Sống Lại Cưỡng Chế Yêu

Chương 2


Đọc truyện Sống Lại Cưỡng Chế Yêu – Chương 2

Khuôn mặt của Ninh Viễn trông bình tĩnh nhưng tâm tình lại vô cùng rối loạn, cậu sống lại, trở về khoảng thời gian cách đây đúng một năm ba ngày. Lúc mới tỉnh dậy cậu vô cùng hoảng sợ nhưng giờ đã dần chấp nhận và cảm ơn ông trời cho cậu sống lại một lần nữa. Chỉ tiếc chính mình sống lại chậm mấy ngày, bằng không tuyệt đối sẽ không đến Lâu gia xin việc, hi sinh cả tính mạng vì công việc này thì lương cao đến đâu cũng vô dụng.

Hiện tại việc cậu cần làm nhất là cắt đứt mọi khả năng khiến cậu gặp giữ Lau Thiếu Ngự, cũng tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc đắc tội ba người của đại gia tộc. Đời trước, những thống khổ kia vẫn hằn rõ trong tâm trí cậu. Khuôn mặt bị người ta rạch nát, cơ thể bị vứt xuống rãnh cống, đau đớn mà chết đi.

“Cậu khỏe không?”.

Nghe có người thăm hỏi Ninh Viễn theo bản năng xoay người đáp lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh mặt trời kia thì chân không tự chủ được lui về phía sau  một bước, mặt sớm đã trở nên trắng bệnh như không còn giọt máu nào, hai tay buông bên hông cũng bất giác run lên. Lâu Thiếu Ngự!!! Ninh Viễn trong lòng vô cùng sợ hãi, tại sao Lâu Thiếu Ngự lại xuất hiện ở đây? Dựa theo diễn biến đời trước thì lúc này cậu đã quen biết hắn đâu? Hay do việc cậu sống lại đã khiến diễn biến đời này bị rối loạn?

Lâu Thiếu Ngự cũng không ngờ tới người thanh niên này sẽ phản ứng như thế, để làm giảm đi bầu không khí kì quái này, Lâu Thiếu Ngự nói tiếp:”Tôi nhìn thấy cậu cứ đứng ngây ngốc ở đây một lúc rồi, tâm tình không tốt sao? Tôi hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, chi bằng chúng ta kết bạn đi, có thể chia sẻ với nhau.”

Kỳ thực Lâu Thiếu Ngự đến tột cùng đang nói cái gì Ninh Viễn đều không có hiểu, đầu óc của cậu bên trong hoàn toàn rối loạn, chỉ hiểu đại khái hắn muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, Ninh Viễn làm sao có khả năng để cho mình cùng Lâu Thiếu Ngự lại có thể gặp nhau? Vội vã nói câu nhà tôi còn có chuyện, muốn nhanh đi về, liền chạy trối chết.

Nhớ tới vẻ mặt của cậu khi nhìn mình như nhìn thấy Diêm La, Lâu Thiếu Ngự cảm thấy rất kì quái. Hắn nhận ra tư vị trên người vừa rồi khiến cho hắn cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc đối phương lại không thích dáng vẻ của hắn. Quả nhiên ngày hôm nay vẫn không phải ngày thuận lợi. Hắn vốn muốn cùng đối phương phát triển tình yêu mới.

Ninh Viễn chạy trối triết khỏi đấy, về đến nhà vẫn chưa hoàn hồn lại. Người của Lâu gia gọi điện thông báo cậu đã qua vòng sơ tuyển. Ninh Viễn lấy lý do trong nhà có việc đột xuất, khéo léo từ chối công việc ở Lâu gia. Trò chuyện xong xuôi cậu liền thở phào nhẹ nhõm, sự khó chịu trong lòng cũng giảm đi nhiều. Đúng lúc này thì Trầm Quân gọi điện đến. Vừa bắt máy thì lập tức nghe thấy tiếng Trầm Quân lo lắng: “Thân thể gần đây đã tốt hơn tí nào chưa?”


“Hai ngày nay tốt lắm rồi.”

“Cậu đấy, công việc thế nào rồi?”

“Mình đang định xem xét lại một chút.”

“Có một người bạn giới thiệu cho mình công việc ở hiệu sách khá nhàn nhã, tiền lương và điều kiện đi lại cũng thuận tiện? Mình cảm thấy tính cách của cậu rất thích hợp với công việc đấy, cậu khi còn bé không phải luôn nói muốn mở một thư viện sao?”

Ninh Viễn nghe Trầm Quân nói xong có chút do dự, không biết có phải là Trầm Quân cố ý giúp cậu sắp xếp khồn. Trầm Quân đã giúp cậu rất nhiều khi khó khăn, cậu có chút ngại ngùng: “Mình đi liệu có hợp không?”

“Ha ha, vừa nghe liền biết cậu lại suy nghĩ nhiều, được rồi đừng suy nghĩ nhiều, cậu hiện tại ở nơi nào tôi tới đón cậu, vừa vặn bạn mình đang ở đây, mình đưa cậu đến gặp.”

