Đọc truyện Song Kiếm – Chương 250: Vận gạo
Song Sư dĩ nhiên phải mở hội nghị cao tầng để chỉ định sắp xếp chiến lược nơi An Huy rồi. Nguyên tắc chủ yếu đầu tiên chính là ‘nơi trú quân không được phép mất’, nguyên tắc thứ hai là ‘thành thị lớn duy nhất của An Huy – Hợp Phì – cũng không thể mất được’. Còn phần chi tiết thì… Đường Hoa không biết. Không có bất cứ một nhân viên quản lý nào, bao gồm cả lão bà của hắn có dù chỉ một chút xíu ý tứ khách sáo mời hắn tham gia hội nghị cả. Vết xe đổ đã có rồi đấy, nhân tố không ổn định như thế này thì phải tránh xa thật xa mới là hay.
Từ lúc xảy ra chuyện Phi Thường Kiếm bị chặt, Sương Vũ đã sớm phát biểu rõ ràng rằng sẽ công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì thân phận cá nhân của mình mà ngăn trở chuyện Thần Chi Lĩnh Vực truy sát Đường Hoa rồi, nàng cũng sẽ không vì Đường Hoa mà ảnh hưởng tới công sự, quyết sách trong bang. Dù sao thì cũng chỉ một câu nói mà thôi: tên kia làm gì, chẳng can hệ chi tới bổn nhân, mà chuyện của bổn nhân, cũng không có bất cứ can hệ chi với hắn cả.
Sương Vũ hào phóng như thế, nhưng người của Thần Chi Lĩnh Vực lại không phải là đám ngốc. Truy sát Đường Hoa, bọn họ muốn lắm chứ, nhưng thế thì phải nhồi vào biết bao nhiêu mạng người đây? Nhịn thôi! Chân lý bất đắc dĩ của kẻ yếu: trên đầu chữ ‘nhịn’ (忍) có một cây ‘đao’ (刀), vạn sự dĩ hòa vi quý, đại nhân đại lượng có đức chứa trăm sông trăm biển…
Vậy Đường Hoa đang làm gì thế nhỉ?
Đường Hoa đang vận gạo. Trường An đã bị yêu ma phương Tây quét thành đất bằng mất rồi, nhưng, căn cứ vào nguyên tắc NPC sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, thành thị hủy thì đã bị hủy rồi, nhưng đám NPC vẫn còn sống nhăn như cũ. Hiện giờ hơn mười vạn dân chúng đang không có ăn không có nhà, tình trạng bi thảm lắm lắm.
Đường Hoa đương nhiên không phải là nhà từ thiện rồi, hắn vẫn luôn cho rằng mình thuộc tầng lớp ‘được từ thiện’, tuy vẫn chưa lần nào nhận được đồ lạc quyên cả. Đường Hoa vận gạo là vì giúp người ta làm nhiệm vụ thôi, chín tên phóng viên do Tôn Minh chọn lựa ra đang hăng hái chiến đấu nơi tuyến đầu của Trường An kìa kìa. Công việc chủ yếu của họ là tìm thân nhân thất lạc, tìm bảo bối thất lạc, mở hàng cháo, v.v… Điều kiện đầu tiên để mở hàng cháo là phải có gạo, nhưng mọi phương tiện đi lại trong Trường An, bao gồm cả truyền tống trận cũng đã bị hủy hết rồi, cho nên muốn có gạo thì phải vận từ bên ngoài vào.
Chín tên phóng viên xui xẻo kia thật sự muốn tự lực cánh sinh lắm, nhưng bên ngoài đang có yêu ma quấy loạn, mà truyền tống trận lại không có nữa… À, cho dù có truyền tống trận thì Tôn Minh cũng không chịu trả tiền cho đâu, mỗi người đi một lần là phải 10 kim, muốn từ thiện cho hơn mười vạn người thì phải tốn bao nhiêu cơ chứ? Tôn Minh thấy cấp dưới phản ánh vấn đề này, bèn đá cái quả bóng cao su cho người được lợi trong trò này là Đường Hoa ngay. Tên này tốc độ nhanh, túi Càn Khôn lớn, không những không sợ yêu ma mà yêu ma người ta còn phải sợ ngược lại hắn nữa. Đặc biệt là, những BOSS có thân phận, có tên tuổi đều sợ mình sẽ bất cẩn làm thịt hắn hết, vì như thế ma vương cũng sẽ bị chết theo. Đám tiểu binh xung quanh chẳng thể làm được gì Đường Hoa, cho nên hắn có mang mười tấn gạo xông xáo gà bay chó sủa cũng không thành vấn đề.
