Đọc truyện Song Kiếm – Chương 252: Quỷ Luyện Cuồng Ma
Người ta vẫn có câu là ‘người trong cuộc thì mê’, cho nên đám người đang lao vào chém giết kia đều hoàn toàn không nhận ra đây là một cái bẫy. Không chỉ như thế, những người chơi ấy đều rất hưng phấn với việc lao vào chém giết với yêu ma phương Tây, nên tình hình hiện giờ là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta rồi, rất là khó để tách ra.
Ở chân núi cách xa chiến trường, cái Đường Hoa nhìn thấy chỉ là một bầy ruồi nhặng… Một bầy ruồi nhặng khá lớn đang bay đan xen vào nhau mà thôi. Đường Hoa nói với Mặc Tinh: “Nếu ta là chủ soái của yêu ma, hiện giờ ta sẽ cho BOSS ra liền.”
“Vì sao?”
“Nếu như hiện giờ đưa BOSS ra, sẽ khiến đám người chơi đang túm tụm đợi mệnh trong Lư Sơn phát điên lên ngay. Nếu mà tiến lên chi viện thì chẳng khác gì đi liều mạng với địch nhân cả. Mười hai tiếng đồng hồ tử vong, cộng thêm thời gian đi đường, quân độ chủ lực của người ta cũng đã sớm bắt đầu tiến công rồi. Nhưng nếu không tiến lên chi viện thì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hơn hai vạn người chơi kia bị gặm dầm gặm dần tới hết thôi, mà BOSS người ta lại còn có thể thong dong hồi máu nữa.”
“NPC có đê tiện đến vậy không chứ?”
Có một người chơi đứng bên cạnh Đường Hoa chợt kêu lên: “Địch nhân phái BOSS ra rồi, mau quay về đi bầy ngu độn này!” Chỉ thấy từ trung quân của địch, chừng trăm tên BOSS ngoại hình quái dị, thể tích lớn nhỏ không đồng đều cùng lao ra. Mà lúc này, đám yêu ma đang dây dưa cùng người chơi lập tức tách khỏi, không những lộ ra đám người chơi lẻ loi trước miệng pháo của đám BOSS, mà còn chặn đường về Lư Sơn của bọn họ nữa.
“Tê Dại, Trói Buộc tập thể, đệt bà, có lầm không đấy?” Thắng Giả Vi Vương điên lên, tức giận bừng bừng: “Lập tức gọi đội dự bị đón bọn họ về ngay!”
Thắng Giả Vi Hậu vội ngăn lại: “Không được. Địch nhân còn chưa tiến vào trong phạm vi Lư Sơn. Nếu lúc này mà phái ra đội dự bị, có khác gì uống rượu độc giải khát đâu?”
“Ai…” Thắng Giả Vi Vương lẽ nào không biết cái lý này, nhưng mà hai quân vừa mới giao phong, mình đã bị lừa chết mất một số nhân thủ rồi, trong lòng hắn bất cam lắm.
Bên này, Mặc Tinh hỏi Đường Hoa: “Nếu ngươi là Thắng Giả Vi Vương, vậy bây giờ nên làm sao?”
“Chạy!” Đường Hoa giải thích: “Bảo bọn người chơi bỏ trốn theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. BOSS chỉ có trăm con mà thôi, mà người chơi thì đến vạn, đám tiểu binh lại đang chặn đường lui của họ hết rồi. Nếu bỏ trốn tán loạn như thế, thể nào cũng sẽ chạy ra được hai phần ba người cho mà coi.” Đám yêu ma rất có kỷ luật, mà những đội quân có kỷ luật thì sợ nhất là cái đám quân địch chạy tứ tán như thế này, cơ bản không thể đuổi theo truy kích cho được.
Muội Muội hỏi: “Ngươi cho rằng bước tiếp theo của địch nhân…”
“Lăn!” Đường Hoa không chút khách khí trả lời.
