Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 12: Thư tình, bị người hãm hại


Đọc truyện Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 12: Thư tình, bị người hãm hại

Thứ năm, đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu.

Hạng mục thi đấu đầu tiên là chạy ngắn 100m của nam, lần lượt chia ra ba nhóm của lớp 7, 8, 9 . Kế đến là chạy ngắn 100m nữ, cũng chia tổ giống như thế. Sau đó là 200m nam, các hạng mục đều phân chia giống nhau cho 400m và 800m. Ngày thứ hai mới đến lượt chạy cự ly dài 1500m, tiếp sức bốn người, còn các môn như đẩy tạ, nhảy xa, nhảy cao đều lần lượt xen kẻ thi cùng với các hạng mục của môn điền kinh trong ngày đầu tiên.

Bậc tiểu học 6 lớp, bậc phổ thông 6 lớp. Bậc phổ thông chia thành sơ trung và cao trung, mỗi hệ 3 năm. Nên mình sẽ sắp xếp theo cấp lớp của Việt Nam cho dễ hiểu. Hiện nay Tô Nhiên là sơ trung năm nhất, nghĩa là lớp 7.

Trên đường chạy ngắn 100m đã xuất hiện các tuyển thủ mặc quần thể thao ngắn màu xanh lam, áo 3 lỗ màu trắng, các cậu thiếu niên đều đang chờ hiệu lệnh bắt đầu. Gương mặt trắng bóc của Từ Hải Dương vẫn lạnh lùng như cũ, còn ủy viên thể dục Kim Đông lại vô cùng thoải mái, khiến người ta có cảm giác anh chàng khá là tự tin.

“Mau xem, mau xem kìa, Từ Hải Dương và Kim Đông đều cùng tham gia kìa.” Lý Yến kéo tay Tô Nhiên thích thú kêu to, Tô Nhiên thì ngược lại, có chút nhàm chán.

Lúc này bỗng nhiên có ngón tay của ai đó khẽ chạm vào lưng Tô Nhiên, Tô Nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Mạc Mai Mai.

Mạc Mai Mai là ủy viên trong ban tuyên truyền, đôi mắt to tròn, dáng người dậy thì khá tốt, có lồi có lõm, có thể xem như là một người đẹp có tiếng. Thành tích học tập của cô cũng khá nổi bật nhưng đấy chỉ là trong năm lớp 7 mà thôi, Mạc Mai Mai là nữ sinh điển hình của ban khoa học xã hội. Đến năm lớp 8, khi các môn khoa học tự nhiên bắt đầu khó dần, nhất là môn toán, các bạn học nam bắt đầu phản công, Mạc Mai Mai cứ thế bị đẩy lùi về sau, từ đấy không vùng lên được nữa.

“Tô Nhiên, cậu cũng đến xem Từ Hải Dương thi đấu à?” Mạc Mai Mai cười híp mắt, nũng nà nũng nịu nói.

Tô Nhiên và Lý Diễm vừa nghe xong liền nổi da gà đầy người, các cô từ trước đến nay nào có thân thiết với những nhân vật của công chúng thế này, mà những học sinh xuất sắc như Mạc Mai Mai cũng chẳng bao giờ đi tìm những “học sinh kém” như Tô Nhiên và Lý Diễm mà trò chuyện. Thế nhưng từ sau dạo Tô Nhiên vụt sáng từ kỳ thi giữa kỳ, rất nhiều người lúc trước thấy cô còn chẳng thèm nhìn nay lại chủ động bắt chuyện làm thân.

“Tô Nhiên đến xem hay không liên quan gì đến cậu?” Lý Yến không chút suy nghĩ liền hỏi ngược lại.

“Mình chỉ muốn hỏi chút thôi mà, sau cậu lại dữ như thế ~”, cô nàng Mạc Mai Mai lại tiếp tục nũng nịu nói, có điều về cuối câu lại giống như rưng rưng muốn khóc.

Thật chịu không nổi.

Lý Yến kéo tay Tô Nhiên đi về phía đường chạy 500m.

