Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 43: Này, mời em đi ăn đi


Đọc truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 43: Này, mời em đi ăn đi

Editor: Linh Ngọc

Sau khi huấn luyện quân sự xong, Tô Nhiên trở về nhà, Cát Lợi là người đầu tiên nhào tới, bôi rất nhiều nước miếng lên trên gương mặt đen thui của Tô Nhiên

Tô Tường, Triệu Xuân nhìn gầy đi hẳn, còn thấy mặt Tô Nhiên đã biến thành than đen, hung hăng đau lòng một phen, sau đó đi mua vịt, mua gà, đưa cho Tô Nhiên để bổ sung dinh dưỡng. Đợi lúc Tô Nhiên phải về trường học, vẫn lo lắng đưa cho cô một túi đồ ăn vặt lớn và hoa quả.

Tô Nhiên cười hì hì nhận lấy, nhìn Tiểu Hầu Tử cười: “Tiểu Hầu Tử hôn gió một cái với chị nào.”

Tiểu Hầu Tử nói chuyện ngày càng lưu loát rồi, ánh mắt cậu quay tròn, cái tay bé nhỏ mập mạp che trước cái miệng của mình, sau đó thật nhanh đã bỏ xuống.

“Phựt ~~” Một nụ hôn gió.

“Chị à, tạm biệt.” Tiểu Hầu Tử cười lên.

Cảm động quá đi! Tiểu Hầu Tử nhà cô đã hiểu chuyện rồi ~

Tô Nhiên vẫy tay một cái, rồi quay về trường học.

Ôi, trong lúc đó học sinh trung học còn đấm đá với nhau sao!

Cô không thích nhất chính là những điều này.

Trở lại phòng học, Tô Nhiên mang bài tập ra, làm bài hết sức chuyên chú.


Kiến thức cấp 3, không đơn giản như kiến thức cấp 2, có rất nhiều thứ cô đã quên rồi, cô cần phải nhớ lại, hơn nữa cô quyết định phải học ngành thú y, nhất định trong lúc phân lớp ở khối mười, phải được tuyển vào khoa tự nhiên, đời trước, Tô Nhiên chọn khoa văn, bây giờ cô không cố gắng, là không được đâu!

Có đôi khi, lúc bạn thật sự mặc kệ mọi thứ, thì mọi thứ cũng sẽ mặc kệ bạn.

Ngoại trừ bị người khác chỉ chõ, nghe được các tin đồn ở ngoài, quả thực là không hề có chuyện gì cả.

Rất nhanh, trong lúc Tô Nhiên còn đang mất ăn mất ngủ vì môn khoa học, hóa học, vật lý mười, rốt cuộc thì bản thân cũng đã có chút cảm giác rồi, tuy rằng không thể nói bất cứ bài nào cũng biết làm, nhưng chỉ cần bản thân chịu cẩn thận đối phó, thì thi 90 điểm vẫn có thể làm được.

Lúc cô thở phào nhẹ nhõm, thì mới phát hiện, những bạn học bên cạnh cô đều rất xa lạ, gặp nhau chỉ gật đầu cười một cái, nhưng không có ai thật lòng kết bạn với cô

Mặc dù có Trần Khâm Cơ, cô ấy luôn ăn cơm cùng cô, cùng nhau về phòng ngủ, nhưng Tô Nhiên lại không thể nào thật lòng với cô ấy.

Ngày biểu diễn Quốc Khánh đã đến, ban Tô Nhiên cũng đã chuẩn bị xong tiết mục, là một điệu múa.

Do lớp trưởng Dương Chu sắp xếp,《 Dương liễu lả lướt 》 là một vũ kịch cổ điển, người chồng lên kinh ứng thí, đi 5 năm vẫn không về, ở nhà vợ anh ta đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được ngày chồng mình trở về, đoạn gặp lại của hai người khiến cho người khác phải rơi nước mắt.

Hoa khôi của lớp là Kim Dao sẽ nhận vai nữ chính, còn nam chính thì do Kim Đông sắm vai, nhắc tới cũng trùng hợp, Kim Đông và Kim Dao vậy mà học cùng lớp với Tô Nhiên.

