[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 37


Đọc truyện [Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm – Chương 37

Phác Thắng Cơ rốt cuộc yên lòng, nói: “Nếu Hồng Tổng quản đã nói vậy, như thế chúng ta liền ước hẹn giờ ngọ ngày mai, gặp tại giáo trường”

“Tốt. Ta đi đây” Yam nói xong cũng không quay đầu lại thi nhiên rời đi.

Phác Thắng Cơ này càng ngày càng làm càn, hắn sớm đã có tâm chèn ép một phen. Nếu không phải lần trước chính mình ở sự kiện thích khách lộ ra thực lực, đoạt được toàn thể Kiện Long Vệ kính trọng cùng tín phục, chỉ sợ Phác Thắng Cơ sẽ thừa dịp khoảng thời gian chính mình bị Vương “phóng ngoại” (thả ra ngoài) mà trở nên kiêu ngạo.

Yam trong lòng đối với Phác Thắng Cơ thập phần chán ghét, không chỉ có bởi vì hắn đối Vương ôm hữu dị (khác thường) tâm tư, tối trọng yếu chính là hắn sau khi bị Vương cự tuyệt, lại bị Vương hậu giựt dây, thời điểm cuối cùng phản bội Vương. Điểm này là Yam tối không thể tha thứ hắn.

Bất quá hiện tại Phác Thắng Cơ đối Vương vẫn là trung thành và tận tâm, tuy rằng thỉnh thoảng đối chính mình hoa tra (bắt lỗi), nhưng trên phương diện đại cục còn không có làm ra chuyện gì khác người. Cho nên Yam tính toán làm cho hắn tâm phục khẩu phục, ở phương diện võ nghệ hung hăng giáo huấn hắn một ít, áp chế dáng vẻ bệ vệ của hắn.

“Phó Tổng quản, như vậy…có chút không tốt?”

Hai gã Kiện Long Vệ đi tuần tra theo sau Phác Thắng Cơ cảm thấy có chút lo lắng. Bọn họ đương nhiên là biết Phác Thắng Cơ cùng Hồng Tổng quản không quá hợp nhau, những năm gần đây luôn minh diện ám lí (*) cùng Hồng Tổng quản đối nghịch. Bọn họ tuy rằng cùng Phác Thắng Cơ quan hệ rất tốt, nhưng cũng không khỏi đại thán (than thở) chính mình không hay ho, như thế nào cố tình lại làm cho bọn họ đụng phải sự tình hôm nay a.

Phác Thắng Cơ cười lạnh một tiếng, nói: “Có cái gì phải lo lắng. Các ngươi không thấy được là Hồng Tổng quản tự mình đáp ứng ta sao? Hơn nữa hắn nói sẽ không báo cho điện hạ, ta nghĩ Hồng Tổng quản vẫn là sẽ giữ chữ tín a”

“Chính là vạn nhất điện hạ nghe được tin tức gì đó…”

“Đúng vậy. Điện hạ sủng ái Hồng Tổng quản như vậy…”

Phác Thắng Cơ trầm mặt một chút, nói: “Các ngươi yên tâm. Điện hạ tuy rằng sủng ái hắn, nhưng là cực tín nhiệm chúng ta. Chúng ta đều là tâm phúc của điện hạ, điện hạ sẽ không quá bất công. Hơn nữa…” Hắn dừng một chút, lộ ra một cái tươi cười kiêu căng tự tin: “Ta chỉ muốn đánh bại hắn là tốt rồi. Sẽ không lưu lại vết thương nào trên người hắn”

Hai gã Kiện Long Vệ thấy hắn tự tin như thế, không tốt nói cái gì nữa, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng.

Chúng ta chính là sợ ngươi sẽ thắng a…Làm ơn, ngươi vẫn bại bởi Hồng Tổng quản đi, như vậy cái gì cũng tốt a.

Hai gã xui xẻo vật hi sinh trong lòng rơi lệ.

Yam trở lại tẩm cung, đêm đó quả nhiên không có nói với Vương chuyện này.


Vương tựa vào trên giường, trên tay cầm một quyển thơ ca dân gian của Triều Tiên. Bởi vì loại tư thế bán dựa bán ngồi này, khiến cho bụng y hoàn toàn lộ ra, bên trong giống như có một nửa quả bóng cao su nhỏ vậy, tròn trịa a. Yam cảm thấy thập phần đáng yêu, ghé vào bên người hắn vuốt ve bụng y ngoạn ngoạn (chơi đùa).

