Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 308


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 308


Nhất định là có!
Lương Hi Minh đâu chỉ tức chết!
Tháng trước anh ta tìm tới Nghiêm Quan Thành, đối phương từ chối khéo thì cũng thôi đi; còn tên Bành Thắng Nguyên, là cái thá gì? Do dự cả tháng, chuyện gì cũng không làm, bây giờ còn né tránh mình?
Đây là ý gì? Chính là muốn đổi ý!
Thật không biết điều!
[Mệt ta còn hảo ý mời tên nhà quê này tới quán bar cao cấp mở rộng tầm mắt!]
Lương Hi Minh cảm thấy, con bé Lộ Nam này thật tà môn: hai người đàn ông, làm việc lâu năm, trải qua nhiều chuyện, sao dưới trướng cô ta, ai nấy đều ngoan ngoãn nghe theo dặn dò, bảo chạy thị trường thì chạy thị trường, bảo làm bảng là làm bảng? Cô tạ hạ dược cho thủ hạ chắc?
Bởi vì Lộ Nam trẻ tuổi xinh đẹp lại là nữ cấp trên, hơn nữa trước kia Lý Hạo Bạch cứ ám chỉ bên tai anh ta rằng chức vụ của Lộ Nam có được không chính đáng, nên Lương Hi Minh đáy lòng ít nhiều coi thường Lộ Nam.
Anh ta luôn cảm thấy, cô Lộ Nam này, nhiều nhất chỉ giỏi hơn Đường Thi một chút – giỏi ở có ánh mắt biết ôm chặt đùi Trần Kiêu, còn biết vài trò lòe bịp thiên hạ mà thôi.
Nhưng một người phụ nữ Lương Hi Minh không mấy xem trọng, không những thành công chiêu thương mấy khách hàng lớn (ví dụ như Dạ Yến Tửu Nghiệp và Tứ Phương Tửu Nghiệp, đều mới ký hợp đồng 1 năm với BK, đã ký luôn mức 10 triệu, coi như là khách hàng chất lượng tốt, Lộ Nam bảo Trì Yến hợp đồng 10 triệu chỉ là mức thấp nhất kỳ thực là khích tướng cậu ta mà thôi), bây giờ lại còn sắp thăng chức, nghe nói ít nhất là chức vụ Phó Tổng giám đốc cấp Đại khu, mà không phải như chức vụ giám đốc BK hiện tại, chỉ hưởng thụ đãi ngộ của Tổng giám đốc cấp tỉnh, nhưng trên danh thiếp vẫn ghi là giám đốc.
Lương Hi Minh mặc dù coi thường rượu Hài Hòa, nhưng anh ta nằm mơ cũng muốn thăng chức.
Tại Nguyên Xuyên, nếu nói quản lý nghiệp vụ tới giám đốc thành phố là một cửa ải để tiến vào tầng quản lý cấp trung, thì từ giám đốc thành phố lên tới Tổng giám đốc cấp tỉnh là một ngọn núi lớn chứng tỏ thành tích thực, như vậy từ cấp tỉnh tới Tổng giám đốc cấp Đại khu chính là muôn vàn khó khăn, không những cần năng lực còn cần vận may cá nhảy Long Môn.
Lương Hi Minh làm việc ở Nguyên Xuyên hơn 10 năm rồi, cho dù anh ta gọi Chủ tịch là cậu, nhưng cũng chỉ giữ chức vụ cấp tỉnh mà thôi.
Mấy năm trước Trần Kiêu, làm nghiệp vụ viên nửa năm, quản lý nghiệp vụ nửa năm, chuyên viên nhãn hiệu 1 năm, Phó Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển 2 năm, bây giờ chưa tới 5 năm, đã trở thành Tổng giám đốc 1 trong 5 ban Nhãn hiệu lớn.
Đương nhiên, Lương Hi Minh tự nhủ: nó là con ruột Chủ tịch, cho dù bị vợ trước mang theo hơn 10 năm, cũng là cha con máu mủ tình thâm.

