Đọc truyện Song Kiếm – Chương 232: Ứng Chiến
Hai con BOSS cao cấp biến thái đến cỡ nào? Đây không phải là vấn đề, bởi vì một khi quần chúng nóng đầu lên, mấy chục vạn người bất kể sống chết mà vây quanh BOSS, thì kết cục của con BOSS này đã coi như bị xác định rồi.
Phá Toái đã chết rồi, rất nhiều người đã chết rồi, nhưng họ vẫn còn sống. Đường Hoa còn sống… À, đúng thực là hắn vẫn còn sống. Dưới sự phán đoán chính xác khách quan chưa bị người cổ xúy, thì một người có phải là anh hùng hay không tùy thuộc vào chuyện hắn đã chết hay chưa. Đương nhiên, sau khi chết rồi thì sẽ dễ trở thành anh hùng hơn, ít nhất thì khi người khác lập bia mộ cho ngươi, cũng sẽ chẳng có ai đi so đo với một người chết cả.
Nhưng mọi người lại thích phán đoán một cách chủ quan, cho nên… Tuy Đường Hoa một mình đơn đấu với tỳ bà tinh, tuy Đường Hoa là người tạo ra thương tổn lớn nhất, nhưng cái vinh dự của anh hùng vẫn rơi vào thân kẻ đã chết là Phá Toái. Đương nhiên Đường Hoa sẽ không để ý đến mấy thứ này, đây là một trận chiến hiếm có mà hắn dốc tận toàn lực ra chiến đấu, đánh thật là đã nghiền lắm lắm. Chơi trò chơi làm sao cho đã nghiền là được rồi, cần thiết chi phải rảnh rỗi kiếm thêm vinh dự vinh diếc làm chi? Tục ngữ có nói rất hay mà, súng bắn vào con chim đầu đàn. Đường Hoa không bao giờ chịu học theo cái phẩm đức vĩ đại của Huy Hoàng đâu.
Hai con BOSS đã đền tội rồi, nhưng thân là con BOSS lớn nhất, Độc Cô quận chúa lại bị Vũ Văn Thác đột ngột xuất hiện mang theo xuyên không đi mất. Trước khi biến mất, tên này nói với bầy người chơi: “Đây… là tình yêu.”
Bầy người chơi cùng X!
* * * * * *
Chuyện các bang hội mời dự họp khẩn cấp là đương nhiên, mấy cái cơ sở hạ tầng kia kéo thì không lay túm thì không động, bang hội bị giáng cấp chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thời gian là có thể thăng lên lại, nhưng mấy cái thứ cơ sở hạ tầng này đều là tiền tươi thóc thật cả đó! Vốn chỉ là vụ đầu tư mang tính chất một lần, không ngờ bây giờ lại giống y như mua xe ô tô vậy, không những phải hao xăng, mà còn có kỳ hạn báo hỏng nữa.
Bang lớn mở hội nghị thì còn đỡ, còn đám bang hội nhỏ thì chỉ đành cầu nguyện cho ma vương không có hứng thú gì với địa bàn của mình mà thôi. Nghiên cứu cách ứng đối, có không ít bang hội chơi trò gáo bể làm muôi, mua một lượng lớn thập tự giá màu bạc để chất đống trong bang hội, với ý đồ đe dọa tên ma vương địa ngục phương Tây kia. Có bang não tàn kia lại dùng tiếng Anh viết một biểu ngữ treo ở nơi trú quân của mình, rằng thế này: Đây không phải là nơi trú quân. Có điều vẫn không có ai ngang nhiên đi tuyên bố ‘Kẻ hèn này là con dân của ma vương ngài’ cả.
Thực sự sẽ có ai đó làm Hán gian sao? Khi các bang hội lớn đang chuẩn bị cho công cuộc phòng ngự chiến như dầu sôi lửa bỏng, thì các bang hội lớn nhỏ đều thu được một bức thư đến từ sứ giả của địa ngục, mời họ đến một trấn nhỏ ở sa mạc chỗ Tây Vực gặp mặt, đồng thời còn tặng kèm một tấm thẻ truyền tống nữa.