Huy Hoàng và Tinh Tinh đang định ngày hẹn với Công Chúa…
Phá Toái đang mang theo lão bà dạo chơi bốn bể…
Sát Phá Lang đang biến mất giữa nhân gian…
Mặc Tinh đang ẩn cư…
Đường Hoa đang vận gạo…
Từ hành động của những cao thủ này có thể thấy đối với sự kiện yêu ma xâm lấn này, họ không tận tâm đến mức nào. Đương nhiên Đường Hoa cho rằng mình phải được trừ ra, bởi mình đang làm việc thiện mà. Trấn an đám cư dân bị thương sau cuộc chiến mà không cần bất cứ điểm công đức nào, có thể nói là công cao vô cùng, là mẫu mực của loài người vậy.
Thực ra không thể trách đám cao thủ này được, hiện giờ ai cũng phải quét tuyết trước cửa nhà mình, nên một tên hai tên cao thủ cơ bản chẳng sinh ra được cái ảnh hưởng gì tới chiến cuộc cả. Những ngày tới đây sẽ là thời gian khảo nghiệm năng lực sinh tồn và năng lực chỉ huy của tầng lớp quản lý bang hội.
* * * * * *
Hàng cháo này là do nhận nhiệm vụ từ nha môn Trường An mà mở. Nó có quy củ đàng hoàng, dựa theo thời cổ đại mà nói thì nếu cắm chiếc đũa vào trong tô cháo mà bị lệch, người bán cháo sẽ bị chém đầu. Có điều bây giờ là trong trò chơi, nên chín tên người chơi kia đều làm theo chỉ thị của Đường Hoa, cố sống cố chết rót nước vào trong nồi cháo tới bến. Tới cuối cùng thế mà dùng chỉ có ba mươi hạt gạo nấu thành một bát cháo luôn! Lúc này ngay cả Ốc Vít cũng không nhịn được nữa rồi, bọn NPC này tuy là số liệu, ngươi có thể không xem bọn chúng là người, nhưng cũng phải xem bọn chúng là sinh vật chứ? Ốc Vít bèn tức thì định ra tiêu chuẩn ngay, rằng nhất định mỗi bát cháo phải có ít nhất một trăm hạt gạo. Bởi vậy tổ chín người kia lại căn cứ theo chỉ thị, cố ý phân một người ra đếm. Người ta vẫn thường nói là ‘trên có chính sách, dưới có đối sách’, bởi vậy Đường Hoa lại tuyên bố chỉ thị tiếp, rằng phải tách một hạt gạo đã nấu chín ra thành hai hạt, thậm chí là đến ba hạt…
Đường Hoa không sợ phải chạy thêm mấy chuyến, hắn làm vậy chủ yếu là vì muốn có gạo thì cũng phải tốn tiền đấy. Một tấn gạo 50 kim, mình vận một lần 10 tấn là mất đi 500 kim. Nam nhân mà, phải hung ác một chút với người khác chứ, dù sao thì đám NPC cũng có đói chết được đâu.
Cửa hàng cháo thu được điểm công đức rất nhiều, cho nên cũng có không hề ít người mưu đồ thành lập hàng cháo nơi Trường An, nhưng đều bị Đường Hoa tiên lễ hậu binh làm rụng hết. Đã lập hàng cháo thì phải chơi trò lũng đoạn chứ, nếu không thì dựa theo mặt chất lượng, người ta sẽ chẳng thèm để ý đến hàng cháo này nữa.
