Đọc truyện Sống Lại, Độc Đế Đuổi Thê – Chương 119
Mười sáu tháng tám ngày gả cưới con cháu, ngày này, pháp trận vận hành trên Thương Vân đảo, mặt trời trên bầu trời chói chang như lửa, trên đảo gió mát tập tập. Tiếng kèn cùng tiếng pháo nhiệt liệt vang hướng lên trời, chiêng trống “đông đông đông” bị gõ phải điếc tai nhức óc.
Thương Vân đảo là vùng đất lấy Âm Ngọc Phong cầm đầu cùng các tu sĩ thanh tu, quanh năm an tĩnh, cho dù là hôn lễ gả cưới của người bình thường trên đảo, cũng chỉ là quy mô náo nhiệt nhỏ, chưa từng thả thứ đồ chơi thanh âm vang dội đắc tội các tiên nhân không muốn bị quấy nhiễu. Âm Nhị cho là nếu hôn lễ thế tục cũng mời người thổi kèn, để pháo bông pháo trúc ăn mừng, hôn lễ chủ nhân nên như thế. Hắn xin phép qua Âm Ngọc Phong sau, từ trên tập trấn Đại Minh ven hồ tìm một nhóm thổi kèn, mua sắm không ít pháo bông pháo trúc.
Chủ cung Vạn Linh cung từ trong đến bên ngoài bị bố trí phải trở thành một nơi mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, trên đại điện thường ngày dùng cho công khai xử lý sự vụ, thảm đỏ trải đầy đất.
Trên bậc thang bạch ngọc thật cao, thái di bà, Ngạo Hoàng nữ tiên quân một thân xiêm áo trang trọng màu đỏ, so cô dâu chói mắt huyễn lệ hơn; dưới bậc thang bạch ngọc, bốn vị tiên quân phân chia ngồi ở, khách bên ngoài trên đảo như Tiết thần y cũng mò được một chiếc ghế Thái sư chế thành từ gỗ đàn ngàn năm để ngồi, nữ đồ đệ của hắn hơi trát phấn, mặc váy màu vàng đứng ở phía sau hắn.
Mộng Thạch Sơn chân nhân một nhà năm miệng, cùng hơn hai mươi vị người làm tính Âm sắp hàng tương đối cao cũng đứng ở trong đại điện.
“Giờ lành đã đến, chú rể cô dâu bái đường thành thân.” Theo người thổi kèn, người chủ trì hôn lễ được mời lên Thương Vân đảo khẩn trương mà hưng phấn kêu lên. Hắn chủ trì hôn lễ hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày sẽ bị tiên nhân mang tới trên Đại Minh hồ trong đảo thần tiên, vì các tiên nhân chủ trì hôn lễ.
Cổ nhạc cùng vang lên, bên ngoài đại điện đầu tiên xuất hiện hai người cổ quái? Không, là vật.
Động vật lông nhung mập tròn màu đen trắng xen nhau động tác biểu lộ ngây ngô đáng yêu, giống như quả cầu một dạng cút a cút lăn đi vào. Người trong đại điện cũng biết, nó là linh sủng Da Da của cô dâu.
Đi theo phía sau Da Da nhảy nhảy nhót nhót vào tới là một con nít để trần cái mông có đuôi sam dựng thẳng lên trời ghim bằng dây đỏ, ngực buộc một cái yếm hồng. Vóc dáng hắn chỉ so với cái ghế hơi lớn hơn chút, dáng dấp trắng trắng mập mập, mi mắt tựa như vẽ lộ ra một cỗ cơ trí, cả người linh khí bốn phía.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn lớn khoảng bảy tám tháng, nhưng bước chân nhẹ mau linh hoạt, người nào nhìn cũng sẽ nói, cái bảo bảo này một tuổi cũng chưa tới là có thể chạy có thể nhảy, gặp quỷ, thành tinh!
Người biết thấp giọng nói cho người còn không biết chuyện, đây là nhân sâm tinh bảy ngàn tuổi, con nuôi mà cô dâu nhận, chú rể đảo chủ không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, cho nên mọi người sau này đừng nghĩ từ trên người hắn cắt điểm râu sâm nhân sâm nữa.
Sau linh sủng gấu mèo cùng nhân sâm con nít, hai thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, mặc áo hồng, đầu đội trang sức bằng vàng chậm rãi đi ra, dẫn đường các nhân vật chính lên sàn hôm nay.
