Bạn đang đọc Song Hướng Thay Đổi FULL – Chương 23: Gợn Sóng
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Kinh Tùng Triệt đứng dậy đi xem thử, phát hiện khi anh vào nhà vẫn chưa đóng chặt cửa.
Anh rất ít khi mắc phải lỗi sai thế này.
Đóng chặt cửa lại, Kinh Tùng Triệt đứng ở hành lang một lát, nhìn xung quanh thay đổi.
Mới đầu anh ra lệnh Khúc Sênh chuyển đến đây ở là vì anh đã nhìn chán kết cục của đám bạn xấu bên cạnh Lạc Hựu, từng người từng người chìm trong đam mê rồi khô héo trong những bữa tiệc xa hoa trụy lạc.
Anh không muốn Khúc Sênh cũng sẽ như vậy.
Dĩ nhiên Lạc Hựu chính là người cầm đầu trong nhóm này.
Anh ta tiêu xài hoang phí, gia đình của anh ta có thể bảo đảm cả đời này của anh ta áo cơm không lo nhưng người bên cạnh anh ta lại không có kế hoạch gì cho tương lai, khiến cuộc sống trở nên rối tung rối mù.
Hơn nữa do ảnh hưởng của gia tộc, con người Lạc Hựu cũng rất khôn khéo, nếu không cũng không thể duy trì quan hệ với Kinh Tùng Triệt lâu như vậy.
Khi học đại học Lạc Hựu đã bắt đầu muốn đầu tư cá nhân, lôi kéo mấy người nữa vào.
Muốn nói thứ quý giá nhất trên người anh ta, không phải những bộ quần áo không thể nói ra thương hiệu hay những bộ quần áo có giá trị đến bảy con số, mà là cái miệng và ánh mắt biết nhìn người của anh ta.
Anh ta vốn không sinh ra để học, nhưng lại biết Kinh Tùng Triệt không hề đơn giản.
Bởi vậy trong lúc Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài, Lạc Hựu vẫn chủ động giữ liên lạc giữa hai người.
Hai người không có đề tài gì chung cả, dù cho có thì cũng rất ít, sau đó Lạc Hựu liền chuyển sự chú ý sang người ở nhờ nhà họ Kinh là Khúc Sênh, chủ động mời Khúc Sênh tham gia mấy hoạt động ở câu lạc bộ của bọn họ để có thể kéo dài đề tài có thể nói với Kinh Tùng Triệt.
Nhưng lúc đó ấn tượng của Kinh Tùng Triệt với Khúc Sênh mới chỉ dừng lại lúc anh mười bảy tuổi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Khúc Sênh, trên vai cậu đeo một túi xách rất to, tay còn kéo hành lý, mặc một chiếc quần ngắn, trên đầu gối còn có một vết thương đang đóng vảy.
Năm đó Khúc Sênh mười hai tuổi.
Ở trong mắt Kinh Tùng Triệt cậu vẫn chỉ là trẻ con, dù sau này cậu mười bốn, mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn nghịch ngợm như trước khiến anh không biết phải ở chung với một đứa bé như thế nào.
Lạc Hựu nhanh chóng phát hiện ra Kinh Tùng Triệt không hề có hứng thú với mấy tin tức liên quan đến Khúc Sênh nên anh ta cũng tự động không nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi Kinh Tùng Triệt về nước, bắt đầu sáng lập công ty riêng, trong sinh nhật của ông nội Lạc Hựu, anh mới một lần nữa nhớ đến Khúc Sênh.
Đã rất lâu anh không thấy Khúc Sênh, từ sau khi ông nội qua đời, quan hệ của Khúc Sênh với nhà họ Kinh cũng giảm dần.
Anh đã nhìn thấy Khúc Sênh khóc tổng cộng hai lần.
Một lần là khi ông bà nội của Khúc Sênh qua đời ở quê nhà, một cậu bé trốn trong góc tủ lạnh khóc thút thít không ngừng.