“Ngươi…” Người kiểu gì đây, thái độ biến chuyển 180 độ như thế? Vừa nãy thì quẫy đuôi trước mặt mình như một con chó, mà bây giờ còn hung ác hơn sói nữa. Có phải có tật xấu gì hay không?
Mặc Tinh vội làm dịu bầu không khí đi: “Gia Tử, ngươi cho rằng bước tiếp theo chúng sẽ làm gì nào?”
“Nếu là ta thì ta sẽ chờ. Thứ nhất là chờ cho đội quân chủ lực đến, thứ hai là chờ cho người chơi nôn nóng, thứ ba là chờ cho người chơi ra lá bài sai.” Đường Hoa lắc đầu: “Cái con heo Thắng Giả Vi Vương này, biết rõ chủ lực của địch nhân còn cách có mấy trăm km, thế mà không nhân cơ hội nuốt trọng địch nhân đi. Càng dây dưa thì lại càng bị động cho coi.”
“Hắn hẳn là ỷ vào kiếm trận Lư Sơn đấy. Thắng Giả Vi Vương hẳn muốn dùng tổn thất nhỏ nhất để tiêu diệt địch nhân.”
“Hắn đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của yêu ma phương Tây rồi. Đúng rồi, tên thiên sứ sa đọa suất lĩnh đám quân này là ai?”
“Abaddon.” Mặc Tinh bổ sung: “Hắn có không ít cái tên, nào là Sứ Giả Hố Không Đáy, Vua Của Bệnh Dịch, Thiên Sứ Đen Chết Chóc, Ma Thần Địa Ngục, vân vân… Theo truyền thuyết thì một khi tiếng kèn vang lên, trên bầu trời sẽ có những ngôi sao rơi xuống, sau đó đại biểu của Abaddon là đàn quân châu chấu sẽ xuất hiện ở trên trần thế. Abaddon là một nam nhân có cánh giống như lưỡi hái, toàn thân mọc đầy vảy xanh, mũi khoằm như mũi ưng, chân giống như chân gấu, lông tóc màu đỏ dày đặc, từ trong lỗ mũi và miệng thỉnh thoảng phun ra khói và lửa.”
“… Cái diện mạo này thực là quá dị hình mà.” Đường Hoa hỏi: “Sao ngươi lại biết rõ vậy?”
“Chuyên bản của Vô Biên đặc san, chuyên theo dõi đưa tin về sáu cánh quân. Bản này là về Abaddon, chỉ giới hạn xuất bản trong phạm vi Giang Tây.”
“Đậu xanh, thằng nhãi này càng ngày càng biết vét tiền đấy.” Đường Hoa nhận lấy tờ đặc san kia rồi xem vài lần, không thể không cảm thấy bội phục Tôn Minh cho được. Đây là thông tin về chiến địa, trong đó có ảnh chụp của BOSS mà đám phóng viên cấp dưới của Tôn Minh đã liều chết quay chụp được, hơn nữa còn có lời chú giải về kết quả giám định sơ bộ từ bùa của hệ thống, cộng với lời phân tích về năng lực của chúng nữa. Cho dù là Đường Hoa, khi đọc rồi cũng muốn mua một bản ngay, ai mà biết lúc nào sẽ đụng phải con BOSS nào chứ, nếu có quyển đặc san này mà tra tìm một nhát, thì đối phó với chúng cũng tiện lợi hơn. Đương nhiên, qua đây Đường Hoa cũng biết được Tôn Minh rất chi là trọng bạn bè, với lượng công việc nặng nề như thế mà vẫn chịu khó tách ra chín tên phóng viên đi làm nhiệm vụ cho cá nhân mình.
“Xong đời rồi.” Mặc Tinh nói: “Yêu ma phương Tây thật sự bắt đầu chờ rồi.” Trăm con BOSS liên thủ, cộng thêm sự giáp công của đám quân lúc trước giằng co, vậy chặt người chơi cũng giống như chặt chuối vậy. Không đến mười phút, trừ một bộ phận nhỏ người chơi cố gắng phá được vòng vây ra, phần lớn người chơi đều bị tiêu diệt cả rồi. Mà địch nhân cũng đã thu thập xong xuôi, đang bắt đầu co rút lại trận hình, chặt chẽ chờ ở bên ngoài Lư Sơn.
