Bạn đang đọc Song Hướng Thay Đổi FULL – Chương 66: Hai Chữ
Từ lâu Khúc Sênh đã cảm thấy phòng làm việc của Kinh Tùng Triệt khá tương tự với văn phòng của anh.
Chỉ khác nhau ở cái cửa sổ.
Cậu tới văn phòng của Kinh Tùng Triệt ở công ty mấy lần, ở đó có hai cái cửa sổ sát đất rất to, giống như màn ảnh rạp chiếu phim vậy.
Cả thành phố phồn hoa, tòa nhà cao tầng đều được bao quát trong đó.
Hiện giờ cậu đang nằm nửa người trên bàn, trên đó còn rải rác tài liệu chưa được sắp xếp.
Kinh Tùng Triệt đặt cậu lên bàn, ánh mắt cậu tập trung vào các bộ sưu tập được trưng bày phía sau lưng anh.
Ngoại trừ những cuốn sách bằng tiếng Anh còn có cả những chiếc đĩa tròn, bình hoa khắc hoa văn.
Cậu không nhìn kỹ những cuốn sách kia nói về cái gì, cũng không nhận biết được mấy đồ sức quý báu ở trong đây.
Chúng lạnh như băng không có độ ấm, không giống như cánh cửa sổ kia, có một cái bàn thấp, mấy cái đệm sô pha cùng một chậu cây xanh, tràn đầy sức sống.
Bàn thấp đã có sẵn, đệm dựa là cậu để thêm, còn cây xanh là vì Kinh Tùng Triệt thấy cậu thích làm ổ ở đó viết nhạc phổ nên đã bảo dì giúp việc mua về trang trí căn phòng.
Cậu với Kinh Tùng Triệt vốn là hai thế giới cách biệt, nhưng lại dần dần dung nhập vào nhau.
Sau khi làm loạn ở trên bàn xong, hai người tự nhiên chuyển đến cạnh cửa số.
Gió thổi vào, tấm rèm treo hờ hững bị thổi bay lên, ánh trăng chiếu vào phòng bị bóng đèn trên đỉnh đầu hoàn toàn hấp thụ.
Bóng dáng lay động trong đáy mắt cũng không còn rõ ràng, phản chiếu bóng của bức rèm rơi xuống cửa sổ.
Khúc Sênh nuốt nước miếng, không kịp tiêu hóa mấy thứ vào trong bụng, chỉ có thể tỉnh tỉnh mê mê hiểu biết cái đại khái.
Tựa như cậu đang cố gắng chấp nhận Kinh Tùng Triệt, từ sự phản kháng rồi chạy trốn ban đầu tới chủ động tìm hiểu như bây giờ.
Trong toàn bộ quá trình học tập, Kinh Tùng Triệt hướng dẫn để cho cậu từ từ nói ra cảm nhận của mình.
Đầu óc Khúc Sênh rối bời, chỉ có thể tỏ ra yếu đuối gọi anh ơi.
“Em biết mà, nói ra đi.”
Giọng điệu của Kinh Tùng Triệt vẫn rất bình tĩnh nhưng lại không cách nào từ chối được.
Bóng của ánh đèn chiếu vào đồng tử của Khúc Sênh, âm thanh chất vấn đáp xuống cùng một chỗ, liên tục cố định vào một điểm.
Mi mắt Khúc Sênh ướt đẫm nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương, tầm mắt mơ hồ ngẩng đầu tìm kiếm ánh trăng kia.
Cậu giơ tay muốn bắt lấy, thút thít nói ra được mấy chữ thổ lộ–
“Đệt cả họ nhà anh.”
Kinh Tùng Triệt nhếch miệng cười khẽ, cười lên giống như băng tuyết tan chảy, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự dịu dàng.
Khúc Sênh lại cảm thấy trời đất quay cuồng, có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Cậu mơ hồ nghĩ tới mấy lời trêu chọc của Thư Tử Viện, còn nước còn tát, dán vào tai Kinh Tùng Triệt nói mấy cầu xin tha thứ hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn.
Là “anh trai” mà không phải là “anh trai”.
Lúc Khúc Sênh tỉnh táo tuyệt đối sẽ không gọi như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ…!Cho dù cho cậu tiền cũng không được! Có van cầu cậu cũng không được!
