Đọc truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 37: Cao trung, rất nhiều điều mới . .
“Nhiên Nhiên, xong chưa, nếu không nhanh thì sẽ muộn mất”
Hôm nay là ngày ghi danh ở trường Nhất Trung.
Tô Nhiên đã bị cha cô thúc giục lần thứ N rồi, thư thông báo trúng tuyển nói chín giờ rưỡi đến trình diện, hiện tại còn chưa tới tám giờ, Nhất Trung cách nơi này cũng không xa, dù là kẹt xe thì hơn nửa giờ cũng có thể đến nơi.
Đúng rồi, nhà họ Tô đã mua xe, lúc đầu nghỉ hè gia đình cô muốn mở một chi nhánh mới của Cầm Tú ở nội thành, Triệu Xuân không muốn tốn thêm vài chục vạn để mua xe, nhưng Tô Tường nhà bà lại cố ý muốn mua.
Nhiên Nhiên nhà bà sắp tới phải vào Nhất Trung, nơi đó tập trung rất nhiều người nhiều tiền, nếu như Nhiên Nhiên nhà họ ngày đầu tiên đi học đã đi xe buýt, bị một nhóm lớn người lái BMW chạy qua lại trước mặt, như vậy làm sao được.
Nhiên Nhiên là phúc tinh của nhà bọn họ, đều bởi vì con bé, Cẩm Tú mới được xuất sắc như ngày hôm nay, mà ông cũng nhờ đề nghị của Tô Nhiên mới lên di chuyển nhà máy dệt lên đây, hơn nữa, tất cả mọi thứ hiện tại, đều là Tô Nhiên mở đầu!
Cho nên ông đã kiên trì mua một chiếc 25 vạn, chất lượng mặc dù không phải quá tốt, nhưng người khác cũng sẽ không nói nhà bọn họ nghèo.
Nhất Trung, là trường Cao trung nổi tiếng nhất thành phố Giang Nam, nhưng cũng bởi vì nó ưu tú, nên đã lén lút thu rất nhiều con nhà quý tộc, mà cái tỷ lệ này chiếm 40% ở trong trường học, cho nên theo một mặt nào đó mà nói trường Nhất Trung là một trường học dành cho Quý tộc.
Nhưng trường học cũng chăm sóc rất đặc biệt cho những đứa bé có thành tích học tập tốt, trường học quy định học sinh đứng trong top mười sẽ được miễn toàn bộ học phí, ở trong top 20 sẽ giảm một nửa học phí.
Hơn nữa ở trường Nhất Trung còn có một đặc điểm, mà những trường học khác không có, cũng là nguyên nhân mà Tô Nhiên muốn thi lên trên này để học, vì học ở trường này có thể ra nước ngoài để du học.
Nơi này những người được ra nước ngoài để du học không phải là những học sinh ưu tú, mà hoàn toàn chuẩn bị cho những người có gia cảnh giàu có vô vọng với chuyện thi đại học kia.
Từ lớp mười bắt đầu, những bạn học có kế hoạch du học trừ học Anh ngữ ra, còn có tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật để tuyển chọn. Ba năm sau, cho dù năng lực ngoại ngữ không cao, nhưng để giao tiếp được không thành vấn đề. Hơn nữa do trường Nhất Trung liên hệ với các trường đại học so với các đại lý liên hệ khác bên ngoài đáng tin hơn nhiều.
Cho nên mỗi cấp có ít nhất 10% học sinh chuẩn bị ra nước ngoài .
Dĩ nhiên là những đứa bé học giỏi về nhiều mặt, trường học sẽ thích hơn rồi~~
“Xong, xong rồi.” Tô Nhiên đã sửa sang xong rương hành lý, chạy xuống lầu.
Tô Nhiên quyết định ở trường, như vậy cô có thể an tâm học tập, cứ chạy giữa hai nơi trường học và nhà, sẽ rất phiền toái.
Tô Tường đem hành lý của Tô Nhiên đặt ở cốp sau.
Tô Nhiên ôm con khỉ nhỏ thêm một lần nữa, con khỉ nhỏ đã hơn một tuổi rồi, đã học được đi bộ, ánh mắt của nó đen láy, nhìn chằm chằm vào Tô Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, ngậm một lớp nước bọt trong miệng.
Hôn một cái thật lớn.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, lúc đầu con khỉ nhỏ giống như một bầu trời quang đãng, nhưng lúc này lại giống một đám mây u ám trên bầu trời, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, trời mưa tầm tã.
Hắc hắc, Tô Nhiên cười ác ý, chọc ghẹo con khỉ nhỏ, rất thú vị.
