Đọc truyện Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc – Chương 28: Rối rắm
Editor: demcodon
Cao Giang Cảnh lúc này thật sự không nghĩ tới Mã Hân nhưng đối với quấy rầy của cô có chút không thoải mái. Nhưng dù sao anh đi trước là không đúng cho nên kiềm chế tính tình nói: “Em gái của tôi Giang Hiểu Hoa.”
Mã Hân tiếp tục nhìn Tiểu Hoa, cảm thấy thật sự rất trẻ tuổi còn có chút mập mạp như trẻ con. Vì thế lường trước Cao Giang Cảnh hẳn là không có lừa gạt mình, tự giác có chút ngượng ngùng mình đã lỗ mãng nên xin lỗi nói: “Xin chào! Em gái Hiểu Hoa, chị là bạn của anh em Mã Hân.”
Tiểu Hoa khi thấy Mã Hân tiến lên trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến Vương Tử Nghiên nói mẹ cô đang tìm đối tượng giới thiệu cho anh Cao, sẽ không phải là vị này trước mặt mình chứ? Vừa rồi anh Cao dường như cũng là đi ra ngoài từ nơi này, mình không có quấy rầy bọn họ chứ? Có chút bất an nói: “Chuyện đó… chuyện đó vừa rồi có phải là em quấy rầy hai người rồi hay không?”
“Không thể nào! Em không phải muốn ăn ly kem và bánh ngọt hay sao? Gọi món đi! Bác sĩ Mã, cô cũng ngồi đi, còn muốn uống chút gì nữa không?” Cao Giang Cảnh không thèm để ý nói.
Tiểu Hoa đột nhiên có loại cảm giác tội ác, mình dường như thật sự quấy rầy người ta xem mắt còn muốn ăn uống, làm sao có thể trở thành người chậm chạp như thế nhỉ! Nhưng đã đi đến đây lại ngượng ngùng muốn đi, Tiểu Hoa có chút nịnh nọt cười cười nói với bọn họ: “Em muốn một ly kem ba màu và một cái bánh ngọt trái cây.”
“Còn có một bình trà long nhãn trái cây.” Cao Giang Cảnh nhìn một chút bổ sung, sau đó đưa thực đơn cho Mã Hân. Mã Hân lúc này cũng ngượng ngùng lại ngồi xuống nữa, người ta rõ ràng có chuyện với em gái vì thế nói: “Bệnh viện còn có việc, tôi đi trước, về sau thường xuyên liên lạc!”
“À! Được, tạm biệt!” Cao Giang Cảnh không thèm để ý nói.
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên ngọt ngào nói: “Tạm biệt chị.”
Mã Hân mới vừa đi thì Tiểu Hoa xụ mặt xuống than thở chỉ trích Cao Giang Cảnh: “Anh Cao, sao anh lại không nói anh đang xem mắt chứ? Lần này thảm rồi, cô gái ấy có ấn tượng không tốt với anh rồi!”
“Không có việc gì, dù sao cũng không hợp.” Cao Giang Cảnh không sao cả nói.
“Sao lại không hợp? Em cảm thấy chị ấy rất xinh đẹp, hơn nữa không phải anh gọi chị ấy là bác sĩ hay sao? Nghề nghiệp cũng không tệ, hơn nữa em nhìn thấy chị ấy cũng có thiện cảm với anh. Không phải em nói anh nha, anh Cao à, anh cũng quá kén chọn rồi!” Tiểu Hoa có chút nhiều chuyện, Cao Giang Cảnh rốt cuộc muốn tìm kiểu người gì, nghe Vương Tử Nghiên nói mẹ cô bất kể các kiểu gì cũng tìm khắp rồi nhưng người ta sửng sốt không có nhìn trúng!
Cao Giang Cảnh không có trả lời, nói thật chính anh cũng không biết mình nên tìm kiểu người nào, dù sao chính là không thích, không có cách nào khác. Vừa vặn món gì đó Tiểu Hoa gọi đã mang lên mới tránh cho Cao Giang Cảnh lúng túng.