Âm Ngọc Phong tay phải dắt tay trái Tô Y Nhân, chậm rãi đi vào đại điện, cuối cùng dừng ở dưới bậc thang bạch ngọc đứng lại.
Bọn họ là chú rể cô dâu, hôm nay trang phục phá lệ long trọng cùng vui mừng. Âm Ngọc Phong đầu đội kim quan buộc tóc khảm linh châu, người mặc cẩm bào hoa văn ẩn hình mây cuốn màu hồng, eo buộc cẩm mang thêu kim ti, bên hông đeo bảo ngọc lưu tô; Tô Y Nhân búi tóc vân cao kế, chính giữa cùng hai bên búi cắm một bộ diêu hai ba con phượng hoàng bằng vàng, người mặc đinh liễu một ít giá y linh ngọc phượng múa tường vân, hai cánh tay kéo phượng hoàng vũ y sáng chói.
Trong tiếng kèn chiêng trống vui mừng, ti nghi cao gọi, “Nhất bái thiên địa.”
Tất cả người làm vốn là đứng ở cửa đại điện oàn bộ tránh ra, Âm Ngọc Phong cùng Tô Y Nhân mặt ngó bên ngoài đại điện quỳ lạy. Thu Thu cùng Trừ Trừ sung làm nha hoàn vui vẻ sung sướng đỡ cô dâu thân hình rất là mảnh khảnh lạy xuống đứng dậy.
“Nhị bái cao đường.”
Bọn họ xoay người quỳ lạy hướng thái di bà ngồi ở trên đài cao. Thái di bà mặt tươi cười thẳng gật đầu, kêu lên, “Tằng tôn ngoan của ta, tằng tôn tức ngoan của ta, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”
“Vợ chồng giao bái.”
Bọn họ mặt đối mặt, khom người mà lạy.
“Đưa vào động phòng.”
Gấu mèo Da Da cùng con nít nhân sâm nhảy cút ở mặt trước dẫn đường.
Âm Ngọc Phong dắt tay của Tô Y Nhân chậm rãi đi ra ngoài đại điện, Thu Thu cùng Trừ Trừ cung cung kính kính đi theo phía sau bọn họ, tất cả người làm cũng hướng bọn họ thật sâu khom lưng làm ấp.
Đi tới bên ngoài đại điện, Âm Ngọc Phong lập tức đem Tô Y Nhân ôm đến trong khuỷu tay, thấp giọng hỏi, “Thân thể ăn được tiêu sao?” Trong giọng nói tràn đầy thương tiếc.
Nàng ốm nghén còn chưa kết thúc, mặc dù có Tiết thần y cùng thái di bà liên thủ giúp nàng điều lý thân thể, nàng còn là càng ngày càng gầy.
“Không có sao.” Tô Y Nhân khẽ cười nói, “Ta cũng không phải là giấy dán.” Hôm nay Âm Ngọc Phong hắn vừa anh tuấn vừa vui mừng, thấy nàng trái tim nhỏ phốc phốc nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm chút son phấn tràn ra nồng nặc nhu tình.
“Ta dẫn ngươi trở về phòng.” Hắn nói, đem nàng ôm ngang lên, chậm rãi bay hướng tẩm cung sau đại điện chủ cung.
Gấu mèo Da Da ngao ngao gọi:【Chủ nhân bị đảo chủ ôm đi, ta còn là đi ăn đường.】
Con nít nhân sâm nhìn thân ảnh hồng diễm diễm của bọn họ: Mụ mụ hôm nay rất đẹp, hy vọng nàng có thể sống cực kỳ lâu, có thể một mực bảo vệ ta không bị đảo chủ đáng sợ làm tổn thương.
Thu Thu cùng Trừ Trừ: nghi thức thành thân lại náo nhiệt lại chính thức, tương lai các nàng……
Song song đỏ mặt.
Đã sớm ngờ tới chú rể sẽ đem cô dâu ôm trở về tẩm cung, bốn tên cung nữ Lam Vân buông tha cho cơ hội quan sát hôn lễ, canh giữ ở trong tẩm cung. Các nàng thấy chú rể ôm cô dâu đáp xuống bên ngoài tẩm cung, lập tức nghênh đón.
Âm Ngọc Phong ôm Tô Y Nhân đi vào tẩm cung, cẩn thận tỉ mỉ đem nàng đưa đến mép giường gỗ kim ti nam ngồi xuống, phân phó nói, “Phục vụ phu nhân thay quần áo nghỉ ngơi.” Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người muốn gọi Y Nhân của hắn là phu nhân.