Cứ lăn qua lộn lại như thế mấy ngày, Huy Hoàng tìm tới cửa. Huy Hoàng không có chuyện thì sẽ không lên Tam Bảo điện, hắn tới đây vì việc của Phong Vân Nộ. Theo kết quả điều tra, thì bắt đầu từ khi Táng Ái kết bè với Công Chúa lừa Phong Vân Nộ, một chuỗi những âm mưu đã được kết thành. Tuy Công Chúa nói không biết gì hết, nhưng Huy Hoàng vẫn cứ cảm thấy đây không chỉ đơn giản liên can đến Phi Thường Kiếm và Phong Vân Nộ thôi đâu, mà còn có một bàn tay đen to lớn đang thao túng hết thảy từ phía sau màn nữa.
“Bàn tay đen cái rắm ấy.” Đường Hoa đã sớm hỏi Thi Thi rồi, chẳng qua là vì giữ bí mật nên mới không nói ra mà thôi. Sư thực đơn giản lắm, đó là Công Chúa với Táng Ái vì muốn lúc có nhiều tiền lúc đến hành tinh M, cho nên mới thiết kế ra trò lừa như vậy. Phong Vân Nộ mất việc rồi, không còn nguồn tiền nữa, mà một vạn kim nhìn như lớn lắm, có điều nếu ba người cùng phân ra thì sẽ chẳng còn lại bao nhiêu. Sau việc này, chờ tới lúc đến được hành tinh M rồi, Táng Ái với Công Chúa sẽ cùng đến gặp Phong Vân Nộ nói cho rõ chân tướng, thế là ba người mang theo hai vạn kim, vợ chồng cơm lành canh ngọt, chỉ còn mỗi một tên thiếu nam mới chớm yêu mắc nợ đầy đầu ngồi trong xó thút thít thôi. Trong đó, Thi Thi chỉ đóng vai trò môi giới thu chút tiền phí dụng, đến thời khắc tất yếu thì đưa ra chút chứng cứ mơ hồ chứng minh Táng Ái là kẻ lừa đảo.
“Thế thì là sao?”
“Huy Hoàng, ngươi cũng đừng nhọc thân nữa. Việc này ta biết, nhưng ta đã đáp ứng là không thể nói với ngươi rồi.” Thực ra nó cũng chẳng khác chi mấy chuyện mình với Phá Toái đã nghĩ ra hồi xông qua giếng Thần Ma cả. Trong võng du, những chuyện như thế có rất nhiều. Vì một món trang bị hay là một món vũ khí, một người chơi cấp bậc cao thậm chí có thể không cần cả account đang chơi, không cần cả bạn bè cũng phải lừa gạt cho được nó, càng huống chi ở đây là một món tiền trò chơi khổng lồ mà có thể đổi sang được tiền hiện thực nữa?
Những kẻ lừa đảo trong võng du có rất nhiều, rất nhiều. Đầu tiên là những trang web chứa đầy trojan, tiếp theo là những kẻ dùng biện pháp giao dịch liên tục, lẫn lộn để thay thế những sản phẩm chân thực bằng những sản phẩm giả, kém. Mà hàng tiếp theo chính là những hành động vay tiền mượn trang bị. Phần lớn các trò võng du đều có rất nhiều nghề nghiệp, trang bị của các nghề nghiệp không thể mặc lẫn lộn với nhau, khi tổ đội đều theo nhu cầu mà phân phối, nhưng nếu thực sự có kỳ binh tuyệt thế xuất hiện, vậy cho dù có là bạn bè đi nữa, cũng có khi sẽ trở mặt cướp ngay. Nói tới cùng đều là do tiền bạc gây họa cả. Tới bây giờ, những hành động như cướp sạch account của bạn bè, lấy đoạn clip mỹ nữ làm lý do lây trojan cho bạn mình để ăn cắp account thật là nhìn mãi quen mắt lắm.
Công Chúa là một nhân vật hơi khác loại trong đó, từ vụ việc trộm được bang Tam Thương cũng có thể thấy được nàng có chút tài năng nhất định. Nhưng điều Đường Hoa không ngờ đến chính là mỹ nữ đẹp nhất – Táng Ái – cũng tham gia vào trong trò lừa đó. Thật là bi kịch mà…Cái ngày mà Đường Hoa biết được chân tướng, hắn đã uống sạch bách một lon bia để tế sống cái hảo cảm mông lung ngày trước mình dành cho Táng Ái.
