[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 7


Đọc truyện [Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm – Chương 7

Yam đem đao tra vào vỏ, hai tay đưa trả cho Vương, nói: “Vi thần thực thích. Bất quá vi thần dùng quen thanh kiếm điện hạ ban cho, không quen dùng đao. Thanh đao này vẫn là điện hạ giữ lại đi”

Vương không nghĩ tới hắn cư nhiên không cần phần lễ vật này, không khỏi có chút bất an liền hỏi: “Hồng Lân, vì cái gì không cần?”

Yam mỉm cười, nói: “Vi thần dùng quen một loại đồ vật nào, tựu không thích thay đổi. Cho dù thanh đao này ngận hảo (rất tốt), vi thần cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, không có nghĩ tới chiếm vi kỷ hữu (chiếm lấy cho mình), bởi vậy điện hạ vẫn là đem nó lưu lại đi. Phác phó tổng quản thật vất vả tìm được, cũng là một mảnh tâm ý”

Vương ẩn ẩn nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi có chút kinh hỉ (vui mừng), cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “Cũng tốt. Vì tìm thanh đao này, Phác phó tổng quản cũng đã vất vả. Trẫm sẽ đem nó treo trong tẩm thất (phòng ngủ), làm vật trừ tà”

Phác Thắng Cơ ôm quyền khom người nói: “Đa tạ điện hạ xem trọng. Chỉ cần điện hạ thích là tốt rồi” Hắn đối với những lời nói vừa rồi của Hồng Lân cũng không cảm kích, nhưng vẫn là hân hỉ (vui sướng) vì thanh đao được lưu trong tẩm thất của Vương, cảm giác phảng phất giống như là chính mình được gần Vương hơn.

Phác Thắng Cơ thấy Hồng Lân đã trở về, chính mình tự nhiên không thể tiếp tục lưu lại, liền biết điều mà cáo lui.

Vương đem đao giao cho Hoàng nội cung. Cùng Hồng Lân sóng vai ngắm cảnh sắc ở hậu hoa viên, mỉm cười nói: “Hồng Lân, mấy ngày nay ở bên ngoài dường như gầy đi. Trẫm đêm nay lệnh ngự thiện phòng làm mấy món ngươi thích, buổi tối dùng nhiều một chút”

“Đa tạ điện hạ” Vương đối Hồng Lân thật sự là tỉ mỉ chu đáo a.

Vương trong lòng còn đang cân nhắc những lời vừa rồi của Yam, cảm thấy được cảm xúc dâng trào, nhịn không được muốn cùng hắn sớm một chút trở lại tẩm thất, xác nhận cảm giác của chính mình, nhưng y cần phải kiên nhẫn một chút, liền cùng Hồng Lân nói chuyện phiếm.

Tựa hồ chỉ cần Hồng Lân ở bên, tâm tình của Vương liền đặc biệt tốt, vẻ mặt ôn hoà, ngay cả những người bên cạnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Yam có thể cảm giác được tâm lý của các cung nhân xung quanh thả lỏng rất nhiều, không khỏi âm thầm vì sự coi trọng của Vương đối với Hồng Lân mà thở dài.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một vị cung nhân đến gần, hướng Vương nhỏ giọng bẩm báo Vương hậu có việc thỉnh điện hạ đến hậu cung gặp mặt.


Vương nhìn Yam liếc mắt một cái, thấy hắn thuỳ hạ tầm mắt thần sắc cung kính, giống như không có nghe thấy, liền nói: “Hồng Lân, ngươi vừa trở về, nhất định mệt mỏi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi”

Yam biết Vương không muốn để mình nghe được tin tức gì liên quan đến Vương hậu liền khom người cáo lui.

Kỳ thật Vương đối Vương hậu cho tới nay vẫn là rất tôn trọng, hai người tương kính như tân, tuy rằng không có tình yêu, nhưng nhiều ít vẫn là có chút cảm tình. Nhưng từ khi chuyện Vương hậu cùng Hồng Lân yêu đương vụng trộm bị Vương phát hiện, thái độ của Vương đối với nàng liền nhất lạc thiên thượng (xuống dốc không phanh).

Tình nhân trong mắt dung không nổi một hạt cát. Huống chi Vương là một người mẫn cảm lại chuyên chế (độc tài) như vậy.

