Đọc truyện Song Kiếm – Chương 265: Thiên Nộ (1)
Con tiếp theo? Không, là ba con tiếp theo mới đúng. Bà đồng Tinh Tinh đã vận dụng sức mạnh từ chín tầng trời, từ trí tuệ xinh đẹp tuyệt luân của mình bói được rằng trước mắt số Viêm tướng còn tồn trong Mao Dân quốc là chín con, tổ hợp theo dạng sáu – ba.
Đường Hoa lần lượt sử ra các binh pháp Tôn tử như điệu hổ ly sơn, vây Nguỵ cứu Triệu, ám độ trần thương, đều bị ba tên Viêm tướng từ chối hết, thậm chí lúc ra chiêu điệu hổ ly sơn còn xém chút mất đi cái mạng cùi nữa. Mọi người đều hợp lại khiển trách sự ngớ ngẩn của chiêu vây Nguỵ cứu Triệu và hậu quả xém chút nữa chết hết của chiêu ám độ trần thương. Bốn người cùng nhất trí cho rằng Đường Hoa chính là dạng chỉ huy cỡ Triệu Quát.
“Vậy chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng thôi!” Đường Hoa nói: “Mượn đao giết người.”
“Đại ca, ngài đừng có đưa ra mấy cái chiêu vô dụng này nữa.” Phá Toái bất mãn nói: “Ngươi chẳng thà đừng có xuất chiêu cho rồi, đừng có giày xéo Tôn tử như vậy nữa.”
“Nói bậy, ám độ trần thương là binh pháp nhà họ Đường.”
“Đúng, chính cái binh pháp nhà họ Đường ấy của nhà ngươi mà suýt chút nữa khiến chúng ta chết hết đó.”
“Mượn đao giết người không giống như vậy, chúng ta có thể đưa ra nghiên cứu một chút.” Đường Hoa nói: “Đầu tiên, chúng ta sẽ công bố tọa độ của ba tên Viêm tướng kia, thu hút một lượng lớn ruồi nhặng đến tranh ăn. Tiếp theo, trong khi quần hùng hỗn chiến thì sẽ phát huy một cách đầy đủ sở trường của Sát Phá Lang – Sát ca, cho BOSS ăn đòn cuối cùng.”
Phá Toái phản bác: “Kế này có chỗ hổng trí mạng.”
“Là cái gì?”
Phá Toái chỉ vào Sát Phá Lang: “Có vị ca ca này xuất hiện, mọi người chơi đều chạy sang một bên hóng mát cho xem. Là ‘uy danh truyền khắp’ như người ta hay nói đấy.”
Tinh Tinh nói: “Không phải là có mặt nạ đó sao?”
“Được, một đám toàn người nổi danh như chúng ta xuất hiện, mà lại mang theo một kẻ vô danh, ai mà chẳng hiếu kỳ cầm tấm gương ra chiếu chút chớ? Đến lúc đó Gia Tử thất bại chỉ là chuyện nhỏ, mà khiến Quàng Khăn Đỏ biết được sự thực, Huy Hoàng tan nhà nát cửa mới là sự lớn à.”
“Vậy thì giả heo ăn thịt hổ đi!” Đường Hoa cười he he: “Toàn bộ đeo mặt nạ hết, biến thành một tiểu đội rác rưởi là xong. Giá hàng tăng vọt rồi, hiện giờ soi một lần phải tốn mấy chục kim, ta nghĩ sẽ chẳng có ai dư tiền rỗi chuyện như vậy đâu.”
Sát Phá Lang lạnh nhạt nói: “Cũng tức là cướp BOSS biến tướng?”
“Sai! Tính chất không giống nhau. Chuyện ngươi làm là cướp đoạt thành quả lao động của người khác.”
“Vậy còn ngươi thì sao?”
“Chúng ta thì là vì cống hiến công sức giúp mọi người đừng vì chia của không đều mà động gươm đao đánh nhau.” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ, nếu mọi người cùng cướp thì đó không phải là cướp, đồ ngớ ngẩn!