Lại nói, nếu thực sự ngày nào đó có một vạn kim bày ra trước mắt Đường Hoa… Vậy chắc chắn Đường Hoa cũng sẽ lừa Phi Thường Kiếm cho xem. Thương tổn thì người khác gánh, mình có phải là thánh đồ đâu? Lại nói, lừa Phi Thường Kiếm rồi mình cũng sẽ không cảm thấy áy náy mấy cả, dù sao thì hắn chắc chắn cũng đã liệt mình vào hạng cừu nhân rồi mà.
Có nhiều cừu nhân cừu thị mình như thế, nhưng vì sao mình không coi ai là cừu nhân thế nhỉ? Cuộc đời như là mộng, năm tháng tựa bài ca, thiên hạ không Tuyết, cao thủ quạnh hiu.
“Nhưng Phong Vân Nộ đã ủy thác ta điều tra…”
Đường Hoa nâng tay thề: “Ta chắc chắn Phong Vân Nộ là người thắng sau cùng.”
“Ý ngươi là những suy đoán của ngươi với Phá Toái hồi ở giếng Thần Ma là hoàn toàn đúng hả?”
“Ừm… ta không có nói như vậy.” Đường Hoa không mong mình sẽ trở thành nhân chứng, cho nên bèn đổi đề tài, hắn lấy một tờ ngân phiếu ra: “Huy Hoàng, ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang bận quá, ngươi giúp ta đi vận mười tấn gạo về đi.”
“Nhưng mà…”
“Cho ngươi lấy 10% gạo coi như thù lao đấy.”
“Ta cần gạo làm gì chớ?” Huy Hoàng cười khổ một cái, cái mình cần là ‘chân tướng’ cơ.
“Huy Hoàng à, lẽ nào ngươi đã quên chuyện nơi giếng Thần Ma rồi hay sao? Ta dĩ nhiên rất vui khi có một người bạn nhân nghĩa vô đối, nhưng ta càng hy vọng bạn bè của mình có thể sống được thoải mái hơn, như vậy khi ta nghèo túng thì vẫn còn có nơi để kiếm chút cơm cặn. Đừng có để trong tương lai khi ta tìm đến ngươi, mà ngươi ăn trấu ta nuốt cải đấy. Rồi thế nào chuyện cũng sẽ là ngươi vì lưu lại một chút trấu cuối cho ta, nên đói chết nhăn răng cho coi.” Đường Hoa vỗ vỗ vai Huy Hoàng: “Muốn không có lỗi với người khác, thì đầu tiên là phải xử tốt với chính mình. Gần đây ngươi có quan tâm hay bầu bạn với Quàng Khăn Đỏ không? Người ngươi cần quan tâm nhất hẳn phải là Quàng Khăn Đỏ, tiếp theo mới là bầy bạn xấu bọn ta, với lại nhiệm vụ của ngươi nữa, chứ không phải là đem hết tinh lực vào những chuyện chẳng can hệ gì tới ngươi như thế này. Đặc biệt là chuyện cảm tình nam nữ đấy, chưa chắc nhất định đã là ‘chia tay lâu ngày thì tình hơn mới cưới’ đâu, trong đó cũng có quy luật ‘nhạt dần’ của thời gian nữa.”
“Ừ, ta biết rồi. Có điều chuyện mà ta đã đáp ứng thì nhất định phải làm cho tốt mới được.” Huy Hoàng cười cười: “Cám ơn ngươi Gia Tử, nếu không phải là bạn bè thật sự thì sẽ không nói những lời này đâu. Ta đi vận gạo giúp ngươi trước vậy.”
* * * * * *
Trong lúc Đường Hoa đang tiêu xài gạo, thì ba tên đầu sỏ của ba bang lớn cũng đang lần lượt đưa ra những phương án phòng ngự của mình. Sương Vũ gọi Đường Hoa, Phá Toái và các cao thủ trong phân đường của Phá Toái về bang gấp.