“Oa, không phải chứ? Cậu ấy như thế mà cũng có lắm nam sinh chết mê chết mệt được sao?” Lý Yến chui vào một góc thầm mắng.

Tô Nhiên xoa xoa lớp da gà vừa bị dọa nổi lên của mình, lần đầu tiên lên tiếng khen Lý Yến: “Rất quyết đoán, quả đúng là thiếu nữ thời đại.”

“Xùy, đừng có ra vẻ trưởng giả như thế, cậu muốn khoe khoang tài học vấn của mình đấy à? Ý chết, cuộc thi bắt đầu rồi kìa.” Lý Yến vừa nghe thấy tiếng súng hiệu lệnh liền kéo tay Tô Nhiên chạy đi xem.

Khi hai người đến nơi đã thấy Kim Đông thành công dẫn đầu về đích, còn Từ Hải Dương thì theo sát phía sau, giành giải nhì của khối lớp 7.

“Haha, Từ Hải Dương lại hạng nhì, Tô Nhiên, cậu có thấy sau lần thi giữa kỳ đến nay, anh chàng này nổi tiếng giữ hạng nhất hồi tiểu học giờ đã chuyển sang giữ hạng nhì không?” Lý Yến vô tư lên tiếng nhận xét.

Tô Nhiên im lặng… Nếu sau đây trở thành sự thật thì tội của cô thật sự quá lớn.


“Mà cái cậu Kim Đông kia cũng không tệ, giỏi thể thao mà thành tích học cũng không tệ, lần thi giữa kỳ cậu ấy đứng hạng năm trong lớp mình đấy.” Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên sau lưng Tô Nhiên và Lý Yến.

“Úi, Văn Phương, cậu làm mình sợ muốn chết, cậu đừng có bất ngờ xuất hiện rồi lên tiếng như vậy chứ?” Lý Yến xoa lồng ngực, giống như bị dọa hết hồn vậy. Văn Phương mỉm cười ngọt ngào, đưa tay xoa lưng Lý Yến.

“Văn Phương, cậu xem xong rồi sao?” Tô Nhiên thấy quyển tạp chí trong tay Văn Phương liền hỏi.

“Ừ, quyển tạp chí này cũng không tệ, các kỳ sau nhất định mình sẽ đón mua, mình thích nhất là truyện “Em ở nơi này ngẩn ngơ chờ anh.” Giọng văn không đặc sắc lắm nhưng nội dung lại rất cảm động. Cả quyển tạp chí “Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online” ấy toàn là truyện hài hước, chỉ có mỗi truyện kia là dạt dào cảm xúc, mình đọc xong cũng bị lây nhiễm mà lòng hạnh phúc theo, không biết kỳ tiếp theo có còn đọc được truyện của tác giả kia nữa không, đúng là đáng để mong chờ!”

Văn Phương ôm quyển tạp chí say sưa nói, cô bé đã hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình.

Còn Tô Nhiên đứng bên cạnh nghe thấy thế liền mỉm cười đầy thỏa mãn, đó là sự vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng, là một giá gia, còn có gì thích thú hơn việc được nghe những lời khen ngợi của độc giả dành cho truyện của mình chứ?

An Nhiên, an khang và Bình yên , đấy là cuộc sống tương lai mà Tô Nhiên hi vọng mình sẽ có được, cũng giống như bút danh của cô vậy. Cô không cần nó có quá nhiều chuyện vui và dĩ nhiên cũng không cần chuyện buồn, cô chỉ cầu mình có thể bình yên sống hết cuộc đời.

“Này, hai người đừng có thả hồn cười ngây dạy thế chứ? Đến lượt thi của mình rồi kìa, Tô Nhiên, cậu hứa gì với mình? Cậu đến điểm đích chờ mình đi, cậu cũng biết đấy, lát nữa mình chạy xong thế nào cũng mệt đứt hơi, đến lúc đó cậu phải đỡ mình đấy. Mình không muốn phải xấu hổ trước mặt nhiều người đâu.

Lý Yến vừa ngang ngược vừa ủ rủ nói.