Sờ bên này, lại sờ bên kia. Sờ qua, lại sờ lại.

Ân, đổi tay, sờ tiếp.

Vương tình cờ xem thư mệt, cúi đầu nhìn một chút Hồng Lân, thấy hắn cứ như vậy mà làm không biết mệt, nhịn không được nói: “Hồng Lân a, ngươi cứ như vậy ngốc, không nhàm chán sao?”

“Sẽ không a” Yam đầu cũng không nâng, nói: “Ta đang cùng hài tử trao đổi a”

Vương cười nói: “Nga. Các ngươi trao đổi cái gì a?”

Yam ngẩng đầu đối y cười khẽ nháy mắt, nói: “Không nói cho ngài”

Vương bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem thư trong tay mình. Có lẽ là ngồi lâu nên mệt mỏi, không khỏi thân thủ nhu liễu nhu (xoa xoa) phía sau thắt lưng.

Yam nói: “Làm sao vậy? Lưng đau sao?”

“Ân. Có một chút”

“Ta giúp ngài nhu nhu” Yam rốt cuộc buông tha cho bụng của Vương, ngồi dậy.

Vương cũng không có từ chối. Theo thai nhi dần dần lớn lên, gánh nặng thân thể của Vương cũng tăng lớn. Tuy rằng chỉ mới năm tháng, nhưng thai nhi phát dục rất nhanh, cơ hồ mau vượt qua Vương hậu bảy tháng. Đương nhiên, Vương không có nhìn thấy thân thể Vương hậu, không thể nào so sánh được, cho nên vẫn cảm thấy được tình trạng của chính mình vẫn là rất bình thường. Chính là từ sau khi tiến vào năm tháng, máy thai hơn, xương sống thắt lưng đau nhức cũng nhiều lên. Cho nên gần đây khi y ở trong cung điện của mình, đã rất ít ngồi khoanh chân, mà là lựa chọn dựa ngồi vào trên giường.

Thủ pháp của Yam không thể nói là tốt nhất, nhưng thắng ở ôn nhu, Vương cảm thấy thoải mái không ít.

Y buông thư trong tay, đánh cái ngáp, nói: “Mệt mỏi. Hồng Lân a, chúng ta ngủ đi”

“Hảo”


Yam hầu hạ y nằm xuống, mĩ tư tư (ta thua =”=) từ phía sau ôm chầm lấy y.

Vương cười, nói: “Đêm nay chỉ vậy thôi. Thật sự thực buồn ngủ a”

Yam có chút thất vọng, vẫn là nói: “Hảo. Điện hạ, hảo hảo ngủ đi” Nói xong ở trên gương mặt y nhẹ nhàng hôn một chút.

Vương trong lòng có chút áy náy, một bên buồn ngủ nhắm mắt lại, một bên hàm hồ hứa hẹn: “Ngày mai. Ngày mai ta nhất định bồi thường ngươi…” Vừa dứt lời, đã lâm vào bên trong mộng đẹp.

Hai người tuy rằng chuyện phòng sự chưa đoạn (ngừng lại), nhưng Vương bởi vì tình trạng thân thể, buổi tối cực dễ dàng mệt mỏi. Y cũng không phải là người thích bạch nhật tuyên *** (H lúc trời còn sáng:”>), cho nên Yam đã bắt đầu nếm đến tư vị nhẫn nại.

“Ngày mai nga. Điện hạ, không được đổi ý đâu đó” Yam nhìn thụy dung của Vương cúi đầu cười, nhìn không được khẽ hôn một cái lên môi y.

Buổi chiều ngày hôm sau, Yam tinh thần tràn trề đứng ở giáo trường, thần thanh khí sảng, vẽ mặt ý cười ung dung.

Phác Thắng Cơ thấy hắn so với chính mình còn tới sớm, không khỏi nhíu mày, nói: “Hồng Tổng quản quả nhiên thủ ước (giữ lời) a”

Yam cười mà không nói.

Bọn họ lần này lén luận bàn võ nghệ, tuy nói là sau lưng Vương giữ bí mật, nhưng các huynh đệ trong Kiện Long Vệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như một nhà, làm sao có thể giấu được? Vẫn là có rất nhiều người nghe được tin tức. Phàm là hôm nay không có phiên trực, cơ hồ đều tới.

