Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 305


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 305


Lộ Nam đại khái biết vì sao bà ấy giới hạn thời gian trong 1 tháng.
Một là, Mỹ Lâm và Lệnh Dương ký hợp tác thỏa thuận xong giai đoạn thiếu người cũng có hạn, sau này để công ty săn đầu người chậm rãi tìm, hoặc dựa vào danh tiếng và sức mạnh của họ hấp dẫn tân nhân, cũng dần có thể lấp đầy công ty tiêu thụ mới của họ.
Hai là, 1 tháng sau, vừa vặn là thời gian khai mạc Diễn đàn tơ lụa, cũng đúng vào dịp Đoan Ngọ.

Nếu lúc đó mình rời khỏi Nguyên Xuyên, chuyển tới Mỹ Lâm, trước đó, mặc dù phải một lần nữa tìm người bàn giao lại công việc ở BK (người này rất có khả năng là Cừu Siêu Quần đã tới BK 1-2 tháng), nhưng quảng cáo trên Quảng trường Thời đại vẫn thực hiện như thường, những Nhà tiêu thụ mới ký cũng sẽ không hủy bỏ hợp đồng.

Coi như là mình làm nốt việc cuối cùng trước khi nhảy việc, lại có PCT Trần hứa hẹn giải quyết thỏa thuận cạnh nghiệp, như vậy công ty Nguyên Xuyên thuộc về người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời, hơn nữa còn không thể hành xử lỗ mãng – bởi vì thấy thế nào, chính mình đều đã rất trọng nghĩa với công ty cũ! Ít nhất so với người khác đi thẳng còn mang theo tài nguyên khách hàng thì trọng nghĩa hơn nhiều.
[PCT Trần thật giỏi tính toán.]
Nếu Trần Diệp Thư trong 1 tháng này tiếp tục tăng giá lương thưởng đãi ngộ cho Lộ Nam, e rằng người tâm trí không kiên định thật sự sẽ lựa chọn nhảy việc.
Lộ Nam nghĩ: nhưng ta không phải, lạ đâu bằng quen.

Hơn nữa, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên đang dần tốt hơn, lúc này đi, không khỏi quá đáng tiếc.
Cho nên cô nhẹ nhàng kiên định để lại bản hợp đồng trên bàn trà, cuối cũng lễ phép cáo từ.
Coco tiễn Lộ Nam, Wendy ở lại hỏi: “Trần tổng, có cần sau này tôi tiếp tục tiếp xúc với vị giám đốc Lộ này không?”
Trần Diệp Thư thoáng nhìn bản hợp đồng không bị mở ra trên góc bàn, nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại rồi mau chóng giãn ra: “Không cần.”

Thân là giám đốc, Lộ Nam hôm nay đã hoàn thành xong 2 việc cần làm một cách hoàn hảo, cô suy tư, đưa xe về văn phòng, giao chìa khóa xe cho hành chính ban Nhãn hiệu Đặc Khúc.

Lúc về, văn phòng giám đốc ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ đang leng keng dọn đồ.
Lý Hạo Bạch nửa tháng không thấy mặt chắc vừa được thả ra, ủ rũ héo úa, thấy người cũng không lên tiếng, người dọn đồ với anh ta là Cừu Siêu Quần.
Lộ Nam cho dù mau chóng che lại miệng mũi, nhưng vẫn không nhịn được hắt xì vài cái, cô đứng cách đó một khoảng, nhướn mày ra hiệu tình hình gì thế này.
Cừu Siêu Quần đáp lại nụ cười để sau rồi nói, quay sang bảo đám nhân sự kế toán hành chính đi ra đi vào uống nước, đi wc: “Đừng vây quanh chỗ này nữa, bụi mù như vậy các cô không khó chịu à?”
Mặc dù thường ngày anh ta hay hi hi ha ha với họ, không tỏ vẻ PTGĐ kiêu ngạo, nhưng lúc nghiêm túc, những cô gái trẻ tuổi này cũng không dám không nghe, đại để anh ta thuộc kiểu lãnh đạo nắm chắc cảm giác đúng mực.
Trải qua tấn công kép của thảm lông cừu và bụi bặm, Lộ Nam nói hai câu “quan tâm” khách sáo với Lý Hạo Bạch, bèn về văn phòng.
Cô suy nghĩ một lát, tranh thủ gọi cho Lâm Yến, đại khái muốn biết rõ tại sao Tứ Phương Tửu Nghiệp lại phái Lưu Dương tới BK.
“Hình như Chương tổng vốn muốn cử giám đốc Phạm tới, nhưng cô ấy có thai…” Lâm Yến tiếp xúc hàng ngày với giám đốc Phạm, bây giờ cô ấy cũng không phải kẻ ngờ nghệch mới tốt nghiệp ĐH nữa, hiểu kiến thức sinh lý cơ bản, cũng hiểu chút phong tục bản địa, biết phụ nữ bản địa có thai mấy tháng đầu sẽ không để lộ, cho nên coi như không biết, cũng không ngốc tới nỗi đi hỏi sao dạo này không thấy giám đốc Phạm ở mấy buổi Phẩm rượu nhỏ: “Nghe nói là Lưu Dương chủ động đưa ra muốn về nước, cụ thể vì sao thì tôi không rõ, hay để tôi hỏi thăm nhé?”
Lộ Nam nhoẻn cười: “Không cần, chị ta đã tới BK, chỉ cần phối hợp tử tế trong công việc, rốt cuộc vì sao về nước cũng không quan trọng.”
Lâm Yến luôn tín nhiệm mù quáng vào Lộ Nam, Lộ Nam nói gì, cô ấy nghe theo y hệt, sau đó quan tâm tới tình hình Lạc Tuấn Kiệt ở BK – mặc dù xuất phát từ tình nghĩa đồng nghiệp, nhưng muốn biết nhiều hơn ở chỗ Lạc Tuấn Kiệt có giúp được gì cho giám đốc Lộ không.
Lát sau, Cừu Siêu Quần gõ vang cửa phòng làm việc của Lộ Nam: “Đi thôi, anh mời em ăn tối.”
“Lý Hạo Bạch dọn xong rồi?”
“Xong rồi.”
Lộ Nam nhìn ý cười trên mặt anh ta, tò mò hỏi: “Anh Cừu có chuyện tốt gì thế?”
“Bí mật.” Cừu Siêu Quần úp mở: “Ăn quán Xuyên gần văn phòng nhé?”
“Được.”
Bọn họ một người là PTGĐ, một người là giám đốc, nghỉ sớm 20-30 phút đi ăn cơm thì đã sao? Không sao hết.