Lần thứ hai là trong tang lễ của ông nội anh, tất cả mọi người đứng đối diện với tấm ảnh đen trắng kia khóc, Khúc Sênh đứng kiên định ở đó, hốc mắt chỉ đỏ lên.
Sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, Kinh Tùng Triệt phát hiện đằng sau một chiếc xe bỏ hoang là Khúc Sênh đang ngồi xổm bên cạnh lốp xe dùng sức lau nước mắt.
Anh không tiến lên một bước giống như lần trước, hỏi Khúc Sênh tại sao lại khóc.
Bọn họ hơn kém nhau năm tuổi, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không hẳn là ít.
Nhất là khi Khúc Sênh học cấp hai, Kinh Tùng Triệt đã lên cấp ba, sau đó Khúc Sênh lên cấp ba, còn anh đã vào đại học.
Vốn dĩ bọn họ là hai đường thẳng song song bình an vô sự, cứ vững vàng vận hành theo quỹ đạo riêng của mình.
Nhưng từ một bước nào đó cuộc sống của họ lại va vào nhau–
Có lẽ là khi biết Khúc Sênh thích đàn ông, lại hiểu lầm Khúc Sênh cũng sống buông thả như bao thanh niên sống mơ mơ màng màng khác mà anh từng gặp nên Kinh Tùng Triệt chủ động nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu đến sống cùng tôi.”
Anh ngửi được mùi thuốc lá cùng với mùi bia rượu thấp kém trên người Khúc Sênh, thấy cậu cố ý nhuộm tóc rồi đeo hoa tai chỉ để chống lại anh.
Kinh Tùng Triệt không để những hành động trẻ con đó của cậu trong lòng, anh chỉ tò mò tại sao cậu có thể đối xử rất tốt với những người không quen biết nhưng lại không muốn gọi anh một tiếng anh.
Anh cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người “anh trai”, bởi vì đây là điều mà ông nội giao phó cho anh trước khi ông qua đời nhưng anh lại không biết chuyện này dẫn đến sự thay đổi lớn nhất.
Anh cho phép có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Dù lúc trước có ở nước ngoài mấy năm, anh cũng chưa từng bao dung ai như thế cả.
Ở nước ngoài Kinh Tùng Triệt từng có quen một người bạn gái, là một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.
Hai người chỉ quen nhau một học kỳ ngắn ngủi, cuối cùng cô gái chủ động nói lời chia tay.
“Có lẽ anh yêu em, nhưng trong trong cuộc đời của anh có quá nhiều thứ còn quan trọng hơn cả em.”
Kinh Tùng Triệt: “Anh cũng không có người con gái khác.”
Cô gái cười lớn một tiếng rồi sau đó dang tay ra, “Em là nói bài vở, nghiên cứu của anh, thậm chí là thời khóa biểu của anh!”
Mỗi khi làm việc gì đó anh đều có kế hoạch riêng, chuẩn bị đầy đủ tinh thần để hoàn thành nó.
Kinh Tùng Triệt không cho rằng chuyện đó có gì không tốt, nói cách khác, anh không nghĩ rằng bản thân mình sai.
Suy nghĩ của hai người bất hòa, sau khi tranh chấp thì chia tay.
Kinh doanh cảm tình là một thứ nằm ngoài kế hoạch, Kinh Tùng Triệt không ngại tạm dừng hạng mục này vô thời hạn.
Suy cho cùng nó cũng không phải điều cần thiết.
Anh không thể đối phó được với những cảm xúc khó hiểu của người khác, cũng không muốn phản ứng bình tĩnh của mình xảy ra vấn đề.
Nhưng Khúc Sênh lại không giống.
Sở dĩ Khúc Sênh xuất hiện ở ngôi nhà này, xuất hiện ở trong phòng của anh, tất cả đều là yêu cầu anh nói ra.
Trước tiên Kinh Tùng Triệt tự thuyết phục mình mọi thứ đều có thể thương lương và dễ dàng tha thứ, cùng lắm thì sửa lại những thói quen xấu của Khúc Sênh.