“Theo kết quả điều tra, quân đoàn tấn công An Huy và nơi trú quân của chúng ta là của Lucifer. Chúng ta vốn định dùng chiến thuật chim se sẻ, quấy rầy tốc độ tiến tới của chúng, nhưng theo báo cáo nhận được mấy giờ trước thì quân đoàn của Lucifer ở Phong Đô Thành Đô đã thừa dịp trời tối đột nhiên chuyển biến sách lược rồi. Theo báo cáo của thám tử, thì sau khi hừng đông, trong doanh trại của yêu ma nơi Phong Đô đã có hai mươi vạn tên không biết đi về nơi nào. Hạo Nhiên đã lập tức phái ra nhân thủ tìm tòi với quy mô lớn, nhưng hai mươi vạn quân ấy lại giống như bùn rớt vào biển rộng vậy, không có lấy dù chỉ một chút tung tích.” Sương Vũ nói: “Nhiệm vụ của các ngươi là phụ trách tìm ra chúng.”
“Được!” Phá Toái hô một tiếng, xong phất tay rồi cùng bầy cao thủ nơi đây tản đi, chỉ lưu lại mỗi một tên Đường Hoa đang dùng ánh mắt đầy tình ‘cởm’ nhìn Sương Vũ.
“Đúng nhỉ, sao mình lại quên mất tên bại hoại này chứ?” Sương Vũ nhiệt tình đi đến bên cạnh Đường Hoa, lấy một tờ bản đồ Trung Quốc ra: “Lão công, huynh nghĩ xem họ đang trốn ơi nơi đâu nào?”
“Ừm… Nếu huynh biết, thì tức là còn bại hoại hơn cả tiểu Lu nữa. Nếu huynh không biết, thì ‘ai đó’ sẽ đe dọa cộng uy hiếp ngay.” Đường Hoa đau đầu lắm: “Làm nam nhân thật khó…”
“Lão công…”
“Bản thân muội đã nói ‘công tư phân minh’ mà, sao lại có thể lợi dụng trí tuệ của lão công mình mưu lợi cho bang hội chứ?” Đường Hoa cười he he: “Muội có thể dùng tài chính của bang hội thu mua huynh mà.”
“Mua cái đầu huynh ấy. Nói, nếu huynh là Lucifer, huynh sẽ giấu quân đội ở đâu?”
“Lão bà, chi bằng chờ ông chủ của muội nóng ruột lên rồi muội mới ra mặt nhé.”
“Heo heo, ông chủ luôn luôn phải khôn khéo hơn một chút so với tưởng tượng của công nhân.” Sương Vũ nói: “Coi thường chỉ số thông minh của ông chủ chính là coi thường giá trị của mình đó.”
“Được rồi, muội đã cho là như vậy thì…” Đường Hoa chỉ chỉ vào tấm bản đồ: “Nếu huynh là tiểu Lu, huynh sẽ nhét một bộ phận người, có lẽ là mười vạn, cũng có lẽ là mười lăm vạn vào trong một cái xó, khiến bọn muội phải liều mạng đi tìm, mà bộ phận tinh nhuệ nhất thì sẽ giấu ở đây.”
“Trường Giang?” Sương Vũ sửng sốt hỏi.
“Đúng, thuận Trường Giang mà xuống, thì sẽ có thể đến được phụ cận Hợp Phì. Sau đó tập kích Hợp Phì hay là nơi trú quân của bọn muội thì là tùy theo hắn nghĩ thôi, lẽ nào bọn muội còn có thể ước thúc toàn bộ bang chúng ở lì trong An Huy hay sao chứ?” Đường Hoa giải thích: “Cấp bậc của đám quái dọc Trường Giang đều chỉ ở khoảng 30 ~ 40, đến giờ đã gần như không có người chơi nào vào trong đó luyện cấp rồi. Cho dù là có đi nữa, chỉ cần tiểu Lu phái BOSS đi ra mở đường thôi là cam đoan mấy người này còn chưa nhận ra chuyện gì đã bị toi rồi. Bọn chúng chỉ cần dọc theo đáy sông Trường Giang, thẳng tiến An Huy là được. Một khi nơi trú quân của bọn muội bị quét đi rồi, vậy bọn bang chúng còn có lòng nào chiến đấu nữa hay sao? Mà một khi bọn bang chúng không còn lòng dạ chiến đấu nữa rồi, thì tiểu Lu có thể Bắc tảo Nhất Kiếm, Nam đả Thần Chi Lĩnh Vực, thoải mái dập tắt ba bang hội lớn ngay.”