Triệu Xuân ôm lấy con khỉ nhỏ, dỗ dành, nhìn về phía Tô Nhiên nhưng không có trách cứ, chỉ dặn dò: “Một mình sống bên ngoài, mọi việc đều phải cẩn thận, bên ngoài không thể so với trong nhà, tùy con trêu chọc người khác.”
“Con hiểu biết rõ, mẹ.” Tô Nhiên thành thật gật đầu.
Ở bên ngoài, cô chỉ muốn sống thật tốt qua ngày, cũng chỉ có những lúc đối mặt với người nhà và con khỉ nhỏ, cô mới trở nên xấu xa, bốc đồng, thích tức giận.
Tô Nhiên và Tô Tường đi.
May Mắn đột nhiên co chân lên mãnh liệt đuổi theo.
Uông Uông nó sủa lên, khiến cho lòng Tô Nhiên có chút chua.
Cô chó ngốc, chủ nhật tao sẽ trở về.
May Mắn chạy thật lâu, cho đến khi bóng dáng xe biến mất, nó nhìn thật lâu về phương xa, sau đó cúi đầu, từ từ, từ từ đi trở về.
Khi Tô Nhiên đi tới trường học, mới phát hiện, trường Nhất Trung, rất đẹp ~ so với trường học kiếp trước Tô Nhiên học khác nhau một trời một vực, Tô Nhiên trước kia đậu tam trung, cũng không phải là một trường học tốt, mà trường học đó, đặt tại Sơn Âm , bên dòng suối nhỏ, non xanh nước biếc, nhưng cũng rất hoang tàn vắng vẻ ~~ hơn nữa, tam trung phần lớn là những đứa bé có hoàn cảnh gia đình bình thường, chỉ có một, hai người giàu có giống như Diêu Sàn Sàn, Mạc Mai Mai mà thôi.
Dáng vẻ này của trường Nhất Trung. Từ cửa chính đi vào, trên đường và sân thể dục có rất nhiều xe ra vào, lấy kiến thức hạn chế của Tô Nhiên cũng có thể nhận ra Porsche, Ferrari, còn có Lincoln.
BMW, ở trong những chiếc xe này cũng trở nên tầm thường.
Ở trường học có rất nhiều nhân viên chỉ dẫn, Tô Tường dừng xe lại, mang theo Tô Nhiên đi về phía trường học.
Ở trước trường học có một bảng thông báo dán sơ đồ phân phòng học, còn có tên học sinh mới được chia vào lớp nào ban nào và ứng với tên của chủ nhiệm mỗi lớp.
Tô Nhiên ở lớp mười ban 11, ở tầng một, chủ nhiệm lớp là Thái Kim Phân.
Trong phòng học cũng không giống như người ta tưởng tượng có rất nhiều người xếp hàng ghi danh, học sinh đã tới không ít, cũng có rất nhiều người ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, chủ nhiệm lớp Thái Kim Phân đang ngồi trên bục giảng, bộ dáng khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất điềm đạm, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc rất bảo thủ, vừa nhìn đã biết là giáo viên.
Tô Tường mang theo Tô Nhiên làm xong thủ tục nhập học. Mà Thái Kim Phân cũng thông báo ngày hôm nay làm những gì.
Sáng hôm nay mọi người được sắp xếp đến để trình diện, buổi chiều sẽ để cho các bạn học làm quen với nhau. Về phần cơm trưa có ở phòng ăn trường học, Thái Kim Phân đưa cho Tô Nhiên phiếu ăn cơm, bên trong có 50 tệ, có thể dùng ở phòng ăn và quầy ăn vặt, dùng xong sau có thể nạp tiền, thật ra chính là thẻ cơm.
Sau đó nhân tiện phát một số đồ dùng ở trường học, Tô Tường giúp Tô Nhiên đem đồ vật trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ hướng về phía nam, cảnh vật cũng không tệ lắm, mỗi phòng năm người, có một phòng vệ sinh độc lập.
Mà giường cũng là giường tầng, tầng trên để ngủ, tầng dưới là dùng để đọc sách, viết chữ và học, sau khi Tô Nhiên liếc mắt nhìn, cảm thán, Nhất Trung quả nhiên là Nhất Trung, ngay đến cả phòng ngủ cũng như xa hoa như vậy, nhớ ngày đó, những loại phòng ngủ như thế này cô chỉ thấy ở lúc lên đại học mà thôi!
Tô Nhiên cẩn thận tìm giường của mình, a! Tìm được rồi, không tệ, không tệ.