Sương Vũ nghe Hạo Nhiên nói xong thì nói ngay: “Chắc chắn không nên đi!”
“Đồng ý!” Hạo Nhiên bất kể mấy người khác có tán thành hay không, nói thẳng liền: “Nếu đi thì coi như bang hội xong ngay rồi. Sinh Diệt, ngươi mang theo mấy huynh đệ đến quan sát nơi con đường chắc chắn phải đi để đến được trấn nhỏ kia nhé, xem xem rốt cục có những ai đi tham gia buổi gặp mặt đó.”
“Được!”
“Đề tài thảo luận tiếp theo, có ba bang hội xin xác nhập, mọi người có ý kiến gì không?”
Tập thể cùng lắc đầu, đây là việc trăm lợi mà không một hại mà.
“Ta phản đối!” Đường Hoa giơ tay.
“…” Tập thể cùng sửng sốt. Thằng nhãi này… Vốn không có quyền lợi tham dự hội nghị này mà? Hắn chỉ là đến để tìm lão bà hắn thôi, sau đó lão bà hắn bảo hắn ngồi một bên này. Hiện giờ cả đường chủ lẫn trưởng lão lẫn bang chủ đều không có ai có ý kiến, hắn dựa vào cái gì mà phản đối chớ?
“Ta cũng phản đối!” Phá Toái giơ tay.
Tinh Tinh bất đắc dĩ nói: “Vậy ta cũng phải phản đối thôi, tuy ta không biết vì sao lại phản đối.”
A? Đã hai đường chủ đều mở miệng rồi, Sương Vũ đành phải hỏi: “Gia Tử, vì sao huynh phản đối?”
“Bởi vì trong ba bang đó có một là bang Vô Cực.”
“Vô Cực thì sao nào?”
“Bổn Gia Tử kiên quyết phản đối việc mình, lão bà của mình và tên dốt đó cùng ở chung một cái bang hội.” Đường Hoa khẳng định một cách kiên nghị, kiên quyết.
“Đừng có làm rộn, đề tài tiếp theo…”
Phá Toái giơ tay: “Ta phản đối đề tài thảo luận vừa rồi. Nói một câu khó nghe thì những thành viên nòng cốt cũ của Tam Thương trong bang ta đã nhiều quá rồi. Nếu cả Vô Cực cũng vào nữa thì… Ta chủ yếu là lo Sinh Diệt sẽ điên lên thôi, vậy sẽ ảnh hưởng tới tinh thần hài hòa đoàn kết trong nội bộ bang hội lắm.”
“Chuyện này…” Sương Vũ thật đúng là chưa nghĩ đến chuyện này, bèn quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, ngươi xem…?”
Tinh Tinh giơ tay lên nói: “Vô Cực có mấy điều sau không nên nhận, một: ảnh hưởng đến cảm tình giữa Sương Vũ tỷ và Gia Tử; hai: lòng căm hận của hắn đối với Tam Thương rất là nặng, hiện giờ Tam Thương đã bị Nhất Kiếm thu gom rồi, nếu hắn nhập vào có khả năng sẽ khiến hai bang hội lớn chúng ta mâu thuẫn; ba: người này thành sự không được mà bại sự có thừa, đầu nóng lên thì thích hành động theo cảm tính; bốn: phẩm đức của người này rất là kém cỏi, lăng la lăng nhăng, chính là kẻ thù chung của đám nữ sinh bọn ta; năm: người này nham hiểm đê tiện vô sỉ…” Nàng quay qua nhìn Đường Hoa.
“…” Đường Hoa nhìn xuống mặt bàn.
“Hơi quá đáng phải không?”
“…” Đường Hoa vẫn tiếp tục nhìn mặt bàn.