“Ai đó có ý kiến gì với việc này không?” Muội Muội lườm qua, hỏi.
“Không nói ngươi biết.”
Mặc Tinh đã quen rồi: “Nói ta biết.”
“Thực ra đơn giản lắm, dùng mặt nạ thừa dịp lúc này hỗn loạn trà trộn vào trong đội hình địch nhân. Tu vi của BOSS bên địch nhân rất là cao, nhưng đám tiểu binh chẳng khác gì rác rưởi cả. Cứ thừa dịp loạn hóa trang thành một tên tiểu binh trà trộn vào trong đội hình của địch nhân, sau đó trước khi BOSS phát hiện được thì đột nhiên giết chóc. Tiếp đó nếu người chơi bên trong Lư Sơn cùng nhau phối hợp tác chiến, ta nghĩ hẳn có thể vãn lại được một ít lợi đấy.”
“Vậy rủi đâu địch nhân có thủ đoạn phát hiện ra gian tế thì sao?”
“Dù sao cũng là tạo ra sự rối loạn thôi, phát hiện sớm hay muộn cũng chẳng khác gì lắm cả. Chỉ cần đã xuất hiện một tên gian tế, thì toàn bộ nhân mã sẽ căng thẳng ngay. Phải biết rằng, nếu có tu vi như bổn Gia Tử đây thì không phải con BOSS nào cũng có thể nhìn thấu được.” Đường Hoa phất tay: “Chán quá, ta đi Nam Xương trông coi đây.”
“Ta đi với ngươi.” Mặc Tinh cũng thấy cứ đứng đây như vậy thật không hay ho gì. Lại nói, hiện giờ đoàn tiếp viện chừng ngàn người kia của Song Sư hình như đang có một chút ngăn cách với mình, chẳng thà đi chơi với Đường Hoa còn hơn, không những chơi vui, mà còn có một người bạn có thể nói chuyện phiếm nữa.
* * * * * *
Hai người bay qua phía trên đỉnh đầu của yêu ma phương Tây, bầy này không thèm để ý đến hai con ruồi nhặng ấy. Đường Hoa thấy vậy bèn bất mãn gãi gãi cằm, sau đó kéo Mặc Tinh lại sát bên người, rồi hai tay chập lại, hô: “Ma Đế Vô Thiên!” Vừa dứt lời, một tên nam nhân lơ lửng trên bầu trời, toàn thân núp trong áo bào đen xuất hiện. Trong nháy mắt, trên trời đột nhiên có khí đen dày đặc, ngàn vạn cụm lửa đen rơi xuống như trút nước, trải đều trong phạm vi chừng ba trăm mẫu. Nhất thời, thần khóc quỷ gào, toàn quân yêu ma bị rối loạn.
“Vui lòng đừng có phớt lờ sự tồn tại của bổn Gia Tử.” Đường Hoa bày bựa hất mái tóc lên, sau đó thu tay lại rồi kéo lấy Mặc Tinh: “Chạy mau.”
Mặc Tinh không cần biết là đúng hay sai, dù sao thì chỉ cần Đường Hoa nói dừng nàng sẽ dừng, Đường Hoa nói chạy nàng sẽ chạy. Vừa chạy được chừng trăm thước, quay đầu lại chỉ thấy nơi mình vừa mới đứng đấy có pháp thuật, kỹ năng nở hoa một túm, nhìn cái sắc thái rực rỡ đó thì biết có không dưới một vạn tên địch nhân nổ súng đâu. Nàng bèn âm thầm lau một đợt mồ hôi lạnh, quả nhiên là chơi đến thích mà.
