Song Hướng Thay Đổi

Chương 59: Em Vẫn Luôn Tự Do


Bạn đang đọc Song Hướng Thay Đổi FULL – Chương 59: Em Vẫn Luôn Tự Do


Sau khi Khúc Sênh thẳng thừng từ chối lời mời solo của Thôi Diệu, Thôi Diệu vẫn chưa bỏ cuộc.

Anh ta nhiều lần đến xem ban nhạc biểu diễn, đưa ra đánh giá với quản lý cấp cao của công ty và quyết định liên hệ với cả ban nhạc để thử.
Khúc Sênh vẫn là điểm mấu chốt, nếu không Thôi Diệu cũng sẽ không nhìn trúng cậu nhanh như vậy.
Tối hôm qua vất vả lắm anh ta mới đợi được cậu ở Thanh Hồng, lại đưa cho cậu một tờ danh thiếp nữa, lần này có thể nói là vô cùng có thành ý.
Khúc Sênh vốn định về bàn bạc với Thư Tử Viện, kết quả vừa quay đầu đã đụng phải Kinh Tùng Triệt, cậu lo sợ nên chỉ nhanh chóng chạy trốn, sau đó cũng quên luôn chuyện của Thôi Diệu.
Chuyện này cũng đâu thể trách cậu.
Khuôn mặt của Thôi Diệu thật sự không có gì nổi bật để nhớ cả, ngay cả những lời mời chân thành của anh ta cũng không làm người ta nhớ rõ được.
Khúc Sênh giải thích xong, Kinh Tùng Triệt mới nói: “Nếu nhóm nhạc của em có ý định này, cứ để lão Từ xem qua một lần được.”
Lão Từ là luật sư riêng của nhà họ Kinh.
Từ lúc Khúc Sênh còn chưa đến nhà họ Kinh thì ông ấy đã làm việc ở đây rồi.

Sau khi Kinh Tùng Triệt về nước, Kinh Phong liền để vị luật sư luôn theo sát bên người này theo dõi con trai mình.
Khúc Sênh cũng không từ chối, dù sao mấy chuyện như này cậu cũng không giải quyết được, cũng không cần thể hiện, Thư Tử Viện thì càng không, ngay cả việc hoạt động của ban nhạc cũng là Sầm Ngư phụ trách.
Giải quyết xong chuyện này, Khúc Sênh lại khoanh tay ra sau gáy tiếp tục nói: “Về chuyện công việc…!Anh cũng thấy em thử qua rồi, em vẫn nghĩ mình không thích hợp, muốn tiếp tục muốn làm âm nhạc, chỉ có vậy thôi.”
Cậu nói xong quay lại đầu nhìn Kinh Tùng Triệt.
Trong mắt hầu hết mọi người, điều này là rất vô lý và nổi loạn.

Công việc đàng hoàng nghiêm túc thì không làm, lại thích đi hưởng thụ thanh xuân, còn có thể thành công hay không thì còn chưa nói được.

Nhưng Khúc Sênh không trong số hầu hết đó, cậu vẫn luôn là một bộ phận số ít, dù là sau khi ở cùng Kinh Tùng Triệt cũng chưa từng thay đổi.
Trước kia cậu luôn nghĩ rằng Kinh Tùng Triệt sẽ không hiểu lựa chọn của cậu, hiện tại cậu muốn thử một lần, giống như cậu bắt đầu hiểu Kinh Tùng Triệt, hiểu được những ngột ngạt cúi đầu bất đắc dĩ trong nhiều năm qua.
Đèn đỏ, chiếc xe màu đen dừng lại.
Kinh Tùng Triệt quay đầu nói: “Khúc Sênh, em đã quên anh nói gì với em à.”
Hình ảnh của anh phản chiếu trong mắt Khúc Sênh.

Người đàn ông xích lại gần, hôn nhẹ một cái lên môi cậu, nhẹ nhàng giống như làn nước xô vào bờ biển.
Bọn họ cập bờ.
“Em vẫn luôn tự do.”
Sau khi về đến nhà, cuối cùng Khúc Sênh mới chuyển điện thoại về trạng thái bình thường, điện thoại cậu bắt đầu rung lên liên tục.
Kinh Tùng Triệt đang đi tắm, cậu không kịp thay quần áo, nằm bò ra sô pha bắt đầu xem tin nhắn.

