Đọc truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 78: Tần Trạch bộc lộ tài năng…
Ở học kì thứ hai Tần Trạch trừ bỏ học ba môn chuyên nghành.
Anh còn chạy đi học khóa học thú y vì Tô Nhiên.
Điều này khiến cho Tô Nhiên hưng phấn ở trên bàn học lăn qua lăn lại.
Không nghĩ tới hình ảnh này lại bị người khác trông thấy, tò mò hỏi: “Đây là loại rô-bôt mới nhất hay sao, thật đáng yêu.”
Tần Trạch tất nhiên không thể nói cho người khác biết rõ chân tướng, chỉ có thể mỉm cười không nói. Mà ở trên bàn Tô Nhiên muốn ngừng cũng không được, chỉ có thể tiếp tục ở trên bàn diễn tiếp, mãi đến cuối cũng khi lương tâm Tần Trạch chỗi dậy, đem cô cầm lên, bỏ vào trong túi áo mới xong việc.
Sau khi chuyện này phát sinh, Tô Nhiên liền gặp bi kịch.
Luôn luôn có người quen biết với Tần Trạch, muốn nhìn Tô Nhiên ở trên bàn lăn qua lăn lại, mà Tần Trạch cũng luôn đồng ý với người khác, khiến cho cô hận đến ngứa cả răng.
Mỗi lần lúc diễn xong luôn làm cho cô lăn đến mắt nổ đom đóm, nhưng bên cạnh lại luôn có cả đám người trầm trồ khen ngợi: “Dễ thương quá đi.”
Đại danh con thỏ biết lăn lộn của cô cứ như thế mà nhanh chóng lan truyền đi xa.
Cùng lúc đó bên người Tần Trạch cũng xảy ra một việc lớn.
Bởi vì trường học thường xuyên mời đủ mọi người đến làm seminar, speech, trừ học thuật, lại vẫn có rất nhiều nhân văn, một dạng là ăn cơm, Tần Trạch thường xuyên đi, khi đó cơm cũng giải quyết luôn tại đó.
Tần Trạch tham gia hội học sinh, sinh viên chưa tốt nghiệp, trong đó có rất nhiều học sinh người Trung Quốc, cũng chưa nêu ra được biện pháp gì, mấy năm trước Tần Trạch luyện ra được miệng lưỡi nhà quan không tự chủ được nổi lên, đương nhiên sẽ trở thành đại diện tiêu biểu rồi.
Mỗi tuần trong buổi họp muốn nói lên một chút công việc từ đáy lòng của mình trong hội học sinh, khi trở về muốn nói lại với các bạn cùng học một chút các cơ hội trong trường học. Bởi vì là người đại diện, nằm trong hội lãnh đạo, tên cũng sẽ được đưa bản sao đi, trong nhóm giáo sư đều biết tới Tần Trạch, mọi người cảm thấy Tần Trạch là học sinh đi đầu, có việc gì cũng nói một tiếng với Tần Trạch.
Tần Trạch thường thường hay trêu ghẹo Tần Trạch: “Hắc hắc, trong trường học chúng ta đều thành người nổi tiếng rồi.”
Mr. Trương cực kì coi trọng Tần Trạch, định kì đều tới nghe một chút các báo cáo của Tần Trạch, cùng nhau nói chuyện một chút về chuyện này chuyện kia, từ Tần Trạch nghe một chút về suy nghĩ của học sinh, càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với thầy, thầy nói cho Tần Trạch rất nhiều chuyện xưa của thầy, về từng bước một kinh nghiệm thành công của thầy.
Hắn nói: “You can do better than me, if you keep up the good work.” ( Em có thể không cần làm thật tốt mọi công việc tôi giao, chỉ cần em vẫn làm tốt mọi công việc.)
Những lời nói này của giáo sư khiến cho Tần Trạch và Tô Nhiên rất cảm động, đồng thời cũng cho họ sự cổ vũ mạnh mẽ.
Trong mấy tháng này, để bắt kịp với đại hội nghiên cứu học tập cả nước mở ra, tại cuộc họp, sau khi mọi người cùng trao đổi thống nhất, mọi người thống nhất cử ra một số gương mặt tiêu biểu, Tần Trạch được mọi người lựa chọn làm đại biểu cho học sinh trong trường học đi tham dự.
Hôm đó Tần Trạch mặc một bộ veston màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, một thân hình cao lớn, bắp thịt cường tráng, đây chính là loại hình giành được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các mỹ nữ tóc vàng.
Tô Nhiên cảm thấy rất là kiêu ngạo nha. Thân hình của người đàn ông kia so với thân hình của những người đàn ông nước ngoài thì tuyệt đối là num-ber one.
Tần Trạch ngồi cùng các bạn học nước Mỹ, cùng nhau đi tới thành phố mở đại hội, cùng nhau đi tìm lãnh đạo địa phương, đi đến cửa nhờ sự trợ giúp của lãnh đọa đối với học sinh.
Ban đầu Tô Nhiên và Tần Trạch đều rất lo lắng, ở Trung Quốc muốn gặp được lãnh đạo thì rất khó khăn, ở nước Mỹ này chắc cũng là như vậy.
Không ngờ tới, tại nước Mỹ, ngày đầu tiên Tần Trạch đến trường đã gặp được hiệu trưởng, đi một chuyến đến nhà quốc hội lập tức có thể gặp được rất nhiều lãnh đạo, bất kể là những nhà chính trị, những con người có nội tâm rất thâm hiểm, nhìn qua mọi người đều rất nice, có một người lãnh đạo còn cho phép chụp một bức ảnh trong phòng làm việc của họ.