Tốc độ thăng chức kém Trần Kiêu thì còn hiểu được.


Nhưng…!Lộ Nam? Cô ta dựa vào cái gì? Nghe ban Tài nguyên nhân lực trụ sở truyền ra tin tức, lần này Lộ Nam thăng chức, sẽ cao hơn ta 2 bậc.

Dựa vào gì chứ? Chỉ dựa vào khách hàng mới ký hợp đồng 30-40 triệu tệ ư? Không phải chỉ là khách hàng mới thôi sao? Bành Thắng Nguyên không trông chờ được, chẳng lẽ ta không có chuẩn bị thứ ba, thứ tư sao? Những nam nghiệp vụ bảo sao hay vậy, vậy nữ thì sao, chả phải thường nói cùng giới ghét nhau hay sao? Ta không tin, bọn họ ai nấy đều phục cô ta.

Trưa hôm nay, Cừu Siêu Quần gõ cửa văn phòng Lộ Nam: “Tối nay đón gió cho giám đốc Từ, em đừng quên đấy.” Ý chỉ giám đốc ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ mới, Từ Duy Khang, cũng là người tỉnh Xuyên.
Lộ Nam gật đầu: “5h30 phải không? Em nhớ mà.

Nhưng em phải ra ngoài một chuyến, tới lúc đó tới thẳng khách sạn tìm các anh.”
“Dạo này em ra ngoài làm việc suốt, liều mạng thế?” Cừu Siêu Quần hồi tưởng lại, hơn 1 tuần nay, hiếm khi nhìn thấy Lộ Nam ở văn phòng.
“Chiêu thương mà.

Chân muỗi có nhỏ, cũng là thịt.” Lộ Nam lắc lư tư liệu tuyên truyền của công ty trong tay, lấy ra 2 bình rượu nhỏ trong tủ đựng đồ, hôm nay phải gặp một ông chủ kinh doanh châu báu, mở một hội sở tư nhân, bên trong có phòng bếp nhỏ chuyên cung cấp đồ ăn cho khách quý tới đánh giá châu báu cao cấp.

Ông ta hiện giờ là Nhà tiêu thụ theo đợt của Quốc tửu – không lấy được tư cách Nhà tiêu thụ chính thức, mỗi quý có thể mua mấy trăm nghìn tệ hệ liệt Bạch sứ; cho nên vị doanh nhân châu báu này dự định chọn một giữa Nguyên Xuyên và Lệnh Dương, bổ sung chút rượu của xưởng rượu top 2.

Đầu tháng gặp Lộ Nam ở buổi bình luận của Tần lão, sau đó thể hiện ra chút hứng thú với rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên.

Lộ Nam cảm thấy trò chuyện nhiều hôm vậy rồi, hôm nay chắc là có thể “bắt” được ông ta.
Với Cừu Siêu Quần không có gì phải che giấu, nhưng cô quen việc không ký hợp đồng thì không nói tỉ mỉ về thông tin khách hàng, cho nên chỉ lộ ra giá trị hợp đồng: “Chừng 3 triệu tệ.”

“Em giỏi thật đấy.

Thu thập thông tin khách hàng nhiều thế này từ lúc nào thế, mấy buổi hoạt động trước anh luôn đi bên cạnh em mà, sao anh không chú ý tới?”
Lộ Nam suy tư, quan sát con người và sự việc là bản năng của cô, điều này quá khó nói rõ bằng ngôn ngữ: “Lần đầu gặp mặt trao đổi danh thiếp và cách thức liên lạc, căn cứ vào nội dung trò chuyện và bầu không khí lúc đó, em đã phân cấp những khách hàng tiềm năng này rồi.”
Cừu Siêu Quần không nhịn được, xen ngang: “Ngay tại chỗ?” Sao em nhớ được, ở đó có nhiều người như vậy, hơn nữa chúng ta lúc đó đều uống rượu, uống rất nhiều rượu.

