Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 22
Họp tuần chiều thứ Bảy thêm vào không ít nhân viên mới.
Cuối buổi, Hướng tổng xuất quỷ nhập thần xuất hiện, đè lại vai giám đốc Vương: “Ngồi đi ngồi đi, tôi lại đây nói một câu, tối nay tổ chức tiệc mừng nhân viên mới, hoan nghênh các đồng nghiệp mới của chúng ta.
À, Tiểu Hà (hành chính cấp tỉnh Hà Man Lâm) đã đặt phòng ở Túy Kiềm Vị rồi.
5h30 tối, A888, mọi người nhớ tới.
Giám đốc Vương, phí món ăn tỉnh bao, anh ra rượu, được không?”
Giám đốc Vương có thể nói gì, đương nhiên là kêu không thành vấn đề.
Buổi họp kết thúc, mới hơn 4h, giám đốc Vương vẫy tay: “Tan làm.” Còn bổ sung thêm: “Nếu Hướng tổng đã sắp xếp tốt, tối nay, mọi người đều uống thật tận hứng nhé!”
“Vâng!”
“Phải!”
“Cảm ơn Hướng tổng!”
“Cảm ơn giám đốc Vương!”
Chốc lát sau phòng họp tan gần hết.
“Lộ Nam.” Nghiêm Khải gọi cô.
Lộ Nam quay lại: “Đàn anh, có việc gì?”
“Vừa đi vừa nói.”
“Vâng.”
Trong thang máy còn có đồng nghiệp, Đổng Tuệ nhìn Nghiêm Khải, lại nhìn Lộ Nam.
Ra khỏi thang máy, cô ta ra vẻ hâm mộ nói với nhóm Hồng Đan Ni: “Xem, tớ đã bảo mà, người ta có người quen ở văn phòng.
Đàn anh nha~”
“Không phải cậu bảo phải về gội đầu, thay quần áo à? Đi nhanh lên đi.” Hạng Phỉ Phỉ cũng không biết nên đánh giá thế nào về cô gái này: tâm tư rõ nhiều, lòng dạ lại có vẻ hẹp.
Nhắc tới gội đầu, Đổng Tuệ kêu một tiếng, nhớ tới Lộ Nam chẳng qua tới sớm hơn vài hôm, nhưng cả tầng 2 đều thuộc về cô ta, liền khó chịu: “Không sao, trên tầng chỉ có mình Lộ Nam, nhà vệ sinh kiểu gì cũng thừa, lát nữa ai lên gội với mình đi.”
4 người còn lại suy nghĩ, còn hơn một tiếng nữa tới bữa tối, mọi người đều muốn tắm rửa, tập trung vào nhà vệ sinh dưới tầng quả thực sẽ tốn thời gian.
Coi như đều ngầm chấp nhận đề nghị của Đổng Tuệ.
…
Bởi vì vừa đi vừa trò chuyện với Nghiêm Khải chậm hơn vài phút, Lộ Nam về ký túc xá phát hiện wc tầng 2 đóng cửa, có tiếng nước.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Đoán trước bên trong là Đổng Tuệ: “Lộ Nam, dưới tầng 5 người dùng chung một wc chật quá, mình dùng trên tầng không sao đi?”
“Đương nhiên, tùy cô.” Lộ Nam chẳng thèm để ý, nhô đầu ra nói xuống lầu: “Hạng Phỉ Phỉ, quên mất không nói, nếu wc dưới tầng không đủ dùng, vậy lên tầng đi.
Nhưng mà có quy định nhỏ – sau khi dùng xong nhớ dọn tóc ngay, còn lại vẫn như giao hẹn hôm trước – như thế không quá đáng chứ?”
Hạng Phỉ Phỉ cười: “Hoàn toàn ok!” Không quá đáng.
Đều là con gái với nhau, tóc ai mà chả dài, sau khi gội đầu tắm rửa nhất định đầy tóc.
4 người họ kỳ thực đã giao hẹn, khu vực chung bọn họ thay phiên dọn, ngày đầu tiên bọn họ vào ở Lộ Nam đã nói, từ cầu thang trở lên cô ấy bao dọn vệ sinh, còn bếp vì cô ấy ít khi dùng nên chỉ dọn dẹp sau khi chính mình nấu nướng.
Đã chủ động nhận dọn khu vực chung, mọi người (khi đó Đổng Tuệ chưa tới) đều không có ý kiến.