– Dạ biết dạ biết rồi chị hai của em ạ, mình không đỡ cậu thì ai mà đỡ đây?

Tô Nhiên trừng mắt nhìn Lý Yến.

– Mình cũng đỡ cậu.

Văn Phương dịu dàng lên tiếng, giọng nói của cô bé rất ngọt ngào và thánh thót, khiến người nghe xong thấy rất dễ chịu.

– Huhu, hai cậu đúng là bạn tốt của mình mà, tri kỷ

Lý Yến lại bắt đầu khoa chân múa tay, miệng cảm ơn rối rít rồi ôm chầm lấy bạn của mình, cọ cọ mặt vào mặt hai người.

Tô Nhiên và Văn Phương quay đầu nhìn nhau mỉm cười.

Và cứ như thế, tình bạn xuất phát từ sự khích lệ rất nhỏ, giúp đỡ rất nhỏ, nhưng dần dần cắm rễ và lớn lên.

Chạy cự ly ngắn, 100m nữ, giải nhất: Lý Yến.

Chạy cự ly ngắn, 200m nữ, giải nhất: Lý Yến.


Haha, toàn thắng!

Giữa trưa, Tô Nhiên, Văn Phương và Lý Yến cùng đến nhà ăn mua cơm, khi cả ba vừa vào lớp liền thấy mọi người trong lớp nhìn Tô Nhiên bằng ánh mắt kỳ quái.

“Quác… nữ chính đã trở về!” Một giọng vịt đực kháp kháp hét to lên.

Sau đó cả lớp cười vang.

Tô Nhiên nhíu mày, chuyện gì thế?

Văn Phương và Lý Yến cũng mù tịt không biết có chuyện gì.

Cả ba lần lượt bước về bàn của mình trong ánh nhìn chằm chằm của bạn bè cùng lớp.

“Ồ

đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Con gái lại còn dám viết thư tình cho con trai.” Một giọng nữ vang lên, vừa nói vừa cố tình kéo dài đầy vẻ khinh bỉ, nhưng lại không nêu rõ họ tên của người mình đang nói.

“Cậu không biết người ta ỷ mình học giỏi, thành tích cao liền nghĩ mình hay lắm, hoàng tử của chúng ta giỏi như vậy, học giỏi, thể thao cũng giỏi, làm sao lại thích cái con nhỏ xấu xí ấy chứ.” Một giọng nữ khác lập tức lên tiếng, hai người người hát người bè ăn ý vô cùng.

Tô Nhiên đang định đến xem là cô nàng ngu ngốc nào lại đi viết thư tình gửi cho Từ Hải Dương còn để các bạn học biết như thế, chuyện này không khiến mọi người tức giận mới là lạ. Từ Hải Dương không những đẹp trai lại còn học giỏi, là một hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người, nếu một ngày nào đó, tài sản chung bỗng hóa tài sản riêng vậy thì người vừa bê hoa vào chậu đấy chắc chắn sẽ bị đám ong bướm bên ngoài oánh cho tan xác.

Lúc này, bỗng nhiên Lý Yên quay sang nhìn Tô Nhiên với vẻ kỳ quái, sau đó chỉ tay, chuyển sự chú ý của Tô Nhiên về phía Từ Hải Dương đang bị rất nhiều bạn học vây quanh.

Khi Tô Nhiên nhìn sang cũng là lúc Từ Hải Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt cả hai giao vào nhau. Cô cảm nhận được đôi mắt u buồn của anh chàng bỗng có chút kỳ lạ, vừa có bất ngờ, vừa có tò mò lại dường như có chút… vui mừng.

Ầm!!!

Tô Nhiên giống như bị điện giật, không phải chứ? Theo tình hình và phản ứng của cậu ta, cái cô nàng không có đầu óc kia chẳng lẽ là cô? Bức thư kia là do Tô Nhiên, cô viết?

Nhưng… cô cẩn thận lục lọi lại đầu óc của mình, rõ ràng cô có bao giờ viết thư tình cho ai đâu? Cô thấy cậu ta tránh còn không kịp nữa à, sao lại đi làm cái chuyện mua dây buộc người thế này?