Bắt đầu từ ly cà phê buổi sáng, anh cầm tay cậu chỉ từng bước một.
Bắt đầu từ việc chạy bộ, anh thả chậm bước chạy để chờ cậu đuổi kịp.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh lệch hẳn khỏi quỹ đạo vốn có, hướng về một phương hướng anh hoàn toàn không biết.
Ngày hôm đó ma xui quỷ khiến khiến anh đến quán bar xem cậu biểu diễn.
Nhịp trống đinh tai nhức óc, âm thanh đàn guitar quanh quẩn bên tai, thanh niên đổ đầy mồ hôi cuồng nhiệt tỏa sáng trên sân khấu khiến những người khác không theo kịp.
Kinh Tùng Triệt phát hiện trước kia mình đã đoán sai rồi, Khúc Sênh không phải đang kiếm sống, cậu chỉ kiên trì và chân thành để theo đuổi cuộc sống cậu thích nhất mà thôi.
Khi nhìn thấy ảnh của mình trong máy tính Khúc Sênh, phản ứng đầu tiên của Kinh Tùng Triệt là đùa cợt, nhưng rất nhanh anh đã biết là không phải.
Ánh mắt Khúc Sênh không dễ giấu diễm, mỗi lần cậu nhìn về phía anh, đôi mắt linh động kia như chất chứa điều gì muốn nói.
Kinh Tùng Triệt nhận được tình yêu từ rất nhiều người, dù là khi đi học hay khi đã đi làm, mặc dù biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn sẽ có người muốn tiến cận anh.
Có lẽ là vì vẻ ngoài này của anh, cũng có lẽ vì xuất thân và năng lực của anh, mọi người yêu một người và thích một đồ vật đều giống nhau, nhất định phải có ưu điểm nào đó.
Nhưng thực tế Khúc Sênh lại hơi sợ anh.
Vì sao sợ anh lại còn muốn thích anh?
Anh muốn giữ Khúc Sênh lại, muốn làm rõ mọi chuyện.
Lúc Khúc Sênh nói từ chức với anh, anh cũng không thấy bất ngờ.
Bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, Kinh Tùng Triệt dựa theo kế hoạch có sẵn để vận hành tốt nhất mọi việc, nhưng Khúc Sênh thì sẽ phá vỡ tất cả, sau đó lại tìm một con đường mới thích hợp với bản thân mình hơn.
“Tôi muốn từ chức.” Khúc Sênh nói.
Kinh Tùng Triệt trả lời: “Được.”
Ý của anh là đã hiểu lý tưởng của Khúc Sênh, cũng thấy được Khúc Sênh thích hợp với sân khấu như thế nào.
“Vậy tôi cũng muốn chuyển ra ngoài.”
Kinh Tùng Triệt không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Cái này không được.”
Ý của anh chỉ cho Khúc Sênh một phần tự do.
Anh không muốn Khúc Sênh rời khỏi.
Khúc Sênh vĩnh viễn rạng rỡ, tự do, vĩnh viễn phản kháng, cũng vĩnh viễn ỷ lại anh.
Khi nhận được điện thoại của Khúc Sênh, nghe cậu ấp úng giải thích nói đang ở cục cảnh sát, Kinh Tùng Triệt vội vàng chạy xuống lầu lấy xe, trong lúc đó còn liên lạc với người quen của cha anh để nhờ giúp đỡ.
Vốn chỉ là một việc nhỏ nhưng lại làm náo loạn hết cả lên, ngay cả chuyến bay hôm sau anh cũng hủy bỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Khúc Sênh lúc ngồi ở sảnh chờ ở đồn cảnh sát, đáy lòng Kinh Tùng Triệt có chút buồn cười, không phải cười Khúc Sênh mà là cười bản thân anh.
Trong khi bước tới, anh đã xác định khuôn mặt cậu sẽ ngã về đâu, lúc đứng lại trái tim không khỏi nảy lên một cái.
Khúc Sênh mở mắt ra, cặp mắt linh động kia nhìn chăm chú vào anh.
