Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 18
Đời trước lúc Lộ Nam nhập chức, quảng cáo Phi Tường đã là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên.
Cho nên cô không có cơ hội nhìn thấy quá trình đàm phán của Trần Kiêu và Dương tổng như hôm nay.
Lộ Nam không khỏi tò mò, như vậy…!lúc đó Trần Kiêu, tìm ai phối hợp nhỉ?
Khẳng định không phải Phan Toa Toa, trên danh nghĩa chú cô ta cũng là Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển của Nguyên Xuyên (huyện Phụng Vân, thành phố Hải Lâm), nhưng giá trị hợp đồng không lớn như thế, Trần Kiêu sẽ không để cô ta biết bên này Dương tổng thêm vào bao nhiêu trợ cấp – cho dù trong lòng cô ta có suy đoán, nhưng quy định và kim ngạch cụ thể nhất định không biết.
Cũng không thể là Trần Lộ, bởi chị ấy phụ trách nhãn hiệu rượu Hài Hòa, hơn nữa nắm trong tay thương mại Green.
Vương Hiểu Tuyết khả năng cũng không cao, bởi văn phòng ngầm thừa nhận cô ta giống Trần Lộ, đều làm kênh phân phối Đoàn mua rượu Hài Hòa, hơn nữa khách quan mà nói, Vương Hiểu Tuyết nói chuyện làm việc hơi “bất ổn”.
Cho nên, không ngoài dự đoán, Trần Kiêu ban đầu lựa chọn nên là Lưu Dương.
[Nhưng không hiểu sao hôm nay anh ta lại chọn mình tới đây?] Lộ Nam hơi khó hiểu.
Lộ Nam có một điểm đặc biệt đáng khen ngợi, đó là hễ không hiểu chuyện gì liền đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để nghiền ngẫm suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui – [thứ nhất, Lưu Dương vốn không phải lựa chọn tối ưu, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, thứ hai, ta nhập chức sớm, đối thoại ở cửa hàng trưng bày khiến Trần Kiêu có ấn tượng sâu sắc.]
Kỳ thực Lộ Nam còn không biết: sáng nay lúc giám đốc Vương tán gẫu với Lý Lị và Chu Điềm, Trần Kiêu cũng có mặt.
Anh ta biết Chu Điềm khen ngợi chỉ là thuận mồm, nhưng Lý Lị hiển nhiên tương đối hài lòng Lộ Nam, kể hôm qua đi thương hội Lệ Thủy, Lệ Nam có ánh mắt, có thể nói.
Tóm lại, Trần Kiêu lựa chọn dẫn Lộ Nam cùng tới Phi Tường gặp Dương tổng, liền không kỳ quái.
…
Trần Kiêu trò chuyện hồi lâu với Dương tổng, giữa đường còn xin lỗi ra ngoài gọi điện thoại xin chỉ thị lãnh đạo (Lộ Nam: đều là giả).
Hễ đến lúc này, Lộ Nam liền yên lặng rót cho Dương tổng một chén trà, hoặc tán dóc vài câu, không đề cập tới rượu và hợp đồng mà chỉ khen trà sủng Dương tổng nuôi trông mềm mượt long lanh, hoặc khen nước trà thật ngọt, v.v…
*Trà sủng, tức thú cưng của người yêu trà, là một bức tượng nhỏ làm bằng đất sét được một số người uống trà giữ để cầu may.
Chúng thường được làm bằng “tử sa”, lấy từ vùng gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Thời gian thoảng qua, Trần Kiêu và Dương tổng thảo luận rất nhiều chi tiết, cuối cùng cơ bản đạt thành nhất trí ở phương diện trợ cấp.
Có thể nói, mọi sự sẵn sàng, chỉ còn kém ký hợp đồng.
Có thể đàm phán thuận lợi khiến Trần Kiêu hết sức mừng rỡ, anh ta nhìn đồng hồ: “Dương tổng, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
“Ở lại ăn bữa cơm đi.” Dương tổng giữ lại.
Trần Kiêu từ chối khéo: “Để lần sau đi, tôi và đồng nghiệp về trước, đánh máy lại những điều chúng ta vừa thảo luận, để cấp trên phê duyệt, sau khi phác thảo xong hợp đồng sẽ gửi cho Dương tổng xác nhận, nếu không có vấn đề liền có thể ký kết.