Hạo Nhiên gõ gõ mặt bàn: “Trước mắt đang sắp có đại chiến, đoàn kết là trọng. Sương Vũ, ngươi nói rõ tình huống với Vô Cực một cách uyển chuyển đi nhé.”
“Được rồi!” Sương Vũ nhìn nhìn Đường Hoa: “Nếu đã đi vào nơi này, vậy mọi người có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
“Đã nói thẳng rồi đấy, mà bị ai đó phớt lờ!” Đường Hoa vẫn nhìn mặt bàn, nói qua kẽ răng.
Sương Vũ nhằm phía Đường Hoa nhe răng ra làm động tác cắn, sau đó quay đầu nghiêm túc nói: “Tới đề tài thảo luận tiếp theo, tài chính của bang hội còn được có mười vạn, số này nên dùng để đầu tư mua sắm phương tiện phòng ngự, hay là chuẩn bị để sau này xây lại bang hội đây? Lần này bang chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều, cho dù có thể bảo vệ được cho nơi trú quân chủ yếu, nhưng các phân đà chỉ sợ phần lớn sẽ không thể may mắn thoát khỏi được đâu. Tình huống tồi tệ nhất là mọi phân đà sẽ bị hủy, như thế nếu muốn xây lại những công trình này sẽ cần ít nhất mười lăm vạn. Nếu nơi trú quân chủ yếu bị hủy diệt, vậy lạc quan nhất cũng phải cần tới hai mươi vạn mới có thể xây lại nổi.”
“…” Một vùng trầm mặc, chuyện này thật không dễ nói đâu. Nếu dốc hết tài chính phòng thủ cho nơi trú quân, vậy nếu rủi đâu không bảo vệ được nổi, thì nguồn tài chính để xây lại cũng không có đâu. Hơn nữa cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, các phân đà phần lớn mới chỉ vào bang được không lâu thôi, lực ngưng tụ không mạnh, cho nên dù để bảo vệ cho nơi trú quân chủ yếu của bang nhưng không chừa lại chút tài chính dự bị cho họ thì chỉ sợ sẽ không thể nào không có ai có ý kiến đâu.
“Người kia, nói đi.” Sương Vũ thấy không ai tỏ thái độ, bèn quay qua bóng gió với Đường Hoa đang nghiến tăm xỉa răng đằng kia.
“Huynh?” Đường Hoa chỉ vào mình, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ý kiến của bổn Gia Tử là chia hành lý, ngài trở về Sương gia trấn của ngài, ta đi cưới tiểu tỷ họ Sương của ta.”
“…” Sương Vũ cách không tát cho Đường Hoa hai cái bạt tai.
“Ý của ta là: cái kết quả tồi tồi tồi tệ nhất cũng chỉ là một nghèo hai trắng mà thôi. Lúc trước các ngươi mang theo bao nhiêu tiền lập nghiệp nào? Rồi làm sao để hiện giờ có được nơi trú quân, có bang chúng, có nòng cốt? Cho dù có toi hết tất cả, vậy hai tháng sau mọi người lại cùng nhau gom góp của nả, tích cực làm nhiệm vụ bang hội chẳng phải sẽ lấy lại được tất cả rồi sao?”
Sương Vũ hỏi: “Nếu các phân đà có ý kiến thì sao?”
“Muội đi mua thức ăn mà còn phải hỏi xem đống tiền trong túi chịu chui vào trong tay ai à? Cũng là một bầy châu chấu đậu trên cùng một nhánh dây cả thôi. Các ngươi bảo vệ được thì tiền cũng sẽ về nhanh hơn một chút, cho dù có thủ không nổi đi nữa, thì vẫn còn có cái cây lớn là Song Sư các ngươi ở đây… Trung Nguyên đã đầy rẫy vết thương, họ có thể lăn lộn chung với các ngươi sẽ chỉ có lợi mà thôi.”
“Còn gì nữa không, nói luôn đi?”