Sau khi trả lời lại từng người một, cậu nhấp mở nhật ký cuộc gọi ra, Chung Lộ đã gọi cho cậu rất nhiều, chắc phải khoảng bảy tám cuộc.
Tin tức Kinh Tùng Triệt với Vệ Văn Cẩn “chia tay” chắc cũng đã sớm truyền đến tai Kinh Phong rồi, không cần đoán cũng biết ông nổi trận lôi đình thế nào.
Trong nháy mắt trong đầu Khúc Sênh dần hiện ra rất nhiều vấn đề.
Nếu chuyện cậu với Kinh Tùng Triệt yêu nhau bị bại lộ thì phải làm sao? Chú Kinh sẽ không đánh gãy chân Kinh Tùng Triệt thật chứ, hay là trực tiếp đánh gãy chân cả hai người luôn…
Kinh Tùng Triệt thật sự bị cậu bẻ cong sao? Ơ không đúng, anh hẳn là song tính luyến, chỉ là chưa từng qua lại với con trai thôi.
Vậy sau đó thì sao chứ, nhỡ đâu Kinh Tùng Triệt vẫn phải kết hôn sinh con rồi thừa kế gia sản, chẳng phải cậu sẽ làm bia đỡ đạn à? Chắc là không đâu, một khi thấy có điềm, cậu sẽ tự bỏ chạy, xem ai không thể sống thiếu ai…
Khúc Sênh còn đang suy nghĩ, Kinh Tùng Triệt đã từ phòng tắm đi ra, cả người chỉ mặc một cái quần lót, khăn tắm vắt trên vai, trên người vẫn còn hơi nước bốc lên.


Ah đi thẳng trên chỗ sô pha rồi nhào thẳng vào người Khúc Sênh.
Khúc Sênh hoảng sợ, suy nghĩ bị đánh gãy, cậu chớp chớp mắt, hai tay tự nhiên đụng phải thắt lưng của Kinh Tùng Triệt: “Em còn chưa thay quần áo…”
“Anh giúp em.” Kinh Tùng Triệt nói xong đứng dậy bắt đầu cởi cúc áo cậu ra, Khúc Sênh nhìn cơ thể cường tráng trước mặt cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Kinh Tùng Triệt cười khẽ, cúi đầu kề trán lên trán cậu.
Vừa thấy khuôn mặt người này đã không nhấc chân lên được, đến lúc đó có thật là sẽ chạy được không?
Khúc Sênh ngẩng đầu lên hôn lên môi Kinh Tùng Triệt, chiếc áo sơmi được sơ vin gọn cũng bị kéo ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn.
“Em còn chưa tắm rửa, người không sạch sẽ.” Khúc Sênh nhớ rõ trước kia Kinh Tùng Triệt hay để ý mấy điều này, không thay quần áo thì không được ngồi lên giường.
“Anh trai làm sạch giúp em.” Kinh Tùng Triệt nói xong trượt ngón tay xuống.
Khúc Sênh nhìn anh sốt sắng cởi cúc áo bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia được Kinh Tùng Triệt ôm trong trong lòng bàn tay, lòng bàn tay ẩm ướt ấm áp, cả người cậu như muốn hòa tan.
Có vẻ như không có gì phải lo lắng cả..
“Anh dính người vậy sao?”
Khúc Sênh cười trộm, Kinh Tùng Triệt cứ kề sát cậu như vậy, chủ động nói chuyện với cậu, vừa ám chỉ vừa nói rõ, muốn cho cậu hiểu hết về anh.
Có thể lúc trước Khúc Sênh đã từng sợ hãi, sợ những vết thương vô cớ xuất hiện trên người người đàn ông.
Có thể về sau không phải, về sau cậu sợ không phải là những thứ này.
Cái cậu sợ là không có tương lai.
Nhưng hai từ “tương lai” này vốn phải là hai người cùng tạo nên.
Cậu vươn hai tay khoác lên vai Kinh Tùng Triệt, liếm sợi tơ dưới khóe miệng, nở một nụ cười thuần khiết mà quyến rũ.
“Anh ơi, muốn anh chịch em.”
Suốt một buổi tối, Kinh Tùng Triệt phổ cập kiến thức khoa học cho cậu về cách cởi kẹp áo sơmi chính xác, Khúc Sênh chưa bao giờ nghĩ lại phức tạp như vậy.


Đầu gối quỳ nhiều nên cũng ửng đỏ hết cả lên, dây lưng trên đùi siết ra vết đỏ, đôi tất đen thì một chiếc bị tuột ra, ngón chân cuộn tròn, độ khó càng lúc càng tăng, cuối cùng Khúc Sênh nhịn không được khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cậu chưa từng giống như buổi tối hôm nay, vô cùng tích cực nói ra mấy từ như “Ngày mai còn phải đi làm.”
Kinh Tùng Triệt lại giống như đứa trẻ mới ra đời, liên tục muốn Khúc Sênh phải học, học cởi ra như thế nào, tư thế như thế nào mới đúng, nên thắt chặt hay nới lỏng.
Anh kiên nhẫn dạy, Khúc Sênh lại không nhịn được mắng chửi người, Kinh Tùng Triệt thật sự thực hiện lời hứa trước đây, bắt Khúc Sênh phải phát ra mấy âm thanh kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, lưng eo Khúc Sênh đau như vừa đi quẩy bar về, Kinh Tùng Triệt đã làm xong bữa sáng, còn pha cho mỗi người một ly cà phê.
Thấy Khúc Sênh đến ngồi xuống, anh thò người tới thơm vào hai má cậu: “Còn có thể đi công ty không? Không thì đừng đi nữa.”
Khúc Sênh nuốt cục tức, đẩy mặt Kinh Tùng Triệt ra nói: “Không được, em phải đi, tại chuyện tốt anh làm đấy, em phải khiến anh thấy áy náy chết luôn.”
Kinh Tùng Triệt không nói cho Khúc Sênh, khi anh nhìn cậu thì chỉ nghĩ đến cảnh tượng cậu chủ động tối qua, cả người như được lên dây cót.
Nhưng vì để ổn định lại tâm trạng của em trai, anh vẫn thuận theo: “Bớt giận, ăn cơm trước đi.”
Cơm chiên trứng của Khúc Sênh còn được trang trí thêm bằng sốt cà chua, vừa nhìn đã biết là Kinh Tùng Triệt làm, ngay cả trang trí thôi cũng tỉ mỉ và đẹp đẽ.
Khúc Sênh tùy ý đảo lên, mí mắt Kinh Tùng Triệt giật giật, giương mắt nhìn Khúc Sênh cười khúc khích liền biết cậu cố ý.