Anh tỉnh giấc nhìn di động thấy thêm nhiều danh bạ mới hồi tưởng lại xem ai là ai, đừng bảo anh em có thể phân cấp bọn họ ngay tại buổi tiệc rượu đó nhé?
“Đúng vậy, dùng tới chút bí quyết tốc ký nhân vật, chẳng hạn như họ tên, tuổi tác, quê quán, ngành nghề, nghề nghiệp chính, về mặt chủ quan có thể suy xét tới đề tài chung giữa em với họ, như vậy lúc nói chuyện có thể trợ giúp kéo gần khoảng cách đôi bên; về mặt khách quan thì đánh giá ngành nghề của họ có gì phù hợp với rượu trắng cao cấp hay không, khả năng phối hợp, tiêu dùng có thích hợp không, tiến tới dự tính họ liệu có hứng thú với ngành rượu trắng hoặc có tiềm năng làm Nhà tiêu thụ hoặc Nhà tiêu thụ trung gian hay không.

Những điều này đều phải phân chia sẵn trong lòng, sau đó liên lạc theo từng nhóm, tiếp đến tỷ lệ đàm phán sẽ thành công hơn chút.

Giống như dạo này em gọi điện thoại tới gặp, tới thăm hỏi đều là nhóm người phân loại vào mục khả năng đàm phán thành công cao.

Chỉ là bọn họ tựu chung có một đặc điểm, chính là trái nghề làm rượu, vừa bắt đầu sẽ không ký hợp đồng mức cao.” Lộ Nam cảm thấy cô đã rất khiêm tốn: “Dù sao…!những Nhà tiêu thụ truyền thống trong ngành và những công ty rượu lớn bây giờ đa phần là giữ thái độ quan sát chúng ta.”
Cừu Siêu Quần: chúng ta không giống nhau.

Thật sự không giống.

Anh ta yếu ớt vô lực xua tay: “Anh đi trước, để anh yên tĩnh.”
Cừu Siêu Quần rời khỏi, Lộ Nam cũng định ra cửa, đi qua khu làm việc của hành chính, Tề Tĩnh hỏi: “Giám đốc Lộ lát nữa về không? Hôm nay có cần quét dọn phòng làm việc của cô không?”
Lộ Nam mỉm cười: “Không có rác đâu, không cần làm phiền bác vệ sinh.” Văn phòng thuê nhân viên vệ sinh, mỗi ngày sáng sớm tối muộn dọn sạch.
“Vâng, vậy lát nữa tôi đưa tư liệu vào thì thuận tiện dọn dẹp chút cho cô.”
“Không cần đâu, cô cứ làm việc đi.”
Lộ Nam rời khỏi, hành chính rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên ngoài mặt thì nghiêm trang, nhưng lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tề Tĩnh: “Cuối cùng thông suốt rồi?” Biết vỗ mông ngựa lãnh đạo rồi hả?
Tề Tĩnh hơi đỏ mặt, tựa hồ quẫn bách, một hồi lâu mới trả lời lại: “Ừ.”
Nửa tiếng sau, cô ta ôm một chồng tư liệu vào văn phòng giám đốc Lộ, lúc ra, sắc mặt tái nhợt.
“Sao thế? Tới tháng à?” Hành chính rượu Kinh Điển nhỏ giọng hỏi.
“Không, không phải.” Tề Tĩnh sắc mặt khó coi hơn, sơ ý làm đổ chén nước: “Tôi lấy khăn lau đã.”

“Lại ký hợp đồng 3 triệu?” Trần Kiêu nhận điện thoại, đứng dậy khỏi ghế làm việc, tới gần cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn ánh trăng mông lung, khóe miệng ngậm ý cười: “Giám đốc Lộ, em tuyệt lắm.”
“Thường thôi thường thôi, vẫn là thời gian quá ngắn.

