Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 48
Ra khỏi văn phòng, ba người cùng vào thang máy, Đổng Tuệ cười hì hì: “May mà Lộ Nam là tình nguyện viên, nếu không trong 3 người chỉ có thể đi 2, thật không công bằng.”
Lộ Nam và Hạng Phỉ Phỉ liếc nhau, sau đó thờ ơ: “Lần này không được còn có lần sau, giám đốc Lý sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
“Tuy thế, nhưng người bị bỏ lại khẳng định sẽ khó chịu nha.” Đổng Tuệ khoa trương thở phào: “Ban nãy tớ còn thấy nếu vì hạn chế nhân số mà cậu không đi được với bọn tớ thì thật xấu hổ.”
[Lúc cô tranh đi cũng đâu thấy cô xấu hổ.] Lộ Nam thật sự không muốn nghe cô ta lải nhải, cũng không muốn phí công tranh cãi, bèn quay sang bảo Hạng Phỉ Phỉ: “Ngày mai nhớ mang theo card visit.”
Hạng Phỉ Phỉ gật đầu, mới vào xã hội, còn không có thói quen đưa danh thiếp, Lộ Nam nhắc nhở vừa lúc.
Lộ Nam còn bổ sung thêm: “Nhưng trước khi đưa danh thiếp nhớ chú ý nhìn ánh mắt giám đốc Lý, không phải mỗi người trong CLB đều là khách hàng tiềm năng.” Cũng có rất nhiều con tôm nhỏ tới tìm cơ hội giống chúng ta.
Đổng Tuệ đứng cạnh lặng lẽ ghi tạc lời Lộ Nam vào lòng.
Lộ Nam không quan tâm, này cũng chẳng phải bí tịch gì, lâu rồi mọi người đều sẽ nắm được những kiến thức cơ bản này.
…
Sáng Chủ Nhật, Lộ Nam đúng giờ tới sảnh khách sạn Shangri-La, không lâu sau, hơn 10 tình nguyện viên cũng tới.
Người dẫn đầu là một trong những thư ký CLB (Lộ Nam nhìn chàng trai trẻ này hơi quen mắt), anh ta đếm số người sau bèn dựa theo danh sách phân việc.
Những thứ lớn như bàn, khăn trải bàn, ghế, nhân viên khách sạn sẽ sắp xếp, tình nguyện viên thì đặt biển tên trên số ghế, kiểm kê thẻ tên trước ngực, đóng gói quà lưu niệm mà người chủ trì muốn đưa tặng…!đều là việc vụn vặt.
Buổi trưa ăn cơm hộp, ăn xong còn phải hỗ trợ kiểm tra loa, đèn…
Lộ Nam đang kiểm tra thẻ tên, chợt nghe có người gọi, bèn ngước nhìn, hóa ra là người dẫn đầu mà cô thấy quen mắt, thật sự không nhớ nổi tên, nhưng Lộ Nam không hoảng hốt, cười hỏi: “Sao thế, anh còn phải tới theo dõi à?”
“Không, một thời gian không thấy cô thôi.
Tôi nghe chú tôi nói cô từ chức? Bây giờ thăng chức ở đâu?” Giọng nói này vừa thốt ra, Lộ Nam liền nhớ lại là ai – Tiểu Tống tổng, biệt hiệu Đại Hùng, cháu của Tống tổng hậu cần Trung Tập, làm việc ở công ty đào tạo riêng của Tống tổng, lúc trước Lộ Nam đi theo Tống tổng tới CLB, thường “may mắn” gặp gỡ mấy lần.
Tiểu Tống tổng này, Lộ Nam tiếp xúc không nhiều, khác không nói, nhưng khá ấn tượng với kiểu “ra vẻ” của anh ta.
“Thăng chức gì đâu, chỉ là hỗn qua ngày thôi.” Lộ Nam hàm hồ vài câu: “Làm sao lần này đích thân anh đến?”
Sự thật chứng minh Lộ Nam không nhớ lầm, Tiểu Tống kỳ thực không quan tâm Lộ Nam đang làm gì, tức khắc tiếp lời: “Chú tôi nói hôm nay chủ giảng là người mà chú ấy tiến cử vào CLB, kêu tôi nhất định phải tới xem qua bố trí, kết thúc còn phải ăn cơm với họ.” Dường như rất nhiều xã giao, rất bất đắc dĩ, nhưng kỳ thực cô biết, Tiểu Tống chỉ là đi theo Tống tổng lăn lộn cái quen mắt trước mặt lãnh đạo và lão tổng thôi.
Nhưng từ nội dung anh ta tiết lộ, Lộ Nam đã suy đoán ra chủ giảng hôm nay là ai.