Hàn Bách sau khi biết chuyện này lập tức đi khuyên Yam, chính là Yam đều có tính toán, vỗ vỗ bờ vai của hắn làm cho hắn không cần lo lắng. Lúc này Hàn Bách thấy trên giáo trường nhiều người như vậy, cùng Bùi Viêm lặng lẽ nói thầm vài tiếng, hai người vội vàng nhượng thị vệ canh gác nghiêm ngặt, không được cho ngoại nhân tiến vào.

Phác Thắng Cơ nhìn nhìn chung quanh, thấy đều là khoảng mười huynh đệ của Kiện Long Vệ, cũng không có ai khác, nói vậy sự tình sẽ không truyền ra ngoài đến tai điện hạ, cảm thấy lược lược (hơi hơi) an tâm.

Hắn giương giọng nói: “Hồng Tổng quản, hôm nay các huynh đệ đến không ít, nếu ta có cái gì đắc tội, ngươi cũng đừng giữ trong lòng”


Yam cười cười, nói: “Ngươi yên tâm, tất cả mọi người là huynh đệ, có cái gì đắc tội hay không. Chính là luận bàn võ nghệ, khó tránh khỏi sẽ có lúc lỡ tay, nếu không cẩn thận đả thương ngươi, ngươi khả nhẫn một chút, đừng để tâm a”

Phác Thắng Cơ cười lạnh một tiếng, rút ra trường kiếm, nói: “Bắt đầu chưa?”

“Hảo” Yam cũng rút ra trường kiếm tùy thân của mình.

Các Kiện Long Vệ thấy hai vị tổng quản phải bắt đầu, đều hưng phấn mà kêu lên.

Bọn họ cũng không nghĩ sự tình lần này thực nghiêm trọng. Tuy rằng lén luận võ là vi phạm quy định của Vương, nhưng nam nhân ai lại không có nhiệt huyết, đánh nhau chính là thiên tính. Huống chi lần này hai người chỉ là “luận bàn võ nghệ” mà thôi, bọn họ cũng muốn biết hai vị tổng quản người nào lợi hại hơn.

Tuy rằng Phác Thắng Cơ từ nhỏ võ nghệ chính là người nổi bật nhất trong mọi người, nhưng đại đa số người vẫn là càng thích Hồng Lân. Huống chi sự kiện thích khách ở đại yến lần trước, Hồng Lân xuất ra thực lực, mọi người lúc này cũng thập phần chờ mong.

“Bắt đầu!”

Phác Thắng Cơ hét lớn một tiếng, vung kiếm bổ xuống.

Yam cổ tay nhẹ chuyển, nghiêng người tránh đi.

Trên thực tế trong lòng hắn vẫn rất khó hiểu. Kiếm, là vũ khí chi vương (vua vũ khí). Nó chỉ dùng để đâm, không phải dùng để chém. Vì sao chiêu thức sử dụng kiếm của Kiện Long Vệ đều giống như là dùng đao?

Bởi vì mọi người từ nhỏ đều được giáo dục giống nhau, cho nên kiếm chiêu lẫn nhau đều rất quen thuộc cùng tương tự.

Yam dễ dàng tiếp được tất cả công kích của Phác Thắng Cơ, thậm chí còn thành thạo nghiên cứu đặc trưng kiếm pháp cùng thói quen của hắn.

Lúc này Vương ở trong tẩm cung tỉnh dậy, bỗng nhiên phác giát thiếu thiếu.

“Hoàng nội cung, Hồng Tổng quản đâu?”

Hoàng nội cung cung kính đưa lên mạt tử (khăn) cho Vương lau mặt, nói: “Hồng Tổng quản vẫn chưa trở về. Đại khái là ở chỗ của Kiện Long Vệ”

Từ lúc Vương hoài dựng, Hồng Lân liền giống như biến thành bảo bảo ngoan ngoãn vậy. Buổi sáng xử lí sự tình ở Kiện Long Vệ, giữa trưa trở về bồi Vương dùng ngọ thiện, nhiều nhất cũng chỉ thừa dịp y ngủ trưa mà đến thư khố nhìn thư, rất nhanh sẽ trở về. Sau đó thời gian còn lại của buổi chiều hai người đều là cùng nhau tiêu ma (trải qua). Tỷ như cùng nhau tản bộ, đạn cầm, hoặc là nhìn thư, viết tự linh tinh. Tuy rằng bình thản, lại thập phần ấm áp tĩnh dật (yên lặng nhàn hạ).

