Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 42
Hơn 10h, Lộ Nam nhận được tin nhắn Trần Kiêu: “Check mail”.
Trong mail có 2 video, nhân vật xuất hiện đều là cô, cái thứ nhất chỉ quay đặc tả phần tay, động tác rõ ràng, cái thứ hai là quay nửa người trên.
[Không phải nói không lộ mặt ư? Ta chỉ trang điểm nhẹ, trên video trông nhợt nhạt quá.] Con gái luôn chú ý tới chỗ kỳ quái như thế.
Xem xong, Lộ Nam mới nhìn dòng chữ.
Trần Kiêu nói: “Cái thứ nhất là phân tích động tác cô gửi cho Lưu Đào, đoạn sau thì giữ lại làm kỷ niệm.”
Lộ Nam cầm di động, gửi một câu cảm ơn – mặc kệ xuất phát từ suy nghĩ gì, hành động của anh ta thật ấm lòng, nếu Lộ Nam đúng là một cô gái mới tầm 20 tuổi, khẳng định sẽ vì vậy mà cảm nhớ?
“Không có gì.” Trần Kiêu phản hồi Lộ Nam, gửi tin nhắn cho Bùi Học Đống: “Cảm ơn anh Bùi.”
Bên kia trả lời: “Chuyện đơn giản, lúc sau cậu bảo Tiểu Triệu quay thêm một đoạn cũng khá tốt, đều không cần sửa, render, giảm nhiễu, cắt đặc tả, thêm âm nhạc.
Nếu tất cả khách hàng đều như vậy thật bớt việc.”
Trần Kiêu đáp lại icon cười, ra khỏi vx, mở cuộc gọi gần đây, nhấn số.
“Alo, chú Đồng, chú trở lại thành phố Hỗ rồi chứ? Vâng, tư liệu đã quay xong, cháu bảo Lộ Nam gửi thẳng cho Lưu Đào – không, tạm thời trước đừng nhắc tới cháu và văn phòng Hải Lâm, chuyện thương mại Green còn chưa điều tra ra, cháu không muốn hấp dẫn quá nhiều ánh mắt chú ý.” Trần Kiêu trầm tĩnh nói: “Cháu sẽ trấn an Lộ Nam, có lẽ sẽ để cô ấy chịu thiệt một chút.”
Đối phương dường như nói câu gì “có lẽ nên dùng mỹ nam kế”…
Trần Kiêu hơi bất đắc dĩ: “Chú đừng trêu cháu, hiện giờ cháu không có suy nghĩ này…!Vâng, như vậy làm phiền chú nhé, lần này chú tới gây áp lực cho Hướng Vân Phong và Vương Hưng Long, kẻ chột dạ trong thời gian ngắn e rằng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy cháu điều tra rượu Hài Hòa hiện có trên thị thường cũng tương đối dễ, đợi tìm hiểu rõ rượu Hài Hòa bán tháo từ kênh phân phối nào, tới lần sau chưa biết chừng có thể bắt tại trận.
Tắt máy, Trần Kiêu ngã xuống giường, một tay vuốt trán, hơi thất bại mà nghĩ: bản thân làm việc vẫn bất cẩn.
Chỉ nghĩ động tác của Lộ Nam có thể được dùng cho tư liệu pr mùa thu, lại quên đưa lên sẽ khiến tổng bộ chú ý – như vậy, có một phần vạn khả năng chú ý tới mình đều không được.
Vì tránh né mạo hiểm không đáng có, đành phải khiến Lộ Nam tủi thân một chút.
…
Họp sáng thứ Hai, Hướng tổng chính thức tuyên bố cương vị của nhóm nhân viên mới.
Tỉnh Dự Nam có 8 nam sinh, 2 người ở lại văn phòng Hải Lâm, còn lại 6 người phân phối tới các thành phố khác, hai ngày này lên đường.
Hướng tổng nói xong, thoáng nhìn giám đốc Vương.
Giám đốc Vương tiếp lời: “Còn lại các bạn nữ toàn bộ đều ở lại văn phòng Hải Lâm, phân chia công việc như sau…”
Giang Hiểu Vân được hành chính thành phố Ngô Phương cầm tay dạy, đợi Ngô Phương nghỉ sinh thì thay thế chính thức, trở thành hành chính mới của văn phòng.