Vị trí gần cửa sổ, ánh sáng rất tốt, mùa hè có gió mát thổi vào, mùa đông có thể phơi nắng, hắc hắc, vận khí của cô không tệ,, nhìn tên của cô được gián trên lan can giường, Tô Nhiên cười giống như một con mèo trộm thịt.
Tô Tường đi lòng vòng một vòng, cũng rất hài lòng.
Giúp đỡ Tô Nhiên trải tốt giường, quét dọn sơ qua một chút, Tô Tường nhẹ nói: “Nhiên Nhiên, mọi việc đã khá ổn rồi, ba trở về nhé.”
Tô Nhiên nghe xông, gật đầu.
Cùng với Tô Tường ra khỏi phòng ngủ, nhìn bóng lưng cha khiêng chiếc rương hành lý rời đi, lỗ mũi Tô Nhiên có chút chua xót, lúc đi chung với nhau, không có cảm giác, có lúc còn ước gì cha đi nhanh một chút, như vậy cả người cô sẽ có cảm giác tự do hơn một chút, thế nhưng đến khi cha thực sự rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ chừa cho cô một bóng lưng lạnh lùng, lỗ mũi Tô Nhiên không ngừng chua xót, mắt chua xót, ngay đến cả tâm cũng ê ẩm.
Cuối cùng Tô Tường cũng không quay đầu lại, biến mất ở cuối hành lang.
Tô Nhiên nháy nháy mắt, trở lại phòng ngủ, lúc này mới chú ý tới, trong phòng ngủ đã có hai người tới.
Một người thân hình rất nhỏ, có lẽ chưa được 1m50, tóc rất thẳng, ngũ quan nho nhỏ, rất đẹp, nhưng bởi vì thân thể nhỏ, chân và cánh tay nhìn qua rất bền chắc, vóc người thật sự không thể nói là tốt.
Đứa nhỏ này liếc nhìn Tô Nhiên, rồi lại quay đầu đi, làm chuyện của mình.
Một người khác cao khoảng một mét 67, mặt trắng nõn, tròn trịa, tóc ngắn, nhìn qua là một đứa bé ôn hòa.
Quả nhiên, đứa bé kia nhìn thấy Tô Nhiên đang nhìn cô ấy, nên đã nhìn về phía Tô Nhiên và khẽ cười.
“Xin chào, tớ tên là Nghê Giai Tuệ.” Giọng nói nghe thân mật thắm thiết, Nhưng lại không quá sỗ sàng.
“Tớ tên là Tô Nhiên.” Tô Nhiên nhìn Giai Tuệ, cũng đáp lại một nụ cười.
Lúc hai người đang liếc mắt đưa tình’, thì có một cô gái ăn mặc rất là thời thượng đi vào, cô gái da rất trắng, mắt rất lớn, lông mi cong cong , rất mê người, tóc hơi vàng, còn mang theo nét lôi cuốn tự nhiên.
Cô ấy vừa đi vào, không nhìn ai đã đi thẳng tới chiếc giường ở giữa, cũng chính là chiếc giường bên cạnh Tô Nhiên, mới dừng lại một lát, điện thoại của cô ấy đã vang lên.
Cô ấy vội vã nhận điện thoại, nói cái gì không rõ lắm, nhưng mà thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng lại bá đạo, Tô Nhiên lấy ánh mắt người từng trải, đoán chừng là bạn trai.
Ai ~ đứa bé bây giờ, tại sao ai cũng trưởng thành sớm như vậy chứ?
Tô Nhiên nhìn về phía Giai Tuệ mỉm cười, đi về phía chiếc giường của mình, nghiêm túc sắp xếp đồ dùng hàng ngày.
Một lát sau, cô gái cuối cùng trong phòng ngủ cũng đến.
Cô gái này vừa tiến vào đã làm cho phòng ngủ chấn động, nhịp tim của Tô Nhiên đập lỡ một nhịp, đứa bé này, cậu có cần thiết phải mở cửa một cách kịch liệt như vậy sao? Mấy cô gái còn lại trong phòng ngủ đều không hẹn mà cùng nhíu mày, liếc mắt nhìn.
Cô gái kia bộ dáng có chút đẫy đà, trắng trắng , thịt thịt , trên mặt còn là mấy nốt nhỏ hồng hồng.
Cô ấy hoàn toàn không phát hiện vừa rồi mình đã phạm sai lầm, còn làm nũng với mẹ của mình: “Mẹ ~ tay của con đau chết đi được, mẹ giúp con mang vào đi~”
Mẹ cô ấy cười hì hì, vội vàng đem rương mang vào.