Vương phi thường hưởng thụ cuộc sống như vậy. Bởi vì Triều Tiên không lớn, trên thực tế không có quá nhiều quốc sự cần phải xử lý. Vương từ lúc hoài dựng đều rất hay buồn ngủ, dễ dàng mệt mỏi, cho nên liền đem triều hội (họp) đổi thành ba ngày một lần. Bình thường buổi sáng thức dậy sẽ nhìn xem tấu chương, xử lý một ít triều chính, sau đó chính là kiên nhẫn chờ Hồng Lân trở về. (giống như tiểu tức phụ a (tiểu người vợ)…)


Y đối với cuộc sống ngày ngày đều có Hồng Lân bồi bên người đã muốn tập quán. Cho nên hôm nay Hồng Lân thế nhưng không ở trong cung điện, làm cho y thập phần ngoài ý muốn.

Nguyên bản này cũng không phải là đại sự gì. Nhưng chính là trùng hợp như vậy, hôm nay Vương lại đột nhiên nghĩ muốn, nói: “Trẫm sẽ đến chỗ của Kiện Long Vệ nhìn xem. Hoàng nội cung, giúp trẫm thay y phục”

“Dạ”

Từ sau khi Vương mang thai, dáng người dần dần hiện rõ, vì giữ bí mật, liền đem các cung nhân nguyên bản vẫn luôn hầu hạ điều đi rất xa. Bởi vì Hoàng nội cung là tâm phúc hầu hạ y từ nhỏ đến lớn, cho nên chuyện này cũng không có giấu diếm hắn. Bình thường đều là Hồng Lân hầu hạ Vương, khi hắn không ở, thì sẽ do Hoàng nội cung cẩn thận chăm sóc.

Hiện tại toàn bộ hoàng cung những người biết Vương hoài dựng chỉ có Vương, Hồng Lân, Vương thái y cùng Hoàng nội cung.

Hoàng nội cung mang đến một kiện bạch sắc trường bào hoa lệ, cẩn thận giúp Vương thay, trong quá trình hắn phát hiện bụng Vương tựa hồ lại lớn một chút, không khỏi vui sướng nói: “Điện hạ, tiểu điện hạ tựa hồ lại trưởng thành một chút a”

Vương cúi đầu nhìn thoáng qua bụng chính mình, có chút kiêu ngạo. Y đạm đạm nhất tiếu (cười khẽ), cũng không nói gì.

Y luôn luôn không thích bó buộc đai lưng, cho nên trường bào rộng thùng thình vừa vặn có thể che bụng lớn.

Hoàng nội cung nói: “Điện hạ, có nên thỉnh nội vụ phủ tân chế vài bộ y phục mới cho ngài không?”

Vương không tiếc tiêu tiền trên người Hồng Lân, nhưng chính y trên thực tế lại phi thường tiết kiệm, nghe vậy theo thói quen nói: “Vẫn chưa đến tài y tiết khí (**). Trẫm tuy rằng là Vương, nhưng vẫn phải tuân thủ quy định trong cung, vẫn là để đến lúc đó để cho bọn họ ấn (theo) quy củ mà chuẩn bị đi”

“Nhưng là điện hạ…thân mình của ngài càng ngày càng rõ ràng, y phục hiện tại có chút không vừa. Có phải hay không hẳn là nên tài chế (may mới) một ít? Vương hậu nương nương không phải chi phí tú khố (quần áo) cũng tăng lên sao?”

Vương sửng sốt một chút, cúi đầu vuốt bụng, trầm tư một chút, nói:”Là trẫm sơ sót. Như vậy đi, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm. Tân y phải rộng hơn một chút, tốt nhất…có thể che lấp mấy tháng sau”

“Dạ”

Cùng Hoàng nội cung giao phó xong chuyện tân y phục, Vương tâm tình vui vẻ hướng phía cung điện của Kiện Long Vệ đi đến.

—————————————————

(*) minh diện ám lí: ngấm ngầm đối địch nhưng vẫn để lộ ra rõ ràng.

(**) tài y tiết khí: thời điểm may đồ mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.