Mấy cậu nam sinh đang vây quanh Từ Hải Dương bắt đầu thay cậu ta ồn ào, thậm chí có người còn đọc to nội dung bức thư nữa.


“Cậu biết không, mỗi ngày mình ngồi phía sau đều nhìn trộm bóng lưng của cậu mà ngẩn người, vì sao cả bóng lưng của cậu cũng đẹp như thế? Mình thật cảm ơn ông trời, cảm ơn vận mệnh đã an bài chúng ta gặp gỡ nhau. Cuộc sống của mình vì có sự xuất hiện của cậu mới hoàn hảo, mình tin, cuộc sống của cậu cần một mảnh ghép là mình để trở nên hoàn chỉnh.

Hải Dương, cậu và tên cậu rất là giống nhau, giống như mặt biển mênh mông sâu không thấy rõ, nhưng Hải Dương, mình thích cậu, thích đến mức không kiềm chế được.

Người thầm mến cậu, Tô Nhiên.”

Hộc máu, phun máu, ói ra máu.

Trời đây ơi, cái thư này là ai viết thế, cô vừa nghe xong da gà lại nổi đầy người, đây đúng là 100% giống với giọng văn của Quỳnh Dao, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lấy tên cô viết thư tỏ tình thế này? Câu văn không đạt tiêu chuẩn như thế thật sự là nỗi nhục ột người đã tốt nghiệp đại học như cô.

“Tô Nhiên… đầu cậu bị nước nào à?” Lý Yến đứng cạnh cô cũng bất ngờ.

“Mình nghĩ mọi người đều bị nước vào đầu.” Tô Nhiên khổ sở nói. Mấy đứa nhóc này đúng là bị bệnh, cái dạng thư tình này ai muốn viết mà chẳng được. Thế mà lại tin là thật làm um sùm hết cả lên, đúng là bệnh hết rồi.

“Ừ, nói cũng đúng, đây không phải là giọng văn của cậu.” Lý Yến gật đầu, trầm giọng nói.

“Văn tiêu chuẩn cao thế này mình viết không nổi.” Tô Nhiên lạnh giọng nói.

Văn Phương hí hoáy viết vài chữ vào mảnh giấy nhỏ truyền cho Tô Nhiên: “Có người muốn cậu bị mọi người ghét nên mới bày trò hại cậu như thế này.”

Tô Nhiên đọc xong liền giật mình, cô không ngờ Văn Phương lại tin tưởng cô vô điều kiện như thế.

Một dòng nước ấm áp khẽ chảy trong lòng cô.

Cô cầm bút viết vài chữ vào mảnh giấy: “Cám ơn cậu đã tin tưởng mình.”

Văn Phương vừa nhận lấy mảnh giấy, mở ra xem rồi lại nhìn Tô Nhiên mỉm cười, hôm nay là lần thứ hai rồi.

Ba người Tô Nhiên bí mật bàn bạc, còn các bạn học trong lớp đã sớm ồn ào rối loạn, không ít người vừa bàn luận vừa chỉ trỏ Tô Nhiên.

Đặc biệt nhất là các thành viên trung thành của “Đội hộ vệ của Hải Dương” như Diêu San San và La Bội Huyền, cả hai luôn miệng châm chọc và chỉ trích Tô Nhiên.

Nhưng trong lớp vẫn còn mấy người im lặng không tham gia “cuộc vui” này, ví như lớp phó Ngô Nhạc Đằng, ủy viên thể dục Kim Đông, thủ quỹ Kim Diêu Đẳng.

Đúng lúc này, Mạc Mai Mai đột nhiên đứng lên, giọng nói nũng nịu từ tốn nói: “Chúng ta đều là bạn học cùng lớp với nhau, Tô Nhiên giỏi như thế cũng rất xứng đôi vừa lứa với Hải Dương mà, Hải Dương cậu thấy thế nào?”