Cao Giang Cảnh nhìn Tiểu Hoa vui vẻ ăn món ăn cũng hiểu được món ăn này ăn rất ngon, mình cũng gọi thêm một miếng bánh ngọt. Cao Giang Cảnh đang ăn đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, vì thế hỏi: “Hiểu Hoa, trong trường học có rất nhiều người theo đuổi em hả?”
Tiểu Hoa lắc đầu thành thật nói: “Chỉ có học trưởng kia ngày hôm nay thôi, em không phải còn nhỏ à!”
“Đúng vậy, em mới bao lớn chứ! Đừng nghĩ chuyện yêu đương, về sau đến tuổi anh…. giới thiệu người tốt… cho em.” Không biết vì sao khi Cao Giang Cảnh nói muốn giới thiệu cho Tiểu Hoa thì đột nhiên cảm thấy bánh ngọt trong miệng có chút chua sót ăn thật không ngon, cầm lấy ly trà rồi tự rót cho mình một chén nước trà trái cây, dùng nó quét hết thức ăn trong miệng xuống.
“Tốt! Em chờ anh tìm người tốt cho em.” Tiểu Hoa gật đầu một cái, cảm thấy người Cao Giang Cảnh coi trọng hẳn là không tệ đâu!
Nhìn thấy Tiểu Hoa gật đầu Cao Giang Cảnh càng thêm mất hứng, chờ Tiểu Hoa ăn xong tiễn bước Tiểu Hoa thì tâm tình của Cao Giang Cảnh vẫn không tốt. Đợi đến buổi tối dì nhỏ anh biết hôm nay anh làm chuyện có chút tức giận đến hỏi thì Cao Giang Cảnh còn nằm ở trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tâm Vũ nhìn thấy dáng vẻ của cháu ngoại trai không biết nó đang suy nghĩ cái gì, nhìn bộ dáng này của nó giống như ba già nhà mình có chút buồn bực. Giọng không có tức giận nói: “Nghe nói cháu để cho cô gái người ta leo cây?”
“Cái gì leo cây chứ? Cháu có việc nên đi trước thôi.” Cao Giang Cảnh có chút không kiên nhẫn.
Lâm Tâm Vũ căn bản là không để ý tới nó tiếp tục hỏi: “Cháu khi nào thì còn có em gái vậy? Nghe nói cháu còn chủ động mua thức ăn cho cô gái đó? Tử Nghiên muốn cái gì còn phải hỏi cháu có đồng ý không đấy!”
“Dì nhỏ à, cháu và bác sĩ Mã không hợp! Dì đó, cũng không cần quan tâm nữa. Cô gái kia hôm nay là bạn học trung học phổ thông của Tử Nghiên, cháu nhìn thấy có người dây dưa với cô ấy nên đi đến giúp một chút chuyện mà thôi.” Cao Giang Cảnh biết không nói rõ ràng thì dì nhỏ nhà mình sẽ không bỏ qua cho mình.
“Bạn học của Tử Nghiên? Ừm… mặc dù nhỏ một chút nhưng mà có thể yêu đương, lại nói dì còn là lần đầu tiên nghe nói cháu chủ động giúp đỡ chăm sóc cô gái đó, còn mời cô gái ăn món gì.” Lâm Tâm Vũ cảm thấy cháu ngoại trai giải thích không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Cao Giang Cảnh thở dài một hơi nói: “Cô gái nhỏ người ta mới 16, dì nói có thể nói chuyện gì? Lại nói cháu thật sự xem cô ấy như… như em gái.”
Sau khi đuổi dì nhỏ đi Cao Giang Cảnh cảm thấy mình không phải rất là bình thường, thế nhưng cứ mãi nghĩ đến chuyện Tiểu Hoa, trong lòng thầm nghĩ: ‘mình còn chưa có già phải không? Sao lại cứ sinh ra loại tình cảm bậc ba chú thế này? Hiểu Hoa tuy nói còn nhỏ nhưng mà bây giờ học đại học cũng có thể yêu đương, mình rốt cuộc đang khó chịu cái gì chứ?’
* * *
“Tử Nghiên, tớ giống như làm chuyện xấu rồi! Làm sao bây giờ?” Buổi tối lúc Tiểu Hoa và Vương Tử Nghiên gọi điện thoại thì nói với cô.