* * * * * *
Bản tiếp theo của Vô Biên đặc san sẽ có thêm tọa độ và phạm vi hoạt động của ba tên Viêm tướng nơi Mao Dân quốc. Sau khi đặc san được phát hành một tiếng đồng hồ, khe núi nơi ba tên Viêm tướng này hoạt động đã bị bọn người chơi bao vây, ngoài ra còn có một số lớn người chơi đang cuồn cuộn kéo đến đây nữa.
“Theo bổn cô nương đây bói được, thì sáu tên Viêm tướng khác đang nhanh chóng kéo đến nơi này, đại khái nửa tiếng nữa sẽ tới. Chưa rõ đây là giúp địch nhân cởi vây, hay từ đầu đã là một cái bẫy.”
Đường Hoa còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe từ bầy người chơi phía trước truyền đến âm thanh huyên náo. Đường Hoa dựng thẳng vành tai lên nghe, sau đó vui lắm, hóa ra đó là do Sinh Diệt đang đại triển uy ngôn đấy: “Ba con Viêm tướng, Song Sư ta muốn một con, Nhất Kiếm muốn một con, con còn lại là của mọi người.” Tên này đã một lần nữa trở lại vị trí cấp cao, nên đang gấp rút tạo uy danh đây mà.
Có một tên đường chủ của Nhất Kiếm ở ngay cạnh đấy vội bổ sung vào: “Phương án này cũng là là vì số người ở đây mà phân phối thôi. Mọi người cũng biết thực ra hai bang bọn ta hơi nhiều người mà. Làm thế cũng là vì để mọi người đều có cơ hội, đồng thời tránh khỏi việc ngộ thương.”
“Đồng ý!” Đường Hoa mừng rơn kêu lên.
Huy Hoàng buồn bực hỏi: “Ngươi đồng ý đồng iếc cái gì đấy?”
“Ta, Phá Toái, Tinh Tinh bỏ đi ngụy trang, đi đánh con bên Song Sư, Huy Hoàng ngươi đánh con bên Nhất Kiếm, còn Sát Phá Lang thì canh con bên bọn ta trước. Xử xong hai con này rồi, chúng ta sẽ lấy Sát Phá Lang làm đại biểu đi đánh con của đám người chơi lẻ tẻ.”
Sinh Diệt cười rạng rỡ, nói: “Mọi người hẳn cũng biết an bài như thế là có chỗ tốt rồi, ta với XX cam đoan rằng người của Nhất Kiếm, Song Sư tuyệt đối sẽ không đụng vào một cọng tóc của tên Viêm tướng bên mọi người, đồng thời bọn ta cũng sẽ tách ba tên Viêm tướng này ra cho mọi người nữa. Đương nhiên, nếu mọi người cảm thấy bọn ta bá đạo quá thì cứ nói ra, vậy thì mọi người sẽ tranh nhau cướp.”
“Xì!” Một người chơi nữ bên cạnh đội của Đường Hoa nhỏ giọng vẻ khinh bỉ: “Làm như chỉ có hắn biết sĩ diện vậy.”
“Phải phải, cái tên này là như vậy đó.” Đường Hoa gom vào một câu. Bốn người còn lại vội cách tên này xa một chút ngay, họ biết Đường Hoa không giờ nào khắc nào mà không nghĩ cách trả đũa giúp lão bà của hắn cả.
“Đúng vậy đó! Mấy người như Hạo Nhiên, Sương Vũ trong Song Sư đều tốt cả, chỉ có mỗi tên này là nhảy qua nhảy lại như một con khỉ thôi.” Bà chị này phụ họa một câu xong hỏi: “Ta tên là Tử Uyển, xin thỉnh giáo đại danh.”
“Đông Phương Vô Danh.” Đường Hoa nhiệt tình bắt tay với bà chị này, thật là một bà chị cực tri kỷ mà: “Đây là Tư Mã Vô Danh, vị này là Gia Cát Vô Danh, đây là Âu Dương Vô Danh, người cuối cùng là Thượng Quan Vô Danh.”