“Vậy hôm nay chủ giảng đó rất có địa vị nha.” Cô nhướn mày, đứng lên lật đống quà tặng bên cạnh ra, thấy phía dưới là chỗ túi da ấn logo công ty tài trợ hoạt động hôm nay:
Công ty TNHH đào tạo mở rộng tố chất Dũng sĩ Trung Quốc.
Chính là Viên tổng Viên Thắng Lợi, người từng hai lần có duyên gặp mặt.
Như vậy chủ giảng chắc là Viên tổng rồi.
[Thật trùng hợp nha?]
Tiểu Tống còn đang lải nhải giới thiệu chủ giảng giỏi giang thế nào, Lộ Nam hững hờ nghe, thường cổ vũ một câu.
Mặc dù Lý Lị chỉ kêu Đổng Tuệ và Hạng Phỉ Phỉ chờ ở sảnh khách sạn, nhưng Lộ Nam vẫn 1h kém 5 phút bảo Tiểu Tống một câu, tới sảnh chạm trán: “Giám đốc Lý, đi thang máy lên tầng 3 rẽ phải là nơi tổ chức, ngoại trừ hai hàng đầu, chỗ ngồi còn lại đều tùy ý.”
Đổng Tuệ tò mò: “Lộ Nam, vậy lát nữa cậu ngồi đâu? Mặc thế này…” Cô chỉ vào áo t-shirt đỏ mà chỉ nhân viên mới mặc: “Phải đứng phía sau hội trường ư? Vất vả nhỉ?”
Lộ Nam thật muốn trợn trắng mắt: [Có một số kẻ không gây chuyện sẽ chết ư? Khó trách đời trước ta cuối cùng suýt thì đánh cho cô ta một trận, cô ta quả thực chính là ngũ hành thiếu đánh.]
Giọng điệu cô ta quá kinh tởm, Lộ Nam rũ mắt cười, quyết định tính sổ một chút, định lặng lẽ dẫn Tiểu Tống lại đây giả vờ giả vịt, đâu ngờ…!có lựa chọn càng tốt.
Cô nghiêng người, rạng rỡ cười, nhiệt tình chào hỏi với người đừng phía sau Lý Lị mới tiến vào: “Tống tổng, Viên tổng.”
“Là Lộ Nam à.” Tống tổng gật đầu chào hỏi, không ngờ Viên tổng đứng cạnh lại hào hứng bước tới.
Viên tổng vẫn là bộ dáng đeo gọng kính, đầu trọc, mặc âu phục, nhìn thấy Lộ Nam liền cười ha ha: “Lộ Nam? Tiểu Nam, cô cũng tham gia hoạt động hôm nay ư? A, tình nguyện viên, thật không tồi! Cô xem, tôi đã bảo chúng ta rất có duyên mà!”
Viên tổng hiển nhiên là kiểu người tự quen thuộc, nhưng ông ta kêu Lộ Nam thành “Tiểu Nam” một cách thân thiết, cũng hợp với ý định cáo mượn oai hùm của cô – ít nhất Đổng Tuệ ban nãy còn ngầm trào phúng Lộ Nam chỉ có thể đứng xem đằng sau liền không nói nên lời.
Lộ Nam cười nói: “Tôi nghe Đại Hùng (biệt hiệu của Tiểu Tống, Lộ Nam mãi mới nhớ ra) bảo hôm nay chủ giảng là người Tống tổng đề cử vào CLB, sau đó thấy bên trên quà lưu niệm in logo công ty, liền biết chắc là Viên tổng.
Viên tổng, Tống tổng, tôi giới thiệu một chút, vị này là lãnh đạo hiện tại của tôi, giám đốc Lý.
Giám đốc Lý, Tống tổng là Phó tổng giám đốc hậu cần Trung Tập, Viên tổng là bạn ông ấy, cũng là chủ giảng hôm nay – Tổng giám đốc công ty TNHH đào tạo mở rộng tố chất Dũng sĩ.”
Lý Lị không ngờ vòng xã giao của Lộ Nam có nhân vật quan trọng như vậy, càng không ngờ cô ấy tinh ý tiến cử họ cho chính mình, bèn mỉm cười nhanh chóng đưa danh thiếp với hai vị lão tổng.
Tống tổng và Viên tổng xuất phát từ lễ phép cũng nhận danh thiếp.
Viên tổng còn cố ý bảo Lý Lị: “Giám đốc Lý, Tiểu Nam công ty cô là một nhân tài, lần trước tôi còn muốn mời cô ấy tới chỗ tôi làm việc, nhưng hiển nhiên cô ấy rất trung thành với tập đoàn Nguyên Xuyên, không biết phải làm thế nào mới khiến cô ấy để ý tới chức vụ trợ giảng ở công ty tôi đây.” Hiển nhiên vẫn chưa tắt ý định đào người.