“Chuyện gì xấu? Là cậu? Có thể làm chuyện xấu gì?” Vương Tử Nghiên bên kia điện thoại hiển nhiên không tin.
“Chuyện đó… chuyện đó…. tớ trong lúc vô ý quấy rầy anh Cao xem mắt.” Tiểu Hoa ấp a ấp úng nói.
“Xem mắt? Chuyện đó à! Anh tớ trở về cũng không được bao lâu, không có việc gì! Đừng để ý!” Vương Tử Nghiên biết là anh họ nhà mình dường như đi xem mắt không có một lần thành công.
“…” Tiểu Hoa im lặng.
“Cậu nói một chút gây ra cái gì?” Vương Tử Nghiên đối với chuyện này có vẻ tò mò.
Tiểu Hoa nhìn trời nói: “Có một học trưởng dây dưa với tớ, vừa vặn anh Cao thấy giúp tớ giải vây, nhưng mà ảnh hẳn là đang xem mắt, vì thế đã bị tớ phá hủy.”
“Thì ra là chuyện này? Không có gì, cậu không cần để ý.” Vương Tử Nghiên cảm thấy chuyện rất đơn giản, cũng phù hợp thái độ của anh Cảnh từ trước đến nay đối với Tiểu Hoa.
Cao Giang Cảnh nói không có việc gì, Vương Tử Nghiên cũng nói không có việc gì. Tiểu Hoa cảm thấy đó khẳng định là không có việc gì, vì thế cúp điện thoại buông tâm sự nằm ở trong ổ chăn, tâm tình thoải mái mà tiến vào mộng đẹp.
Vương Tử Nghiên bên này điện thoại nhìn cười với điện thoại một cái, nghĩ rằng: ‘những kẻ tầm thường thô tục làm sao xứng đôi với anh họ nhà mình chứ. Nếu như mình biết anh Cảnh xem mắt ở chỗ nào không chừng cũng đi ngăn cản nữa đấy! Thật sự nếu Hiểu Hoa lại lớn hơn một chút, ngược lại rất tốt để chọn một chị dâu lắm, xinh đẹp, học tập lại giỏi, mấu chốt là làm được một tay thức ăn ngon nữa!
* * *
Mã Hân kể từ khi gặp Cao Giang Cảnh thì cảm thấy hắn là một đối tượng lý tưởng, đáng tiếc dường như người ta không có quan tâm mình. Bất quá không có vấn đề gì, đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn như phải vượt núi, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy, mình sẽ cố gắng. Mặc dù Cao Giang Cảnh phải về bộ đội nhưng Mã Hân sẽ tìm người hỏi địa chỉ của anh, bắt đầu viết thư cho anh. Cô tin tưởng cách viết văn của mình vẫn là không tệ, cuộc sống trong trại lính đều buồn tẻ cho nên dự định có thể mang đến cho Cao Giang Cảnh một chút vui vẻ.
Sau khi Cao Giang Cảnh về bộ đội thì cố gắng vứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, mang tất cả tâm tư đều đặt ở trong huấn luyện, thành tích nổi bật.
“Tôi nói các cậu có ai biết Đại đội phó của chúng ta gần đây xảy ra chuyện gì không?” Chỉ đạo viên Từ Thịnh Duệ hỏi Đại đội trưởng và mấy tổ trưởng.
Đại đội trưởng Lưu Triết cười hớ hớ nhìn mọi người nói: “Quản hắn xảy ra chuyện gì, dù sao lần này liên đội thi đấu thể thao, chúng ta thắng chắc rồi.”
“Sau khi thắng, tất cả mọi người nằm úp xuống…” Hùng Tu Kiệt tổ 3 đảo mắt nói.
“Nói bậy! Cậu xem các cậu làm cái gì, đội phó của các cậu đều đi theo, sao hắn lại không có nằm úp xuống?” Lưu Triết nổi giận nói.
Tạ Bằng tổ 2 cười ha ha nói: “Chúng ta bây giờ thảo luận là đội phó rốt cuộc làm sao? Có phải có tâm sự gì quan trọng hay không? Có chuyện gì khó làm nói ra cho mọi người giúp đỡ giải quyết không phải tốt sao, liều mạng như vậy làm thân xác mệt muốn chết thì làm sao bây giờ?”
