Đọc truyện Song Kiếm – Chương 230: Yêu nghiệt hoành hành
Tuy Huy Hoàng giao du rất rộng rãi, nhưng quy mô buổi mừng lại không sánh bằng được với của Đường Hoa. Trong số ba người độ kiếp thành công đã biết, Phong Vân Nộ thành công xong thì kéo một bầy bạn bè đi uống nước mì, Đường Hoa thì được đám đồng bọn đặt bao cho hết mọi tửu lâu ở trong thành đô, mặc dù thực sự chỉ dùng có một cái thôi. Huy Hoàng chất phác hơn, đã không phải là người thành công đầu tiên thì kín tiếng một tí vẫn tốt, thế là chỉ đặt bao có hai tửu lâu ở trong một trấn nhỏ gần Côn Lôn.
Có điều bởi vì khách đến nhiều quá, nên NPC ông chủ đảo mắt một vòng, túm bàn ra xếp ngoài đường cái luôn. Trải đến tám mươi cái bàn rồi mà vẫn không có nổi ghế trống, hơn nữa người chơi còn đang lục tục chen chúc đến nữa kìa. Mỗi lần ngửa đầu uống rượu, Huy Hoàng đều nhìn lại mớ tiền trong túi Càn Khôn của mình. Ngồi uống suốt ngày hôm nay hắn không lưu ý việc gì khác, chỉ chăm chăm xem tung tích của Đường Hoa ở nơi đâu thôi, để tránh khỏi tình huống đáng xấu hổ tính tiền mà túi tiền lại hóp.
Kết quả lại chứng minh rằng hắn đã lo quá nhiều, vì Thư Sinh với Nhất Kiếm đã tới, bao hết mọi tiêu phí ở đây rồi. Đám bạn hữu ở đây đều phấn khởi không thôi, lúc trước còn nhẹ miệng một tí, nhưng giờ thấy đã có nhà tư bản bỏ tiền ra bao quân, thế là miệng đều há bự ra, từ thịt sư tử châu Phi cho đến rau cải mặt trăng, cứ cái nào mắc thì chọn cái đó. Cho dù Thư Sinh là người có túi tiền dày cộm, nhưng thấy phong thái của bầy sói thế này cũng không khỏi thầm sợ đến ba phần.
“Chúc mừng phát sáng nhé!” Hầu như toàn bộ mọi người đều chúc mừng bằng một cái câu này, cũng y như người ta chúc mừng Đường Hoa bốc khói vậy. Kiếp thứ hai, một khi qua được thì tức là đã bước qua một lằn ranh. Cho dù với cái bản lĩnh rác rưởi như của Phong Vân Nộ thì hiện giờ nếu Sát Phá Lang muốn làm lật hắn, chỉ sợ cũng khó khăn lắm.
Xem Huy Hoàng người ta trâu thế nào đi, ánh kim chớp lên một cái, một kiếm hóa thành vạn kiếm ào ào lao ra. Tay lật lên, vạn kiếp hợp nhất, biến thành một con rồng bằng kiếm nhe răng gầm lên. Chưa nói tới lực sát thương, chỉ mỗi khí thế này thôi cũng đã đủ để khiến mọi người kinh hãi vài phần rồi. Nhìn tiếp tới kiếm nộ, xuất ra một nhát, vốn không có chữ gì nay đã có chữ màu kim, hủy núi diệt rừng thiệt là sảng khoái ghê ấy.
Toàn bộ mọi người không chút keo kiệt phát ra ánh mắt hâm mộ của mình. Những chiêu này đầu tiên là cực ngầu, cực rộng, thứ hai là ngoại hình nay có khí tiên gia bay bổng tiêu sái lại càng khiến chúng rực rỡ hơn. Đương nhiên những loại kỹ năng biến hóa này đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù của những kỹ năng học được trong môn phái rồi, chúng đã có thể tùy theo ý định của người dùng mà biến hóa. Chẳng hạn như kỹ năng sơ cấp Côn Lôn Tuyệt Kiếm đấy, vốn là 200% uy lực bắn phi kiếm thẳng ra, nhưng hiện giờ phi kiếm đã có thể ngoặt hướng được rồi. Chỉ cần ngươi thao tác tốt, vậy có thể dùng kỹ năng này như một cái boomerang luôn. Còn kỹ năng hóa thành vạn kiếm kia nữa, thực ra nó là kỹ năng trung cấp Côn Lôn Huyễn Kiếm mà thôi, vốn chỉ hóa được thành bảy thanh, có kèm theo chút ít xác suất mê hoặc thôi hà. Túm lại, nếu trước khi độ kiếp thứ hai chỉ là tu đạo cầu tiên, vậy sau khi qua được rồi sẽ tương đương với cá vượt long môn, từ đây bắt đầu lên trời xuống biển, bắt rồng trảm giao, gặp tiên kiến thần, thỏa sức du hành, không nơi nào là không thể ghé, không chỗ nào là không thể thăm. Ma – Tiên hai giới cũng sẽ mở cửa với ngươi, ngang bằng với việc toàn bộ bản đồ đều mở cửa với ngươi, muốn đi đâu là đi chỗ đó vậy.