Cho dù Tần Trạch có thành thục như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một chàng thanh niên 20 tuổi đầy nhiệt huyết, xúc động gửi email cho Tiểu Hoàng và Từ Hải Dương, thiếu chút nữa làm oanh động cả Tiểu Hoàng, Từ Hải Dương và cả trường học.
Lúc này Tần Trạch và Tô Nhiên mới đột nhiên nghĩ tới, bọn họ có thể gửi mấy tấm bưu thiếp cho đám bạn tốt ở trung Quốc.
Mà lúc này Tô Nhiên cũng đột nhiên nghĩ ra một chút ý tưởng, cô có thể mua một chút đặc sản ở nước Mỹ gửi qua bưu điện cho người trong nhà. Khi mọi người nhìn thấy nhất định sẽ thấy rất vui vẻ.
Tần Trạch thể hiện tại đại hội vô cùng thành công, rất nhiều nhà lãnh đạo, các giáo sư, đối với kiến thức chuyên nghiệp và sự hiểu biết về kinh tế của Tần Trạch, đều cảm thấy xem vậy là rất tốt, lúc đại hội kết thúc, vội vàng hỏi: “Vị tiên sinh đứng đằng sau anh là ai?”
Mr.Trương, rất vui mừng nha. Dẫn theo Tần Trạch đi làm quen với rất nhiều vị giáo sư khác.
Đối với những trận chiến như thế này Tần Trạch cảm thấy khá là quen thuộc, anh đều lễ phép đối đáp với bạn họ, trong đó có một vị giáo sư lại là giáo sư về chuyên ngành thú y, điều này làm cho anh vô tình hay cố ý nói chuyện để lại những ấn tượng tốt nhất, cuối cùng hai người bọn họ còn để lại danh thiếp để tiếp tục trao đổi với nhau.
Ông ấy lại là giáo sư chuyên ngành thú y của đại học Nhĩ Mạn, nói đến đại học Nhĩ Mạn đó là đại học nổi tiếng đào tạo bác sĩ thú y của nước Mỹ, cùng với đại học Vincent của Mỹ là hoàn toàn khác nhau, Vincent là đại học có thêm một khoa đào tạo bác sĩ thú y chuyên nghiệp, mà ở đại học Nhĩ Mạn đó là đại học hoàn toàn là đào tạo bác sĩ thú y.
Mà danh tiếng của giáo sư Dane trong giới thú y học có thể sánh ngang với sự nổi tiếng của Viên Long Bình ở Trung Quốc lai tạo ra giống lúa nước, Tần Trạch tất nhiên muốn tạo một mối quan hệ tốt đẹp với ông ấy, đó cũng là vì trải một con đường tốt cho Tô Nhiên sau này.
Ha ha. Tô Nhiên ở trong lòng Tần Trạch đã sớm vỗ tay hoan hô: “Tần Trạch, thực sự là anh quá tuyệt vời đi thôi.”
Sau khi tham dự đại hội xong, Tô Nhiên và Tần Trạch cùng nhau đi dạo trên đường cái, mua rất nhiều đồ vật thú vị, nhưng vẫn có trong đó là một ít các đặc sản và quần áo, tất cả đều được đóng gói kĩ càng gửi về nước.
Lựa chọn bưu thiếp thì gặp phải nhiều phiền phức hơn, Tần Trạch để Tô Nhiên trên một đống bưu thiếp, dùng chính cơ thể của mình để ngăn cản tầm mắt của người khác, như vậy Tô Nhiên liền có thể không cần kiêng nể chuyện gì thoải mái lựa chọn.
Mất trọn vẹn một buổi chiều, Tô Nhiên cuối cùng cũng chọn được bưu thiếp có Hải âu ở nước Mỹ, nữ thần Tự do, còn có một ít bưu thiếp là hình ảnh cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ở nước Mỹ.
Tần Trạch viết bên trên mặt đều là những lời chúc phúc, và Tần Trạch cũng viết giúp cô những lời chúc phúc cho Lý Yến, Văn Phương, còn có Hải Dương và Tiểu Dực.
Những thứ này đều là cô gửi đến nhũng người bạn, cô ở nơi tha hương rất nhớ những người bạn tốt này.
Nói đến bạn bè hai người lại không hẹn cùng nhau nghĩ đến Mary.
“Tần Trạch, Mary hẹn anh mùa hè này cùng nhau đi ven biển Seattle chơi sao?” Tô Nhiên giả vờ như đang vô ý hỏi Tần Trạch.
“Ừ.” Tần Trạch tùy ý trả lời.
“Anh đồng ý rồi sao?” Tô Nhiên có chút quan tâm.
“Không có đồng ý. Nhưng mà được cô ấy nhắc nhở anh cũng muốn đến bãi biển vui đùa một chút.” Tần Trạch nhìn Tô Nhiên, dùng âm thành trầm thấp nói chuyện.
“Ven biển Seattle nghe nói rất đẹp.”
Tần Trạch đột nhiên đặt Tô Nhiên lên trên lan can, anh quỳ một chân trên đất, đón ánh mặt trời màu cam lúc hoàng hôn, nói: “Tiểu thư Tô Nhiên xinh đẹp, em có đồng ý cùng anh đến Seattle du lịch vào mùa hè hay không?”
Tô Nhiên cảm thấy rất vui vẻ, thân thể con thỏ nhỏ đứng nghiêm lên: “E hèm, thiếu gia Tần Trạch, bản tiểu thư không có chiều cao, không có dáng người, không có tính người, anh nguyện ý cùng một con rối như vậy đi du lịch ven biển hay sao?”
“Anh nguyện ý.”
“Nhưng cái gì em cũng không làm được bất cứ điều gì cả.”
Tần Trạch nhìn một chút chú thỏ trắng, suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa: “Nhìn một chút con thỏ mặc bikini, thật sự là một điểm tốt đó.”