Trương Kiến tổ 1 phụ họa một loạt dài nói: “Đúng vật đúng vậy, hiện tại mặc kệ như thế nào tôi cũng cảm thấy đội phó không bình thường. Chúng ta phải quan tâm chiến hữu của mình chứ!”
Lưu Triết gãi gãi cái trán nói với Từ Thịnh Duệ: “Tài ăn nói của cậu tốt, cậu đi hỏi một chút đi?”
Từ Thịnh Duệ cười khổ: “Tài ăn nói của tôi mặc dù tốt mà đụng phải cái đầu gỗ kia có thể làm được gì?”
“Ai! Các cậu nói, đội phó không phải là có quan hệ không tệ với Lâm Hạo Hiên đội 6 kia hay sao, muốn hỏi xem hắn hay không?” Hùng Tu Kiệt vỗ đùi mình một cái, đột nhiên đề nghị nói.
Lưu Triết chỉ vào Hùng Tu Kiệt nói: “Tổ 3 của tôi ơi, cậu đã đưa ra vấn đề này như vậy thì tự cậu giải quyết đi, các cậu cũng biết tôi lập tức sẽ phải điều đi rồi, về sau đội này còn không phải là có đội phó của các cậu quản à, cho nên… vấn đề tự mình giải quyết!” Nói xong Lưu Triết bước đi, đột nhiên nghĩ rằng: ‘tên Giang Cảnh này sẽ không phải là luyến tiếc mình đi chứ?’ Rùng mình một cái cảm thấy ý tưởng này dường như không quá thực tế, nhân duyên người của mình người dường như không có tốt như vậy.
Cao Giang Cảnh cảm thấy mình có chút kỳ quái, lúc không huấn luyện thì thường xuyên suy nghĩ đến Giang Hiểu Hoa, nghĩ đến cô có lại bị nam sinh trường học dây dưa hay không? Quan hệ giữa bạn học có tốt không? Nghĩ đến bộ dáng thỏa mãn lúc cô ăn ly kem, nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc lúc cô nhìn ba và em trai ăn cơm mình nấu, nghĩ đến cô…
Cao Giang Cảnh cảm thấy mình hẳn là sinh bệnh, sao cả đầu đều là Giang Hiểu Hoa, biết Giang Hiểu Hoa cũng nhiều năm như vậy nhưng trước kia đều không có bộ dáng này, chỉ là lần này không thể giải thích được nghĩ đến cô, Tử Nghiên cũng là em gái của mình mà? Tại sao mình cũng không có nghĩ đến Tử Nghiên?
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hiểu Hoa thì cô nghiêm túc cứu Lâm Hạo Hiên, đối mặt với người sắp chết nhưng cô ứng phó hoàn toàn không giống một đứa nhỏ 13 tuổi. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Lâm Hạo Hiên anh đến nhà Giang Hiểu Hoa, loáng thoáng từ trong miệng Lâm Hạo Hiên biết được ba Hiểu Hoa chính là ba dượng của cô, nhìn cô dùng bả vai non nớt dường như gánh lên toàn bộ gia đình Cao Giang Cảnh cảm thấy có chút đau lòng đứa nhỏ này. Vì thế quyết định xem cô giống như em gái của mình, chăm sóc thật tốt… Lại sau đó ở Bắc Kinh lại gặp được Giang Hiểu Hoa, cô nghiêm túc dạy vài người già đánh Thái cực quyền không có chút nào không kiên nhẫn, vẫn luôn là cười nói thướt tha, nhìn cô và người nhà ấm áp ở chung Cao Giang Cảnh cảm thấy rất là khó được, cô là một đứa nhỏ tốt đơn giản. So sánh với em họ mặc dù lớn tuổi hơn, tính tình Tử Nghiên khá lớn, nhưng mà bắt đầu ở chung anh vẫn cảm thấy Hiểu Hoa đang nhường nhịn Tử Nghiên, so sánh với cô thì Tử Nghiên vẫn là quá mức non nớt.