Đọc truyện Sống Kiếp Nữ Phụ – Chương 13: Cảm ơn chị
– Anna, tại sao lại để loại người như vậy vào phòng tôi.
– Xin lỗi chủ tịch, là do có hẹn trước nên tôi không ngăn cản được.
– Lập tức đuổi việc người xếp hẹn đó cho tôi. Chấm dứt các hợp đồng với Lý thị, công ty nào giúp đỡ Lý thị chính là đối đầu với Diệp Lạc. Tôi muốn trang nhất mặt báo ngày mai có tin Lý thị phá sản, đã rõ chưa? – Diệp Tư Tuyết lạnh lùng nói, dù chuyện lần này người bị thiệt không phải là cô nhưng như vây không có nghĩa là cô bỏ qua. Trải qua hai kiếp chưa có ai dám làm chuyện này với cô. Cố Thiên Lam cũng vậy mà Diệp Tư Tuyết cũng thế, cô tự bôi xấu mình không có nghĩa là người khác được quyền bôi xấu cô.
– Vâng, thưa chủ tịch. Tôi đi làm ngay. – Anna toát mồ hôi lạnh Chủ tịch thật đáng sợ.
Bốn hộ vệ nhìn Diệp Tư Tuyết đứng đó cao ngạo như nữ vương, hàn khí không ngừng tỏa ra xung quanh, hơn một tháng chung đụng họ có thể khẳng định Diệp Tư Tuyết không phải là loại người háo sắc thậm chí cô còn vô tâm với sắc đẹp. Nhưng tại sao cô lại bày ra bộ mặt như vậy trước Âu Dương Thụy và Ngôn Thần Duật. Là cố ý sao? Như vậy có mục đích gì? Họ càng ngày càng muốn đến gần cô gái này.
— —— —— —— —— —— ———
Buổi từ thiện tổ chức tại cô nhi viện Tình Thương, nơi nhận nuôi hàng trăm đứa trẻ mồ côi. Đây là sự kiện thường niên có uy tín mời được những người đức cao vọng trọng, đáng chú ý là năm nhân vật đứng đầu bạch đạo Âu Dương Thụy. Ngôn Thần Duật, Lãnh Ngạo, Dụ Thiên Minh và Diệp Tư Tuyết, mỗi người xưng bá một phương, một tay che trời, khuấy đảo thương trường chỉ cần họ muốn.
Mang tiếng là làm từ thiện nhưng thực chất là nơi bàn chuyện làm ăn, tìm đối tác, nịnh bợ các nhân vật trên cao, thậm chí nhiều vị tiểu thư đến đây để tìm lang quân như ý.
Diệp Tư Tuyết đang đi dạo, nơi này khiến cô chán ghét, lấy danh nghĩa từ thiện để tạo mối quan hệ, toàn một lũ nịnh bợ, nụ cười giả tạo. Phía sau là Lăng Triệt, Tử Trạch, Hàn Phong và Xích Thiên, bọn họ cũng cùng chung ý nghĩ với cô.
– Rầm…- Một đứa bé khoảng tầm 7 tuổi chạy vội va vào người cô.
– Cậu bé, em không sao chứ? – Diệp Tư Tuyết đỡ cậu bé dậy, giúp cậu phủi quần áo, ánh mắt dịu dàng lên tiếng hỏi han.
– Không sao, chị giúp bạn em với, cậu ấy đang bị đau. – Cậu bé vội vàng nói, biểu hiện lo lắng, nó đang tìm người giúp.
– Đi thôi. Đưa chị đến đó.
– Vâng ạ.
— —— —— —— —— —— —-
– Ở kia, nhanh lên chị. – Cậu bé cầm lấy tay Diệp Tư Tuyết kéo về phía một cậu bé gầy gò khác, đang ôm chân, khuôn mặt nhăn nhó vì đau nhưng tuyệt không khóc đang ngồi trên bãi cỏ.