* * * * * *
Ba người độ kiếp mà mọi người biết đều đã thành công, dựa theo kết quả tính toán thì xác suất là 100%. Song Kiếm lập tức bị bao phủ trong bầu không khí giành giật độ kiếp liền. Huy Hoàng là người thành thật, không những kỹ càng tỉ mỉ kể rõ quá trình độ kiếp, mà còn kèm theo cả những điều tâm đắc, với lại số liệu trang bị của mình nữa. Đồng thời hắn còn báo cho mọi người biết thế này: độ kiếp có nguy hiểm, khi độ cần cẩn thận.
Vì Quàng Khăn Đỏ cũng có dự định sẽ độ kiếp, nên Huy Hoàng đành tiếp tục bỏ bê bầy bạn hữu, cùng phu nhân làm nhiệm vụ tiếp. Quan hệ giữa hai người đã công khai, nên Quàng Khăn Đỏ đã bớt đi rất nhiều sự câu nệ và ngượng ngùng, hai người anh anh em em, một đôi gian phu dâm phụ cuối cùng cũng đã dám nắm tay nhau bước trên đường cái. Đường Hoa thì không cần phải nói rồi, lại bị Phá Toái kéo đi làm cu li tiếp. Bà thầy ăn chực điểm kinh nghiệm Tinh Tinh dĩ nhiên cũng không lạc đàn, bám dính theo ngay. Nhược Hân muốn đi theo lắm, nhưng Phá Toái lấy lý do tiểu biệt thắng tân hôn, nữ nhân là phải ở lại tiễn biệt chinh nhân để chối từ.
Trước khi ba người lên đường có một nốt nhạc đệm phát sinh, đó là Sát Phá Lang dùng ngữ khí cực kỳ cừu hận nhắn một tin nhắn cho Đường Hoa. Đường Hoa đọc tin xong buồn bực lắm, mình rõ ràng là giúp hắn, không cảm ơn thì thôi, thế này là thái độ gì chứ? Có điều tin nhắn mới đến của Mặc Tinh tức khắc trả lời cho mối nghi hoặc của Đường Hoa ngay. Thực ra đơn giản lắm, Sát Phá Lang hiện giờ ở cấp 59 và 95% ống kinh nghiệm, tức là đã bị Đường Hoa đánh cho rớt mất 5% kinh nghiệm, thành ra tụt cấp. Rớt 5% thật ra không phải là chuyện lớn gì, nhưng cái tệ chính là Ma Kiếm của Sát Phá Lang đã lên tới thất giai rồi, hiện giờ không tới cấp 60 thì người ta không cho trang bị. Không có Ma Kiếm trợ giúp, Sát Phá Lang muốn kiếm trở lại 5% kinh nghiệm này thì khó khăn lắm lắm lắm, nếu không có cao thủ kéo cấp thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, đặc biệt là khi bây giờ Đường Hoa đã rất ác ôn trình bày sự tình này trên Vô Biên đặc san, thế là số người muốn giúp Sát Phá Lang quay về cấp 20 đã có ước chừng một quân đoàn rồi.
Vì sao lại công bố chuyện riêng tư của người khác thế? Nguyên nhân đơn giản lắm, cái tên này thế mà sau khi mình cứu hắn, hắn lại nhắn một cái tin ác độc như thế này tới mình đây, không chơi hắn thì chơi ai bây giờ? Bởi vậy, Sát Phá Lang từ vị trí bận tâm làm sao đi giết người đã xuống thành bận tâm làm sao đừng bị người giết, phải trải qua một cuộc sống ngày ngày trốn Đông chạy Tây. Mà điều cực cực chết người chính là, sau khi biết được Sát Phá Lang lấy oán báo ân, Tinh Tinh đã mỗi ngày đúng giờ tuyên bố tọa độ của Sát Phá Lang một lần trên Vô Biên đặc san. Bởi vậy, hầu như mọi người đều kiên định cho rằng Đường Hoa đúng thật là hóa thân của chính nghĩa, là anh hùng của nhân dân cả.
Ngày thứ ba sau khi đám người Đường Hoa đến biển Đông, Sát Phá Lang đã bị đánh chết đến ba lần. Mọi người đều rất ăn ý, tuyệt đối không có đi đánh lây đến Mặc Tinh. Dưới sự đau khổ, cuối cùng Sát Phá Lang cũng đành nghiến răng hạ Ma Kiếm xuống thành lục giai. Việc này không chỉ có nghĩa là hắn còn phải luyện cấp tiếp, mà còn phải một lần nữa tiêu phí một thanh tiên kiếm thất giai để làm lại nhiệm vụ thăng cấp nữa.