Mặc Tinh dù sao cũng là Mặc Tinh, nếu là Sương Vũ thì đã mãnh liệt khinh bỉ cái hành vi no bụng rửng mỡ giả bộ ngầu thèm ăn đòn kia của Đường Hoa rồi. Đến một chút tác dụng cũng không có, trừ cái thanh thế khiếp người mà thôi. Sau đó không lâu Đường Hoa cũng cảm thấy mình quả thật là thèm ăn đòn thật, bởi vì Sương Vũ thế mà bắt mình lấy cái kỹ năng đó ra làm tráng đinh luôn!
* * * * * *
Bên trong thành Nam Xương, chín tên phóng viên cùng dàn hàng ngang chờ Đường Hoa kiểm duyệt. Bởi vì đã có động lực, cho nên chín tên này đã dùng tốc độ vượt quá sức tưởng tượng để hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Hoa giao cho. Phải nói là giai cấp thảo dân cũng có thủ đoạn thảo dân của riêng mình, Đường Hoa vừa mới treo giải ra, chín tên phóng viên đã cùng hợp một lòng, tên nào tên nấy thi nhau thi triển thần thông rồi.
Họ bố thí cháo không còn dùng muôi múc nữa, mà là chọc một lỗ thủng ở trong thùng, trông như thùng nước ấm dùng cho tập thể trong những năm xa xưa vậy, cứ người dân chạy nạn tự đưa tô của mình vào hứng là được rồi. Bọn này tậu đến năm cái thùng như thế, cho nên có thể tiết kiệm được nhân lực để chuyên tâm nấu cháo. Sau đó thấy dân chạy nạn đã không còn nhiều nữa rồi, họ bèn bắt những người đã nhận được cháo ngay tại chỗ ăn hết tô cháo của mình, xong rồi nhận thêm tô nữa. Nếu không chịu làm theo, sẽ bị cột vào cây cột to bên cạnh để thị chúng, cuối cùng ngay cả roi, gậy cũng dùng tới luôn, dù sao thì nếu đi vào nơi này mà không ăn hai tô rồi mang đi một tô thì sẽ có phiền phức lớn lắm.
“Rất tốt, các ngươi đã vì sự ấm no của dân chạy loạn mà chấp nhận hy sinh danh dự của mình, bổn Gia Tử xin bày tỏ lòng khâm phục một cách sâu sắc nhất.” Đường Hoa cười ha ha, toàn bộ chín tên phóng viên này đã bắt đầu đếm ngược thời gian độ thiên kiếp rồi, việc hoàn thành nhiệm vụ không còn là vấn đề nữa, chỉ cần cẩn thận lúc này đừng để bị người ta xử lý nữa là xong.
Bởi vì bận tâm đến điều trên, cho nên hắn bèn dẫn bầy phóng viên kia băng rừng lội suối đến một thôn trang vắng vẻ, chuẩn bị nghênh đón việc độ kiếp sắp tới.
* * * * * *
“Hắn gọi muội là em vợ à?” Sương Vũ – đang đi tuần tra – suýt chút nữa đã cười đến bò lăn, sau đó nghiêm nghị nói với Muội Muội: “Sắp tới đây, đặc biệt là mấy ngày tiếp theo đây, nếu muội có thể không phải gặp hắn thì đừng nên đi gặp hắn làm gì.”
“Biết, hắn tiểu nhân mà. Sương Vũ tỷ, sao tỷ lại ưng loại người này thế?”
“Lời này của muội tỷ không thích nghe đâu nhé. Từ việc này là có thể biết, hắn rất bằng lòng hạ mình với người nhà của tỷ, hơn nữa lực miễn dịch với các nữ nhân xinh đẹp rất là cao. Tỷ thấy hắn thật ra là một nam nhân tốt đấy chứ.”
“Xin lỗi.” Muội Muội có phần xấu hổ, nàng không ngờ Sương Vũ lại nói thẳng như vậy, đồng thời cũng nhận ra rằng những nữ nhân như Sương Vũ đều luôn có sức phán đoán của riêng mình, chứ không phải dạng quơ quàng như các nữ sinh nhỏ tuổi.