Ninh Viễn nói vị trí của chính mình rồi tắt điện thoại. Vẫn chưa tới mười phút xe của Trầm Quân đã đến, hiệu sách ở phía đối diện hồ nơi Ninh Viễn đứng. Sau khi đến Ninh Viễn mới phát hiện, Trầm Quân bảo đây là một hiệu sách nhỏ nhưng không giống với cậu tưởng tượng, mà là một tòa nhà đầy trang nhã. Bên trong rộng ngang một thư viện lớn.


Tổng cộng có bốn tầng, tầng dưới cùng để toàn sách thư, kế bên còn có cửa sổ rộng sát đất đặt các ghế sofa để khách có thể đọc sách khi muốn. Tầng thứ hai là phòng trà, tầng thứ ba là phòng tập thể hình, chủ yếu nhất là tầng thứ tư… Lại là hồ bơi… Lúc cửa thang máy mở ra, Ninh Viễn lại tưởng đối diện là một bức tường. Theo Trầm Quân đi về phía trước vài bước có một loạt cầu thang dài, sau khi leo lên mới phát hiện chúng dẫn đến mái nhà, mà mái nhà chính là một hồ bơi lớn. Vừa nãy cậu nhìn thấy bức tường kia hóa ra là hồ bơi thật chứ không phải tranh trên tường.

Lúc hai cậu lên đến nơi thì vừa vặn bạn của Trầm Quân cũng đến, hai người hàn huyên vài câu. Trầm Quân đối với người bạn này vô cùng thoải mái, thấy công việc phù hợp liền trực tiếp gọi cho Ninh Viễn đến làm.

Kỳ thực Ninh Viễn chỉ có thể làm việc ở tầng một, tuy rằng nơi này bốn tầng đều thuộc tòa nhà nhưng mỗi tầng lại có một quản lí khu riêng, từng người phụ trách tầng của mình là được. Ninh Viễn đi làm hơn một tháng cũng chưa từng thấy những người phụ trách khác, nhưng lại gặp phải Lâu Thiếu Ngự.

Lâu Thiếu Ngự cùng một cô gái khác đến đây. Có điều trên mặt hắn biểu lộ sự không vui, cô gái kia tựa hồ cũng cũng không để ý hắn thái độ của hắn, chỉ nhẹ nhàng đi tìm sách. Nhìn dáng vẻ bình tình của cô, Lâu Thiếu Ngự trong lòng càng nôn nóng. Đọt nhiên hơi quay đầu, tầm mắt của Lâu Thiếu Ngự vừa vặn nhìn thấy Ninh Viễn đang đưa tay sắp xếp sách. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Viễn, sự nôn nóng trong Lâu Thiếu Ngự bị quét đi sạch, liền cứ như vậy nhìn chằm chằm từng hành động của Ninh Viễn. Lâu Thiếu Ngự cảm thấy ngồi ở đây cũng không đến mức nóng vội như vừa nãy. Mới gặp người này hai lần nhưng lần nào cũng khiến hắn trong lòng đầy thoải mái, khiến hắn rất thích thú.

Đang là xế chiều nên Ninh Viễn cũng không nhìn thấy rõ Lâu Thiếu Ngự, cư nhiên cũng không biết có người nào đó đã nhìn cậu chăm chú cả buổi chiều.

Mà Lâu Thiếu Ngự cũng nhân dịp phòng trà đang vắng, giả vờ đi tolet,  liền thành công lừa gạt cô tiếp tân ở quầy thanh toán để lấy số điện thoại cùng các thông tin của Ninh Viễn. Nhưng mà cô gái này hiển nhiên cũng không biết nhiều về cậu.

Lần thứ 2 cha hắn ép hắn đi xem mắt, hắn liền vui vẻ đồng ý, khiến cho Lâu cha tưởng mình bị ảo giác.


Lần này hai người đang ngồi ở phòng trà cô liền nói: “Tôi biết anh đối với tôi không có hứng thú, chắc chắn là do cha anh bắt ép, kỳ thực tôi cũng là vì cha mẹ nên mới đến. Để không phải thay đổi đối tượng hẹn hò nhiều lần, chúng ta có thể cùng lập một thỏa thuận đôi bên đều có lợi.” Lâu Thiếu Ngự nghe xong cười cười lại coi như là đồng ý. Đây đúng là một cô gái thẳng thắn, nếu như hắn là thẳng nam chắc cũng sẽ thích nữ nhân này.

Lâu Thiếu Ngự sau khi nói vài câu liền đi tới phòng đọc sách, đây chính là chỗ Ninh Viễn làm việc, không có treo nhiều bảng hiệu, chỉ có một tấm biển ghi phòng đọc sách. Vừa vào cửa, Lâu Thiếu Ngự bảo vệ sĩ tùy ý ra ngoài tìm chỗ nào cũng được. Còn Lâu Thiếu Ngự mừng rỡ ung dung tự mình chạy khắp nơi tìm Ninh Viễn.