Ban Đoàn mua rượu Kinh Điển vì chuyển đi hai vị giám đốc kinh nghiệm phong phú, cho nên Lộ Nam, Hạng Phỉ Phỉ, Đổng Tuệ đều được sắp xếp thế chỗ, trong đó Nhà tiêu thụ quảng cáo Phi Tường do Lộ Nam phụ trách, Nhà tiêu thụ công ty rượu Hao”ertai thuộc về Hạng Phỉ Phỉ, Đổng Tuệ làm nhân viên cơ động.
Ban Đoàn mua rượu Hài Hòa vốn có giám đốc là Trần Lộ và Vương Hiểu Tuyết, hiện phân phối thêm Lâm Yến và Hồng Đan Ni, nhiệm vụ chủ yếu của họ là giữ gìn tình cảm với thương mại Green, tổ chức tiệc rượu, trợ giúp Nhà tiêu thụ ra hàng, hơn nữa phối hợp giám đốc thành phố tìm Nhà tiêu thụ mới.
Thoạt nhìn, trọng tâm công việc nửa cuối năm của giám đốc Vương đặt ở phương diện chiêu thương rượu Hài Hòa.
Đây là tuyên bố, không phải thương lượng.
Không thể thay đổi.
Lộ Nam nhìn sắc mặt Đổng Tuệ thoáng cái tối sầm, còn khẽ lầu bầu gì đó với Vương Hiểu Tuyết, cùng ra khỏi phòng họp, cô hơi tò mò, vẫn phân chia công việc như thế, nhưng quan hệ lại bất đồng, cô ta sẽ nói xấu cô thế nào nhỉ.
Nhưng lần này cô không thể chính tai nghe rồi.
“Lộ Nam, lại đây.”
Vào văn phòng Trần Kiêu, Lộ Nam ngồi xuống ghế: “Anh Kiêu, có gì cần tôi làm ạ?”
Trần Kiêu mỉm cười: “Đừng căng thẳng thế, tôi muốn nói rằng hôm nay cô tự do, coi như nghỉ bù hôm qua.”
Lộ Nam suy nghĩ giây lát, không phải cố tình tỏ ra kính nghiệp thế nào, mà là hôm thứ Bảy đã gọi cho chị Bùi hẹn trước: “Sáng nay tôi vẫn phải tới Phi Tường, cuối tuần chị Bùi ở nhà với con, chưa thấy tiêu chuẩn và dự toán trang hoàng cửa hàng của chúng ta.”
“Cô tự xem mà làm.” Trần Kiêu gật đầu, vẫn khá hài lòng vì Lộ Nam để tâm chuyện anh ta dặn dò.
“Vâng, vậy tôi đi trước.”
Trần Kiêu giữ lại: “Đợi một chút.”
Lộ Nam khựng lại, ngẩng đầu nhìn, cô cảm thấy Trần Kiêu hôm nay hơi bất thường: “Anh Kiêu, còn chuyện gì sao?”
“Về động tác rót rượu mà cô tự nghĩ ra, tối qua Đồng đại khu nói với tôi, muốn lấy danh nghĩa đại khu Hoa Đông trình lên tổng bộ phê duyệt, tranh thủ biến thành tư liệu tuyên truyền mùa thu trong hội nghị Đường yên tửu*, thậm chí có khả năng biến thành tư liệu quảng cáo của công ty.”
*Hội nghị gồm các doanh nghiệp kinh doanh đường, thuốc lá, rượu.
Sau chuyện tốt như vậy thường thường sẽ có một chữ “nhưng mà”, hiển nhiên, Trần Kiêu còn chưa nói hết, Lộ Nam cũng không kích động gật đầu: “Thật tốt.”
Trần Kiêu hơi khó xử: “Nhưng đề tên tư liệu…”
“A…” Lộ Nam hiểu ra.
Cô ngồi trên ghế, dựa sát vào sau, nhìn chăm chú Trần Kiêu.
Lộ Nam có một đôi mắt hạnh vô cùng tiêu chuẩn, con ngươi và tròng mắt rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, cô im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta, đợi câu nói kế tiếp.
Trần Kiểu nói nhỏ: “Đề tên có lẽ không phải là tên cô.”
Lộ Nam thẳng lưng lên, mặt vô biểu tình: “Anh Kiêu có thể xóa luôn hai chữ “có lẽ” đi.”
“Lộ Nam…” Trần Kiêu há mồm, định nói thêm gì, nhưng lại cảm thấy có giải thích nữa cũng vô dụng, thành quả sáng tạo của Lộ Nam bị cướp lấy là sự thật, “Cô muốn gì, tôi có thể giúp cô lấy – để bồi thường.