Bây giờ Lộ Nam chủ động nói lên quyền sử dụng wc tầng 2 và dùng sau lập tức dọn tóc (còn dọn phòng tắm và rác rưởi khác thì không tính), Hạng Phỉ Phỉ cảm thấy không có vấn đề, Lộ Nam “mất lòng trước được lòng sau” như vậy rất tốt: “Đổng Tuệ dùng xong mình lên dùng, nhanh thôi.”
Lộ Nam nói với Hạng Phỉ Phỉ: “Không sao, hôm nay tôi ít ra mồ hôi, không cần thay quần áo.” Cô về phòng, mở điều hòa, nhìn thời gian còn sớm, nghĩ buổi tối sẽ về muộn, bèn tranh thủ từng giây gõ chữ.
Nửa đường, di động vang lên.
Màn hình hiển thị tin nhắn ngân hàng.
Thẻ có đuôi xxx gửi 25.000 tệ tròn.
Nửa phút sau, điện thoại vang.
“Alo, cha…” Lộ Nam chỉ kịp kêu tên, đối phương đã đơn giản đi thẳng vào chủ đề: “Vừa rồi nhận được tiền mua xe chưa.
Về mặt lý thuyết, con đã lớn rồi, cha không còn nghĩa vụ phải nuôi dưỡng nữa, nhưng dù sao con cũng là con gái cả, vì chúc mừng con tốt nghiệp ĐH, cha quyết định gửi tiền cho con chọn xe mới cho vừa ý.”
Lộ Nam thầm nhủ: [Ta khi trước là bị cảm động nha, hay là cảm thấy “bắt người tay ngắn”, nên mới đồng ý kế tiếp?]
Cha Lộ nói tiếp: “Còn nữa, mẹ con thật sự quá đáng, gọi điện nhắn tin làm phiền, còn đe dọa ta, nói muốn tìm người làm công ty ta phá sản.
Lộ Nam cha bảo này, con nên khuyên mẹ con đi, ta đã ly hôn với bà ấy được 4 năm rồi, còn đã phân chia tài sản, bà ấy cố tình gây sự như thế, ta sẽ báo cảnh sát đấy.”
Lộ Nam siết chặt di động, nghiến chặt răng, hít sâu một hơi: “Vâng, con sẽ chuyển lời lại.
Cảm ơn tiền của cha.”
Cắt đứt điện thoại, Lộ Nam nghe tiếng máy bận.
[Hào phóng thật, chuyển cho ta 25 nghìn tệ, mua sự thanh tịnh.]
[Thật buồn cười, vậy mà ta còn không mở miệng từ chối được.]
Lộ Nam 33 tuổi đã từng tự xây dựng tâm lý – về tiền tài, cô không chủ động đòi hỏi, nhưng nếu cha và mẹ muốn cho, cô cũng sẽ không từ chối.
Rõ ràng cảm thấy nội tâm đã đủ mạnh mẽ, nhưng thật sự tới bước này vẫn cảm thấy, không có cơ sở kinh tế, hết thảy mạnh mẽ đều chỉ là tự an ủi mà thôi.
Bởi vì không đủ giàu có, cho nên không thể từ chối bọn họ “cho”.
Mà một khi nhận lấy, thì không thể thẳng lưng, kiên cường phản bác.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Là Đổng Tuệ vừa tắm xong.
“Mình tới…!mượn máy sấy tóc.” Ánh mắt cô ta đảo quanh, điều hòa đang chạy, laptop chưa đóng, phòng quần áo vẫn đang mở đều là đối tượng tò mò.
Ánh mắt đánh giá tìm tòi của cô ta khiến Lộ Nam khó chịu, bản năng chỉ muốn đuổi đi cho nhanh: “Trong wc, phía sau tủ kính”.
“A được.
Ấy, cậu đang gõ gì thế? Báo cáo công việc hàng ngày sao?” Đổng Tuệ dường như chợt nổi hứng thú, đi vào phòng, định ghé sát vào nhìn màn hình.
Lộ Nam gập máy lại, không trả lời bản thân đang gõ gì: “Ngại quá, lúc gõ chữ tôi không thói quen bên cạnh có người.”
Lời không nhẹ nhàng, bởi lúc này cô không có tâm tình lá mặt lá trái với đối phương.
Đổng Tuệ không ngờ Lộ Nam mà nhóm Hồng Đan Ni từng nói rất dễ ở chung, lén lại không khách khí với mình như vậy, bèn xoay người khinh thường, đáy lòng tự nhủ: [Giả vờ cái gì chứ!].