Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 14


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 14


“Alo, mẹ ạ?”
“Vâng, tăng ca ạ, vừa tan làm, đang ở trên xe bus.”
Lộ Nam cảm thấy, mẹ cô cân nhắc cô đang ở nơi công cộng, cho nên không phát tiết cảm xúc tiêu cực, chỉ mơ hồ nói vài câu: “ra ngoài chú ý an toàn”, “đừng tiêu tiền lung tung”…, rồi tắt máy.
Đúng là qua một kiếp, thật đáng mừng.
Trở lại Tinh Quang Nhất Phẩm, Lộ Nam cảm thấy sandwhich thật không đủ no, bèn rối rắm lựa chọn giữa hàng trái cây và quán mỳ, cuối cùng đi tới cửa hàng trái cây mua một hộp dưa chuột nhỏ.
Cho dù biết bản thân có dị năng ăn không cần nuốt, cô cũng không muốn lãng phí năng lực không cần thiết.
Bởi vì trong nhận thức của cô, trên đời này không có bữa cơm miễn phí.

Bản thân đạt được cái gì, nhất định phải trả giá tương ứng.

Phòng mới, nệm êm, Lộ Nam say giấc.
Hôm sau trước buổi họp sáng, Lộ Nam bị giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh Lý Lị gọi lại: “Họp xong tới văn phòng tìm tôi.”
Lộ Nam gật đầu.
Dù sao bây giờ cô là tầng chót chuỗi đồ ăn, có N người có thể quản lý cô, (đợi định vị trí), lãnh đạo bảo sao thì nghe vậy.
Họp xong, Trần Lộ đưa mắt ra hiệu Lộ Nam có muốn đi cùng mình không, cô bèn xua tay, nhanh chóng nhắn tin: “Giám đốc Lý bảo em đi tìm chị ấy.”

Trần Lộ “a” một câu trong im lặng, sau đó giơ nắm tay ra hiệu với Lộ Nam liền đi rồi.

Chị ta phải tới mậu dịch Green giục hồi khoản, có thể đoán, lại là một ngày ăn không ngồi rồi, vốn định dẫn Lộ Nam đi cùng, tốt xấu còn có người tán gẫu, bây giờ xem ra, chỉ có thể một mình thừa nhận “ưu ái” rồi.

Cửa văn phòng mở, Lộ Nam kêu lên: “Giám đốc Lý, giám đốc Chu.” Hai người họ dùng chung văn phòng.
Nhận được trả lời bèn đi vào.
Lý Lị hỏi Chu Điềm: “Tôi trước nhé?”
Chu Điềm cười hì hì: “Chị Lị có kiến thức chuyên nghiệp vững vàng, chị làm đi.

Em hẹn khách hàng, đi ra ngoài trước – à, Lộ Nam, tối nay tôi có buổi Phẩm rượu nhỏ, đến lúc đó cô đi với tôi.

4h chiều đến phòng làm việc tìm tôi nhé.”
“Vâng, giám đốc Chu.”
Chu Điềm ra ngoài thuận tay đóng cửa văn phòng lại.
Lý Lị nói với Lộ Nam: “Ngồi xuống trước đi.”
Văn phòng của họ có máy chiếu nhỏ, Lý Lị thành thạo mở laptop, mở ppt.

Chị ta thấy Lộ Nam cầm bút và vở, khẽ gật đầu: “Văn phòng dạo này rất bận, hơn nữa tân nhân cùng đợt với cô đều chưa tới, cho nên không tổ chức huấn luyện cho cô.

Tôi nghe Ngô Phương nói, cô xin cô ấy rất nhiều tạp chí và tập san của công ty? Biết chủ động học tập, rất tốt.”
Lộ Nam hơi cúi đầu cười.
“Buổi sáng tôi sẽ giảng qua về văn hóa và quá trình phát triển của thương hiệu tập đoàn Nguyên Xuyên chúng ta.

Buổi chiều tôi phải ghé thăm hội trưởng thương hội Lệ Thủy, cô đi với tôi.” Lý Lị nhanh chóng sắp xếp tốt hành trình hôm nay: “Vậy bắt đầu nhé.”
Khách quan mà nói, Lý Lị giảng ppt rất tầm thường, hoàn toàn nói theo máy móc, mà nội dung Lộ Nam cũng đều nhìn thấy trong tạp chí và tập san công ty.
Nhưng Lộ Nam vẫn nghe rất chăm chú.
[Giả vờ ngoan ngoãn có thể tránh đi rất nhiều phiền phức, cũng phù hợp với kế hoạch sờ cá của ta, cớ sao không làm? Hơn nữa Lý Lị dù gia nhập Nguyên Xuyên không lâu, nhưng lại kiên trì ở ngành rượu rất nhiều năm, lời cô ta nói vẫn rất đáng nghe.]

Lý Lị nói hơn một tiếng, giữa chừng kiểm tra vài vấn đề, Lộ Nam đều trả lời ngay tắp lự.
Có thể thấy rằng, Lý Lị hơi hài lòng – chỉ là hơi mà thôi.
Để làm tốt giám đốc Đoàn mua, chỉ có lý luận là không đủ, quan trọng hơn là năng lực thực tế.

Lý Lị còn không thể phán đoán người mới này thực hành thế nào: [Hi vọng cô ta có thể “dùng được” lâu một chút.