Bởi vì tới sớm, quán cơm còn vắng, hai người họ tìm một bàn gần tường, có thể thấy Cừu Siêu Quần thường xuyên tới đây, không cần xem thực đơn, đọc tên vài món, thêm một câu: “Không ăn rau cần.”
Lộ Nam không thèm để ý: “Không sao, lẫn chút em vẫn ăn được.”
“Được rồi, khách sáo gì chứ.” Cừu Siêu Quần xua tay, bảo phục vụ xong rồi, sau đó quay sang bảo Lộ Nam: “Có phải tò mò sao hôm nay anh lại giúp Lý Hạo Bạch thu dọn đồ?”
[A cái này, kỳ thực cũng không tò mò lắm.

Trần Kiêu nói anh ấy kể lại chuyện Lý Hạo Bạch cho Hạ tổng và Lý tổng của ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ, hai người này bất luận xuất phát từ suy nghĩ thế nào, đều không muốn làm to chuyện.

Cho nên những người thạo tin, suy đoán Lý Hạo Bạch lúc làm việc tay ngoài dài hơn tay trong, quá tham lam, nên bị tính sổ.

Chuyện kiếm chênh lệch thuế giúp khách hàng bị giấu diếm kỹ càng.

Để Lý Hạo Bạch lúc dọn dẹp văn phòng không nhân tiện tiêu hủy bằng chứng hoặc bị những người khác phát hiện, như vậy Cừu Siêu Quần tự mình phát hiện Lý Hạo Bạch phạm tội chính là người giám sát tốt nhất.]
[Nhưng ta đoán, những giấy tờ và bằng chứng phạm tội trong máy tính của Lý Hạo Bạch đã bị Cừu Siêu Quần lấy đi rồi.

1/5 văn phòng được nghỉ, là cơ hội tốt mà.]
Cừu Siêu Quần khoa trương thở dài: “Nói chuyện với kiểu người như em, thật là chả có niềm vui úp mở tí gì.


Giám đốc Nan Đắc Hồ Đồ mới tới anh quen, người khá tốt.”
[Người khá tốt chính là “người một nhà”? Thảo nào Cừu Siêu Quần hôm nay tâm tình tốt.]
Lộ Nam chỉ cười.
“Đúng rồi, bên em thế nào, anh vừa nghe Tề Tĩnh nói, bác Trần đồng ý đưa quyền sử dụng quảng cáo trên màn hình lớn trong 3 ngày Đoan Ngọ?”
Được Lộ Nam gật đầu khẳng định, Cừu Siêu Quần một lần nữa giơ ngón tay cái – động tác này, gần đây anh ta sử dụng quá nhiều, mà đối tượng toàn đều là Lộ Nam: “Anh lần đầu tiên thấy có người cò kè mặc cả thành công với bác ấy.”
“Khoa trương thế.