Sau việc này, lòng cừu hận của Sát Phá Lang đối với Đường Hoa lại càng mãnh liệt hơn. Nghe nói hiện giờ mỗi bữa ăn mà Sát Phá Lang không ăn cà thì không vui, đồng thời trong túi Càn Khôn còn có chứa tới ba mươi cân cà sống, dùng để phát tiết lửa giận ngoài bữa ăn nữa.
Bởi vậy mới nói, làm người tốt làm chuyện tốt, chưa chắc sẽ có hồi báo tốt mà.
* * * * * *
Thằng bé Phá Toái thật là xui xẻo, đã gần thăng cấp đến nơi rồi mà còn bị lật thuyền trong mương, chết ngắc một lần, thế là nhóm ba người bọn Đường Hoa lại phải lêu bêu trên biển Đông thêm hai ngày nữa. Ngoài mặt thì thông cảm với chuyện Phá Toái bị chết toi, nhưng trong lòng Tinh Tinh lại mừng thầm, có hai cỗ máy gặt điểm kinh nghiệm công suất lớn này, mình không cần phải làm gì cả, thật sự là còn sướng hơn cả xài chương trình ăn gian nữa đấy.
Lên đến cấp 60 rồi, đồng thời cũng biết sự việc của Sát Phá Lang xong, Phá Toái mãnh liệt yêu cầu luyện thêm 15% nữa để đề phòng bị chết. Đường Hoa – hiện giờ đã run cả người, nghĩ đến biển là muốn nôn – nghiến răng đồng ý đề nghị này. Trong lòng hắn thầm thề rằng trong những năm còn sống nếu còn đi đến biển nữa thì Phá Toái sẽ bị lão bà hắn đập tàn nhẫn một lần.
Cũng ngay lúc này có một tin dữ truyền đến, đó là một người bạn của Phá Toái, với lại một người bạn nữ của Tinh Tinh – một ma kiếp một tiên kiếp đều thất bại hết. Theo kết quả điều tra thì người bạn kia của Phá Toái ngay giờ đầu tiên cũng không qua nổi, còn bạn của Tinh Tinh thì đến giờ thứ năm tiêu hao hết dược phẩm mà bị kỹ năng chữ màu kim giết chết. Vô Biên đặc san công bố hai vụ việc thất bại này, giống như chích cho đám người chơi đang nóng đầu một liều thuốc an thần vậy, từ đó độ kiếp hay không độ kiếp đã trở thành chuyện mà mọi người nghĩ đến còn nhiều hơn ăn cơm luôn.
Khi Phá Toái được 10% ống kinh nghiệm, Sương Vũ đến đây tra xét. Đương nhiên Sương Vũ là một nữ nhân đã thành thục, sẽ không chơi cái trò nhàm chán như thế này, nàng đến là để thông báo cho mấy người ở đây một tin: mới xuất hiện một nhiệm vụ của hệ thống: bắt yêu nơi Đại Hưng. Nhiệm vụ này bất cứ ai cũng có thể nhận được ở bất cứ quan phủ của thành thị nào, nghe nói là hoàng cung của Đại Hưng có cung nữ bị yêu quái gây thương tổn, theo chuyên gia là đạo sĩ Mâu Sơn giải thích, thì đám này không phải là tinh linh yêu quái của Trung Nguyên, cần phải có nhân tài dị sĩ đến giải quyết, thành ra hoàng đế nhà Tùy mới tuyên bố lệnh này. Mỗi khi tru diệt được một tên yêu ma trong Đại Hưng hay Trường An, sẽ được thưởng 200 kim, nhưng nếu giết sai một tên NPC cư dân sẽ bị phạt 100 kim, giết sai một tên quan thất phẩm là 500 kim, giết sai hoàng đế sẽ bị phạt 10.000 kim. Thủ lĩnh tru diệt được yêu ma sẽ được phong hầu vạn hộ, tặng bảo kiếm Long Tuyền, được long khí hộ thể vĩnh viễn. Thời gian treo giải là 15 ngày, địa điểm là bên trong hai thành Đại Hưng và Trường An. Trong thời gian treo giải, cửa cung mở ra với tất cả mọi người chơi.
“Cũng tức là giết vạn tuế phạt một vạn, giết thiên tuế phạt một ngàn à?” Đường Hoa sờ sờ cái cằm: “Dựa theo số tiền đang gửi trong ngân hàng thì bổn Gia Tử phải cải danh là Tiền Nhiều Quá rồi đấy. Thế nào, các ngươi có hứng thú không?”