Thú thật, tôi cũng muốn nhanh chóng thúc đẩy hợp tác, không chỉ vì thành tích nửa năm của cá nhân tôi và phòng làm việc, cũng bởi vì nửa cuối năm có nhiều loại hoạt động, chúng ta ký càng sớm thì càng có thể trợ giúp Dương tổng tham gia các loại hoạt động, là sự ủng hộ chuyên nghiệp lớn nhất.”
Lộ Nam phải thừa nhận, Trần Kiêu giỏi nghệ thuật nói chuyện.
Không tránh tư tâm, ngầm tỏ vẻ chân thành.
Dương tổng không miễn cưỡng, đưa hai người họ tới cửa thang máy, nắm tay tạm biệt, còn không bỏ quên Lộ Nam.
Cách Dương tổng nắm tay không giống kiểu phái nam chỉ nắm bốn ngón phái nữ sau này sẽ thịnh hành ở giới giải trí.
Ông ta mạnh mẽ nắm chặt một chút rồi buông ra ngay.
Bàn tay ông ấy khô ráo, có vết chai mỏng, cường độ vừa phải, không có lệ cũng không lỗ mãng.
Lộ Nam cảm nhận được Dương tổng tôn trọng người mới như mình.
Cô bỗng dưng cảm thấy, sờ cá là một chuyện, nhưng cơ hội đưa tới trước mắt vẫn không nên từ chối – chẳng hạn như “đời trước” công ty quảng cáo Phi Tường được giám đốc Vương và Trần Kiêu phân phối cho cô phụ trách (cho dù cô là người nhập chức muộn nhất), đời này không ngoài dự liệu vẫn sẽ là, đương nhiên không thể cố ý làm hỏng, cũng không thể hời cho kẻ khác.
Nghĩ tới đây, trên taxi Trần Kiêu khen Lộ Nam phản ứng không tồi, cô cũng nửa khiêm tốn nửa thản nhiên tiếp nhận.
Trần Kiêu hỏi cô vài câu về cái nhìn đối với Dương tổng.
Lộ Nam cân nhắc nói: “Dương tổng, thoạt nhìn là người mạnh mẽ vang dội, làm nhiều hơn nói.”
Trần Kiêu còn định nói gì, bỗng nghe thấy di động Lộ Nam vang lên.
Lộ Nam nhìn màn hình, là cha cô.
“Nghe đi, không sao, chính sự đã xong, giờ là lúc nghỉ trưa.” Trần Kiêu ra hiệu Lộ Nam tự tiện.
Lộ Nam xin lỗi cười cười, hơi nghiêng người nhận máy: “Cha, vâng, phải, mấy hôm trước mẹ gọi cho con, chưa nói gì cả.
A, được, cảm ơn ngài.”
Nhắc gì tới gì, mấy hôm trước mới nhớ tới khoản tiền mua xe, bây giờ sắp chui vào thẻ cô rồi.
Nhưng biết bản thân sắp có một “khoản tiền lớn” 200.000 tệ, Lộ Nam lại không hề cảm thấy vui vẻ như tưởng tượng, đối phương ngầm tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn khiến cho người thận trọng nhạy bén như cô bỗng cảm thấy tràn ngập tức giận.
Đối với cha cô, cũng đối với chính bản thân cô – đã từng.
Đã từng.
Lộ Nam của 23 tuổi.
Nghe nói người cha lâu không gặp mặt cho tiền mua xe, bản thân vừa tốt nghiệp ĐH vui vẻ lắm, xen kẽ trong đó còn có cảm giác thỏa mãn giả dối và quyến luyến tình cảm.
Năm đó cô vui vẻ nhận khoản tiền này, hơn nữa tốn khá nhiều tâm tư và thời gian chọn xe, phát hiện nộp thuế, bảo hiểm, đăng ký xe còn thiếu 30.000 tệ, liền gọi cho cha, nhẹ nhàng hỏi thêm ít tiền, bị từ chối mới phát hiện hóa ra khoản tiền ban đầu ông ấy cho cô đều không phải cam tâm tình nguyện.