Anh lại cụp mắt xuống, cầm ly cà phê lên miệng che đi khóe miệng đang cong lên.
“Sênh Sênh.”
“Sao thế?” Khúc Sênh biết rõ còn cố hỏi, còn dùng thìa đảo qua đảo lại đĩa cơm.
“Đó là cơm của em, không chê có thể tiếp tục đảo.”
Khúc Sênh: “…”
Khúc Sênh đẩy đĩa cơm đến trước mặt Kinh Tùng Triệt, “Chúng ta đổi.”
Kinh Tùng Triệt: “…”
Cuộc đọ sức của hai người chấm dứt, Khúc Sênh vẫn phải ăn đĩa cơm của mình, ăn được một nửa thì cậu hỏi hạt tiêu đen của Kinh Tùng Triệt có ngon không, Kinh Tùng Triệt liền cho cậu một thìa.
“Không ngon.” Khúc Sênh trả đũa, nhận xét gay gắt.
Khúc Sênh không đi làm một tuần, các đồng nghiệp đều nghĩ cậu sẽ không tới nữa.

Quản lý thấy cậu cùng Kinh Tùng Triệt vào công ty cùng nhau, thật khó để nói bất cứ điều gì, không đầy một lát đã nhận được đơn xin nghỉ việc của Khúc Sênh.
Gửi đơn xong, Khúc Sênh càng cảm thấy thoải mái, càng thêm động lực làm việc chăm chỉ, còn các đồng nghiệp đều nghĩ cậu điên rồi.
Ngón tay gõ phím vang dội, hai mắt Khúc Sênh tỏa ánh sáng, trong đầu đều là suy nghĩ: Ông đây đã chính thức kết thúc công việc cứt chó này rồi, mỗi ngày không cần dậy sớm không cần tăng ca, không cần bị người khác bàn tán vì nhuộm tóc với đeo hoa tai nữa rồi!
Tâm trạng Khúc Sênh đang rất tốt, đến chiều ở trong phòng trà đụng phải Trương Đô Dương còn cười tươi chào hỏi, còn anh ta lại bày ra vẻ mặt phức tạp không hiểu nổi.
“Nghe mọi người nói cậu gửi đơn xin nghỉ việc rồi.”
“Đúng vậy.” Khúc Sênh bình thản uống nước: “Làm sao vậy?”
Trương Đô Dương đẩy kính lên, “Cậu…!Bỏ đi, không có gì.”
Anh ta vốn muốn nói thật sự Khúc Sênh không thích hợp với công việc này, có thể dừng lại đúng lúc, chủ động rời đi cũng là chuyện tốt, nhưng nhìn dáng vẻ tươi sáng tràn trề sức sống này của Khúc Sênh, anh ta đã biết cậu cũng vốn không muốn ở lại làm gì cả.
Đối với kiểu người thoải mái như vậy, dù anh ta nói gì cũng sẽ không trở thành đả kích, có thể Khúc Sênh còn châm chọc lại anh ta mấy câu nữa đó chứ.
Trương Đô Dương cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Sếp nhà mình sẽ hướng về ai, anh ta cũng biết rất rõ.
Nhưng Khúc Sênh lại không buông tha cho anh ta.
Dù sao cũng đã từ chức rồi, cậu cũng không cần duy trì quan hệ mặt ngoài, cũng không cần thể diện gì cả.
Trương Đô Dương là thư ký của Kinh Tùng Triệt thì sao chứ, nếu nói về quan hệ thì Kinh Tùng Triệt chính là anh cậu đó nha.
Là cái anh trai tốt ở trên giường,
Khúc Sênh nói: “Được rồi, không nói cũng tốt, vừa thấy anh đến rắm cũng bị nghẹn rồi.”
Trương Đô Dương: “…”
Tới gần lúc tan làm Khúc Sênh nhận được điện thoại của Chung Lộ, cậu do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn nghe.
Đầu dây bên kia, Chung Lộ đã thay đổi giọng điệu vui vẻ hằng ngày, lo lắng nói: “Sênh Sênh à, cháu có thời gian có thể về nhà với dì chút không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh: He anh ơi! Ông đây từ~ chức ~ rồi~
Anh Triệt: Em trai, ăn ngon..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.