“Đảo chủ, rượu giao bôi……” Lam Vân chần chờ nói. Phòng bên ngoài tẩm cung còn điểm nến long phượng, bày một bàn điểm tâm tràn đầy ý nghĩa cát tường cùng rượu giao bôi ắt không thể thiếu.
“Phu nhân mệt mỏi, trước nằm một lát lại nói.” Âm Ngọc Phong lạnh lùng nói. Hắn trừ đối với mấy người Tô Y Nhân cùng thái di bà bọn hắn nói chuyện giọng nói có thể ôn nhu uyển chuyển điểm, đối với người khác vẫn là lạnh lùng kiêu căng.
“Là, đảo chủ.” Bốn tên cung nữ đồng loạt ứng tiếng nói, cầm hộp trang điểm thì cầm hộp trang điểm, bưng chậu nước thì bưng chậu nước, Lam Vân thay Tô Y Nhân tháo trang rửa mặt cởi quần áo, một gã cung nữ khác trợ thủ cho nàng, bốn người rất nhanh đem Tô Y Nhân đưa lên giường ngủ.
Tô Y Nhân xõa tóc, mặc áo lót tuyết trắng dựa vào ngồi ở trên giường, trên mặt hoa phấn phấn tắm đi sau, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tiều tụy.
“Y Nhân, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.” Âm Ngọc Phong thương tiếc nói, ý bảo Lam Vân đi bưng rượu giao bôi cùng một ít điểm tâm tới đây.
Nàng mang thai hai tháng, tu sĩ cảm giác bén nhạy đưa tay đặt ở bụng nàng cũng có thể cảm giác được nhịp tim của thai nhi. Bọn họ đều nói, khó trách nàng nôn nghén làm hại lợi hại như vậy, thì ra là trong bụng có hai tiếng tim đập rõ ràng.
Tiết thần y nói, huynh đệ tỷ muội sinh đôi tỷ lệ sinh ra trẻ sinh đôi rất lớn, nàng mang thai chính là sinh đôi rất bình thường, nhưng bởi vì là sinh đôi, mạch tượng phức tạp, hắn tạm thời còn không giám định ra thai nhi là nam hay nữ.
Liền cái thân thể nhỏ của nàng bây giờ, đem sinh đôi dựng dục tốt, bình an sinh ra tới liền cám ơn trời đất.
Thái di bà nói: bảo thai mẹ con đều bình an, tiên thiên thai tâm linh quyết cho tới bây giờ chỉ dùng trên người phụ nữ có một thai, không thích hợp có mang sinh đôi như Y Nhân.
Không thể luyện tiên thiên thai tâm linh quyết không có quan hệ, Phượng Hoàng sơn còn có tận mấy loại bí pháp trợ giúp sinh bảo bảo ưu tú đây, nàng tự mình đến Thương Vân đảo chính là vì toàn trình chiếu cố vợ con đại tằng tôn.
“Y Nhân, đây là rượu đế ngọt, ngươi có thể uống một chút.” Âm Ngọc Phong nói, cầm lên chén rượu bạch ngọc rót vào rượu đế, đem một cái trong đó đưa cho Tô Y Nhân.
Muốn ngoắc tay uống chén rượu giao bôi sao?
Trên mặt rộ lên hai đóa mây đỏ, Tô Y Nhân cười ngọt ngào, nhận lấy chén rượu bạch ngọc, giơ tay, ánh mắt ngắm nhìn hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy của hắn.
Âm Ngọc Phong cầm chén rượu, ôn nhu ôm cổ tay của nàng, ôn nhu nói, “Y Nhân, vợ ta.” Nàng là ái thê của hắn, hắn sẽ dựa theo quy định bất thành văn của nam tử quý tộc Khôn Nguyên nữ quốc khi cưới thê tử bình dân, cho thê tử địa vị hoàn toàn ngang hàng.
“Ngọc Phong, chồng ta.” Tô Y Nhân đi theo hắn nói, đáy mắt lưu chuyển ngàn vạn nhu tình.
Hai người yên lặng nhìn nhau, sau đó chậm rãi cúi đầu, uống cạn nửa chén rượu đế màu trắng không có mùi gì, ngược lại mang theo một chút mùi vị đào.
Uống rượu xong, trên mặt tái nhợt tiều tụy của Tô Y Nhân rất nhanh nổi lên màu hồng.