“Đặt toàn bộ mấy chục vạn người thủ ở nơi trú quân chủ yếu hết, thi hành chế độ treo giải, dựa theo công tích mà phân chia tài chính. Những phân đà liều mạng thì ưu tiên xây lại, kẻ lười nhác không ra sức thì sau đó giải tán thẳng luôn, như thế lại còn có thể bớt đi được một mớ chi phí nữa.”
“Ừm. Ý kiến này của Gia Tử… Hạo Nhiên, ngươi thấy thế nào?”
Đường Hoa vội nói: “Ây, là đề nghị của Gia Tử, các ngươi đừng có đổ vạ lên ta à!” Một khi chuyện này được tuyên bố ra ngoài rồi, vậy chẳng phải mọi người sẽ đổ hết mọi sai lầm lên trên đầu mình đó sao? Cái gì? Nói lý với quần chúng à? Tỉnh lại đi.
Hạo Nhiên gật đầu: “Đã là đề nghị của Gia Tử, vậy ắt sẽ có chỗ cao minh trong đó. Ta thấy trước hết cứ làm vậy đi.”
“Ây…”
Sương Vũ: “Lẽ nào bắt lão bà của huynh đây ra gánh à?”
“Coi muội nói kìa.” Đường Hoa nghe tới hai chữ ‘lão bà’ là trong lòng ngọt lịm cả ra ngay: “Huynh không có vấn đề, vậy có thưởng gì cho huynh không?”
“Khụ!” Hạo Nhiên tỏ ý nhắc nhở – đây là nơi công cộng, có tán tỉnh thì về nhà mà tán đi: “Tới đề tài thảo luận tiếp theo.”
“Hiện giờ đám yêu ma phương Tây đã hạ trại bên ngoài Tây Vực rồi, tổng số đến trăm vạn. Trong thời gian không ngắn chỉ sợ còn chưa tới nổi chỗ chúng ta đâu. Ta định bảo mọi người mang theo một ít nhân thủ đi giúp các bang hội mặt Tây phòng thủ, sẵn tiện học tập thêm một ít kinh nghiệm.” Chuyện này chắc chắn mọi người đều không có ý kiến gì rồi, Sương Vũ theo lệ thường hỏi trái hỏi phải, sau đó nhìn lại bảng thời gian của hệ thống rồi nói: “Còn hai tiếng đồng hồ nữa, mọi người chuẩn bị chút đi, chọn lựa một ít nòng cốt rồi tự xuất phát. Hạo Nhiên tọa trấn nơi trú quân để ngừa biến cố.”
* * * * * *
Các cán bộ đều đi học tập hết rồi, lính quèn Đường Hoa thấy nhàm chán lắm. Phá Toái duỗi đầu ra: “Gia Tử ca, hồi nảo hồi nào đó ngài từng có dự định đi biển Đông lăn lộn một hai tháng đúng không?”
“Ngươi thật thông minh đó!” Đường Hoa ngó chung quanh không thấy ai bèn nói: “Đến lúc đó thủ không nổi, chúng ta sẽ bay tới biển Đông. Một khi mà cái truyền tống trận này hỏng rồi, vậy một lần bay tới biển Đông là phải tốn một ngày, mà còn chưa tính mức độ phạt khi tử vong là 12 tiếng đồng hồ nữa.”
“Còn chưa đánh nhau mà đã thương lượng xem nên bỏ chạy thế nào, có phải là mất đạo đức lắm hay không?”
“Có à? Ta thì không thấy vậy. Ta thấy đó là chúng ta bảo tồn ngọn lửa cách mạng đó chớ.”
“Ừ ừ!” Phá Toái phất tay: “Cùng nhau đi xem xem đi. Có điều cái cấp 60 của ta đây chỉ sợ là bảo vệ không nổi nữa rồi.”