“Muội sẽ lập tức phái người…”
“Lão bà ngu ngốc, đã biết kế hoạch của tiểu Lu rồi, với lại đã biết tiểu Lu đã thoát ly khỏi đại quân rồi, chẳng lẽ muội không định nghĩ ra một kế hoặc nuốt luôn năm vạn hay mười vạn nhân mã ấy sao?”
“Lão công ngốc xít, kế hoạch này nhất định phải do ông chủ nghĩ ra, lão bà thân yêu xinh đẹp của huynh chỉ cần làm được bước đầu tiên thôi là đã đủ rồi, nhiều hơn sẽ không ổn.”
“Được rồi, vậy huynh đây sẽ đi báo cho tiểu Lu là bọn muội đã phát hiện tung tích của hắn rồi nhé.”
“Huynh dám?” Sương Vũ lườm Đường Hoa một cái, xong nói: “Hết thảy mới chỉ là suy đoán của huynh thôi, muội phải phái người đến chứng thực trước đã… Nhân trời tối mà từ Phong Đô đến Trường Giang là không có vấn đề, vì có nhánh sông. Dựa theo tốc độ tiến quân của nhánh quân tinh nhuệ này thì bọn chúng chắc hẳn sắp đến Trùng Khánh, cũng tức là vùng Du Châu… Được rồi, huynh có thể đi vận gạo tiếp rồi đấy.”
“Oa, như thế quá đáng.”
“Cùng lắm thì… Cho huynh áp má một chút coi như phần thưởng vậy.”
“Ghi vào sổ, chờ đến hành tinh M là thuê phòng ngay.”
“Nhất định phải có giấy tờ trước, đây là nguyên tắc.”
“… Huynh nói là thuê phòng để tắm rửa trước. Lão bà, đầu óc muội xấu xa thật.”
“Cắn chết huynh.” Sương Vũ tóm lấy tay Đường Hoa, cắn nhẹ một nhát.
* * * * * *
Đường Hoa – bị xài xong rồi bỏ – lại tiếp tục đi vận gạo. Có điều các kiến trúc cơ sở của Trường An đang chậm rãi nảy mới, cho nên điểm công đức do hàng cháo mang lại cũng càng lúc càng ít hơn. Vì thế dưới sự bảo vệ của Đường Hoa, chín tên phóng viên cùng dời tới Thành Đô. Thành Đô vừa bị đám quân lưu thủ của tiểu Lu giày xéo, cho nên mức độ cần hàng cháo cũng cấp bách ngang với nhu cầu chém chín tên phóng viên của Đường Hoa vậy.
Dựa theo tiến trình mà phỏng chừng thì chỉ cần làm từ thiện cho hai thành thị lớn nữa, tức là tiêu phí khoảng ba nghìn kim nữa là chín tên phóng viên đủ điểm công đức thôi. Đương nhiên đám phóng viên này cũng không phải là không có thu hoạch giì cả, ít nhất thì bọn họ cũng đã thể nghiệm được cuộc sống của những người dân ở tầng chót rồi, cộng với thấy được bộ mặt kinh tởm thật sự của bọn gian thương nữa. Trong đám này, có người đã treo cái tội danh ‘thừa dịp quốc gia nguy khốn mà phát tài’ lên đầu Đường Hoa, cũng có người cho rằng mình chính là một tên đồng lõa đang trợ giúp cho hắn.