Sớm chuyển chính thức? Hoặc là đánh giá hàng năm?”
Lộ Nam không đáp lại ngay, mà là bình tĩnh nghịch một chút đồng hồ cát trang trí trên bàn làm việc của anh ta.
Đồng hồ cát đảo ngược, bên giảm bên tăng.
“Hoặc, nếu cô đồng ý chờ, công ty có thể sang năm mới dùng đoạn tư liệu này.” Đây là nhượng bộ cuối cùng mà tối qua Trần Kiêu có thể nghĩ tới, cho anh ta nửa năm thời gian giải quyết vấn đề của văn phòng Hải Lâm, Lộ Nam sẽ nhận được khen thưởng xứng đáng.
Chỉ có điều như vậy hơi phiền phức, anh ta phải gọi ngay bàn bạc với Lưu Đào và Đồng đại khu, miễn cho bên kia đã lấy danh nghĩa Lưu Đào báo lên tổng bộ.
Lộ Nam rũ mắt, dường như đang phán đoán lời này mấy phần chân tình giả ý, lại dường như đang khắc chế cơn giận.
Bởi vì không nhìn thấy ánh mắt đối phương, cho nên Trần Kiêu không thể phán đoán tâm tình Lộ Nam đến cùng thế nào.
Tóm lại vẫn là không vui.
Một lát sau, Lộ Nam ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Không cần chờ tới mùa xuân năm sau.
Tôi có thể không cần ký tên, trực tiếp lựa chọn…!bán đứt.”
“Hả?” Thật hiếm thấy, Trần Kiêu không phản ứng kịp.
Lộ Nam giải thích: “Muốn bán đứt sáng tạo, cho tôi một khoản tiền.”
Trần Kiêu sững sờ giây lát, chắc hẳn không ngờ Lộ Nam sẽ đề yêu cầu như vậy, bèn hỏi ngược lại: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”
Lộ Nam gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.
Tôi thử việc 3 tháng, trước sau khi chuyển chính thức lương ngang nhau, chỉ tăng thêm thành tích hồi khoản, mà đánh giá hồi khoản tính theo nửa năm, thời gian cuối tháng 12, sớm chuyển chính thức với tôi mà nói không có nhiều ý nghĩa.
Còn đánh giá hàng năm, tôi tin tưởng giám đốc Vương, giám đốc Lý và…!anh, sẽ đưa ra đánh giá năng lực công việc khách quan.
Hai đề nghị của anh với tôi mà nói đều là gân gà.” Còn nữa, đầu xuân sang năm, tôi chẳng còn ở Nguyên Xuyên nữa, cần tên tuổi làm gì? Khen thưởng gì? Ai thèm chứ?
Lộ Nam tiếp tục: “Chi bằng cho tôi một khoản tiền bán đứt, tiền hàng thanh toán xong, tôi thậm chí có thể viết giấy cam đoan sẽ không biểu diễn tài nghệ trước khi công ty chiếu tuyên truyền – nhưng tôi từng biểu lộ hai lần ở liên hoan cấp tỉnh, nếu lộ phong thanh từ người khác thì không liên quan tới tôi đâu đấy.
Anh thấy thế nào, anh Kiêu?”
Nghe xong, Trần Kiêu lại càng cảm thấy phức tạp.
Anh ta vốn nên vui mừng vì đầu óc cô ấy tỉnh táo, không bởi vì trò chơi mà bị xao động, mang tới phiền toái không cần thiết – phải, tâm tư của Hà Man Lâm và Phan Toa Toa đối với anh ta là một kiểu phiền toái.
Bây giờ lại thấy, bản thân vẫn đánh giá thấp con gái hiện nay, hoặc giả, là đánh thấp cô gái Lộ Nam này.
Nữ sinh mới tốt nghiệp ĐH vừa nhập chức gặp phải tình huống này nên biểu hiện thế nào?
Bởi vì trường học của Trần Kiêu không có tính tham khảo, cho nên anh ta hồi tưởng nữ đồng nghiệp từng nhập chức năm ngoái và năm nay, đặt họ vào tình hình hiện giờ của Lộ Nam.
[Bọn họ ước chừng sẽ vô cùng tức giận hơn nữa bối rối không biết nên làm thế nào đi? Hoặc là náo loạn một lòng theo đuổi chính nghĩa, hoặc nhẫn nhịn tự nhận xui xẻo.
