Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 13: Hai ba con


Đọc truyện Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc – Chương 13: Hai ba con

Editor: demcodon

“Giang Tiểu Hoa, bạn đưa bài tập tiếng Anh cho mình xem một chút, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút…” Ngày hôm sau Hạ Đồng vừa đến trường học nhìn thấy Tiểu Hoa thì vội vàng kêu inh ỏi.

Tiểu Hoa cũng không có giống như ngày thường đưa bài tập đưa cho cô bạn mà ngược lại hỏi: “Bài nào cậu không biết làm?”

Hạ Đồng sửng sốt rồi lấy ra bài kiểm tra tiếng Anh phát hôm qua, có chút thẹn thùng nói: “Trừ bỏ viết từ đơn ra những bài khác tớ đều không biết làm.”

“Tớ giảng cho cậu nha!” Tiểu Hoa nói với cô.

“Nhưng mà… nhưng mà… sắp phải nộp bài rồi!” Hạ Đồng có chút sốt ruột, hết tiết tự học thì phải nộp tất cả bài tập của các môn cho cô giáo rồi.

Tiểu Hoa không có động tĩnh gì chẳng qua là cẩn thận nhìn bài kiểm tra của cô bạn. Sau khi xem xong thì nói: “Từ giờ cho đến khi hết tiết tự học thì tớ có thể giảng cho cậu hết những bài kiểm tra này, cậu yên tâm đi!”

“Tớ… tớ… không thể chép bài của cậu ư?” Hạ Đồng cảm thấy rất là phiền phức.

“Có thể, nếu như cậu không muốn kết bạn với tớ thì có thể không nghe.” Tiểu Hoa hững hờ nói xong. Nếu muốn kết bạn thì sẽ phải lấy thật lòng đổi thật lòng, một người bạn không theo kịp bước chân của mình thì không đáng cho mình phí nhiều thời gian chung đụng như vậy. Hạ Đồng rất tốt, có thể xem cô bạn này như em gái dạy dỗ giống như tiểu Hổ, hẳn là không có gì khó được? Đây là biện pháp đêm qua Tiểu Hoa đã suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra.

Hạ Đồng sửng sốt không biết nên nói cái gì, ngược lại Lý Hạo Nam ở phía sau cô cười nói: “Vừa vặn tớ cũng không có hiểu, cậu cũng giảng cho tớ nghe chung với!”


Cho đến khi hết tiết tự học Tiểu Hoa mới giảng xong tất cả các bài cho Hạ Đồng. Đương nhiên Lý Hạo Nam là người phụ trách mang đi, Lý Dĩnh chờ Lý Hạo Nam đuổi theo mang bài tập cả tổ cho mình thì mới mang vào cho cô giáo.

“Tại sao vậy? Trước kia cậu không phải là để cho tớ tùy tiện xem hay sao?” Hạ Đồng có chút không hiểu.

Tiểu Hoa nghiêm nghị nhìn cô bạn nói: “Tớ muốn kết bạn là sẽ làm bạn cả đời, không cần tùy tiện hứa hẹn nói chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt. Hãy nghe tớ nói, tớ nhất định sẽ thi vào lớp tốt nhất của trường trung học, cũng nhất định sẽ thi đậu được vào lớp tốt nhất của trường trung học, tương lai tớ còn muốn học lên đại học tốt nhất, trải qua ngày tháng hạnh phúc. Còn cậu? Cậu không nghiêm túc học tập thì chênh lệch của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, cậu có thể bảo đảm cậu có thể thi vào trường đại học tốt nhất hay không? Cậu có thể bảo đảm về sau nhìn tớ hạnh phúc còn mình trải qua vất vả mà không hâm mộ hay không? Giữa chúng ta còn có thể có tình bạn bè chân chính nữa không? Không ai có thể bảo đảm, cho nên muốn làm bạn với tớ thì phải cố gắng đuổi kịp bước chân của tớ, đương nhiên tớ sẽ giúp cậu. Tớ sẽ đốc thúc cậu, phụ đạo cậu, để cho cậu trải qua cuộc sống giống như tớ, như vậy chúng ta mới có thể chân chính trở thành bạn bè vĩnh viễn, không phải sao?”

Hạ Đồng cắn môi suy tư một hồi nói: “Tớ không hiểu rõ không thể ở chung một chỗ tại sao không thể trở thành bạn bè? Nhưng tớ biết cậu vì muốn tốt cho tớ, vì muốn tốt cho tương lai của tớ, cậu cứ yên tâm tớ sẽ làm theo. Cho dù bây giờ không hiểu nhưng sau này tớ cũng sẽ hiểu rõ.”