Ánh mắt của cậu trong veo, đáy mắt còn mang theo chút mỏi mệt, trong lòng bàn tay của Kinh Tùng Triệt là chiếc má mềm mại ấm áp của cậu.
“Cho nên đây một phần của tình yêu, hay chỉ là một cách trêu cợt mới vậy?”
“Tôi không để ý.”
“Đang thảo luận dục vọng của cậu với tôi.”
“…Tôi không đi lấy chìa khóa.”
Khúc Sênh luôn phá vỡ quy tắc, nhưng mỗi lần Kinh Tùng Triệt tỏ ra nhượng bộ, đối phương lại xảo quyệt tiếp tục đấu đá lung tung, do vậy anh không bao giờ đoán trước được bước tiếp theo cậu sẽ làm gì.
Buổi tối hôm đi dự buổi tiệc đón gió tẩy trần kia, trong đầu Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ không phù hợp với nguyên tắc của anh.
Anh tự phá vỡ quy tắc, dùng chìa khóa mở cửa phòng cậu ra, nhìn thấy Khúc Sênh cuộn mình trên giường ngủ, miệng còn khẽ nhếch lên, hai má phúng phính thịt như một đứa trẻ vậy.
Kinh Tùng Triệt đứng bên giường thật lâu, cuối cùng thở ra một hơi như thỏa hiệp, sau đó cam chịu trải rộng chăn mền.
Trước khi Khúc Sênh hai mươi hai tuổi, bọn họ là hai đường thẳng song song không thể giao nhau.
Khi Khúc Sênh hai mươi hai tuổi, Kinh Tùng Triệt cong người về phía cậu, động tác ôm cậu vào lòng cẩn thận từng ly từng tí lại vô cùng dịu dàng.
Còn ba ngày nữa là sinh nhật của Khúc Sênh.
Hiện tại đối mặt với căn phòng trống không lại tối đen, Kinh Tùng Triệt nâng tay mở đèn lên.
Ánh đèn thắp sáng cả căn phòng, trên bàn ăn có chiếc ly hoa văn của Khúc Sênh, trên quầy bar có túi đồ ăn vặt cậu ăn dở, trước cửa sổ còn có chiếc đệm tựa lưng cậu thích nhất, ở đó còn có cả chiếc guitar cậu nói là bảo bối.
Mặc dù lúc nào cũng phản nghịch kêu gào phải chuyển ra ngoài nhưng thực tế mỗi ngày Khúc Sênh đều ngoan ngoãn trở về.
Chỉ có hôm nay.
Chỉ có hôm nay căn phòng trống rỗng, đêm tối bao trùm cả căn phòng, Kinh Tùng Triệt hút hết điếu thuốc kia.
Anh quên đóng cửa trước, giống như đang chờ mong ai đó quay về.
Ánh trăng vén mây đen, lộ ra một mảnh tĩnh mịch.
Kinh Tùng Triệt mím môi, ánh mắt dời đi lại quay về, đến cửa phòng Khúc Sênh gõ gõ hai tiếng
Bên trong cánh cửa mỏng không hề có lời đáp lại.
Không người trả lời.
Anh bắt đầu chán ghét cách trang hoàng đơn giản của ngôi nhà này.
Ngày đó trong tiếng hoan hô của đám người, Kinh Tùng Triệt nhìn chăm chú vào Khúc Sênh và cả những người khác cúi chào cảm ơn trên sân khấu, lúc thiếu niên ngẩng đầu mặt mày cong cong cười lên vô cùng chói mắt.
Ánh trăng lướt qua mái vòm, lướt qua trần nhà cao cao, vượt qua mọi cách trở, chiếu xuống biển cả mênh mông bao la.
Giây phút đó, mặt biển đột nhiên gợn sóng.
Mà mãi bây giờ tôi mới sáng tỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai mới không ở nhà có một ngày, anh Triệt đã ý thức được, cái này này không có em trai nhảy nhót tưng bừng không được!!!.