Còn có mấy bạn nữ nhảy nữa, dáng người Trần Khâm Cơ xinh đẹp, da trắng nõn, vốn cho là cô ấy phong cách quá tây, không thích hợp, nhưng không nghĩ tới khi mặc áo cổ trang vào, thật giống một mỹ nữ Tây Vực phong tình.

“Tích tích ~~”

Tô Nhiên mở điện thoại di động ra xem thử.

Nhất thời tim cô đập rộn lên

“Cô gái ngốc, thứ năm tuần này, anh sẽ về, ăn tối cùng anh chứ?”

Miệng cười tươi như hoa đào nở.

“Ừ, đến trường học của em? Tối thứ sáu này em có buổi biểu diễn.”

“Cùng nhau xem.”

Hoan hô ~ là Tần Trạch, đã gần một tháng rồi không gặp nhau

Gần đây Trần Khâm Cơ phát hiện, Tô Nhiên hay ngẩn người, có đôi khi còn cười khúc khích nữa chứ.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Cô thực sự hiếu kỳ lắm rồi.

Tô Nhiên hoàn hồn lại, cười nhàn nhạt.


“Không có gì.”

Trần Khâm Cơ rất nhanh đã ngửi được mùi vị của tình yêu: “Có liên quan đến đàn ông?”

Tô Nhiên không có trả lời.

Trần Khâm Cơ tiếp tục: “Theo quan sát của mình, ngoài đại soái ca Từ ra còn có Tiểu Dực, hai người đều có ý với cậu, rốt cuộc cậu vừa ý người nào vậy?”

Mấy nữ sinh bên cạnh đều không hẹn mà cùng dựng lỗ tai lên nghe.

Tô Nhiên liếc mắt nhìn Trần Khâm Cơ: “Ai cũng không phải! Nếu như cậu thích, thì cậu có thể theo đuổi.”

“Ha ha, theo như cậu nói, thì mình cũng vừa ý Vương Dực, nhưng mà anh trai của cậu ta, không biết là người thế nào, mình phải xem lại trước.

Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy, cô bé này vẫn có chút dễ thương.

Thì ra từ trước đến nay, cô gái này luôn diễn đạt suy nghĩ của bản thân một cách thật lòng, suy nghĩ cái gì thì nói cái đó, dù sao thì vẫn không giống với Tô Nhiên, cô luôn che giấu tính tình thật sự của mình, chỉ có khi ở bên cạnh người mà cô yên tâm, thì mới không kiêng nể gì cả.

Trần Khâm Cơ, rốt cuộc cậu là cô gái như thế nào đây?” Thẳng thắn hay có lòng dạ sâu xa, đa tình hay là bạc tình đây?

Tô Nhiên có chút ngạc nhiên với cô ấy.

Vào ngày biểu diễn.

Trước cổng trường học Tô Nhiên đang trông ngóng.

Có rất nhiều người lui tới, một số thì đang đợi người, còn một số thì đang chuẩn bị đạo cụ cho buổi biểu diễn.


Đột nhiên có một đám nữ sinh chạy đến, khiến cho cổng trường chật chội đến con kiến cũng không thể nào chui lọt.

Trong mắt của ai cũng đều có cảm xúc mãnh liệt và mong đợi.

Tô Nhiên bị mọi người chen lấn thiếu chút nữa là té xuống.

A? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Nhiên cũng kiễng chân lên nhìn thử, ánh mắt dừng lại một nơi, là một chiếc Lincoln dài từ từ chạy tới, trong lúc này tiếng hoan hô vang vọng khắp trời.

Đám nữ sinh la lên điên cuồng: “Dực Quân, Dực Quân, Dực Quân…”

Tô Nhiên vội vã lùi lại chỗ bí mật, nhìn đám người đông đúc, cô rất sợ sẽ xảy ra sự cố giẫm đạp nhau.

Cuối cùng chiếc Lincoln cũng chạy đến cổng trường.

Các nữ sinh đều tự động xếp thành hai hàng.

Cửa mở ra, đôi chân thon dài, mang một đôi giày da màu đen, mái tóc hơi vàng bay theo gió, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, cười như không nhìn các cô gái đang điên cuồng.

Anh giơ tay trái lên, bàn tay to lớn, thật xinh đẹp.

“Chào các cô gái, tôi đã trở về rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.