Bà chị kia sững người một chốc rồi nói: “Tên của các ngươi thật đúng là…”
“Bựa!” Đường Hoa bổ sung cho bà chị này: “Ta bựa nên ta vui vẻ.”
“Thường bị giết không?” Bà chị kia quan tâm hỏi.
“Thường thường báo tên họ xong là bị chém ngay.”
“Biết ngay mà, lần sau chơi trò chơi đừng có lấy tên như vậy nữa. Ngươi nhìn người ta kìa, Đông Phương Gia Tử, tuy cũng là họ kép đấy, nhưng cái tên này nhìn sơ qua là thấy có phần ổn thỏa ngay. Còn nữa, Sát Phá Lang cũng không tệ, Nát Tá Lan, tên như vậy vừa có cá tính lại vừa không nổi bật nữa…”
Bà chị này còn chưa nói xong thì đã hóa thành ánh trắng rồi. Sát Phá Lang tra kiếm vào trong vỏ, nói: “Rác rưởi!”
Bầy đội hữu bên cạnh Tử Uyển thấy vậy lập tức nóng lên ngay, cùng nhao nhao móc hàng ra liền. Sát Phá Lang không thèm nhìn lấy bọn họ một cái, khiến mấy người này lại không dám bất cẩn hạ thủ. Đường Hoa giận dữ nói: “Là giả heo ăn thịt hổ, không phải là giả hổ ăn thịt heo. Cho dù người ta có nói thật đi nữa, ngươi cũng đâu thể giết người vậy chứ?”
“Chạy!” Huy Hoàng quát một tiếng, năm người giống như đạn pháo cùng bắn vút đi. Bốn tên đội hữu của Tử Uyển đang còn thắc mắc xem mình đã luyện thành khí thế con rùa đen từ lúc nào thì chợt một màn ánh sáng màu kim đã quét tới tựa như một cơn sóng cả…
Ba tên Viêm tướng cùng đột ngột ra tay, đám người chơi không kịp phòng bị nên bị ăn đủ. Phía Song Sư, Nhất Kiếm lập tức có người đứng ra áp trận liền, hơn chục tên kiếm thủ cùng lao vào đan xen với ba tên Viêm tướng, sau đó tức tốc chạy trốn thật nhanh. Quả nhiên, họ vừa làm thế, đám Viêm tướng đã trúng kế ngay, chúng chia thành ba đường đuổi theo địch nhân. Nhất Kiếm, Song Sư mặc dù bởi vì đứng quá gần nên đã bị tổn thất thảm trọng trong đợt tấn công thứ nhất, nhưng dù sao cũng là tập đoàn có tổ chức có bối cảnh xã hội đen, cho nên tức khắc ngắm đến mỗi mục tiêu của phe mình để hạ thủ liền…
Nhưng trận chiến vừa bắt đầu, bầu không khí đã trở nên xấu hổ vô cùng. Sự xấu hổ này không đến từ giữa người chơi với người chơi, mà đến từ giữa người chơi với Viêm tướng.
Viêm tướng số 037 vừa nâng tay lên, mọi thành viên trong Song Sư – bao gồm cả Đường Hoa – lập tức quay mông chạy giữ mạng liền, những người phản ứng có phần chậm bị bỏ lại thì đều buồn bực trong lòng: đây chính là chiêu ‘Cách Sơn Đả quá-trời-Ngưu’ như người ta hay nói đấy hả?