Kỳ thực là đàm phán kinh doanh thôi, vị PCT Trần này không phải người không nói đạo lý.” Mặc dù khá cường thế.
Lộ Nam kể về quá trình đàm phán quảng cáo và hành vi đào người lần nữa, nhưng chuyện đào người thì nói sơ qua.
Cừu Siêu Quần sửng sốt, bỗng nhiên vỗ đầu, trợn to mắt nói: “Đây chính là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo! Anh trước kia bị nhóm cha anh làm lạc đường rồi!”
Lộ Nam đổ thêm nửa chén trà cho anh ta, ý bảo anh ta uống nước từ từ nói.
“Kỳ thực năm đó bác Trần vì sao ly hôn anh cũng không rõ, em biết lúc đó người lớn thường hay nói “trẻ con đừng hỏi nhiều”, nhưng anh dám khẳng định, hai người họ không xuất hiện chuyện ngoại tình.” Cừu Siêu Quần uống mấy ngụm trà: “Dù sao nghe lão hán nhà anh nói, vì bác Trần quá nghiêm khắc, làm người quá cường thế.

Khi đó anh 17 hay 18 tuổi? Tầm tuổi đó, cha anh nói thì anh biết thế, dù sao ông ấy và Chủ tịch đều là đàn ông, còn là bạn tốt, nói chuyện với lập trường không khách quan.

Nhưng mẹ anh cũng nhắc tới mấy lần, bảo bác Trần quá mạnh mẽ, không biết suy nghĩ cho gia đình…, nói nhiều quá, anh cũng tưởng thật.

Kết hợp với thái độ thường thấy của bác Trần với Trần Kiêu, anh đối với bà ấy…”
Cừu Siêu Quần không thể không thừa nhận: “Anh có thành kiến với bà ấy, còn là thành kiến mà anh không phát hiện ra.


Ban nãy em nói kinh doanh thì phải nói chuyện kinh doanh, mấy chữ này quá chuẩn xác, trước kia anh không hiểu cách làm của Trần Kiêu, rõ ràng bác Trần không hề khách sáo với nó – bây giờ nghĩ kỹ, kỳ thực bác Trần rạch ròi chuyện kinh doanh, hết thảy đều là hành vi cạnh tranh thương mại thông thường.

Hiện giờ nếu không phải Lệnh Dương hợp tác với Mỹ Lâm, không phải bác Trần, như vậy việc này, cũng không đáng lên án như vậy, phải không?”
[Đúng vậy.]
Chuyện này quá bình thường, một người có ấn tượng về một người khác không thường gặp đại đa phần vì vô hình trung ảnh hưởng bởi họ hàng bạn bè xung quanh.
Bất luận là ai, khi không nhảy ra khỏi lối mòn tư duy, rất hiếm khi bỏ qua ấn tượng vốn có.
Cừu Siêu Quần đã khá trung lập rồi.
[Nhưng bất kể thế nào, Trần Kiêu kẹp ở chính giữa đều sẽ khó xử.]
Đêm đó, Lộ Nam vẫn đề cập với Trần Kiêu về PCT Trần thuộc như lòng bàn tay về lý lịch của cô.
Trần Kiêu thở dài một hơi qua điện thoại: “Đồng đại khu làm việc, thật là công tư bất phân.” Khỏi cần đoán, người tiết lộ tư liệu nhân sự nội bộ Nguyên Xuyên cho mẹ anh ta nhất định là Đồng đại khu.
“Nhưng công ty hiện giờ hết thảy lấy ổn vì chủ, cũng không thể tùy tiện đổi ông ta.” Kỳ thực nếu Đồng đại khu sẵn sàng tới công ty tiêu thụ mà Mỹ Lâm và Lệnh Dương mới thành lập thì cũng không tồi, chỉ có điều ông ta tới tuổi này coi như là cáo già, ông ta có thể nghĩ cách đề cử người cho Trần Diệp Thư, nhưng bản thân ông ta sẽ không từ bỏ tất thảy có được ở Nguyên Xuyên, tới một công ty mới thành lập, tiền đồ không rõ.
“Nhịn một thời gian nữa.” Trần Kiêu nói với Lộ Nam: “Việc này, anh ghi tạc.

À, phải rồi, nhớ trình xin, bảo ban Tài vụ gửi phí quảng cáo cho em.”
“Cảm ơn Trần tổng!” Lộ Nam tinh nghịch online.
“Giám đốc Lộ là người đắc dụng nhất của anh, anh nhất định phải lung lạc cẩn thận, tránh bị đào đi.” Trần Kiêu cười bảo: “Trước khi nghe cuộc điện thoại này, mẹ anh mới nói về em với anh.” Trần thành thật * luôn bị trêu chọc cũng có lúc ứng đối tự nhiên.
Lộ Nam tò mò: “Ừm?”
“Bà ấy nói ánh mắt anh không tồi, biết nhìn người, sáng suốt dùng người.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.