“Đương nhiên là có rồi!” Tinh Tinh lập tức trả lời ngay.
Phá Toái: “Ta không có hứng thú, lát nữa ta đi mò trang bị đã. Dựa theo tiêu chuẩn của Huy Hoàng.”
“Một trăm kim một trăm kim lẻ thế này ta thì không có hứng thú, có điều ta nghe nói là cái long khí hộ thân này có thể tăng thêm 10% lực công kích và 20% lực phòng ngự khi đối đầu với các loại quái không phải hình người đấy. Tuyệt đối là thần khí hàng đầu, thậm chí cả khi đối phó với thiên kiếp đó nha.”
“A?” Trong mắt Phá Toái lấp lóe ánh sao: “Đã như vậy thì đi xem xem cũng không tệ đâu.”
“Thu binh quay về Trung Nguyên nào!”
* * * * * *
Đại Hưng là đô thành của triều Tùy, thực ra là một thành thị được xây thêm bên cạnh Trường An mà thôi, cũng tức là nơi mà hiện giờ người ta gọi là Tây An Thiểm Tây đấy, sau này nhà Tùy mới dời đô đến Lạc Dương… Khi Đường Hoa đến được Trường An, nơi đây đã là biển người núi người rồi, tới mấy chục vạn người chơi đang chạy tới chạy lui bên trong thành. NPC cư dân theo mệnh lệnh của hoàng đế bèn mở rộng cửa phòng ra chờ người chơi đến điều tra, nhất thời khắp nơi gà bay chó sủa, cha kêu mẹ khóc…
“Yêu nghiệt, chạy đi đâu?” Một tên người chơi đang ngăn lại một nữ tử tuyệt sắc ở trên nóc kỹ viện.
Nữ tử tuyệt sắc này đau khổ van xin: “Nô gia không phải là yêu nghiệt đâu.”
“Xem kiếm!” Tên người chơi này tâm địa sắt đá, không hề động lòng mà xuất một kiếm ra đánh nữ tử này thành ánh trắng ngay. Sau đó hắn nhìn lại bảng tin của hệ thống, rồi hô to một tiếng: “Ya, lại hai trăm kim nữa rồi, phát tài phát tài rồi!”
Đường Hoa bay qua nghi hoặc hỏi: “Huynh đệ, sao ngươi biết nàng ta là yêu quái thế?”
“Đây là bí mật làm ăn!” Anh bạn này đắc ý trả lời.
“…” Đường Hoa mở khí đen lên liền. Ngươi không thỏa mãn lòng tò mò của bổn Gia Tử, bổn Gia Tử cho ngươi biết thói ăn ở của bổn Gia Tử ngay.
Anh bạn này cũng khá là thông minh, ngó thấy đây là tên ma đầu trong truyền thuyết, bèn vội tìm cái bậc thang bước xuống ngay: “A, đây chẳng phải Gia Tử ca đó sao? Thực ra ta cũng không dám chắc chắn nàng là yêu quái đâu, chẳng qua cứ ai xinh đẹp thì cứ giết là không lầm rồi.”
“Xinh đẹp thì giết à?”
“Đúng vậy! Ta đã giết năm người rồi, chỉ sai có một lần thôi, kiếm được bảy trăm kim rồi.” Anh bạn này hạ thấp thanh âm: “Nghe nói người xinh đẹp nhất là Độc Cô quận chúa bên trong hoàng cung đấy.”
“Vậy sao ngươi không giết?”
Anh bạn này vội lắc đầu: “Nàng là bát thiên tuế.”
“Ta đệt cộng đậu!” Đường Hoa vã mồ hôi. Giết sai là bị phạt 8.000 kim, còn giết đúng cũng chỉ được có 100 kim, cái chuyện mua bán lỗ vốn kiểu này phỏng chừng không có mấy ai dám làm đâu.
* * * * * *
“Làm sao hạ thủ đây ta?” Tinh Tinh nhìn đống bừa bộn trong thành mà nhức đầu. Đưa cái tên Yêu Nghiệt Phương Tây vào, phép bói trả lời là không có người này, đưa vào tên Yêu Ma Phương Tây, nó trả lời là đang ở Bồng Lai. Ừm… là tên của người chơi! Cho dù có là thần bói thì cũng có khi bị hạn chế thật.
Phá Toái đề nghị: “Không bằng đi hoàng cung xem đi. Bên kia là nơi có yêu quái làm loạn đầu tiên, ta phỏng chừng mười phần có tám chín là thủ lĩnh của bọn chúng đang ở trong đấy đấy.”
“Ừ…” Đường Hoa trầm tư, đột nhiên lại trông thấy một người đang vội vã cưỡi ngựa lao về phía hoàng cung, ánh mắt bèn sáng lên: “A, Vũ Văn Thác! Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Các huynh đệ, đuổi theo nào.”