“Không sao đâu, hắn đúng thật là một tên tiểu nhân mà.” Sương Vũ cười cười. Lần này thu hoạch không ít đâu. Không những yên tâm hơn về Đường Hoa, mà còn có được phương pháp đối phó với đại quân của Lucifer nữa.
Hai tiếng đồng hồ trước, Song Sư đã bao vây tiêu diệt được đội quân lẻn vào của Lucifer. Nhưng rất đáng tiếc, đó là Lucifer không có chia quân ra làm hai, mà là năm vạn người nhảy thẳng ra khỏi vòng vây luôn, cuối cùng Lucifer dưới sự bảo vệ của đội thị vệ đã xông ra được khỏi vòng vây, chạy trốn về hướng chủ quân của mình. Song Sư đương nhiên là sẽ tiếp tục đuổi theo rồi, nhưng không ngờ Lucifer lại là đại biểu cho sự nham hiểm, hắn đã sớm thiết lập phục binh trên đường chạy trốn rồi. Đám phục binh này chính là một vạn quân lực mà khi hắn bị bao vây cũng vẫn không dùng đến.
Người chơi tuy là số đông hơn, nhưng bởi vì đắc ý tít mắt, cho nên trận hình tán loạn, bị đánh đến trở tay không kịp. Tuy cuối cùng họ cũng tiêu diệt được đám phục binh này, nhưng bị tổn thất quá nặng, không dám đi truy kích thêm nữa, đành phải để cho Lucifer trốn thoát. Sắp tới đây, họ sẽ phải đối mặt với trăm vạn đại quân do Lucifer suất lĩnh.
Sương Vũ nhắn tin tới: “Lão công đâu rồi?”
“Đang chặt phóng viên.”
“Oa, thật là lợi hại đó, nhanh như thế mà đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Hồi lâu sau Đường Hoa mới trả lời tin nhắn: “Đừng có mang ý đồ gì với bổn Gia Tử, nguyên tắc lập trường của bổn Gia Tử là kiên định, tuyệt đối sẽ không bán mạng cho Song Sư. Đương nhiên, vẫn chấp nhận bị thuê với giá cao.”
Tên nam nhân chết tiệt, chỉ một tin nhắn thôi mà đã biết mình có ý đồ rồi. Sương Vũ tiếp tục: “Lão công, muội dự định ăn tối nơi Hợp Phì đấy.”
“Ăn tối mà bàn chuyện công là con chó con.”
“Huynh không thích chiếu cố cho Song Sư như vậy à? Tốt xấu gì huynh cũng là một phần tử trong đó mà?”
“Lão bà, muội tìm đến huynh, nghĩa là hiện giờ chỉ có huynh mới có thể giải quyết được cái nan đề của muội thôi. Lão công của muội lại không có nghề nghiệp nghiêm chỉnh, nếu thấy mối mà không vét, thì sau này làm gì có tiền mua sữa bột nuôi con hai đứa mình đây?”
“Huynh cũng biết là muội ngại mở miệng mà.”
“Không sao cả, vậy thì chờ Hạo Nhiên đến gặp huynh đi, huynh lấy cái giá gấp đôi hù chết hắn. Dù sao cũng chết Song Sư chứ có chết lão bà đâu.”
Sương Vũ khóc cười không xong, hỏi: “Huynh muốn bao nhiêu tiền?”
“Lão công của muội hiện giờ là người giàu rồi, tài khoản ngân hàng chỗ Vô Biên có cả vạn lận. Muốn mua người có tiền thì đương nhiên là phải dùng càng nhiều tiền hơn nện cho hắn gục xuống là được rồi. Số tiền cụ thể huynh sẽ ủy thác cho luật sư của huynh đi bàn bạc với Song Sư.”
“Luật sư của huynh…”
“Thi Thi.”