Hắn tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng nhận định Vương hậu là lấy thân thể cùng sự ôn nhu của nữ nhân dụ dỗ Hồng Lân thiện lương đơn thuần, một lòng bao che cho lỗi lầm của Hồng Lân. Cho nên sau khi Hồng Lân đi rồi, Vương liền đem Vương hậu giam lỏng ở hậu cung.

Vương chậm rãi đi vào gian phòng vừa quen thuộc cũng lại xa lạ nơi tẩm cung của Vương hậu.

“Điện hạ” Cung nữ Nhu Hương thấy Vương liền nhanh chóng hành lễ, thối lui đến một bên.

Là tâm phúc của Vương hậu, nàng là người biết rõ nội tình nhất nên ở trước mặt Vương thì luôn rất sợ hãi.

“Vương hậu, có chuyện gì sao?” Vương ngồi xuống chủ vị, thản nhiên nói: “Trẫm nhìn ngươi sắc mặt không tốt lắm, có phải hay không thân thể không khoẻ?”

Vương hậu cứng ngắc ngồi ở chỗ của chính mình, nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, nô tì thân thể tốt lắm. Xin hỏi điện hạ, Hồng tổng quản ở nơi nào?”

Vương khóe mắt giật nhẹ, trầm giọng nói: “Ngươi hỏi hắn làm cái gì?”

Buổi tối ngày đó Hồng Lân không có như trong nguyên kịch đi thư khố cùng Vương hậu gặp gỡ, khiến cho Vương hậu phi thường tuyệt vọng. Sau đó nàng vẫn luôn bị Vương giam lỏng, tin tức của Hồng Lân cũng bị Vương phong tỏa nghiêm ngặt, cho nên Vương hậu thực lo lắng cho Hồng Lân.


Nàng là công chúa do đích thân hoàng đế Nguyên triều sắc phong, ở Triều Tiên địa vị tôn quý. Cho dù ca ca của nàng, Thái An Công tham gia mưu phản, Vương cũng không dám động đến nàng. Nàng biết rõ điểm này. Hơn nữa tính cách Vương hậu kiên cường, ngoài mềm trong cứng, một khi quyết định chuyện gì sẽ toàn lực theo đuổi đến cùng.

Trước kia nàng xem Vương là trượng phu, tuy rằng thành thân đã mười năm nhưng hai người chưa từng có da thịt chi thân (quan hệ thân thể), nàng vẫn hết mực giữ gìn phụ đạo, ở bên cạnh trợ giúp Vương. Chính là Hồng Lân xuất hiện đã thay đổi hết thảy. Hiện tại nàng đã có hài tử của Hồng Lân, tâm cũng bị Hồng Lân đoạt đi. Vì bảo hộ Hồng Lân cùng hài tử của chính mình, nàng sẽ không giống như lúc trước mọi việc đều thuận theo Vương.

Nàng cắn cắn môi, nói: “Điện hạ, không biết nô tì làm sai chuyện gì, điện hạ vì sao phải đem nô tì giam lỏng ở trong cung? Nếu là chuyện của ca ca nô tì, Thái An Công đã muốn nhận tội, nô tì cũng không có tham dự âm mưu của bọn họ, Vương không nên đối đãi nô tì như vậy”

Vương không nhanh không chậm nói: “Vương hậu hiểu lầm. Trẫm là lo lắng an toàn của Vương hậu, mới để Vương hậu ở tại chỗ này. Hiện tại trong triều thế cục bất ổn, Vương hậu thân là thê tử của trẫm, trẫm tự nhiên phải hảo hảo bảo hộ”

Vương hậu đã mang thai, nhưng Vương còn không biết. Vương hậu vẫn không dám nói cho hắn, sợ hắn hội đối Hồng Lân cùng hài tử của mình bất lợi. Chính là loại chuyện này giấu không được.

Nàng chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy, nô tì thỉnh cầu được về thăm nhà một đoạn thời gian”

Vương bình tĩnh vô ba nói: “Vương hậu, trẫm đã nói, hiện tại trong triều thế cục bất ổn, vẫn là ở lại trong cung an toàn hơn”

“Điện hạ…”

Vương hậu còn muốn nói nữa, Vương không kiên nhẫn đánh gãy nàng: “Vương hậu kêu trẫm đến chính là vì việc này sao? Trẫm chủ ý đã định, không cần nói nữa” Nói xong đứng dậy rời khỏi.

Hồng Lân vừa mới trở về, Vương một lòng nghĩ muốn trở về cùng hắn cùng một chỗ, không có tâm tình ứng phó Vương hậu.