Dù sao bây giờ cả tỉnh Kiềm Giang chỉ có ta và Chu Điềm là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, mà thủ hạ của chúng ta, hoặc chuyển đi hoặc bỏ việc, chỉ còn lại có Lưu Dương, Trần Lộ, Phan Toa Toa và Vương Hiểu Tuyết, trong đó Vương Hiểu Tuyết quá non nớt, khó tự mình đảm đương một mặt.

Ôi, Đoàn mua thật thiếu người…!Mong rằng mấy cô gái ít hôm nữa chuyển tới có thể dùng được vài người.]
Sắp tới giờ ăn trưa, Lý Lị nói với Lộ Nam: “Đi thôi, chị dẫn em xuống dưới lầu ăn đồ ăn nhanh.”
Lộ Nam định từ chối tỏ vẻ khách sáo chút, nhưng hiển nhiên Lý Lị không muốn lãng phí thời gian: “Đừng khách sáo, ăn xong nghỉ một lát, 1h30 chiều ra ngoài.”

Lý Lị lái chiếc Chevrolet trắng, Lộ Nam ngồi vào ghế phụ, đeo dây an toàn, trong lòng cảm khái: [Có xe thay đi bộ quả nhiên tiện lợi nha nha nha.

Dừng lại! Đừng nghĩ nữa! Sự có nặng nhẹ, tiền phải tiêu cho đáng.]
Không đến nửa tiếng, đã tới văn phòng của thương hội Lệ Thủy ở thành phố Hải Lâm.
Lý Lị mở cốp, trong đó có mấy túi quà tặng đã chuẩn bị từ trước.
Lộ Nam chủ động hỏi: “Giám đốc Lý, chúng ta phải mang cái gì lên?”
“Cầm hai cái túi này.” Lý Lị giải thích một câu: “Hai cái túi này là rượu Kinh Điển trang trí nhỏ niên hạn 10 năm “Hải khoát hào hùng”, hôm nay chúng ta đi liên lạc cảm tình với khách quen, không cần lễ trọng, như vậy đủ rồi.”

Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ thụ giáo.
Tới cửa thương hội, thư ký nhiệt tình lại đây mở cửa đón Lý Lị: “Chị Lị, hội trưởng Ngô đã nói hôm nay chị sẽ đến…”
Có thể thấy, Lý Lị rất quen thuộc với người của thương hội.
Đương nhiên, Lộ Nam càng biết rõ “một chút” – Lý Lị là người phương Bắc, chồng chị ta là người Lệ Thủy, cho nên chị ta có ưu thế hơn trong mối quan hệ với thương hội, có điều loại quan hệ này liệu có vững chắc, có tác dụng thế nào, kỳ thật không thể kết luận trong thời gian ngắn.

Có thể nói, Lý Lị đang giữ gìn tình cảm cho công ty, nhưng cũng là giữ gìn nhân tình cá nhân của bản thân, mà hai bên so sánh, đương nhiên mặt sau mới là mục đích chủ yếu.
Lộ Nam không phải nói Lý Lị lấy công làm tư, cũng không xem thường quan hệ khách tình Đoàn mua cấp một này, mà từ mặt khách quan phân tích đưa ra kết luận:
[Thứ nhất, Lệ Thủy là thành phố phát triển tương đối lạc hậu trong tỉnh Kiềm Giang, Lý Lị là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, có thể trợ giúp Nhà tiêu thụ cấp tỉnh trải hàng tới Lệ Thủy, nhưng ta lại không thể vượt thành phố (trước không nói tới hiện nay Lộ Nam có bản lĩnh này hay không), hiện tại ta thuộc về phòng làm việc Hải Lâm, duỗi tay tới Lệ Thủy đã vượt quy định, xuất hàng chính là bán tháo hàng.
Thứ hai, thương hội dùng rượu chủ yếu ở hai mặt – tặng quà và tự dùng, nhìn giá rượu Kinh Điển của Nguyên Xuyên, thương hội Lệ Thủy cơ bản sẽ không có ý định mua về tự uống.
Thứ ba, theo ta được biết, Lệ Thủy có hai loại rượu bản địa tương đối nổi danh, một là rượu vang Xa Hương, hai là rượu an ủi* Lệ Thủy, dân bản xứ có độ trung thành cao với rượu bản địa, đây cũng là một trong những nguyên nhân rượu Nguyên Xuyên khó tiêu thụ tại đây.
*Rượu dùng trong tang lễ.
Kết hợp với điểm thứ hai, thương hội Lệ Thủy tặng quà đa phần sẽ chọn rượu bản địa có tính đại biểu khu vực, mà không phải là rượu Nguyên Xuyên.]
Đang định đi sâu phân tích Lộ Nam bị Lý Lị gọi tên, bỗng dưng hoàn hồn, đưa túi quà tặng cho chị ta.
Nhìn Lý Lị mở túi quà tặng, đưa cho hội trưởng thương hội Lệ Thủy hai chai rượu trưng bày hình mặt trăng, mỗi bên kèm theo bình rượu “Hải khoát hào tình” 200ml nữa, Lộ Nam liền cảm thấy nên điều chỉnh dáng ngồi và vẻ mặt, làm tốt bổn phận nửa trong suốt, nửa vai diễn phụ của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.