Đệt… Là nữ nhân được xưng tụng là khôn khéo nhất, tài năng nhất trong Song Kiếm, cũng là người làm phi vụ ngầm mạnh nhất, và là kẻ trung gian hút máu ác nhất nữa. Bị người ta chém, muốn báo thù nhưng lại không có năng lực? Không sao cả, chỉ cần ngươi có tiền. Hoài nghi lão bà ăn vụng lăng nhăng, có người thứ ba? Không sao cả, chỉ cần ngươi có tiền. Định chia rẽ hạnh phúc nhà người ta để ngươi thừa dịp chen chân vào? Không sao cả, chỉ cần ngươi có tiền. Muốn có tư liệu mới nhất về thành viên quản lý của bang hội đối địch? Không sao cả, chỉ cần ngươi có tiền. Khẩu hiệu của Thi Thi là chỉ cần ngài có tiền, vậy bọn ta sẽ biến giấc mơ của ngài thành hiện thực. Bất kể là muốn bao nuôi bà hai, bà ba, bà bốn, bà năm, hay là giết người cướp của, v.v… Chỉ cần ngài có tiền, ngài sẽ là Ngọc Đế của bọn ta. Chỉ cần ngài có tiền, bọn ta sẽ biến thành cơn ác mộng của địch nhân của ngài. Chỉ cần ngài có tiền…
“Muội phải thương lượng trước đã.” Sương Vũ không dám liều, nếu thật sự phải đàm phán với Thi Thi, phỏng chừng máu của mình sẽ bị hút đến khô mất, vẫn nên có kế hoạch trước thì tốt hơn.
* * * * * *
Chín tên phóng viên đều đã bị chém hết rồi. Đường Hoa cũng không có nuốt lời, hắn thêm hảo hữu với họ, đồng thời bảo với họ rằng sau khi mình từ Ma giới về xong sẽ liên hệ để cung cấp tin tức độc quyền cho họ. Sau khi xong việc, Đường Hoa bỏ rơi Mặc Tinh, sử dụng Thiên Địa linh thạch lao tới Ma giới để giao nhiệm vụ.
Đầu tiên, quan nhiệm vụ tỏ vẻ khen ngợi với hiệu suất làm việc và hành vi độc ác của Đường Hoa, tiếp đó hắn đưa cho Đường Hoa một viên Thiên Địa linh thạch, cuối cùng mới là trò chính: phần thưởng của nhiệm vụ.
“Chọn một trong ba kỹ năng.” Quan nhiệm vụ đưa ba quyển tập nhỏ ra: “Tu La Trảm Nguyệt, kỹ năng tấn công đơn thể loại mạnh, đề nghị người theo kiếm anh luyện. Quỷ Luyện Cuồng Ma, là kỹ năng khống chế theo phạm vi, khiến kẻ địch điên cuồng, đề nghị người có tu vi cao luyện. Quỷ Ảnh Diệt Sát, pháp thuật tấn công đơn thể loại mạnh tầm trung thuộc hệ ma, có ba phần xác suất khiến bản thân ở vào trạng thái ẩn thân trong ba phút, nếu sử dụng Quỷ Ảnh Diệt Sát trong trạng thái ẩn thân thì sẽ được tăng 20% thương tổn. Xin nhắc trước, trong trạng thái ẩn thân, tốc độ sẽ giảm bớt đi 80%, khi sử dụng bất cứ kỹ năng hay pháp thuật gì, trạng thái ẩn thân sẽ kết thúc.”
Cái đầu tiên chắc chắn khỏi cần đắn đo rồi, nhưng cái thứ hai với cái thứ ba khiến Đường Hoa bồn chồn lắm. Khiến địch nhân trong phạm vi nhỏ bị điên cuồng, cái kỹ năng này trâu còn hơn cả trâu nữa, khi đánh BOSS mà sử dụng thì cho dù BOSS được miễn dịch trạng thái Điên Cuồng, nhưng đám tiểu đệ bên người hắn chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Điên cuồng tức là ai lại gần thì cắn người đó. Khi PK lại càng hữu dụng hơn, trừ khi đối thủ là đệ tử Huyễn Nguyệt am hoặc là đám hòa thượng đầu trọc, nếu không thì với tu vi của mình, chúng chắc chắn sẽ trúng chiêu ngay. Đương nhiên, khi đơn đấu thì không thể dùng được, nếu không người ta dưới trạng thái Điên Cuồng – được tăng 50% lực tấn công – nhào qua đánh mình thì quả là mình thèm bị đánh đấy.