“Điện hạ!” Vương hậu ở phía sau đột nhiên nói: “Nô tì đã có thai!”


Vương xoay người, trừng lớn ánh mắt nhìn chằm chằm Vương hậu.

“Cái….Cái gì?”

Vương hậu muốn liều lĩnh một phen. Nếu không thể rời đi hoàng cung, như vậy chuyện nàng mang thai sớm muộn gì Vương cũng sẽ biết. Cứ cách một đoạn thời gian, Vương sẽ phái ngự y tới kiểm tra thân thể nàng, ngày mai chính là ngày ngự y đến bắt mạch.

Vương hậu cắn chặt răng, phủ hạ (quỳ xuống) thân mình, nói: “Nô tì đã mang thai, điện hạ lập tức sẽ có hậu tự. Nô tì đã cấp Yến kinh viết tín, hướng hoàng đế bệ hạ bẩm báo tin tức tốt này. Về sau bất mãn của Nguyên triều đối với điện hạ cũng sẽ giảm bớt rất nhiều”

Vương sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên càng thêm sắc lạnh.

Vương hậu rất không đơn giản. Nàng quá hiểu rõ Vương. Từ việc Vương giam lỏng chính mình đã nhận ra nguy cơ, bởi vậy trước một bước viết tín cấp Nguyên triều, đem việc này báo cho Nguyên Huệ đế biết, hi vọng bảo toàn an toàn của chính mình cùng hài tử.

Nàng không tin Vương.

Vương yên lặng nhìn chằm chằm nữ nhân quỳ gối trước mặt, ánh mắt tối đen trừng ra một mạt ánh lửa.

Nhu Hương sợ tới mức phát run, quỳ gối phía sau ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Khí thế của Vương cường đại, chính là một câu nói như vậy, trừng mắt Vương hậu, khiến cho Vương hậu ra một thân mồ hôi lạnh.

Một lúc lâu sau, Vương mới lạnh lùng, từng câu từng chữ nói: “Trẫm, đã biết. Trẫm sẽ cho ngự y đến vì Vương hậu kiểm tra thân thể. Vương hậu hảo hảo nghỉ ngơi” Nói xong xoay người, không quay đầu lại mà rời đi.

Vương hậu thoát lực yếu đuối ngã trên mặt đất.

“Vương hậu nương nương”


Nhu Hương đi đến bên cạnh Vương hậu, đỡ lấy nàng.

Vương hậu suy yếu nói: “Nhất định phải sớm một chút hỏi thăm ra Hồng tổng quản ở nơi nào”

“Vâng”

Vương trầm mặt, chậm rãi đi hướng tẩm cung, quanh thân khí thế cường đại lạnh như băng, làm cho nội cung phía sau đều run sợ.

Vương là một người hỉ nộ không thể hiện ra. Có lẽ chỉ có lúc ở trước mặt Hồng Lân, y mới có thể để lộ một chút tình cảm chân thật. Giờ phút này trong lòng y là vạn phần phẫn nộ.

Đúng vậy, là phẫn nộ!

Hài tử này là y một tay tính kế mà có, là kỳ vọng của y cho tới nay. Nhưng tại thời điểm nó chân chính xuất hiện, y lại cảm thấy được trong lòng giống như có vô số con kiến ở gặm cắn, cực kì khó chịu.

Y là cực độ ghen tị!

Vì cái gì? Vì cái gì Vương hậu lại có hài tử của Hồng Lân vào lúc này? Tại thời điểm Hồng Lân vừa mới hồi tâm chuyển ý.

Vì cái gì có thể vì Hồng Lân sinh hài tử không phải là chính mình?

Vì cái gì y không thể có được một thân sinh hài tử trong người chảy dòng máu của mình cùng Hồng Lân?

Bất quá Vương sau khi phẫn nộ, cũng rất mau tỉnh táo lại.

Vương hậu thực giảo hoạt, đã muốn trộm viết tín cấp đại đô, khiến cho hắn muốn vứt bỏ hài tử này cũng không làm được. Bất quá Vương trong lòng hiểu được, dưới tình thế nghiêm trọng trước mắt, sự tồn tại của hài tử này là tất yếu. Nó có thể củng cố địa vị của chính mình, có thể ngăn cản không cho Nguyên triều làm khó dễ nhiều năm. Hơn nữa…nó là hài tử của Hồng Lân.

Vương nhíu mày, bỗng nhiên đối Hoàng nội cung phía sau nói: “Truyền Phác phó tổng quản”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.