Lý Lị cười kiêu ngạo, dường như Lộ Nam là nhân tài đắc lực mà cô ta bồi dưỡng đã lâu: “Năng lực làm việc của Lộ Nam quả thật xuất sắc, Viên tổng tuệ nhãn thức anh tài.”
Lộ Nam thấy Đổng Tuệ có ý định tiến lên bắt chuyện, liền lẳng lặng bước tới nửa bước, vừa khéo ngăn cản: “Viên tổng khen tôi nhiều thế, trở về giám đốc Lý kiểu gì cũng tăng lương cho tôi – sợ tôi thật nhảy sang Dũng sĩ làm việc mất.
Cho nên việc thăng chức tăng lương của tôi ở Nguyên Xuyên phải dựa vào ngài nha.”
Mọi người đều bật cười.
Lý Lị căn bản không có quyền tăng lương thăng chức cho Lộ Nam, nhưng có sao đâu, lời khách sáo mà thôi.
“Tiểu Nam rất giỏi nói, trò chuyện với cô ấy rất thú vị, lần trước nghe thấy cô ấy giảng giải về văn hóa ngành rượu và công ty các cô vô cùng cuốn hút.
Tiểu Nam, lát nữa kết thúc, cùng ăn cơm nhé?”
Lộ Nam liếc Lý Lị, Lý Lị hơi gật đầu, thế là cô cười nói: “Viên tổng hôm nay mời đều là khách quý quan trọng, tôi làm sao đủ sức nặng tham dự.”
“Dào ôi, không sao, chỉ là mấy người quen tụ tập thôi, Tiểu Tống cũng tham dự.” Viên tổng quay lại hỏi Tống tổng: “Đúng không?”
Nói tới mức này, Tống tổng đương nhiên sẽ không phủ định Viên tổng: “Lộ Nam, đi cùng đi.”
Hai vị lão tổng đều mở miệng mời, Lộ Nam đành xấu hổ nói: “Vậy tôi cũng không thể cọ cơm của ngài được, hay là vậy đi, buổi tối dùng rượu, để giám đốc Lý chúng tôi tài trợ nhé? Đương nhiên, tôi chỉ mượn hoa hiến Phật thôi.”
Mọi người lại cười.
Cuối cùng quyết định như vậy, Viên tổng gật đầu: “Được, vậy tôi trịnh trọng mời giám đốc Lý và Tiểu Nam tham gia tiệc tối với chúng tôi.”
Hàn huyên vài câu, Viên tổng dù sao cũng phải ra hậu đài chuẩn bị trước – Tiểu Tống tới thúc giục, bởi vậy hai bên tạm thời từ biệt.
Lý Lị nói với Đổng Tuệ: “Chị đã gọi điện cho Hà Man Lâm bảo cô ấy lấy một hộp rượu Kinh Điển 15 năm dùng gấp, em đánh xe đi kho dự trữ đi.”
Lộ Nam mới mặc kệ Đổng Tuệ cảm thấy thế nào, trước liêu giả tiện, cô còn chưa phản công, người đã ra rìa, thú vị không?
Buổi chia sẻ bắt đầu, khách quan mà nói, Viên tổng giảng giải rất thú vị, không hổ là xuất thân đào tạo, cả quá trình có căng có giãn, khống chế bầu không khí tinh chuẩn, cũng rất có chiều sâu, ông ấy phân tích cho mọi người đặc tính của 4 loại tính khí tương ứng với 4 loại thể dịch từ góc độ tâm lý học, lần lượt là: máu, mật vàng, mật đen và đờm.
Lý thuyết này Lộ Nam từng nghe qua lúc học ĐH, ôn tập lại một lần cũng khá thú vị.
Thí dụ như Viên tổng tổng kết tinh túy: “Khi tiếp xúc, nên thông qua ngôn ngữ, sắc mặt, hành vi, dáng điệu của đối phương để nắm được đặc trưng cơ bản, nhanh chóng tìm hiểu và phán đoán người đó thuộc loại tính khí nào, sau đó, căn cứ vào phán đoán bản thân và kết hợp với lý thuyết, linh hoạt tìm hiểu thông tin, khiến cho bản thân “thành thạo”, vì thế có thể đạt được “bất chiến mà khuất người chi binh*”.
*Có nghĩa là không cần đánh nhau bằng vũ khí cũng có thể khiến người khuất phục.
Lời này của Viên tổng, Lộ Nam ban nãy đối phó với Đổng Tuệ cũng hơi có tâm đắc, nhưng vẫn cần tiếp tục học hỏi.
Cô đứng phía sau hội trường, phán đoán qua số người rời khỏi (rất ít), liền biết Viên tổng chia sẻ rất thành công, sau hôm nay, chắc rất nhiều người sẽ nhớ kỹ tên và công ty của ông ấy..