Không phải lúc nào Kinh Tùng Triệt cũng tới xem biểu diễn, chỉ thỉnh thoảng có thời gian mới xuất hiện ở hiện trường sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Khúc Sênh có tinh mắt đến đâu cũng không thể lần nào cũng bắt được Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt cũng không nói với cậu rằng lúc nào anh sẽ tới.
Kết quả là mỗi lần trước khi bắt đầu biểu diễn, Khúc Sênh sẽ vô thức nhìn xuống sân khấu để tìm kiếm bóng dáng người đàn ông.
Thư Tử Viện dễ dàng đoán ra được: “Anh ta chính là cố ý không nói, cố ý để cậu tìm anh ta, tính chiếm hữu kỳ lạ của đàn ông phát huy tác dụng.”
Thông qua sự hiểu biết của Khúc Sênh đối với Kinh Tùng Triệt, cậu cảm thấy…!Thật đúng là có thể, nhưng cũng không có cách nào khống chế bản thân mình không thể không để ý xuống dưới sân khấu.
Không biết kỹ thuật ngụy trang của Kinh Tùng Triệt tốt hay là về sau anh đều không tới, tóm lại Khúc Sênh không tiếp tục phát hiện ra Kinh Tùng Triệt.
Thư Tử Viện buông tay tỏ vẻ: “Chị đã nói cậu không chơi lại anh ta đâu mà.”
Thành phố Linh chính thức bước vào những ngày hè nắng chói chang, cũng nghĩa là đã tới buổi tiệc sinh nhật hằng năm của ông cụ nhà họ Lạc.
Bởi vì năm trước đã rất long trọng nên năm nay sẽ đơn giản hơn, chỉ mời những khách quen.
Năm trước Khúc Sênh không tới, năm nay cậu đi cùng nhà họ Kinh tới chúc thọ.
Sau khi nhìn thấy một nhà bốn người ăn mặc chỉnh tề bước tới, biểu tình của Lạc Hựu càng thêm phong phú, đặc biệt sau khi nhìn thấy trang phục Kinh Tùng Triệt, thậm chí còn thở dài: “Khổng tước xòe đuôi.”
Kinh Tùng Triệt: “?”
Kinh Tùng Triệt ăn mặc cũng không quá khoa trương, chỉ là có chỉnh sửa một điểm nhỏ trên trang phục ban đầu, sử dụng màu nhạt phối ở nửa trên và nửa dưới, bộ đồ vest thông thường trang nhã phối quần âu kaki, cả người toát ta vẻ trẻ trung anh tuấn, đứng với Khúc Sênh nhìn rất xứng đôi.
Trước kia Lạc Hựu chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia, chỉ vì Kinh Tùng Triệt cho anh ta cảm giác– có đánh gãy hai chân của Kinh Tùng Triệt cũng sẽ không làm cong được trai thẳng như anh.
Mặc dù vẻ ngoài của Khúc Sênh tinh xảo xinh đẹp nhưng trước kia khi hai người đứng chung với nhau vẫn làm người ta cảm thấy nghiêng về tình cảm anh em nhiều hơn, giống như là anh trai trưởng thành trầm ổn với đứa em trai ngốc nghếch không quá thông minh của mình.
Rốt cuộc là lúc nào khiến cho anh ta nhìn ra được manh mối, mơ hồ cảm thấy không thích hợp…!Có vẻ sớm hơn lúc ở trên du thuyền, nhưng lại muộn hơn lần anh ta đụng phải Khúc Sênh ở công ty…
Nhớ ra rồi!
Lạc Hựu vỗ đầu một cái, là có một lần Kinh Tùng Triệt hẹn riêng anh ta, bảo anh ta nhắn tin cho Khúc Sênh, quanh co lòng vòng một hồi chỉ là muốn anh ta truyền đạt chuyện năm xưa của nhà họ Sầm.
Khi đó biểu hiện của Kinh Tùng Triệt rất không bình thường, quá để ý tới Khúc Sênh, cũng quá châm chước cho cậu.
Nguyên nhân là Khúc Sênh quen biết với con trai út nhà họ Sầm.
Hóa ra là đang ghen!
Lạc Hựu sờ cằm, thừa dịp Kinh Tùng Triệt đang nói chuyện với người khác, lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh Khúc Sênh.