Ninh Viễn đang cầm theo mấy cuốn sách để sắp xếp lên giá thì đột nhiên nghe có người gọi mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lâu Thiếu Ngự đang mỉm cười nhìn mình. Giá sách khá cao, vì giật mình nên tay cậu buông lỏng, những cuốn sách đang xếp dở bị đổ xuống, có cuốn còn rơi trúng tay cậu.

Lâu Thiếu Ngự sửng sốt chạy lại kiểm tra cậu, Ninh Viễn nhanh chóng đem đống sách vừa rơi bỏ lộn xộn lên giá.

“Anh không sao chứ? Có bị thương không? Tôi định cùng anh chào hỏi, không nghĩ tới sẽ doạ đến anh.”

“Không… Không có chuyện gì.” Ninh Viễn hoảng loạn trả lời, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu không nhìn Lâu Thiếu Ngự.

Tại sao anh nhìn thấy mình cứ như nhìn thấy quỷ vậy? Lần đầu tiên gặp cũng vậy, hắn hai lần cố lấy lòng đều bị cậu đối xử như vậy. Lâu Thiếu Ngự có chút khó chịu, hắn đi về phía trước một bước, đối phương lập tức kinh sợ lùi về sau một bước. Lâu Thiếu Ngự bước một bước dài rồi đưa tay chống lên giá sách, không cho cậu đi tiếp. Sau đó tay trái nắm lấy cằm của Ninh Viễn ép cậu ngẩng đầu lên.

Tuy đầu bị ép ngẩng lên nhưng đôi mắt cậu vẫn cứ nhìn xuống dưới, tròng mắt lay động chứng tỏ cậu đang sợ hãi. Lâu Thiếu Ngự dùng sức đem cằm của cậu nhấc cao hơn để cậu phải nhìn hắn, sau đó ngữ khí lạnh lẽo hỏi: “Anh rất sợ tôi, tại sao?” Là lời khẳng định, không phải là câu hỏi.


“Không… Không có.”

Lâu Thiếu Ngự con mắt tối sầm xuống, thân phận của hắn người đã gặp một lần cũng tuyệt đối không thể quên, cũng cực ít người dám nói dối trước mặt hắn. Ninh Viễn rõ ràng đang trả lời qua loa khiến hắn vô cùng khó chịu. Giọng hắn lập tức trầm xuống: “Có đúng không…” Bàn tay đang nắm cằm Ninh Viễn cũng bất giác dùng sức hơn.

“A…”

Ninh Viễn cố kiềm chế cơn đau không kêu lên những vẫn không được. Lâu Thiếu Ngự nhận thấy tay mình dùng lực quá mạnh, ngón cái bấm vào da cậu khiến máu chảy ra. Mà Ninh Viễn lúc này đang cau mày chịu đựng cơn đau tại cằm. Lâu Thiếu Ngự chẳng biết vì sao tâm tình liền thả lỏng, buông cằm cậu ra. Tay trái cũng đặt ở trên giá sách đem Ninh Viễn vây trong hai tay hắn, chậm rãi cúi đầu sát vào cậu. Nhìn thấy Lâu Thiếu Ngự ngày càng cúi gần xuống, Ninh Viễn liền nhắm chặt hai mắt lại. Ngoại trừ việc này ra thì cậu không biết đối diện với hắn như nào, càng không thể đấu lại hắn.

Nhìn hai mắt Ninh Viễn nhắm chặt, thế nhưng hàng lông mi liên tục rung động chứng tỏ cậu đang sợ hãi. Lâu Thiếu Ngự khẽ vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm chút tơ máu ở cằm Ninh Viễn. Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào cằm cậu, Lâu Thiếu Ngự nhận thấy người Ninh Viễn cứng đờ.

Ninh Viễn cảm nhận được đầu lưỡi hắn chạm vào da thịt mình thì không khỏi sợ sệt, may là sau đó hắn không còn làm động tác gì nữa. Cậu nghe thấy Lâu Thiếu Ngự nói: “Tuy rằng tôi không biết vì sao anh luôn sợ hãi tôi, nhưng tôi rất có hứng thú với anh, suy nghĩ kĩ một chút, làm người của tôi đi.”

Nghe được câu này Ninh Viễn sợ đến mức hai mắt đang nhắm chặt liền mở ra, nhìn chằm chằm Lâu Thiếu Ngự. Tuy rằng chi tiết này không giống với đời trước nhưng chung quy vẫn là đi theo một hướng.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải chỉ hưởng không. Tôi sẽ dùng phương thức bình thường theo đuổi anh. Tôi tin rằng cuối cùng anh cũng sẽ đáp ứng tôi.” Lâu Thiếu Ngự trước nay đều không hoài nghi mị lực của mình. Trước khi rời đi còn đặt lên môi Ninh Viễn một nụ hôn nhẹ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.