Kỹ năng thứ ba lại càng hấp dẫn hơn, nào giờ kỹ năng của Đường Hoa đều là đánh bầy đàn cả, mãi vẫn chưa có được cái chiêu nào gây thương tổn đơn thể hết, cho nên khi đánh BOSS phải lãng phí nhiều pháp lực lắm. Mà cái chiêu Quỷ Ảnh Diệt Sát này lại còn kèm theo hiệu quả ẩn thân nữa… Ẩn thân sẽ không hữu dụng với người chơi, bởi vì người ta có thể dùng kỹ năng tấn công bao trùm phạm vi để phá nó. Nhưng đối với những sinh vật khác người chơi thì được, bởi vì chúng tuyệt đối sẽ không dùng kỹ năng đi tấn công những vật thể chúng không nhìn thấy.
Vì sao cuộc đời lại có nhiều lựa chọn như thế chứ? Đường Hoa rối rắm lắm.
“Tu vi sẽ đề cao theo cấp bậc, trang bị, cảnh giới, phẩm cấp của pháp bảo, vũ khí.” Một trong hai người quen duy nhất ở đây của Đường Hoa, cũng là người trước kia từng dẫn dắt Đường Hoa nơi cửa thành – quan dẫn đường – nói chen vào: “Tu vi có thể vô hạn, nhưng kỹ năng có thể xuất ra được bao nhiêu chiến lực thì chỉ có bấy nhiêu chiến lực mà thôi.”
“Thật là một người thông minh.” Đường Hoa mừng lắm, được phân tích như vậy, hắn đã hiểu ra rồi. Kỹ năng khống chế thì mình có xài đến già cũng sẽ không bị đào thải, mà kỹ năng tấn công thì chỉ sợ không lâu sau đã bị kỹ năng mới thay mất rồi. Có điều cứ như thế, chẳng phải mình sẽ từ hướng bạo lực chuyển sang hướng kỹ thuật đó sao?
Quan dẫn đường dường như biết được suy nghĩ của Đường Hoa vậy, lão nói: “Mục đích khi học kỹ năng là phát huy sở trường của mình, chứ không phải là hy sinh sở trường của minh.”
Sở trường? Cái mạnh nhất của mình là tu vi, thứ hai là chạy giữ mạng. Nếu chọn kỹ năng thứ ba rồi, đánh BOSS còn đỡ, vạn nhất khi mình PK mà dùng chiêu này, rồi bị ẩn thân thì nếu người ta xuất tuyệt chiêu, mình vì bị giảm 80% tốc độ sẽ không còn đường nào để chạy nữa. Chọn kỹ năng thứ hai thì ngon rồi, quăng một chiêu Điên Cuồng tập thể một cái, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy giữ mạng là xong…
“Cám ơn lão gia gia.” Đường Hoa chọn mục số hai, lập tức tập được Quỷ Luyện Cuồng Ma ngay.
Quan dẫn đường cười khổ: “Người trẻ tuổi, ngươi đừng có thực dụng quá như vậy được không? Có lợi thì gọi là lão gia gia, không có lợi thì gọi là ông già.”
“Ông già là cách gọi thân thiết, ý chỉ chúng ta quen biết rồi.” Đường Hoa cười ha ha.
“Vậy ngươi đi lĩnh nhiệm vụ đi, không quấy rầy ngươi nữa.”
“Hôm nào ta mời đi uống trà.”
