẽ đề cử một loại sản phẩm cạnh tranh khác, yết giá còn thấp hơn Minh nguyệt trường cửu một ít, nhưng so với giá Đoàn mua dùng trong tiệc cưới thì không khác là bao.
Cũng có một số cửa hàng không có rượu Hài Hòa, lúc Lộ Nam hỏi liền lộ ra vẻ mặt “cô gái nhỏ chả hiểu gì”, mịt mờ kêu: “Loại rượu đó á, tầm thường lắm.

Giá cả quá cao! Còn chẳng bằng rượu của quốc rượu (sản phẩm cạnh tranh).”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.