Nhưng cực kỳ cực kỳ hiếm có ai sẽ như Lộ Nam, trước tiên phân tích lợi hại, sau đó gọn gàng dứt khoát – “Được thôi, giao dịch đi.”.]
“Tốt, tôi sẽ cố gắng giúp cô lấy một mức giá tốt, ngày mai trả lời.”
Lộ Nam hỏi: “Cho nên, anh Kiêu còn có việc gì không?”
Trần Kiêu lắc đầu.
“À, phải rồi, nếu cần, video tối qua tôi cũng sẽ xóa.” Lộ Nam đứng dậy, đi tới cửa, không quay đầu lại, nói: “Mặc dù cảm thấy nói thế này rất kỳ quặc, nhưng vẫn nên nói một câu, mong rằng anh có thể đàm phán mức giá cao cho tôi, cùng với, cảm ơn anh.”
Trần Kiêu nhìn cửa đóng, thở hắt ra, Lộ Nam còn dễ vỗ về hơn so với anh ta tưởng tượng, nhưng trong lòng anh ta lại thấy khó chịu, bởi vì hành vi này không lỗi lạc, thậm chí có thể gọi là bắt nạt con gái.
Thậm chí, trong nháy mắt, anh ta rất muốn biết câu cảm ơn cuối cùng của đối phương nói ra với tâm trạng thế nào.
Cảm ơn anh ta biết cô sắp bị cướp danh, hay là cảm ơn anh ta đồng ý đàm phán mức giá tốt?
…
Ra khỏi văn phòng, Nghiêm Khải tiến lên hỏi: “Anh Kiêu lại tìm em?”
Lộ Nam thản nhiên: “Vâng, bảo em sang Phi Tường có chút việc.
Em đi trước.”
“Đi cùng đi, anh cũng tới phía tiêu thụ.”
Lộ Nam ngoảnh lại: “Tiện đường?” Quảng cáo Phị Tường tại vườn sản nghiệp Sang Tân, Nhà tiêu thụ của đàn anh thì ở gần trung tâm thương mại.
Không tiện đường.
Nghiêm Khải bổ sung: “Anh nói cùng ra cửa mà thôi.”
Lộ Nam và Nghiêm Khải đi thang máy ra ngoài, cô không chủ động lên tiếng, tâm tình hiện giờ mặc dù bình thường, nhưng cũng không tới mức tốt.
Đến tận khi tách ra, từng người lên xe, Lộ Nam mới ngẩng đầu nhắm mắt lại, cười nhạo một tiếng.
[Ta đã bảo mà, người soái tâm hắc.
Gì mà ý của Đồng đại khu chứ, ta đoán đây là ý của anh ta.]
[May mà tối qua không bị cảm động mù quáng.
Hừ, không biết cuối cùng có thể cho ta bao nhiêu tiền bản quyền.]
[Tài nghệ này đời trước ta cung cấp miễn phí cho công ty, đổi lấy một lần trợ giúp bé nhỏ khi thăng chức giám đốc thành phố.
Lần này đổi thành tiền, chợt xem thì thiệt hại, không có cơ hội nổi danh.
Nhưng ta chỉ là giám đốc Đoàn mua còn thử việc (cấp bậc nghiệp vụ) cần danh tiếng làm gì? Ta lại không thăng cấp thành quản lý.
Mặc dù tới tay là 20 vẫn là 30.000 tệ, đều là tiền ngoài ý muốn.] Ít hơn không được, đời trước ở Nguyên Xuyên mấy năm Lộ Nam tự nhận vẫn hiểu ảnh hưởng của sáng tạo này – đối với người làm kênh phân phối khác mà nói thì không quan trọng, nhưng với người làm Đoàn mua đặc biệt là giám đốc Đoàn mua chức vụ cao tuổi lại trẻ như Lưu Đào, sẽ có thể khiến lý lịch thêm một bút huy hoàng.
Lưu Đào là Đoàn mua Đại khu, ý tưởng mới mẻ với cô ta, càng quan trọng.
Lúc ở văn phòng cô tỏ ra tức giận có một, hai phần thật, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cô không tức giận vì thứ mình sở hữu bị người cướp danh, bởi trong công việc bị người đoạt công là việc thường thấy, cô tức giận là bởi bản thân không thể quyết định có nên đem thứ mình sở hữu ra làm giao dịch hay không.
Nói cách khác, cô căn bản không có quyền nói không.
[Đây chính là chức vụ thấp, cho nên không có quyền lên tiếng.] Lộ Nam siết chặt tài liệu trong tay, tâm tư bay xa..