* * * * * *
Nhận được phần thưởng xong, nhiệm vụ coi như hoàn toàn hoàn thành. Quan nhiệm vụ tuyên bố: bởi vì Đường Hoa làm việc xuất sắc, cho nên tấn chức cho thành bộ đầu bát phẩm của Ma giới, mở ra một bảng nhiệm vụ mới. Bảng nhiệm vụ mới này cần phải chú ý kỹ, cứ mỗi ngày hoặc mỗi mấy ngày sẽ nảy mới nhiệm vụ một lần, là nhiệm vụ tốt hay tởm gì đó thì tự ngươi đi mà phân tích. Rất khó sẽ xuất hiện dạng nhiệm vụ thưởng cho những kỹ năng ngầu như Ma Đế Vô Thiên, hoặc là trâu bò như Quỷ Luyện Cuồng Ma, mà cái chết người hơn chính là chưa chắc sẽ được đưa cho Thiên Địa linh thạch, đồng thời mỗi mười ngày mới được nhận nhiệm vụ trong bảng này một lần.
Nhiệm vụ một: tìm tiểu Minh đang mất tích, phần thưởng là ma giáp màu lam cấp 68.
Nhiệm vụ hai: chuyển văn kiện cơ mật quân sự cho nguyên soái ở tiền tuyến, sẽ thưởng cho một đôi ma hài màu lam cấp 65.
Nhiệm vụ ba: trợ giúp ma mới thông qua giếng Thần ma, thưởng cho một thanh tiên kiếm bát giai.
Lại thông qua giếng Thần Ma lần nữa à? Đầu mình có bị cháy hỏng mới đi làm. Ma giáp cấp 68 thì mình chưa thể trang bị nổi, có lấy được cũng vô dụng thôi. Đường Hoa bèn chọn nhiệm vụ chuyển văn kiện, chuyện này hắn như xe nhẹ đường quen rồi, đơn giản tiện lợi, lại còn có thể giúp mình lấy được một món trang bị Ma giới có thể trang bị ngay đầu tiên nữa. Đường Hoa không định mấy ngày sau đến đây nữa, bởi vì muốn có nhiệm vụ tốt thì đầu tiên là phải thăng quan, mà muốn thăng quan thì đầu tiên là phải làm nhiều nhiệm vụ. Cho nên không trông cậy được chuyện lần sau sẽ có nhiệm vụ ngon lành ở đó chờ mình.
Cầm văn kiện, chạy biến, đưa văn kiện, trở về giao nhiệm vụ. Trước sau cũng chỉ chừng một tiếng đồng hồ mà thôi, Đường Hoa đã thuận lợi lấy được món trang bị đầu tiên trong Ma giới rồi. Phi Hỏa Thiên Luân, tên ngầu thật, mà thuộc tính cũng ngầu nữa, phải cao hơn so với những đôi giày màu kim Đường Hoa gặp trên trần gian rất nhiều. Thực ra những thứ này Đường Hoa không hề so đo, cái hắn thích là ngoại hình đôi giày này ngầu lắm lắm, mang vào rất là uy vũ và có cảm giác chắc chắn. Phải nghĩ cách đổi lấy toàn bộ bộ đồ này mới được.
* * * * * *
Vừa mới trở về trần gian, tin nhắn của Sương Vũ đã bay qua rồi. Đường Hoa trả lời: “Người ngài muốn liên lạc hiện đang còn ở trong Ma giới, xin vui lòng liên lạc lại sau.” Hắn còn chuyện trong người, việc đã hứa làm với phóng viên là không thể lỡ được. Trước khi gặp đám phóng viên này, Đường Hoa cố ý nhờ Tinh Tinh tra tìm vị trí của Sát Phá Lang, chứng minh tên này còn chưa tới biển Đông thì mới hài lòng. Dù sao thì mình không bao giờ cung cấp tin quá hạn đâu. Lại nói thì dù sao đi nữa, mình cũng là cổ đông lớn thứ hai của Vô Biên đặc san mà.