Sau đó lại sắp xếp lại đồ đạc, đem giường đệm trải ra, đem nước nóng vào, cuối cùng, còn lấy ra mấy trăm tệ nhét vào tay cô ấy nói: “Cầm trước, một ngàn tệ sinh hoạt phía có thể không đủ, ăn nhiều một chút, ở trường học không được để đói bụng.”
Tô Nhiên xấu hổ.
Không trách được đứa nhỏ nhìn rất. . . . . . Ặc, rất đầy đặn.
Vì vậy, trong lúc vô tình, thành viên của 402 đều đã đến đông đủ, xem ra đều là những đứa bé có chút phiền phức ~~
Lúc Tô Nhiên đang suy đoán, có một người đột nhiên đến gần Tô Nhiên, kéo tay cô.
“Chúng ta học cùng một ban, đợi lát nữa cùng đến phòng học.”
Thì ra là cô gái ăn mặc sành điệu kia! Đứa nhỏ làm cho người ta có cảm giác bị áp bách rất mãnh liệt ….! Trong lòng Tô có chút không vui.
“Người cùng một phòng, thì đều học chung một ban, tại sao lại nói tớ và cậu chung một ban.”
Cô gái sành điệu, nhướn mày, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta là phòng ngủ hỗn hợp, tớ và cậu là ban 11, còn ba người bọn họ là ban 12.”
A, thì ra là như vậy, Tô Nhiên đã hiểu.
“Ừ, biết rồi, cậu chuẩn bị xong gọi cho tớ.” Tô Nhiên suy nghĩ một chút, người ở chung một phòng, phải chung sống thật tốt, cũng không thể vừa mới vào học, mà đã đắc tội người khác.
Một lát sau, cô gái đó, đeo một chiếc tui xách đỏ chót, hướng về phía Tô Nhiên kêu: “Tớ đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Nhiên đã sớm chuẩn bị tốt, nhìn chiếc túi xách màu đỏ chót của cô gái kia, đầu đầy hắc tuyến.
Có cần phải như vậy không, túi xách này, không phù hợp với hình tượng của học sinh cấp 3.
Dù thế nào cô cũng chỉ có thể nói thầm ở bên trong lòng, Tô Nhiên còn phải đi cùng người duy nhất trong phòng ngủ cùng lớp với cô đến phòng học.
Trên đường đi đến phòng học, Tô Nhiên biết được đứa nhỏ này tên là Trần Khâm Cơ.
Một cái tên cổ điển mà duyên dáng, nhưng nhìn lại cô ấy! Az, quả nhiên nghe danh không bằng mắt thấy ~~
Trên đường đi, lúc này Tô Nhiên lại phát hiện cô gái này còn có một mặt khác nữa.
“Này, này, mau nhìn, trai đẹp!” Trần Khâm Cơ kích động.
Tô Nhiên giữ yên lặng, ở trong mắt cô người kia chỉ là một đứa trẻ? Cô là người đã có chủ, không dính hoa nhặt cỏ .
“Không tệ không tệ, cũng được xem là người được nhất trong tất cả đám học sinh nam.” Trần Khâm Cơ gật gù đánh giá .
Đáng thương trai đẹp vô ý đã trở thành vật phẩm để người ta đánh giá.
“Quá lùn, không được hoàn mĩ.” hứng thú của Trần Khâm Cơ đối với trai đẹp lập tức giảm một nửa.
Có một câu mà người ta vẫn thường nói, con trai có thể không đẹp trai nhưng không thể không cao.
“Đừng buồn, cậu ta vẫn ở trong giai đoạn trưởng thành, học sinh trưởng thành không phải là khá trễ sao? Hơn nữa nhìn bóng lưng cậu ta như vậy, chắc chắn gương mặt nhất định sẽ như Phan An, thẹn chết vệ giới!” Tô Nhiên thật lòng an ủi.
Đang nói, chàng trai ở phía trước, đột nhiên quay đầu lại.
Ngay lập tức tất cả các loài hoa đều trở nên thất sắc, sóng mắt như nước chảy, khẽ cười một cái làm người ta, một thiếu niên có bộ dáng rất đẹp.
Trần Khâm Cơ đã bị nụ cười tinh khiến như hoa sen nổi trên mặt nước này làm cho thần hồn điên đảo, cô ngơ ngác nói: “Tô Nhiên, tớ có lẽ di tình biệt luyến rồi. . . . . .”
Tô Nhiên nâng trán, thì ra đây là đóa hoa tiểu bạch