Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 2: Trở lại ngày còn bé


Đọc truyện Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc – Chương 2: Trở lại ngày còn bé

Editor: demcodon

“A ừ…” Đầu đau quá! Chẳng lẽ là ngày hôm uống quá nhiều rượu đỏ sao? Lý
Lạc dùng tay gõ gõ đầu, cố gắng làm đầu giảm bớt đau đớn. Mặc dù vẫn
muốn ngủ tiếp nhưng không được, phải dậy thôi, cho dù không muốn thì hôm nay cũng là ngày kết hôn đó!

Dùng sức chống thân thể lên, kỳ lạ
thật? Sao giường nhà cô lại cứng như thế? Lý Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn
lên đỉnh màn, trợn tròn mắt, lại vươn tay vén màn lên, nhìn cảnh tượng
xa lạ mà quen thuộc trước mắt. Lý Lạc ngẩn người, chỗ này sao lại rất
giống chỗ mình ở lúc trước thế?

“Tiểu Hoa, con tỉnh rồi hả? Khá hơn chút nào không?”

Lý Lạc chậm chạp lấy lại tinh thần, sửng sốt, thất thần gọi: “Ba!”

Người ba chỉ có thể xuất hiện ở trong trí nhớ đi tới, dùng tay xoa xoa đầu
cô, thở dài một cái thì thào nói: “Bớt nóng là tốt rồi?”

Là ba, là mùi hương của ba, Lý Lạc kích động dùng hết sức ôm lấy người ba mà cô chỉ có thể thấy ở trong mơ mà gào khóc.

Ba Giang sợ hết hồn, đứa nhỏ này sao vậy? Nhất thời không biết làm sao,
ông đành ôm cô dỗ dành: “Tiểu Hoa ngoan, không khóc, không khóc, ba ở
đây, ba ở đây…”

Lý Lạc khóc rất lâu mới ngừng lại, cầm lấy chén nước trong tay ba uống, sau đó uống thêm nửa ly sữa tươi, lại bị ba
buộc uống thuốc xong rồi mới trở về giường nằm đắp chăn.

Sau khi
ba Giang đi ra ngoài, Lý Lạc mới chống người ngồi lên, đặt tay lên mặt
nhéo một cái “A ——” đau quá, không phải là mơ… Nhìn tới cánh tay của

mình, rõ ràng là bàn tay của một đứa bé mà! Chẳng lẽ mình đã trở lại lúc còn bé rồi, trở lại lúc mình còn là Giang Tiểu Hoa ư?

Mặc quần
áo tử tế xuống giường đi ra sân, nhìn những hình ảnh quen thuộc trước
mắt, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, đây…thật
sự là… tốt quá, thật sự là… tốt quá…

“Chị, sao chị khóc?
Chưa hết bệnh hả? Còn khó chịu không?” Tiểu Hổ đi chơi từ bên ngoài về
nhìn thấy chị mình đang ngồi khóc ở trong sân, chân ngắn nhỏ nhắn chạy
vội tới.

Lý Lạc, không, Giang Tiểu Hoa lau nước mắt, ngẩng đầu
nhìn lên “Xì ——” vui vẻ. Trên mặt tiểu Hổ dính đầy đống màu đen, dưới
mũi còn có hai hàng nước mũi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng nhìn cô.

“Tiểu Hổ à, em cũng lớn rồi còn không chú ý vệ sinh, nhìn cái mặt bẩn của em
nè.” Tiểu Hoa lôi kéo tiểu Hổ đi vào trong nhà, dựa theo ấn tượng mơ hồ
cầm cái chậu trong góc tường lên. Sau đó đổ ít nước sạch vào, đổ chút
nước nóng từ trong ấm ra, lại múc chút nước lạnh từ trong lu nhỏ, thử
xem nước có ấm không. Sau đó cầm khăn lông sạch sẽ ở trên kệ để vào
chậu, dùng khăn lông lau mặt sạch sẽ cho tiểu Hổ trước rồi mới rửa mặt
cho nó.

“Chị, bệnh của chị tốt hơn chưa?” Tiểu Hổ ngước đầu hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu một cái, mang nước bẩn trong chậu đổ ra ngoài sân, nhìn
tiểu Hồ đi theo mình cười nói: “Ừ, chị khỏe rồi, em xem em đi, có chút
nào giống đàn ông không? Chị bị bệnh thì em không tự rửa mặt được hả?
Đúng là cậu nhóc bẩn mà.”


“Hì hì, em nhìn không thấy, tắm cũng không sạch sẽ.” Tiểu Hổ làm bộ chính trực nói.