Đám người bỏ trốn thấy 037 chẳng qua chỉ là phát ra một kỹ năng nhỏ thôi thì người da dày một chút xấu hổ toát mồ hôi hột, còn người da mỏng thì lập tức bắt đầu phê bình và tự phê bình. Cả đám người lại bao vây 037 tiếp. Số 037 lại nâng tay lên nữa, lúc này thì ngon hơn nhiều, chỉ bỏ trốn có mười người thôi, bầy người chơi còn lại đều tỏ vẻ khinh bỉ mấy tên quỷ nhát gan này, bao gồm cả những người hồi nãy bỏ trốn nữa. Nhưng không ngờ lần này lại là kỹ năng màu kim thật. Đám người chơi ở lại lập tức chạy giữ mạng, nhưng bởi vì khởi động chậm, lại thêm người người chen chúc nhau nên bị phát sinh sự kiện đụng phi cơ kẹt phi cơ, thành ra hiệu suất chạy trốn thấp không thể nào chịu nổi. Điều càng hỏng bét hơn chính là bỏ chạy thì bỏ chạy đi, tốt xấu gì ngươi cũng phải thả tiên kiếm ra hộ thân với chứ… À, tiên kiếm vẫn còn chưa phổ biến đến như vậy, có anh bạn kia thế mà chỉ đưa ra được có thanh tiên kiếm tam phẩm nhị giai thôi, coi như là có còn hơn không vậy.
Ánh kim loáng qua xong, hiện trường có thể được mô tả chỉ bằng một từ: thảm! Người chơi Song Sư mười thì đi mất ba, bốn, mà điều thảm hơn chính là nó đã đả kích tới lòng tin của mọi người. Thế là vây cũng không dám vây chặt, Viêm tướng bay đến phương nào, người chơi phương đó chạy giữ mạng ngay, Viêm tướng vừa giơ tay lên, toàn thể người chơi cùng ca bài ca chim cút hết. Biện pháp bọn người chơi có thể sử dụng bây giờ chỉ là vây quanh phía xa, pháp sư có tầm bắn xa thì miễn cưỡng đánh tới được, còn bọn kiếm thủ thì chỉ có thể liều mạng thôi, vọt đến phạm vi tấn công của mình chọt một kiếm xong là bỏ trốn ngay tức khắc.
Một bầy hòa thượng cùng chết khát! Đường Hoa than một hơi, rồi hô: “Các huynh đệ, dùng máu thịt của chúng ta xây nên một bức tường thành nào!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Bang chúng Song Sư nhất tề chừa ra một con đường ngay. Theo ánh mắt của họ, ta có thể biết được bọn họ đang nói gì: Mời!
“…” Đường Hoa vã mồ hôi. Các ngươi có còn là người nữa hay không đấy, quăng huynh đệ nhà mình vào trong miệng cọp thế này à?
Trong kênh đội ngũ, Huy Hoàng lên tiếng: “Sao đánh thành ra thế này rồi? Cả mười phút rồi mà vẫn còn đầy máu?”
Phá Toái vội nói: “Huy Hoàng, ngươi ngàn vạn lần phải trụ vững, đừng có làm chim đầu đàn đó.” Bên Nhất Kiếm chỉ có mỗi Huy Hoàng trông chừng thôi, hắn mà không nhịn được thì coi như xong rồi.
“Qua lại một lần 50 kim, cộng thêm bị chết là mất 5% kinh nghiệm, rồi còn ngồi tù một tiếng đồng hồ nữa, ai chịu làm anh hùng đây?”
Đường Hoa nói: “Lẽ nào chúng ta cứ nhìn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật à?”
“Nếu ngươi muốn mắng hắn, ta không để ý đâu!” Sát Phá Lang chọt vào một câu rất có thâm ý.
Ngày hôm qua năm người hợp tác chém được một tên, bây giờ số lượng đã nhân lên gấp vạn, thế mà ngược lại lại không làm gì được địch nhân cả. Bọn Viêm tướng đã lợi dụng rất tốt tâm lý ích kỷ của bọn người chơi để thản nhiên giết thời gian. Chưa cần nói hồi nữa viện quân sẽ tới, chỉ cần tiêu hao thêm chừng nửa tiếng đồng hồ nữa, kỹ năng chữ kim của chúng cũng sẽ được làm lạnh hết rồi.