* * * * * *
Kết thúc ngày xâm lấn đầu tiên của yêu ma phương Tây, Vô Biên đặc san khẩn cấp xuất bản phiên bản gia tăng đặc biệt, liệt kê đặc điểm của quân đoàn yêu ma. Chủ lực của yêu ma phương Tây chủ yếu có quân đoàn Quỷ Hút Máu, quân đoàn Vu Sư, quân đoàn Ma Thú, quân đoàn Rồng Cổ Xưa, quân đoàn Mắt Khổng Lồ, quân đoàn Medusa, v.v… Năng lực của các loại quân đoàn đều rất quái dị, chẳng hạn như ưu điểm của đám medusa là biết phát ra các pháp thuật hóa đá xác suất trúng cao, khuyết điểm là máu ít da mỏng. Quỷ hút máu có thể biến thành những con dơi lẻn đến bên người các người chơi, một khi bị trúng chiêu, chúng sẽ bám vào người ngươi, khiến ống máu liên tục giảm xuống cho đến khi tử vong. Nhưng nếu chúng muốn bám lên thân người chơi thì nhất định phải biến thành dơi, mà khi biến thành dơi thì sinh mệnh, lực phòng ngự, v.v… đều biến thành 1 hết.
Rồng cổ xưa thì da dày thịt béo, khi giết chết đối thủ thì có thể bổ sung cho số máu đã mất đi của mình, nhưng khuyết điểm là rất chậm, ngoài ra thể tích cũng lớn, nên tỷ lệ bị đánh trúng rất cao.
Lần này AI của hệ thống rất là cao, lúc nào cũng chơi trò hỗn hợp binh chủng hết. Ngày thứ nhất, trong ba bang hội bị đánh thì có hai cái bị hủy, cái còn lại bị hủy cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa thành phần tinh nhuệ của yêu ma phương Tây, cũng tức là thân binh của ma vương – quân đoàn địa ngục – vẫn còn chưa có dấu hiệu xuất động nữa kìa.
Còn phần vượt ngục sau khi tử vong của người chơi thì thực ra có phần giống với trong phim của phương Tây. Trong khi vượt ngục, mọi thuộc tính của ngươi đều là 1, ngươi nhất định phải tránh khỏi mọi ma binh tuần tra mới có thể thuận lợi chạy ra được. Ngươi có thể đào địa đạo, cũng có thể ngụy trang. Còn chuyện sau khi tránh được đám lính tuần tra rồi sẽ thế nào nữa thì… Trước mắt còn chưa có ai vượt ngục thành công cả, nên Vô Biên đặc san cũng không biết cái chi.
* * * * * *
“Sóng Dâm Đãng!” Đường Hoa ném một đám rác xuống bầy yêu ma bên dưới. Hiện giờ hắn mới hiểu rõ vì sao số lượng người chơi độ kiếp thứ hai đạt tới một mức độ nhất định rồi nhiệm vụ này mới được mở ra. Giữa bầy yêu ma, người chơi nhị kiếp quả thật là một sự tồn tại vô địch. Cho dù cấp bậc của địch nhân có cao hơn nữa, thì mọi kỹ năng khống chế đánh lên mình cũng đều thất bại hết. Không bị kỹ năng khống chế đe dọa, Đường Hoa tùy ý rong ruổi ở trong trận địa của địch nhân. Có điều hắn hiểu rất rõ, rằng năng lực của mình chỉ thích hợp khi chiến đấu đơn độc mà thôi, bởi vì một khi mọi người tụ tập với nhau, sẽ có thể bị một bầy pháp thuật, một đống mũi tên bằng xương, với một đám v.v… đánh tới, mà ở trong trận địa của địch nhân thì không cần phải lo, bởi vì bọn chúng sẽ không bao giờ đi liều mạng mạo hiểm việc giết chết đồng loại mà thi triển ra các kỹ năng sát thương diện rộng cả.
Suy đi nghĩ lại thì điều cực cực cực vô nghĩa chính là điều kiện mở ra nhiệm vụ này chính là số người độ kiếp thứ hai, chớ không phải là số người độ kiếp thành công.