Hiện tại tuổi tâm lý 30 Lộ Nam, càng nhạy bén hơn nhiều, từ lời nói liền nghe ra ông ấy cho cô khoản tiền này càng nhiều vì vợ trước, mẹ cô lại gọi tới làm phiền ông ấy, bởi vì ông ấy “không hề tỏ vẻ gì” với con gái mới tốt nghiệp ĐH, lại mua phòng cho tình nhân, nên ông ấy mới “tiêu tiền mua bình an.”
Cảm tưởng của cô với cha mẹ luôn rất phức tạp, thậm chí có thể nói là hận bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận rằng bọn họ cũng không đối xử tệ bạc về mặt tiền tài với cô – bất luận dự tính ban đầu khi họ bỏ tiền ra là gì, số tiền họ bỏ ra so với tổng tài sản của họ là thế nào.
Số tiền này dù gì vẫn tới tay cô.
Lộ Nam thực sự là người được lợi.
Đại khái phát hiện sau khi gác máy tâm tình cô không tốt, Trần Kiêu liền không lên tiếng.
Một lát sau, taxi đỗ ở cửa quán cơm Tứ Xuyên, là quán cơm lần trước Lộ Nam đi ăn cùng Nghiêm Khải, Trần Kiêu trả tiền xe, nói với cô: “Đi, mời cô ăn cơm.”
Lộ Nam điều chỉnh xong tâm thái ho khan một tiếng, xin bác tài ít hóa đơn, nhìn Trần Kiêu lộ vẻ kinh ngạc bước vào quán ăn.
Trần Kiêu hỏi cô muốn ăn gì.
Lộ Nam: “Trừ rau cần ra, gì đều được, cay vừa cay rát đều không sao.”
Tùy tiện chọn ba món một canh, Trần Kiêu vừa rửa bát đũa vừa nói: “Không cần phải lo, kỳ thực kế toán đều biết các cô sẽ lén lấy thêm ít hóa đơn sau đó trao đổi lẫn nhau.
Lúc mới chạy nghiệp vụ tôi cũng thế, bằng không cuối tháng hóa đơn không đủ, còn phải đi mua.” Rửa xong một bộ, đưa cho Lộ Nam, sau đó mới rửa cho chính mình.
“Cảm ơn anh.” Lộ Nam: [Tôi đâu có lo lắng cái này.
Này chỉ là việc nhỏ với anh, anh khẳng định sẽ không ngáng chân với kế toán.
Điểm này tôi vô cùng tin tưởng.]
Ăn xong, Trần Kiêu đưa Lộ Nam về văn phòng, mọi nơi tĩnh lặng, trừ hành chính cấp tỉnh Hà Man Lâm, kế toán Từ Dao, nhân sự Chu Linh Linh, còn lại chỉ có hành chính Ngô Phương.
Ngô Phương ngồi gần cửa nhất, thấy Trần Kiêu và Lộ Nam liền nhiệt tình chào hỏi.
Trần Kiêu hỏi: “Giám đốc Vương ra ngoài?”
Ngô Kiêu tỏ vẻ “đừng hỏi, xui xẻo lắm”, nhỏ giọng: “Ra ngoài rồi, họp sáng xong, Đồng đại khu (người phụ trách đại khu Hoa Đông rượu Nguyên Xuyên) gọi tới mắng cho giám đốc Vương một trận, sau đó Hướng tổng và giám đốc Vương đều đi thương mại Green.
Cơ mà lúc đi, giám đốc Vương dặn nếu anh về thì ở văn phòng đợi anh ấy một chút, anh ấy có việc thương lượng.”
Trần Kiêu gật đầu: “Tôi hiểu.
Lộ Nam, lại đây giúp tôi sắp xếp lại nội dung ban sáng.” Anh ta có một văn phòng nhỏ, đóng cửa lại không ai quấy rầy.
“Buổi sáng tôi và Dương tổng thảo luận, nghe không hiểu tạm để lại.
Cô nhớ được bao nhiêu?” Trần Kiêu hỏi.
“Nên nhớ đều ghi lại rồi, anh Trần.” Lộ Nam mở sổ: “Buổi sáng lúc thảo luận, tôi tốc ký, đại khái nội dung là…”
Lời tác giả: Lộ Nam thật sự giỏi giang nhiều thứ.
Là nữ chính bảo tàng.
Nữ chính thở dài: kiếp trước xã súc thật khó khăn!.