Nói tới đây Hạ Đồng đột nhiên cười rồi dùng sức vỗ vỗ lên bả vai Tiểu Hoa, không nhìn dáng vẻ đau đớn của cô mà có chút đắc ý nói: “Ngay cả Lý Hạo Nam cũng không dám bảo đảm mình có thể thị đậu vào lớp tốt nhất, có thể thi đậu vào trường đại học tốt nhất mà cậu lại có thể. Tớ Hạ Đồng bội phục cậu, vì cậu có thể giúp tớ tính toán áp đảo thắng Lý Hạo Nam, tớ nghe lời cậu.”

“Thì ra cậu nghiêm túc học tập thật sự là vì có tình cảm với Lý Hạo Nam à, đó thật đúng là “Chàng cưỡi ngựa trúc đến, nghịch đùa tung quả mơ quanh giường”* nhỉ! Tình cảm thật tốt!” Tiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, đồng thời lại có chút hâm mộ hai người nhỏ bọn họ vô tư.

(*Trích đoạn trong bài thơ Trường Can Hành của Lý Bạch, chỉ về tình yêu thắm thiết của một đôi trai gái.)

* * *

Buổi tối về đến nhà, Hạ Đồng mang nghi ngờ của mình nói cho ba cô biết.

Ba Hạ vỗ vỗ đầu con gái nói: “Con thích người bạn kia ngồi chung bàn với con không?”


“Thích, bạn ấy cái gì cũng biết, còn lợi hại hơn Lý Hạo Nam!” Hạ Đồng dùng sức gật đầu.

Ba Hạ cười, con gái và thằng nhóc nhà họ Lý cách vách từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân nhau giống như anh em. Nhưng tên nhóc nhà họ Lý trong học tập luôn đè ép trên đầu con gái, làm cho con bé cảm thấy không thoải mái, cho nên cái gì cũng thích so với tên nhóc một lần. Bất quá xem ra ánh mắt của con gái không tệ, quen người bạn này cũng là có hiểu biết, không ai sẽ không hy vọng đứa nhỏ của mình có thể học tập thật tốt, có tiền đồ tốt.

Ba Hạ thấm thía lời nói của Hạ Đồng nói: “Thích bạn ấy thì hãy ở chung với bạn ấy, cùng nhau lớn lên, cùng nhau cố gắng, ba mẹ ủng hộ con!”

“Ba thật tốt! Con biết Tiểu Hoa là vì muốn tốt cho con, mặc dù có chút mất hứng bạn ấy nói con không học tập tốt thì chúng con không thể làm bạn, nhưng bạn ấy sẽ giúp con.” Hạ Đồng bổ nhào vào trong lòng ba giải thích suy nghĩ của mình.

Ba Hạ rất là vui mừng, mặc dù con gái của mình có chút lỗ mãng nhưng thật sự rất để ý, như vậy là đủ rồi!

Tiểu Hoa sau khi phát hiện được thì việc học tập của Hạ Đồng đã có tiến độ, kỳ thật ngữ văn, toán học của cô cũng không tệ lắm, chính là tiếng Anh hơi yếu kém. Mặc dù cô giáo nói tiếng Anh rất quan trọng nhưng lúc thi vào trung học thì thành tích tiếng Anh căn bản là không đưa vào bên trong. Cho nên Hạ Đồng cảm thấy có học hay không cũng không sao cả.

Về môn ngữ văn, Tiểu Hoa giới thiệu cho Hạ Đồng một ít tác phẩm văn học nổi tiếng thích hợp cho cô đọc, cũng cho cô mỗi ngày luyện chữ một chương, còn cho cô viết cảm nghĩ. Về toán học, Tiểu Hoa cảm thấy làm nhiều bài thì tốt rồi, chỉ cần cô có thể hiểu rõ tất cả kiến thức trong sách giáo khoa là được. Khó nhất là tiếng Anh, tiếng Anh của Hạ Đồng đã không thể dùng từ ‘không xong’ mà nói, ngay cả phiên âm cũng không biết được đầy đủ. Tiểu Hoa không có cách nào, dứt khoát kéo cô với tiểu Hổ bắt đầu dạy lại từ đầu. Dù sao mình trước sau vẫn muốn giao cô cho tiểu Hổ.

Cứ như vậy, xế chiều nào sau khi tan học Hạ Đồng đang chơi đùa điên cuồng đều bị Tiểu Hoa xách về nhà mình cùng tiểu Hổ làm bài tập, học tiếng Anh… Đương nhiên, tiểu Hổ là ở học biết chữ. Vừa đúng lúc giờ tan tầm thì Tiểu Hoa mới cho cô về nhà.

* * *

“Hạ Đồng, làm xong bài tập mới được xem tivi.” Mẹ Hạ nhìn thấy con gái vừa vào cửa nhà đã mở tivi thì ngăn cản nói.


Hạ Đồng khoát tay, có chút đắc ý nói: “Bài tập con đều làm xong rồi.”

Mẹ Hạ có chút hưng phấn, khi nào thì con gái lại tự giác như vậy, vội hỏi: “Thật hả?”