“Khúc Sênh à.” Anh ta cười hì hì nói.
Khúc Sênh giật mình, cả người run lên.
Cậu quay sang, suy nghĩ một chút, chào hỏi: “Em chào anh Hựu.”
“Ừ ừ, chào em.” Lạc Hựu xoa xoa tay cười đê tiện, “Lúc trước không biết chuyện, còn muốn để em tác hợp Kinh Tùng Triệt với Vệ Văn Cẩn, đúng là ngại quá.
Chuyện này đúng là anh đây không đúng, vì để tạ lỗi, anh nói với em cái này…”
Lạc Hựu còn chưa nói xong, không biết Kinh Tùng Triệt đã đi tới từ khi nào đứng phía sau hai người, làm hai người đều giật mình nhảy dựng lên.
Một tay Kinh Tùng Triệt đặt lên bả vai anh ta có hơi dùng sức, lên tiếng nói: “Sầm Gia Viễn đến rồi, đang tìm cậu đấy.”
Sầm Gia Viễn là khách quý, Lạc Hựu đành phải buông tha cơ hội vạch trần Kinh Tùng Triệt để đi tiếp khách.
Chờ Lạc Hựu đi rồi, Kinh Tùng Triệt nói: “Cậu ta nói cái gì cũng đừng nghe, tám phần là nói bậy.”
Khúc Sênh vốn cũng không biết cái gì cả, nghe Kinh Tùng Triệt nói vậy thì lại càng tò mò hơn.
Cậu tìm cơ hội đến trước mặt Lạc Hựu, chọc chọc eo anh tai hai cái thiếu chút nữa làm Lạc Hựu nhảy dựng cả lên.
“Ban nãy anh định nói gì với em vậy?” Khúc Sênh nói xong cảm thấy không lịch sự lắm, cậu lại nói thêm: “Anh Hựu.”
Kinh Tùng Triệt vất vả lắm mới tìm được người, lúc tìm thấy chỉ thấy Lạc Hựu với Khúc Sênh đang đứng trong góc thì thầm to nhỏ gì đó, vừa nói vừa nhìn ngóng xung quanh.
Lạc Hựu nói xong, Kinh Tùng Triệt cũng xuất hiện trước mặt hai người.
Khúc Sênh ngẩng đầu, hết sức chân thành chớp mắt: “Bọn em không nói xấu sau lưng anh đâu.”
Mặc dù câu nói này không thể thuyết phục được Kinh Tùng Triệt, nhưng chỉ cần Lạc Hựu gật đầu phụ họa là ổn.
Nếu xảy ra chuyện đã có Khúc Sênh gánh.
Quả nhiên, Kinh Tùng Triệt chỉ vươn tay bóp bóp mặt Khúc Sênh, không nói gì cả.
Không đợi ánh mắt Kinh Tùng Triệt đảo qua, Lạc Hựu đã thức thời chuồn đi rồi.
Nhìn thấy Sầm Gia Viễn đang đi tới, anh ta lập tức quàng tay qua cổ đối phương, đi ngược lại hướng của Kinh Tùng Triệt, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Khổng tước xòe đuôi, đầu gỗ nở hoa, không ai ngăn cản được.”
Sầm Gia Viễn nhíu mày: “…Cậu đang niệm kinh à?”
Buổi tối Chung Lộ muốn giữ hai người ở lại nhà họ Kinh.
Lần này Khúc Sênh đã ra ám hiệu thành công, Kinh Tùng Triệt tiếp nhận xong liền quay ra nói với cha và mẹ kế: “Hôm nay không được rồi, con vẫn còn có việc phải xử lý, phải đưa Khúc Sênh về trước.”
Từ “đưa” này giống như nói đưa một bạn nhỏ về nhà vậy, nhưng chỉ có Kinh Tùng Triệt nói thì mới có tác dụng, Khúc Sênh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chiếc xe của cha Kinh rời đi, để lại hai người ở bãi đỗ xe.
“Thì ra lúc trước, khi em hỏi chuyện của Sầm Ngư cũng là anh bảo anh Hựu nói cho em biết.” Khúc Sênh không giấu được chuyện gì, nói thẳng: “Anh rõ ràng có thể trực tiếp nói với em, em cũng sẽ không giận dỗi anh lâu như vậy.