Hành động đặt bao hết hàng cháo của Đường Hoa dĩ nhiên sẽ khiến cho nhiều người cũng kiếm điểm công đức giống hắn không vui. Có rất nhiều người yêu cầu hắn công bình cạnh tranh, nhưng Đường Hoa lại nghiêm chính bác đi, hắn cho rằng cạnh tranh là không phù hợp với việc làm kinh tế có kế hoạch. Cái gì là ‘làm kinh tế có kế hoạch’? ‘Làm kinh tế có kế hoạch’ nghĩa là kẻ có thực lực muốn lên kế hoạch ra sao thì lên kế hoạch thế ấy.
Sương Vũ lại quấy rầy tiếp: “Lão công, về Hoàng Sơn.”
“Không được rồi lão bà, huynh đang phải trông hàng cháo mà.”
Sương Vũ thương lượng với Hạo Nhiên vài câu, xong nói tiếp: “Muội phái người trông giúp huynh.”
“Vậy thì không cần, muội chỉ cần phái người đưa chín tên phóng viên này đến Quảng Châu giúp huynh, sau đó vận giúp 30 tấn gạo và trông hàng cháo ở Quảng Châu giúp là được.”
Hồi lâu sau Sương Vũ mới trả lời: “Được.”
Đường Hoa nhắn tin hỏi: “Ba mươi tấn gạo đó hẳn là bên muội trả giùm chứ?”
Thật lâu thật lâu sau mới có tin nhắn trả lời của Sương Vũ: “Có!”
“Đến ngay!” Đường Hoa mơ hồ cảm thấy trong chữ ‘Có’ đó tồn tại một lượng sát khí lớn lắm lắm.
* * * * * *
Lần này người mời Đường Hoa là Hạo Nhiên. Hết thảy y như Đường Hoa đã đoán trước vậy, tiểu Lu và 100 con BOSS, cộng với năm vạn quân tinh nhuệ đang ở dưới đáy sông Trường Giang, tiến về phía Hợp Phì, dự tính ba ngày sau sẽ tới. Bởi vậy Hạo Nhiên đề nghị nên tương kế tựu kế… Nhưng đề nghị thì đề nghị rồi đấy, có điều cái kế ‘tương kế tựu kế’ mà mọi người nghĩ ra lại không được thực dụng cho lắm. Cuối cùng Hạo Nhiên đành phải nhờ tới Đường Hoa.
“Quy mô của địch nhân lớn như vậy, cho dù chúng ta có phái nhiều người đánh úp chúng, chỉ sợ cũng sẽ thương vong thảm trọng thôi. Một khi Lucifer đào thoát, rồi hội hợp với đám quân chính quy phía sau ăn chắc từng bước thì cục diện sẽ chẳng khác chi hồi trước cả.” Hạo Nhiên hỏi: “Gia Tử, ngươi có cách nào có thể vây khốn Lucifer được không?”
“Phục kích hắn chứ sao. Hắn có quân tinh nhuệ thì các ngươi cũng có, phái mấy trăm tên cao thủ ra solo với hắn thì… Cũng tức là một mình hắn solo với mấy trăm tên thôi.”
Sương Vũ nói chen vào: “Vấn đề là hắn luôn ở trong đội hình.”
“Huynh nghĩ lại xem… Nếu bọn muội dọn hết người ở nơi trú quân và Hợp Phì đi, vậy muội nghĩ xem hắn sẽ đánh nơi nào trước?”
“Đều trống hết thì chia binh hai đường.”
“Ừ, như vậy là đã tiêu đi một nửa rồi. Mấy chục vạn người bọn muội bao vây hai vạn rưỡi chắc được chứ nhỉ? Sau đó thì bầy cao thủ sẽ nhắm chắc vào Lucifer rồi gặm đến chết.”
Hạo Nhiên: “Nhưng vấn đề là làm sao che giấu được mấy chục vạn người này đây?”
“Lucifer có thể đi đường sông, thì các ngươi cũng có thể. Toàn bộ cứ nằm úp trong nước ăn lương khô là được, nước không đủ thì tự mình đào thêm hồ. Nếu còn không được nữa thì có thể chôn một ít trong đất, dù sao chỉ cần cam đoan cho đám tiền tiêu của chúng không phát hiện ra là được thôi.”