Câu hỏi của Mạc Mai Mai vừa dứt, cả lớp liền im lặng như tờ. Đúng nha, sự kiện thư tình này vấn đề quan trọng nhất nằm ở câu trả lời của nam chính.

Rốt cuộc cậu ấy sẽ quyết định thế nào đây?

Từ Hải Dương không nói gì, chỉ từ từ bước về chỗ ngồi của mình, khẽ cười.

Nụ cười này trong mắt Tô Nhiên chính là nụ cười hài lòng, có chút hả hê, ý như muốn nói: Tô Nhiên à, rốt cuộc cậu cũng thua mình thôi, cậu thích mình thế thì cả đời này cậu đừng mơ đến chuyện chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Người chiến thắng cuối cùng mãi mãi đều là mình – Từ Hải Dương.


Sau đó, anh chàng đặt bức thư tình lên bàn Tô Nhiên, quay lưng đi, ngồi vào chỗ của mình.

“Đừng bàn luận nữa, mình không muốn tiếp tục phải nghe chủ đề.”

Lời nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn khiến các bạn cùng lớp đang định nói tiếp đều nuốt hết vào lòng.

Đây là khí thế chấn nhiếp khiến người người sợ hãi phải vâng theo lời của cậu ta.

Đương nhiên, khí thế này hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì đến Tô Nhiên.

Hừ, Tô Nhiên cười lạnh,Từ Hải Dương à Từ Hải Dương, cậu thật quá tự phụ rồi, cậu vẫn chưa biết trên đời này, chuyện thất bại chính là khi cậu cứ ngỡ cậu đã chiến thắng đối thủ của mình thì nhận ra từ trước đến nay, đối thủ của cậu căn bản không xem cậu là đối thủ.

Đột nhiên, cửa lớp học bị ai đó đẩy mạnh bật mở.

Tần Trạch ngốc nghếch chạy đến trước mặt Tô Nhiên, cậu thấy trên bàn Tô Nhiên có một bức thư quái lạ đang định lấy lên xem thì bị Tô Nhiên giật lấy, sau đó còn cốc đầu hắn mấy cái.

“Ui da, đau quá, cậu bị cái gì đấy, không cho xem thì nói một tiếng.” Tần Trạch xoa đầu, bất mãn nói nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhiên liền có chút sờ sợ.

“Này, đừng có xụ mặt vậy chứ, cười cái coi, haha.” Tần Trạch cười ngốc nghếch dỗ dành Tô Nhiên.

Cả lớp vừa nghe thấy thế liền yên lặng như tờ.

“Tần Trạch, đến đây đến đây.” Lỗ Tri Nan ngồi cùng bàn với Tần Trạch vội vàng chạy đến kéo cậu ngốc đi.

Mãi đến lúc này Tần Trạch mới phát hiện bầu không khí trong lớp thật kỳ lạ.

“Có chuyện gì sao?” Tần Trạch thuận miệng hỏi.

“Khụ khụ, không có gì, không có gì, đi ăn cơm, ăn cơm.” Lỗ Tri Nan bị câu hỏi của Tần Trạch làm ho đến đỏ mặt.

“Ừ, đi ăn đi, mình đói muốn chết rồi.” Sự ngây ngô của Tần Trạch đã được bộc lộ hết mức ngay tại lúc này, cậu hoàn toàn phớt lờ bầu không khí quái dị trong lớp, vừa nghe thấy chữ ăn là quên hết mọi chuyện.

Tô Nhiên thấy thế lại càng tức giận, Tần Trạch, cái chàng ngốc này.

Cô vò bức thư tình thành một cục ném vào thùng rác.

Cả lớp dừng lại một chút rồi lại tiếp tục ăn cơm.

E là suốt bữa cơm này, có không ít người phải kiềm nén tính nhiều chuyện đến nhập viện mất.

Lý Yến nhìn Tô Nhiên rồi lại nhìn các bạn học trong lớp, sau đó cúi đầu ăn và ăn, hôm nay cô đặc biệt mua đùi gà định ăn mừng vậy mà giờ gặm nó lại như ăn phải đèn cầy vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.