Khách hàng lớn đều tương đối cẩn thận.” Giống Trì Yến và Chương Kỳ hết sức tín nhiệm cô vẫn là số ít.
Trần Kiêu ho nhẹ: “Mấy hôm trước anh hỏi em, nếu anh tăng thêm trọng trách liệu em có thấy áp lực không, em bảo không, như vậy bây giờ, anh thông báo trước cho em.”
“Sao?”
“Chúc mừng em, Lộ tổng, em sẽ là Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu nghiệp vụ nước ngoài của công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên.

Tuần sau thông báo, 3 ngày sau nếu không có dị nghị, em chính là Lộ tổng.”
Lộ Nam bật cười: “Em sẽ không phụ tín nhiệm của anh.”
“Còn có, lần trước em nói chuyện dụ rắn ra khỏi hang…” Trần Kiêu nhẫn nhịn rất lâu mới hỏi, nhịn đủ 1 tuần nha!

“Khỏi bàn nữa!” Nới tới đây, Lộ Nam hết nói nổi: “Lương Hi Minh lợi dụ nghiệp vụ viên quá nhỏ, ngay cả con tôm cũng không cắn câu.

Em vốn tưởng rằng tăng thêm Nhà tiêu thụ kênh phân phối Nhà hàng, Bành Thắng Nguyên sẽ vì tăng mạnh lượng công việc mà càng thêm oán hận Hà Đào, nào ngờ Lạc Tuấn Kiệt, lại vô tình “xúi giục” Bành Thắng Nguyên.

Em thấy quái lạ, trước kia Bành Thắng Nguyên không hiểu lời nói của em sao? Hay là cảm thấy em là mèo khen mèo dài đuôi, không thể tin tưởng?”
“…Đại khái, là cái sau đấy.” Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng Trần Kiêu cũng phải thừa nhận, quá trẻ tuổi trên thương thường từ trước tới giờ không phải chuyện tốt.
Nhưng vậy cũng được, nghiệp vụ viên rượu Hài Hòa BK bất luận xuất phát từ tâm tính gì, bây giờ đều bền chắc như thép, Lương Hi Minh muốn làm chuyện xấu đều không tìm được lỗ hổng.
Lộ Nam bổ sung thêm: “Lương Hi Minh cũng không ngu ngốc, hình như dạo này muốn hạ thủ từ chỗ nhân viên hành chính của em.”
Trần Kiêu thoáng cái lo âu, mặc dù biết Lộ Nam nói vậy, khẳng định là đã phát hiện manh mối, hơn nữa sẽ không cho đối phương có cơ hội lợi dụng, nhưng: “Hành chính tiếp xúc quá nhiều tư liệu!”
“Em chỉ giữ chặt thông tin khách hàng là được.” Lộ Nam không thèm để ý, nói: “Hôm nay em đã cảnh cáo cô ta rồi.”
Trần Kiêu tò mò.
“Muốn tìm tư liệu, không ngoài việc mở máy tính hoặc tủ tài liệu của em.

Máy tính trong văn phòng em chưa bao giờ lưu tư liệu, đều cắm ổ cứng làm việc.

Tủ tài liệu thì chỉ có tư liệu của những Nhà tiêu thụ đã ký hợp đồng.” Lộ Nam quay tablet, đây là thứ luôn mang theo bên người: “Còn lại, đại khái cô ta sẽ lục tìm thông tin ở thùng rác? Dù sao phim truyền hình đều diễn như vậy.

Em vo mấy tờ giấy ném vô thùng rác, viết một câu: đừng có thân ở Tào doanh tâm tại Hán.”
Bên kia điện thoại, Trần Kiêu bỗng phá lên cười.
Cười xong, anh ta nói: “Lộ tổng kế tiếp cần thư ký hoặc muốn đổi nhân viên hành chính rượu Hài Hòa hiện có đều được, em xem mà làm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.