“Đương nhiên là thật, bài tập viết, còn luyện chữ, học từ đơn. Mẹ, mẹ đi nấu cơm nhanh một chút, sau khi ăn xong con muốn đi chơi.” Hạ Đồng nói.

“Có mệt hay không?” Ba Hạ biết chuyện bên trong nên hỏi con gái.

Hạ Đồng mới vừa còn giơ lên khuôn mặt tươi cười thì xụ xuống một cái, làm nũng nói: “Ba ơi, ba à, Tiểu Hoa thật ác đó! Bạn ấy để con và em trai ở chung một chỗ, nhưng tiểu quỷ lại rất nghe lời. Tiểu Hoa nói cái gì em ấy cũng làm cái đó, còn rất thông minh, còn có thể học Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn. Con đều bị đả kích… ba, ba tại sao không sinh cho con một em trai nghe lời như vậy?”

“Ha ha, con cũng không nên bị bạn học so sánh với em trai. Nếu không, đã có thể so sánh với người lớn.” Ba Hạ cười nói.

Hạ Đồng vội vàng gật đầu, sau đó lại có chút thương hại nói: “Ba, Tiểu Hoa thật đáng thương đó, bạn ấy về nhà kêu con và tiểu Hổ học tiếng Anh một hồi. Sau đó dạy tiểu Hổ biết chữ, tự mình dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, còn phải nấu cơm… Bạn ấy còn nhỏ hơn con một tuổi đó! Ba, con có phải là cũng vô dụng hay không, cái gì cũng không biết làm?”

Tình huống trong nhà của Tiểu Hoa ba Hạ có nghe sơ qua, nhìn dáng vẻ con gái chán nản thì an ủi nói: “Cục cưng của ba sao có thể vô dụng chứ? Con viết đau lòng ba mẹ, biết học tập thật tốt, lại còn hiểu chuyện… sao có thể vô dụng chứ? Con không biết, mỗi ngày ba mẹ về nhà nhìn thấy con thì vui vẻ quên cả mệt mỏi. Người bạn kia của con, kỳ thật thì bạn ấy cũng không muốn làm nhiều việc như thế. Nhưng bạn ấy không có mẹ, ba bạn ấy phải đi làm để nuôi gia đình, việc trong nhà bạn ấy cũng chỉ có thể tự mình làm. Cục cưng của ba sau khi học tập xong thì nhìn xem có thể giúp bạn ấy làm được một chút việc gì hay không, để giảm bớt áp lực của bạn ấy được không?”

“Con cũng có thể giúp đỡ hả? Con đã nếm quá khoai tây bạn ấy nấu, ăn thật ngon, con cũng có thể học được hả?” Hạ Đồng có chút bất an.

Ba Hạ cười nói: “Có thể chứ! Tiểu Hạ Đồng của chúng ta quét nhà rất sạch sẽ, hơn nữa con không phải có thể dạy tiểu Hổ biết chữ hay sao? Như vậy Tiểu Hoa càng có nhiều thời gian, có phải hay không?”

Hạ Đồng hưng phấn gật đầu một cái.


“Hai ba con hai người đang nói cái gì thế? Vui vẻ như vậy, nói cho mẹ nghe một chút đi.” Mẹ Hạ sau khi nấu cơm xong bưng lên thì nhìn thấy hai ba con bọn họ đang ở trên sofa cười lăn lộn, vội hỏi.

Hai ba con trăm miệng một lời nói: “Bí mật!”

“Tốt! Ở trong cái nhà này có bí mật mà mẹ không biết, nói mau, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị.”

“Không nói, không nói, đừng nói… bí mật của con và ba không thể nói cho mẹ biết.”

* * *

Tiểu Hoa và ba đi châm cứu xong, trên đường đi với ba trở về nhà thì cùng trò chuyện.

“Nghe nói Tiểu Hoa quen với một người bạn, không phải nói bọn họ rất ngây thơ hả?” Ba Giang hỏi.

Tiểu Hoa cười nói: “Rất ngây thơ nhưng là rất hồn nhiên, rất thích hợp ở bên tiểu Hổ.”

Ba Giang cười ha ha nói: “Không phải bạn của con hả? Tiểu Hổ không phải có rất nhiều bạn của mình à? Con cũng không cần kiểm soát nó chặt như vậy.”

Tiểu Hoa thở dài nói: “Con cũng biết đứa nhỏ phải vui vẻ lớn lên, nhưng mà nó đeo dính con siêu cấp luôn, khi con rời đi thì nó không đi chơi với bạn nhỏ mà tìm con khắp nơi. Con lại không thể cả ngày chơi với nó, cho nên tạm thời chỉ có thể như vậy.”

“Ai… ba cho rằng nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng đứa nhỏ này giống như là rất nhạy cảm.” Ba Giang cũng có chút cảm khái.

“Dạ! Cứ từ từ đi! Chỉ cần nó biết chúng ta sẽ không rời bỏ nó đi thì sẽ tốt thôi.” Tiểu Hoa gật đầu một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.