Diệp Tư Tuyết ngồi xuống, đưa tay xoa bóp chân cho cậu bé, lên tiếng trấn an:
– Không sao, chỉ bị chuột rút thôi. Một lát sẽ không đau nữa.
Tiếng nói dịu dàng như ma chú, làm cậu bé sửng sốt ngước mắt lên chăm chú nhìn cô, một cậu bé kiên cường Diệp Tư Tuyết tán thưởng.
Một lúc sau khi cậu bé đã không còn đau nữa, Diệp Tư Tuyết bế cậu bé lên, cất tiếng:
– Ám Nhất.
– Chủ nhân.
Từ một góc xuất hiện thêm một người đàn ông mặc áo đen khá điển trai, hướng đến Diệp Tư Tuyết cung kính.
– Mang cậu bé đi nghỉ ngơi.
Nói rồi đưa đứa bé cho Ám Nhất, cậu bé ở trong lòng Ám Nhất cất tiếng:
– Cảm ơn chị. Em là Khúc Triết.
– Chị là Diệp Tư Tuyết.
Sau khi Ám Nhất đưa cậu bé đi, đứa bé lúc trước cất tiếng hưng phấn:
– Chị gái xinh đẹp, chị là bác sĩ sao?
– Không. Đó chỉ là một chứng thường thấy bất cứ ai cũng biết.
– Vậy sao? _ Cậu cất giọng yểu xìu.
Nhận ra thất vọng trong mắt cậu bé, cô lên tiếng hỏi:
– Em muốn làm bác sĩ? _ Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
– Vâng, nhưng họ đều cười nhạo nói em không được, chỉ có Khúc Triết ủng hộ em thôi.
– Tại sao em muốn làm bác sĩ?
– Em muốn chữa bệnh cho mọi người, cho Khúc Triết khi cậu ấy bị thương vì bảo vệ em mà đánh nhau với những đứa khác.
Đây là một cậu bé có tương lai, nếu được chỉ dạy đúng cách thì sẽ trở thành nhân tài, Diệp Tư Tuyết cô không muốn mầm non bị vùi lấp.
– Hửm, xem nào, chị cũng từng ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi đấy.
– Vì sao ạ? _ Cậu bé tò mò.
-Vì một người chị rất kính trọng, ông ấy là một bác sĩ xuất sắc.
– Vậy tại sao chị lại từ bỏ?
– Vì ông ấy mất rồi. Chị muốn trở thành bác sĩ chỉ để ông ấy vui vẻ, tự hào. Nhưng khi ông ấy không còn, những thứ đó chẳng có nghĩa lí gì cả. Và khi ấy chị cũng có thứ quan trọng hơn để làm. _ Trả một món nợ lớn, câu này Diệp Tư Tuyết đương nhiên sẽ không nói ra.
-Em xin lỗi._ Cậu bé nhỏ giọng áy náy.
– Không sao. Vậy nên, cậu bé này, giờ Khúc Triết vẫn còn ở bên cạnh em, hãy phấn đấu cho ước mơ của em, cho cả niềm tin của bạn ấy nữa, không ai có quyền chà đạp lên ước mơ của người khác. Hãy cho họ thấy em làm được những gì. Chị tin em sẽ trở thành một bác sĩ xuất chúng.
– Cảm ơn chị, em nhất định sẽ. _ Cậu bé bây giờ tràn đầy tự tin, hướng ánh mắt cảm kích tới cô.
– Ừ . Chị có việc nên đi trước. Tạm biệt em. _ Diệp Tư Tuyết xoa đầu cậu bé, bước đi, cũng đã đến giờ buổi đấu giá bắt đầu rồi.
Cô cho cậu một cảm giác ấm áp, quan tâm như một người mẹ, thứ mà bất kì đứa trẻ nào ở đây cũng đều thiếu thốn, lần đầu tiên nhận được cậu bé ngẩn người, khi hồi phục lại thì cô đã đi được một đoạn, cậu hét lên:
– Chị, em là Khương Thành.
– Tên chị em biết rồi đó. – Diệp Tư Tuyết nói .