Nhưng mà lúc đó anh đang ghen à? Nếu anh nói sớm, em sẽ sớm giải thích rõ quan hệ của Sầm Ngư với Tiểu Khai…!Ừm, thì ra là sớm như vậy à.”
Khúc Sênh lẩm bẩm mấy đoạn này, vừa nói vừa lén lút nhìn Kinh Tùng Triệt để xem anh có phản ứng gì.
Kinh Tùng Triệt giữ chặt tay cậu: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì, nói rõ ràng duy nhất một lần, không cần nói vòng vo.”
Rõ ràng anh biết Khúc Sênh muốn câu trả lời như thế nào, nhưng lại không nói ra ngay.
“Không phải em đang hỏi anh đó sao, anh đã có ý với em từ lâu lắm rồi, vậy sao còn muốn dựa vào người khác nói bóng nói gió, tại sao chứ?”
Hai mắt Khúc Sênh sáng ngời nhìn Kinh Tùng Triệt, tâm tư cũng hoàn toàn lộ ra, nhìn không sót cái gì.
Kinh Tùng Triệt dùng ngón cái vuốt ve đốt ngón tay của cậu, sau đó khom người đối diện Khúc Sênh, cho Khúc Sênh một câu trả lời thuyết phục.
“Sênh Sênh đoán không sai, anh đã rung động với em từ lâu lắm rồi.”
Mặt Khúc Sênh đỏ lên, lại muốn dùng vẻ mặt em đã sớm đoán ra được rồi nhìn Kinh Tùng Triệt.
“Muốn cười cứ cười đi.” Kinh Tùng Triệt bất đắc dĩ nói.
Khúc Sênh che miệng cười he he, được tiện nghi còn khoe mẽ, quay đầu nhắc người khác: “Em thấy quan hệ giữa anh Hựu với anh hai Sầm Ngư rất tốt.”
“Sao lại gọi cậu ta như vậy” Kinh Tùng Triệt mở cửa xe ra giúp Khúc Sênh ngồi vào trong: “Hai người bọn họ học cùng đại học.”
Cũng có thể còn hơn thế.
Từ trước tới nay Kinh Tùng Triệt chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác, cho dù là bạn từ nhỏ của mình đi chăng nữa.
Chỉ bằng một Lạc Hựu vừa mới quay đầu là đã kể tội của anh cho Khúc Sênh biết thì anh cũng sẽ không có lòng tốt nhắc nhở anh em của mình.
Một mặt chưa trưởng thành của Kinh Tùng Triệt đó là mong muốn trả thù của anh quá mạnh mẽ.
“Anh ấy lớn tuổi hơn em thì đương nhiên phải gọi là anh rồi, nhưng anh không giống anh ấy.
Anh ngoại trừ là anh trai, còn là…” Khúc Sênh không nói ra hai từ cuối: “Đúng không, anh hiểu chứ”
Kinh Tùng Triệt nhìn qua: “Sênh Sênh, em nói nhỏ như vậy anh trai không nghe được.”
Khúc Sênh: “Anh tự biết là được rồi!”
“Anh trai không biết.”
Kinh Tùng Triệt rướn người lên hôn lên môi cậu, từng chút từng chút nuốt lấy nụ hôn, nuốt đi hơi thở, nuốt cả đầu lưỡi, nuốt cả tiếng thút thít, lưu lại chút hơi thở trong xe.
Sau khi tách ra, anh mỉm cười cầm tay Khúc Sênh đặt ở bên miệng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu.
Mặc dù tiền không thể mua được Khúc Sênh, giả bộ đáng thương cũng không thể khiến cậu dao động, nhưng chỉ cần Kinh Tùng Triệt cười lên là Khúc Sênh lập tức chìm đắm.
Cậu vươn tay ôm lấy Kinh Tùng Triệt làm nụ hôn lại càng thêm sâu.
Nhiệt độ của cả hai như tan vào nhau, ngay ra lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Làm theo những gì Thư Tử Viện nói, cậu thực sự là một bé ngoan, thực sự gọi Kinh Tùng Triệt một tiếng “chồng”, ngoài miệng chưa nói thích cũng không nói yêu nhưng lại thể hiện tình yêu ở khắp mọi nơi..