Tiểu Hoa dùng ngón tay đâm đâm lên trán cậu: “Em đó, lười thì có, nếu chị
không có ở đây thì cả đời này em cũng không rửa mặt hả?”

“Chị
không ở đây? Chị muốn đi đâu? Có phải đi với mẹ hay không?” Tiểu Hổ nghe được lời nói của Tiểu Hoa sợ tới mức hai con mắt đỏ bừng.

Tiểu Hoa sửng sốt, để chậu xuống, ôm lấy tiểu Hổ an ủi: “Chị đùa với em đó! Chị không đi đâu hết, chị sẽ ở đây với em.”

“Ngoéo tay!” Tiểu Hổ đưa ngón tay út ra.

Tiểu Hoa cũng đưa ngón tay út của mình ra, lắc đầu một cái, đã bao lâu cô
chưa ngoéo tay với người khác? Hai ngón tay móc lại một chỗ: “Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai vi phạm thì trở thành…
con rùa nhỏ.”

Tiếng cười của hai chị em phát ra như tiếng chuông bạc…

Ba Giang đi tới trước nhà, nghe tiếng cười truyền ra từ trong nhà thì sửng sốt, đã bao lâu rồi ông không có nghe được tiếng cười của tụi nhỏ nhà
mình. Đi vào trong sân thì thấy hai đứa bẻ chạy như bay tới chỗ mình,
cúi người ôm hai đứa bé, người đàn ông một mét bảy cũng nhịn không được
mà chua xót.

“Ba, ba, chị hết bệnh rồi, còn rửa mặt cho con nữa.” Tiểu Hổ vui vẻ nói cho ba Giang biết.

“Ba, ba không biết tiểu Hổ bẩn bao nhiêu đâu, nhìn không ra màu da ban đầu
luôn…” Tiểu Hoa cũng bĩu môi ôm lấy ba Giang làm nũng, có thể nhìn
thấy ba… thật tốt, làm nũng với ba… cũng thật tốt…


Ba Giang mỗi tay kéo một đứa nhỏ, nghe hai đứa nhỏ mỗi người một câu làm lòng ấm áp.

Lát sau, ba Giang làm cơm xong gọi hai đứa bé vào ăn cơm, Tiểu Hoa uống
chén cháo, trước mắt không có bao nhiêu món ăn, lại nghe âm thanh ba và
tiểu Hổ uống cháo “xùm xụp“. Mặc dù thô lỗ, nhưng Tiểu Hoa lại cảm thấy
rất thỏa mãn, đây… chính là mùi vị và âm thanh trong trí nhớ.

Cơm nước xong xuôi, ba Giang đuổi Tiểu Hoa và tiểu Hổ đi ra ngoài. Tiểu Hoa muốn rửa chén giúp nhưng ba không cho. Dưới sự giám sát của ba Giang,
Tiểu Hoa đành phải uống thuốc.

Buổi tối đùa giỡn với tiểu Hổ
xong, sau đó đốc thúc nó đi rửa chân, còn buộc nó đánh răng, hai người
nằm trên giường một lát thì ngủ mất.

Bởi vì uống nước quá nhiều
cho nên nửa đêm Tiểu Hoa phải dậy vì buồn tiểu, xuống giường tìm cái bô
để giải quyết nhu cầu thân thể, vừa mới chuẩn bị lên giường thì Tiểu Hoa đột nhiên thấy phòng của ba mẹ sáng đèn. Tiểu Hoa tò mò muốn đi xem ba
đang làm gì. Lén lút đi tới cửa phòng ba, vừa định hỏi tại sao ba còn
chưa ngủ thì nghe được giọng của ba.

“Mẹ hai đứa, Tiểu Hoa hết
bệnh rồi, em thấy thế nào? Em yên tâm, anh đã gọi điện thoại cho người
kia, hắn đồng ý nuôi Tiểu Hoa. Về sau Tiểu Hoa có thể đi học như bao đứa trẻ khác, không chừng còn có thể lên đại học. Tiểu Hoa của chúng ta rất thông minh, nhất định sẽ qua thật tốt… Còn có một chuyện, em đó, đừng trách anh, anh không tính chữa bệnh, ung thư này có chữa cũng không
hết, cũng không thể vì vậy mà lãng phí tiền bạc. Anh muốn bán nhà để
tiền lại cho tiểu Hổ, gửi vào trong thể tín dụng. Anh cũng hỏi rồi, có
thể nửa năm lấy một lần, hẳn là có thể cho nó dùng để đóng tiền đến
trường. Sau đó anh tính gửi tiểu Hổ đến nhà cô nó, cũng không còn cách
nào khác. Mặc dù cô nó có chút tật xấu nhưng đối xử với tiểu Hổ cũng
không tệ lắm. Mẹ hai đứa, em sẽ không trách anh đúng không…”