“Ngươi có muốn ăn chút đồ gì hay không?” Hắn lo lắng hỏi. Trong rượu đế tăng thêm chút nước mật đào, nhưng vẫn là có độ cồn nhất định.
“Ta muốn ăn hoa quế chua mai cao.” Tô Y Nhân nói. Trước bái đường nàng mới vừa ói qua, bây giờ dạ dày đã không có khó chịu như vậy.
Lam Vân lập tức đem cái mâm cầm trong tay đưa tới trước mặt Âm Ngọc Phong. Hoa quế chua mai cao, mùi vị hoa quế nồng nặc, ăn ê ẩm ngọt ngào, phu nhân gần nhất thường ăn.
Âm Ngọc Phong cầm lên đũa bạc trên mâm, gắp lên điểm tâm hình hoa mai màu vàng kim trong đĩa sứ trên mâm, nhẹ nhàng đưa đến khóe miệng Tô Y Nhân. Tay phải hắn còn đỡ dưỡi cằm Y Nhân, để ngừa vụn bánh rơi trên chăn cưới của bọn hắn.
Hai tròng mắt hắn lưu chuyển nhu tình, động tác hắn ôn nhu tỉ mỉ, Tô Y Nhân cảm động cực kỳ, bất tri bất giác bị hắn đút bốn khối hoa quế chua mai cao lớn bằng trứng chim bồ câu.
Âm Ngọc Phong lo lắng nàng ăn được quá nhiều lại phun ra, đem ăn hai khối chua mai cao còn dư lại, sau đó để cho Lam Vân cầm một chén nước ấm, cẩn thận đút nàng uống, sau đó hỏi, “Y Nhân, cảm giác như thế nào? Muốn ói sao?”
Tô Y Nhân lắc đầu một cái, nói, “Rất kỳ quái, ta cư nhiên không có nửa điểm cảm giác muốn ói.” Chẳng lẽ là bởi vì từ Tô cô nương biến thành Âm phu nhân, có danh phận, hài tử trong bụng không phải là con riêng, cho nên tâm cảnh lại bất đồng?
Âm Ngọc Phong mừng rỡ gật gật đầu nói, “Nằm xuống nghỉ ngơi nhiều, ta đi bên ngoài kêu thái di bà bọn họ dùng hỉ yến.”
Vỗn là hôn lễ Vĩnh Thái đế quốc truyền thống của hắn và Y Nhân bị thái di bà mạnh mẽ đổi thành nghi thức nam tử lấy vợ ở Khôn Nguyên nữ quốc. Nếu không phải là Y Nhân mang thai nôn nghén nghiêm trọng, bọn họ sẽ ở trước mặt cùng nhau kêu trưởng bối cùng khách nhân. Nữ nhân Khôn Nguyên quốc, cho dù là xuất giá đến đàn trai, cũng sẽ không hèn nhát canh giữ ở trong khuê phòng!
“Ân, ngươi cùng thái di bà bọn họ nói ta rất xin lỗi, không thể theo các nàng uống rượu.” Tô Y Nhân nói, “Nhiều bồi bồi các nàng, nhưng chớ uống quá nhiều rượu.”
Sau khi nói xong, nàng đột nhiên cảm giác mình rất có mẫu mực làm thê tử.
“Ân.” Âm Ngọc Phong gật đầu một cái, đứng dậy phân phó Lam Vân mấy câu, lúc này mới đi ra tẩm cung, tham gia tiệc cưới của chính hắn.
Ban đêm ngày thành thân chính là đêm động phòng hoa chúc, nhưng là, liền thân thể bệnh ấm ức này của Tô Y Nhân bây giờ, hắn nào dám a? Hai người rửa mặt đi qua, đàng hoàng ngủ tới hừng sáng.
Đêm tân hôn không động phòng, hai người hàng đêm ôm nhau ngủ, khổ người đã ăn mà biết vị như Âm Ngọc Phong.
Hắn hoặc là uống chút chén thuốc rớt xuống □, hoặc là nhìn Tô Y Nhân tinh thần tốt, quấn nàng lấy tay giúp hắn thư giải lửa – dục của thân thể.
Mười ngày hai mươi ngày, phản ứng nôn nghén nghiêm trọng của Tô Y Nhân bắt đầu từ từ biến mất, khẩu vị cũng chậm chậm mở ra. Đến mùa thu tháng mười, nàng tinh thần sáng láng, ăn cái gì cũng thơm, giống như muốn đem tổn thất hơn hai tháng kia bù lại.
A”x