“Có lý lắm.” Hạo Nhiên gật đầu: “Vấn đề cuối cùng: bản thân Lucifer sẽ đi nơi trú quân hay là đi Hợp Phì?”
Đường Hoa lấy ra một tờ giấy, với một cây bút. Khi mà mọi người cho là có huyền cơ gì đó, thì Đường Hoa đã làm xong hai miếng giấy nhỏ rồi: “Rút thăm quyết định.”
“…” Tập thể cùng khinh bỉ.
Nhưng Đường Hoa lại không sợ bị khinh bỉ: “Vậy ai trong các ngươi có cách tốt hơn nữa không nào? Chiến trường mà, không chỉ cần người lãnh đạo có năng lực, không chỉ cần kỳ binh quỷ kế, mà còn phải cần có chút vận khí nữa. Các ngươi không nghĩ lại sao, rủi đâu Lucifer không hề có trong đội ngũ tập kích này thì sao chứ? Rủi đâu người ta không chia binh thì sao đây? Hoặc là hiện giờ Lucifer đã xếp được gián điệp ở đây rồi thì thế nào? Rồi hoặc là Lucifer đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta thì sao? Rồi lại hoặc là… Dù sao thì cũng có nhiều khả năng lắm. Cho nên đành phải đánh bạc với vận khí thôi.”
Sinh Diệt: “Nếu nói như vậy, thì chắc chắn hắn sẽ đi nơi trú quân. Dù thế nào thì cũng phải đảm bảo nơi trú quân an toàn mới được. Ta đề nghị nên đặt phục binh dọc đường từ Trường Giang đến Hoàng Sơn.”
“Vậy rủi đâu Lucifer vốn đã biết ý định này của ngươi, hắn đánh Hợp Phì xong bèn cắm chắc ở đó chờ viện quân thì sao?” Đường Hoa nói: “Chúng ta phải biết rằng, đám quân đến sau vẫn còn có thể tiến công tiếp được, nếu không có điểm truyền tống duy nhất trong khu An Huy là Hợp Phì, vậy làm sao chúng ta có thể bổ cấp được dược phẩm, thức ăn nước uống cho bang chúng khi đại chiến?” Chỉ có các thành thị lớn mới có điểm truyền tống thôi, một khi mất đi rồi, vậy Hoàng Sơn sẽ thành Cô Sơn liền. Mặt khác, những trang bị dưới màu vàng đều có độ bền riêng, dùng nhiều thì phải sửa chữa nữa. Rồi những nhân viên chết đi, sau khi sống lại nếu không có điềm truyền tống thì làm sao quay lại bang hội chiến đấu tiếp được? Phải biết là Bồng lai có nhiều người, thành thị lớn của Sơn Đông là phủ Tế Nam có bang Nhất Kiếm ở đó sẽ không mau bị hạ được, nhưng nếu Hợp Phì mà bị mất đi rồi thì sẽ không có nơi truyền tống nữa, người càng đánh sẽ càng ít đi, sẽ trở thành một cuộc chiến không cân bằng.
Đương nhiên Hoàng Sơn vẫn còn có điểm truyền tống đi biển Đông đấy, nhưng mà dược phẩm lẫn đồ ăn với đồ uống nơi binh trạm chỉ hữu hạn, nơi đó chỉ có một cái tửu lâu với một tiệm thuốc bắc thôi, cho dù hệ thống có xài ngón tay vàng đi nữa thì cũng không bổ cấp cho toàn bang khi đại chiến nổi. Từ điều ấy mà xét, thì Thần Chi Lĩnh Vực dường như đã dự kiến được trước vậy, bang này có đến mười binh trạm nơi Đại Tuyết Sơn, đủ ngang với mức bổ cấp của cả một thành thị loại nhỏ – vừa.
Bởi vậy mất Hợp Phì hay mất nơi trú quân cũng không khác gì nhau cho lắm.
Hiểu điều này xong, Hạo Nhiên đành than một hơi: “Vẫn nên bắt thăm vậy.”