Tiểu Hoa ở ngoài cửa sổ che miệng lại, cố gắng đè nén tiếng của mình, lại
lặng lẽ trở về phòng mình. Dưới ánh sáng yếu ớt, cô nhìn tiểu Hổ trên
giường, Tiểu Hoa rốt cuộc không khống chế được tâm tình. Thì ra… ba… đã sớm biết… bệnh của mình, thì ra… ba… chỉ muốn cho cô cuộc sống tốt hơn… Trong đầu nghĩ tới tính toán của ba, nghĩ tới tiểu Hổ sau
khi mình bị đưa đi ngay cả tiểu học cũng không có học xong, tiền của ba
để lại cho nó đều đi đâu? Sau khi mình tìm được tiểu Hổ cũng không nghe
nó nhắc tới cô…


Mình nên làm gì đây? Ông trời ơi, bây giờ con
phải làm gì đây…? Không đúng, tiểu Hổ từng nói qua, thầy thuốc Trung y đầu thôn Đông có châm cứu cho ba vài lần đã làm cho ba vốn không sống
đến 1 năm mà kéo dài đến 3 năm, mà lúc đó châm cứu cô đã rời đi hơn nửa
năm. Vậy có phải để cho ba trị sớm một chút thì cũng có thể sống lâu hơn một chút hay không?

Vừa mới moi ra từ trong miệng tiểu Hổ biết
được bây giờ nó 5 tuổi, cô 9 tuổi, còn có 4 ngày nữa là cúng 49 ngày của mẹ. Mẹ mất vào ngày 21 tháng 5 năm, bây giờ là ngày 5 tháng 7 năm 1991. Cô nhớ rõ còn thiếu vài ngày nữa mới kết thúc kỳ nghỉ hè năm đó thì cha đến đón mình, ngày 1 tháng 9 khai giảng cũng chính là còn cách hơn 15
ngày cha tới đón mình. Cô nhất định phải làm cho ba bỏ ý định giao cô
cho cha trong vòng 1 tháng, cũng phải làm cho ba tới thầy thuốc Trung y
kia chữa bệnh, ba nhất định có thể sống lâu hơn một chút…

Mặc
dù cha cuối cùng vẫn đứng về bên Tô Thiên Triết, nhất định phải bắt mình gả cho hắn, nhưng mấy năm qua ông đối với mình cũng không tệ. Mặc dù mẹ kế kia tương đối thương con trai của bà, nhưng vì cha và ông nội kiểm
soát nên cũng không làm gì mình.

Mặc dù mẹ là vợ cả của cha nhưng ở nhà họ Lý không ai thừa nhận bà, chỉ vì mẹ là cô gái nông thôn đơn
thuần do cha mang về, nghe mẹ nói cũng chỉ là nhận giấy hôn thú với ba
chứ không có đãi tiệc rượu, làm cho mọi người đều nghĩ mình là con gái
riêng, là kết quả cha không kiềm chế được trước khi kết hôn. May mắn là
sau khi mẹ rời khỏi mới phát hiện mình mang thai, lúc cha vừa ly hôn với mẹ xong thì kết hôn ngay lập tức, làm cho mình cực kỳ hoài nghi nhân
phẩm của cha, mà nó cũng là nguyên nhân làm cho tình cảm cha con cô có
ngăn cách.

Thôi, thôi, cô cũng đã sống lại thì không cần thiết
phải rối rắm nghĩ đến mấy chuyện cũ này nữa. Đời này cô sẽ chăm sóc cho
ba thật tốt, nuôi tiểu Hổ thật tốt, tìm người thật lòng yêu thương mình
để sống cả đời nữa là đủ. Mấy chuyện tình yêu hận thù của mẹ, ba, cha và mẹ kế trước kia đều không liên quan tới mình, mình cứ sống cuộc sống
tạm ổn như vây giờ là đủ rồi.

Trong lúc suy nghĩ thật lâu thì
trời cũng dần sáng, Tiểu Hoa lúc này mới chìm vào giấc ngủ, cũng may là
gần đây cô bị bệnh nên ba Giang cũng không gọi cô dậy. Chờ lúc Tiểu Hoa
tỉnh dậy thì đã giữa trưa, đứng lên rửa mặt xong thì thấy ánh mắt buồn
bã của tiểu Hổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.